Edit: Hừa; Beta: Pate.
An Minh Tri nghĩ rằng Trịnh Dụ Chương có lòng tốt, nhưng thực ra hắn không có một chút nào, từ lúc bắt đầu đã tàn nhẫn làm cậu, cho dù cậu có xin tha hắn như nào đi nữa.
Tuy bề ngoài An Minh Tri nhìn dịu ngoan như vậy, nhưng cậu vẫn là một người quật cường từ trong xương cốt, vẫn chống đỡ đến khi Trịnh Dụ Chương bắn mới dám hôn mê ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc thì Trịnh Dụ Chương vẫn mềm lòng, đồng ý cho cậu đóng phim mới của Nghê Hồng Diệu.
Lúc đó đã đến hừng đông rồi, ba giờ rưỡi sáng cả biệt thự đều tắt điện tối om, chỉ còn dư lại căn phòng cuối hành lang là còn sáng đèn, ánh đèn vàng nhạt ấm áp tỏa ra, dường như cả đêm cũng không tắt.
May mắn là phòng ở của người giúp việc với phòng trẻ con đều ở tầng một, ở bên trái cầu thang là phòng của Trịnh Trinh Trinh, cũng cách căn phòng này rất xa.
Sáng sớm, An Minh Tri bị một cái bánh bao thịt làm tỉnh giấc, Trịnh Dụ Chương không đóng chặt cửa khi rời đi, Trịnh Dư Dương vừa thức dậy là lập tức chạy đến phòng cậu, nói muốn tìm ca ca, trên người cậu nhóc mặc áo lông nhỏ nhưng bên dưới lại trống trơn, chỉ mặc mỗi bỉm.
Thằng bé không hẳn là quá béo, nhưng còn là con nít mà, người đứa nào cũng núng nính thịt, cánh tay và đùi trắng bóc như ngó sen, lăn qua lộn lại trên giường, rồi lại nằm ngang trên bụng An Minh Tri.
Nếu như Trịnh Dụ Chương mà thấy cảnh này, chắc chắn mấy người giúp việc sẽ bị mắng một trận, hắn không thích Trịnh Dư Dương quá thân cận với An Minh Tri, thứ nhất là hắn phải cùng con trai tranh sủng, thứ hai là nó quá quậy, sẽ lấy đi hết sức lực của An Minh Tri vào ban ngày, đến ban tối hắn lại không thể ôm cậu làm vài hiệp.
Cứ tưởng đây chỉ chuyện nhỏ, nhưng từ khi có Trịnh Dư Dương, mấy năm qua hiệu suất làm việc buổi tối của hai người giảm xuống trầm trọng.
Nhất là một năm đầu mới sinh, An Minh Tri thậm chí còn không dám để cậu nhóc ngủ một mình một phòng, nó mới được có mấy tháng tuổi, thường xuyên khóc đêm đòi uống sữa, nửa đêm khóc đến đáng thương, đem tất cả mọi người trong biệt thự đều gọi dậy.
An Minh Tri không chờ nổi Trịnh Dụ Chương mặc xong quần áo đã vội vàng chạy đến phòng khác, vừa bế vừa dỗ cậu nhóc.
Về việc chăm sóc trẻ con như thế nào, cả hai người là người mới, làm sao biết được trẻ con sẽ tỉnh dậy rồi khóc rất nhiều lần trong một buổi tối, đi qua đi lại nhiều đến phiền, An Minh Tri liền ngủ cùng một phòng với Tiểu Dư Dương để tiện chăm nhóc.
Cũng không phải là thiếu bảo mẫu, Trịnh Dụ Chương đã thuê giúp việc với giá cao.
Mà trẻ con quen hơi người gần mình, giống như con nít quen hơi mẹ, không chịu để ba bế mình, Trịnh Dư Dương được vài tháng tuổi rất nóng tính, chỉ quen hơi của An Minh Tri, nếu không phải ca ca bế thì cậu nhóc sẽ gân cổ khóc hết một buổi đêm.
Cũng may lúc đó An Minh Tri chưa hồi phục hẳn sau tai nạn, chỉ có thể ngồi ngốc ở nhà chứ đừng nói là đi ra ngoài đường, nếu như cậu có thể chạy nhảy khắp nơi như bây giờ thì mọi người ở nhà chỉ biết chịu khổ với Trịnh Dư Dương mà thôi.
