Hầu hết các kỳ nghỉ của Triệu Ngu đều giới hạn trong việc ở nhà hoặc ra nước ngoài, đặc biệt là những kỳ nghỉ đông đúc quá đáng như thế này thì việc ra ngoài càng khó khăn hơn. Thấy Thẩm Tuyển Ý bừng bừng hứng thú, cô nghi hoặc hỏi: “Đi đâu chơi?”
Thẩm Tuyển Ý tràn trề nhiệt huyết: “Có hội đèn lồng ở gần Tây Hồ!”
(Tây Hồ, Hàng Châu: là một hồ nước ngọt nổi tiếng nằm về phía tây thành phố Hàng Châu, thuộc tỉnh Chiết Giang, miền đông Trung Quốc. Cảnh quan văn hóa Tây Hồ đã được UNESCO đưa vào danh sách di sản văn hóa thế giới năm , và nó được miêu tả là có “ảnh hưởng tới việc thiết kế vườn ở phần còn lại của Trung Quốc cũng như ở Nhật Bản và Triều Tiên trong nhiều thế kỷ.)""
Triệu Ngu lườm anh: “Địa điểm một năm bốn mùa chật ních người như Tây Hồ mà anh cũng dám đi à? Thành tâm muốn thêm phiền toái cho các chú cảnh sát đúng không?”
Thẩm Tuyển Ý bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, đội lên mái đầu rối bù của cô: “Chúng mình có thể ngụy trang á, vào Tết mọi người mặc dày lắm, không để ý đến bọn mình đâu!”
Triệu Ngu lâu lắm rồi không được tới những dịp náo nhiệt như hội đèn lồng.
Thật ra từ nhỏ tính cô đã thích những nơi náo nhiệt.
Thẩm Tuyển Ý liếc mắt một cái là biết ngay cô rung rinh rồi, bèn tiếp tục mê hoặc: “Hơn nữa hôm nay là Ngày Mùng Tết, mọi người đều đang thăm người thân rồi, buổi sáng chắc không đông lắm đâu. Bọn mình đi sớm về sớm, chú nói trưa nay sẽ nấu gà vừng cay cho anh ăn!”
Triệu Ngu cắn cắn môi, ném trả mũ lại cho anh: “Chờ em ở ngoài!”
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm giơ tay cúi chào: “Tuân mệnh.”
Triệu Ngu rửa mặt sửa soạn rất nhanh, cô đeo khẩu trang bọc khăn quàng cổ, chọn một cái mũ len có vành mũ rất rộng, che hết cả khuôn mặt. Thẩm Tuyển Ý nhìn chằm chằm hai quả cầu lông thả hai bên mũ kia thật lâu, cảm thấy hơi ngứa tay.
Hai người đến sân sau lấy xe ra lái.
Chiếc xe ở Hàng Châu của anh được mua từ nhiều năm trước, xe Audi chạy đầy đường, lái xe này đi cũng không gây chú ý. Đây là lần đầu tiên Triệu Ngu ngồi xe anh, khóe mắt cô liếc thấy anh đang quay bánh lái bằng một tay, cô cảm thấy tên cờ hó này lại đang cố tình giả ngầu đây.
Khi tới gần Tây Hồ, đám người và dòng xe cộ dần dần đông đúc hơn. Mùng Tết cũng đông người ra đường đi chơi. Triệu Ngu nhìn đám người chật như nêm cối ngoài xe, vẻ mặt buồn bực: “Không phải anh nói không có ai sao? Đông như vầy sao mà đi?”
Thẩm Tuyển Ý thì lại chẳng mất hứng tẹo nào, anh đỗ xe cẩn thận rồi cởi bỏ đai an toàn. Anh cầm lấy chiếc mũ len cô để trong lòng, sau đó cúi người đội cho cô.
Triệu Ngu còn đang lầu bầu thì giật mình vì anh đột nhiên tới gần, mím cả môi lại. Cô thấy anh cười tủm tỉm bóp bóp hai quả cầu lông rủ xuống, “Cứ đi vầy thôi. Đi nào.”
Xung quanh người đến người đi, vừa chen chúc vừa ồn ào, chẳng ai chú ý đến hai người đi từ xe xuống. Ban đầu Triệu Ngu còn cúi đầu không dám nhìn lung tung. Khi họ đi theo đoàn người đến cổng hội đèn lồng, nơi nơi đều là du khách đội mũ đeo khẩu trang, chen chúc chật ních lối đi. Mắt còn chưa xem hết chuyện náo nhiệt, làm sao còn để ý đến cô được nữa.
Bấy giờ cô mới yên lòng, nhìn lễ hội đèn lồng vui vẻ tưng bừng hớn hở, đôi mắt cô ánh lên niềm vui.
Cô đang nhìn khắp nơi thì cổ tay bị kéo nhẹ lại. Triệu Ngu quay đầu lại thì thấy Thẩm Tuyển Ý đưa vạt áo mình sang: “Nắm đi, đông người lắm.”
