Khóm păng-xê trong bồn đơm vài bông hoa nhỏ. Đất đã khô lại. Nhưng vẻ rực rỡ của từng đường nét trên những cánh hoa thì vẫn còn vẹn nguyên. Tuy păng-xê không phải giống hoa nổi bật nhưng có lẽ đây mới chính là điểm mạnh thực sự của chúng. Ayane đưa mắt nhìn ra ban công bên ngoài cửa kính, nghĩ bụng lát nữa phải tưới luôn mấy chậu hoa khác.
"Em có nghe anh nói không đấy?" Câu hỏi cất lên từ phía sau lưng cô.
Ayane quay lại, nở nụ cười thật tươi.
"Em đang nghe mà. Em vẫn nghe suốt đấy chứ."
"Vậy mà em phản ứng chậm nhỉ?" Yoshitaka vẫn ngồi yên trên ghế sô-pha, đảo vị trí đôi chân dài đang bắt tréo nhau. Anh hay than thở mình sắp không mặc nổi mấy chiếc quần cỡ nhỏ nên dù cất công đi tập gym, có vẻ anh vẫn chú ý để cơ bắp không quá nảy nở ở chân và quanh hông.
"Em chỉ hơi lơ đễnh chút thôi."
"Lơ đễnh? Không giống em lắm nhỉ." Yoshitaka nhướng một bên lông mày được cắt tỉa cẩn thận.
"Tại em ngạc nhiên quá ấy mà."
"Thế sao? Chẳng phải em biết rõ những kế hoạch trong cuộc đời của anh à?"
"Chuyện đó thì, em cũng tưởng mình đã hiểu."
"Em định nói gì?" Yoshitaka hơi nghiêng đầu. Thái độ bình tĩnh. Như thể muốn nói chuyện đó với anh chẳng có vấn đề gì. Ayane không rõ liệu có phải anh chỉ đang diễn hay không.
Cô thở dài rồi lại nhìn thẳng vào khuôn mặt rất đẹp của anh.
"Đối với anh việc đó quan trọng đến thế à?"
"Việc đó?"
"Thì... là chuyện con cái."
Nghe vậy Yoshitaka nở nụ cười khổ nom như mỉa mai, anh nhìn sang hướng khác rồi mới quay lại với ánh mắt cô.
"Từ nãy tới giờ em nghe những gì vậy?"
"Chính vì nghe nên em mới hỏi mà."
Thấy Ayane nghiêm khắc nhìn mình, Yoshitaka cũng trở lại vẻ nghiêm túc. Anh từ tốn gật đầu.
"Đó là việc quan trọng. Anh luôn nghĩ con cái là không thể thiếu trong cuộc đời mình. Nếu không có con thì bản thân đời sống hôn nhân cũng chẳng có ý nghĩa. Bởi vì tình yêu nam nữ là thứ sẽ tiêu biến theo thời gian. Sống với nhau cốt để xây dựng cái gọi là gia đình. Đàn ông và đàn bà kết hôn, trước hết trở thành chồng và vợ. Sau đó có con rồi trở thành cha và mẹ. Chỉ đến lúc đó mới có thể trở thành bạn đời. Em không nghĩ vậy sao?"
"Em thì nghĩ đó không phải là tất cả."
Yoshitaka lắc đầu.
"Anh nghĩ thế đấy. Anh tin vào điều đó và không định thay đổi niềm tin của mình. Và nếu đã vậy thì không lý nào lại duy trì cuộc sống chẳng thể mong đợi những đứa con."
Ayane day day thái dương. Cô thấy đau đầu. Đến cả trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ phải nghe những chuyện này.
"Rốt cuộc là như vậy à? Người phụ nữ không thể sinh con thì cũng chỉ là thứ vô dụng. Thế nên, phải nhanh chóng bỏ đi và đổi qua một người khác có khả năng sinh sản... Chỉ thế thôi sao?"
"Em nói quá lời rồi."
"Nhưng đại loại là thế đúng không?"
Không biết có phải do giọng điệu của Ayane gay gắt hơn hay không mà Yoshitaka ngồi thẳng dậy. Rồi, anh nhíu mày và gật đầu một cách do dự.
"Nếu em ép anh phải nói, thì có lẽ đúng là như vậy. Tóm lại anh luôn coi trọng những kế hoạch cuộc đời mà mình đã định ra. Có thể nói anh ưu tiên chúng hơn bất cứ điều gì."
Đôi môi Ayane chợt giãn ra. Tất nhiên cô thực sự không muốn cười.
"Anh thích mấy từ đó nhỉ. Coi trọng những kế hoạch cuộc đời... Lần đầu gặp nhau anh cũng nói điều đó trước nhất."
"Này Ayane, tóm lại em còn gì bất mãn nào? Em đã có mọi thứ em muốn mà. Tất nhiên, nếu em vẫn còn nguyện vọng gì thì cứ nói. Việc gì làm được anh sẽ làm. Đừng lo lắng không đâu nữa, nghĩ về cuộc sống mới đi. Hay là em có lựa chọn nào khác?"
Ayane rời mắt khỏi anh, nhìn về phía bức tường. Trên tường treo bức thảm rộng khoảng một mét. Cô đã mất tháng để hoàn thành nó. Điểm đặc biệt là cô sử dụng loại vải đặt mua từ nước Anh.
Chẳng cần Yoshitaka phải nói. Chính cô cũng mơ ước có con. Ao ước biết bao có ngày được ngồi trên ghế bập bênh khâu ghép vải và nâng niu cái bụng ngày một lớn dần.
Nhưng có phải ông trời trêu ngươi nên cô không được ban cho khả năng ấy? Cô từ bỏ hy vọng, chấp nhận rằng không còn cách nào khác và tiếp tục sống. Ayane cứ tin mình vẫn có thể vun đắp mối quan hệ với Yoshitaka.
"Anh à, em hỏi anh một chuyện được không? Dù có lẽ điều đó chẳng có nghĩa lý gì với anh."
"Chuyện gì thế?"
Ayane xoay người về phía anh, hít một hơi thật sâu.
"Còn tình yêu anh dành cho em? Bây giờ thế nào rồi?"
Yoshitaka hơi khựng lại như bị bất ngờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc đôi môi anh lại giãn ra thành nụ cười như trước.
"Không có gì thay đổi," anh nói. "Anh có thể khẳng định điều đó. Tình cảm của anh không hề khác đi."
Với Ayane, những lời ấy nghe thật dối trá. Nhưng cô vẫn mỉm cười. Không cười thì biết làm gì đây?
"Vậy thì tốt quá," cô nói.
"Đi thôi," Yoshitaka bất ngờ quay lưng, đi về phía cửa ra vào.
Ayane vừa bước theo anh, vừa đưa mắt về phía bàn trang điểm. Cô nghĩ đến đám bột màu trắng giấu trong ngăn kéo dưới cùng bên phải. Đám bột được đựng trong túi ni-lông thắt chặt.
Cô nghĩ mình chỉ còn cách dùng thứ đó. Trước mặt cô không còn ánh sáng nữa rồi.
Ayane nhìn đăm đăm vào lưng Yoshitaka. Anh, hướng về tấm lưng ấy, cô gọi thầm trong dạ.
Em đã yêu anh bằng cả trái tim. Nhưng những lời anh nói giờ lại xuyên vào tim em. Nên anh hãy chết đi...