Cả người thằng nhóc này thơm mùi sữa đặc trưng của trẻ con, An Minh Tri không cần mở mắt cũng biết nó đang ở bên cạnh.
Không có ai để ý đến nó, cậu nhóc tự cầm đồ chơi chơi một mình, trong miệng thầm bập bẹ câu nào đó mà người lớn không nghe hiểu được, dựa vào người An Minh Tri ngồi cực kỳ ngoan ngoãn.
Hôm qua lúc An Minh Tri được đi ngủ thì đã quá trễ, mí mắt nặng nề, cũng có nổi quầng thâm mắt.
Đã qua ngày mới rất lâu rồi, cậu không muốn ngủ nữa, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi ngồi chơi cùng với Dương Dương.
Tiểu Dư Dương cầm đồ chơi của mình lên, “Ca ca… nha ê ê a nha…”
Người khác nghe chẳng thể nào hiểu được, vậy mà An Minh Tri lại có thể hiểu được, có lúc cậu còn hiểu được ngôn ngữ của thằng nhóc này hơn cả vú nuôi.
Chỉ cần là người ở bên quan tâm Trịnh Dư Dương từ bé sẽ thấy không khó để hiểu được, nhưng có điều kiện tiên quyết là phải làm bạn với bé con đủ lâu.
“Cho anh chơi à?”
Trịnh Dư Dương gật gật đầu.
An Minh Tri nhận lấy xe hơi nhỏ, cùng cậu nhóc chơi được vài phút thì vú nuôi chạy tới tìm.
căn phòng ngủ này bà không dám tự ý bước vào, liền đứng ở ngoài nói vọng qua cửa phòng nói không thấy Dương Dương đâu, bà đã tìm khắp nơi rồi, không biết có ở trong phòng cậu không.
An Minh Tri nói có, một lát nữa sẽ dắt thằng bé xuống lầu.
Vú nuôi đã hơn năm mươi tuổi lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm một cái, lúc nãy bà đang mặc quần áo cho Trịnh Dư Dương, mặc được một nửa thì mới nhớ cái quần vẫn còn phơi ở ngoài sân, mới chạy đi lấy đồ đã khô một chốc, cậu nhóc liền chạy mất.
Tiểu thiếu gia rất quấn An Minh Tri, điều này bà là người biết rõ nhất.
Ngày đông trời rất lạnh, vú nuôi sợ nhóc con bị cảm lạnh, đứng ngoài cửa phòng gọi vào: “Ôi chao, tiểu tổ tông này sao lại chạy đến phòng An tiên sinh vậy chứ? Dù sao thì cũng phải mặc thêm quần vào trước đã.”
Trịnh Dư Dương không nói được nhiều nhưng vẫn nghe hiểu người lớn đang nói gì, nghẹo cổ hỏi An Minh Tri: “Ca ca, tổ tông là cái gì?”
An Minh Tri bị chọc cười, véo nhẹ hai cái má đầy thịt của cậu nhóc, sau đó bảo vú nuôi đi vào mặc quần áo cho nó.
Vú nuôi vừa mặc quần áo cho Tiểu Dư Dương, vừa kể chuyện nhà trong mùa đông vừa rồi.
Lúc ấy đa số thời gian là An Minh Tri đi đóng phim, cậu không nhắc vú nuôi cũng tự động nói cho cậu nghe, chỉ là vài chuyện thú vị của ba người họ Trịnh này.
Nhắc đến Trinh Trinh, An Minh Tri mới nhớ tới năm nay cô đã lên lớp , sắp đến lúc phải thi trung khảo rồi.
Trung khảo: giống như kỳ thi tuyển sinh vào THPT ở Việt Nam.
Cậu với Trịnh Trinh Trinh thân với nhau giống như là bạn bè vậy, không có điều gì để giấu nhau cả, An Minh Tri ít khi quan tâm cô theo góc độ của một trưởng bối, nên là có nhiều lúc cậu là người giải hòa của gia đình này.
Mà bởi vì vậy, cậu suýt nữa là quên chuyện quan trọng này.
Còn chưa nói đến việc Trịnh Trinh Trinh đã lên lớp rồi, nhưng cậu và Trịnh Dụ Chương chưa bàn với nhau những chuyện liên quan với năm lớp quan trọng này của Trịnh Trinh Trinh.
Bọn họ không thuê gia sư về dạy kèm, cũng chưa hỏi tỉ mỉ chuyện học tập, càng chưa hỏi đến cô muốn thi vào trường cấp ba nào, cậu làm trưởng bối cũng quá thất trách rồi.
Cho dù Trịnh Dụ Chương không đối xử bất công với con gái mình, hắn dạy dỗ nghiêm khắc cả hai đứa con, có thể ôm đứa nhỏ bên cạnh cả ngày cũng là chuyện khác biệt.
Mà Trịnh Trinh Trinh lại đang trong thời kỳ phản nghịch, mọi vấn đề đều có thể xé to ra hơn.
Cậu nên bàn bạc chuyện này kĩ càng với Trịnh Dụ Chương hơn.
“Trịnh Dụ Chương ở đâu ạ?” An Minh Tri hỏi vú nuôi.
Tiểu Dư Dương học theo cách nói chuyện của cậu, ra dáng: “Đặng Dụ Trang ở đâu?”
Trịnh Dụ Chương tiếng Trung phát âm là Zhèng yù zhāng, mà Tiểu Dư Dương phát âm bị ngọng thành Đặng Dụ Trang (Dèng yù zhuāng).
“Đó là tên cha con đó!” Vú nuôi bật cười, đem móc phơi quần áo của Trịnh Dư Dương đi, trả lời An Minh Tri: “Lúc nãy tiên sinh nghe điện thoại xong thì đến công ty luôn rồi.”
Tâm tư An Minh Tri lúc này chỉ nghĩ về tối hôm qua, lão già kia đã đồng ý chắc sẽ không đổi ý đâu nhỉ.
…
Nhưng An Minh Tri không ngờ được rằng, Trịnh Dụ Chương không chỉ không nuốt lời, mà còn đích thân dẫn cậu đi thử vai.
“Tiện đường tôi đi gặp bạn bè một lúc.” Hắn đã nói như vậy.
Buổi thử vai sẽ bắt đầu lúc hai giờ chiều, tổ chức trong nhiều tòa nhà văn phòng cao ốc.
An Minh Tri không biết người bạn mà Trịnh Dụ Chương muốn gặp là ai, nhưng buổi sáng hôm đó hắn thực sự đi ra ngoài cùng cậu, hai người lái xe đến một nhà hàng đã rất lâu không tới để ăn trưa, đúng một giờ bốn mươi phút, hắn đã đưa cậu đến địa điểm thử vai.
An Minh Tri rất muốn đóng bộ phim này nên bây giờ cậu vô cùng căng thẳng, so với lúc ăn trưa thì sốt sắng hơn rất nhiều, lúc nãy cũng vì thấp thỏm mà không ăn được mấy.
Hai người xuống xe, Trịnh Dụ Chương nhìn thấy cậu bất an thì xoa nhẹ vành tai cậu mấy lần.
Trước đây rất lâu, mỗi khi An Minh Tri căng thẳng cậu sẽ hành động theo bản năng, những lúc như diễn xuất, trả lời luận văn tốt nghiệp hay bộ phim của cậu được phát sóng, thậm chí làm bị đạo diễn mắng đến khóc, Trịnh Dụ Chương cũng sẽ xoa lỗ tai cậu như an ủi cậu.
Theo thời gian cậu cũng dần trưởng thành, An Minh Tri cũng ít khi căng thẳng như vậy nữa, cậu ngày càng thận trọng, hờ hững, nên những hành động theo bản năng cũng dần bị cậu quên đi.
“Khi nào kết thúc thì gọi điện, tôi đến đón em.” Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri gật gật đầu, cậu kéo khẩu trang che đi hơn nửa khuôn mặt mình, bên dưới vài lọn tóc mái là đôi sáng rực sáng linh động.
Trịnh Dụ Chương đứng nhìn cậu vào trong đã lâu, đã qua bao nhiêu năm, tính cách của cậu đã thay đổi nhiều, chỉ có đôi mắt kia lóe sáng lên, tựa như đôi mắt của hươu con, vẫn không thay đổi dù chỉ một chút..