Cô cạn lời nhìn anh: “Em có phải trẻ con đâu.”
Thẩm Tuyển Ý cứ nhất quyết nhét vạt áo vào tay cô: “Người lớn cũng đi lạc được mà. Nắm đi, hay để anh dắt tay em?”
Triệu Ngu tưởng tượng đến hình ảnh đấy, vội nắm lấy vạt áo anh.
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm xoa cái mũ lông xù của cô, “Nắm chắc vào nhé.”
Các du khách đến xem hội đèn lồng chen chúc khắp phố, ồn ào náo động xôn xao, mùa Đông khắc nghiệt này dường như cũng bén hơi không khí náo nhiệt. Rõ ràng chỉ nắm vạt áo thôi, nhưng Triệu Ngu đi đi dừng dừng theo bước chân anh, lòng bàn tay lại trở nên ẩm ướt ấm áp như lúc nắm tay nhau.
Đi qua phố chính, ba nhánh đường rẽ ra trước mặt, cuối cùng dòng người cũng không còn quá đông đúc. Thẩm Tuyển Ý nhìn xung quanh một vòng, nghiêng đầu hỏi cô: “Có muốn ăn Oden không?”
Con phố trước mặt bán toàn đồ ăn vặt.
Triệu Ngu nhớ lại ngày xưa thời đại học mình hay đi dạo chợ đêm với bạn học, bèn bừng bừng hứng thú kéo vạt áo anh tiến lên phía trước: “Ăn ăn ăn!”
Đi đến quầy hàng nhỏ, Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm móc di động ra: “Ông chủ, cho đủ loại xiên đi, làm cay chút.”
Triệu Ngu kéo vạt áo anh: “Không ăn hết bằng đấy đâu!” Cô tiến đến trước kệ thủy tinh: “Ông chủ, cho cháu một chuỗi củ cải này, một chuỗi bò viên, cá viên thì thôi, không ăn cá đâu.”
Hai người đang chọn dở, đằng sau đột nhiên nổ ra tiếng ồn ào, trong đám đông có người kích động chen lên trước gào to: “Đằng trước có người nổi tiếng!”
Triệu Ngu đột nhiên kéo vành mũ xuống.
Đám người xô đẩy nhau về phía trước, Thẩm Tuyển Ý vội quét mã trả tiền, một tay nhận xiên Oden, một tay kéo tay cổ tay cô cất bước chạy thẳng.
Gió ven Tây Hồ mang theo hương cỏ và nước, mái tóc dài giấu trong chiếc khăn quàng cổ của cô đều bị gió thổi tung. Tất cả mọi người lúc đi lúc dừng, chỉ mình họ chạy như bay giữa đám đông, tựa như kẻ lạ lạc loài.
Triệu Ngu cảm thấy hình như trước nay mình chưa từng chạy nhanh thế này bao giờ, chạy một lát, cô bỗng không nhịn được muốn bật cười.
Cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, tay anh còn cầm chặt chiếc hộp đựng Oden, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn. Lúc phát hiện không có ai đuổi theo, anh mới rốt cuộc thả chậm bước chân, thở hồng hộc nói: “Chúng ta thành công trốn thoát rồi!”
Triệu Ngu dừng lại, khẽ gập người thở dốc, khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sáng ngời của anh, rốt cuộc cô cũng phì cười.
Thẩm Tuyển Ý cũng không khỏi cong mắt lên, anh buông cổ tay cô ra rồi sửa sang lại mũ mão cho cô, lại kéo khẩu trang lên trên rồi mới mở hộp Oden ra đưa sang: “Ăn đi.”
Triệu Ngu vỗ vỗ ngực: “Về xe rồi hẵng ăn. Bị phát hiện mất rồi, đừng đi dạo nữa, em chạy hết nổi rồi.”
Vì thế hai người kết thúc hành trình ngắm đèn, dẹp đường hồi phủ.
Mùi thơm của món Oden tràn ngập khắp khoang xe, Triệu Ngu ăn xong thì lau lau khóe miệng, lại hơi lo lắng lấy di động ra: “Để em xem thử bọn mình có lên hot search không, có khi Nam Nam sắp gọi điện cho em tới nơi rồi.”
Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay lái, không khỏi liếc mắt về phía cô. Tuy rằng hôm nay đúng là ngoài ý muốn, nhưng dù gì mãi mới đến lượt mình lên hot search với cô, ngẫm lại anh vẫn chờ mong ghê!
Sau đó anh thấy Triệu Ngu nhìn di động chằm chằm với vẻ mặt quái lạ, mãi mà không nói gì.
Anh không nhịn được hỏi: “Thế có lên không?”
Triệu Ngu vỗ trán.
Hot search thì đúng là có lên, nhưng người lên lại không phải là họ. Hashtag một ngôi sao ca nhạc X nào đó hiện thân biểu diễn trợ hứng ở hội đèn lồng Tây Hồ lên được top sau của list hot search. Hóa ra “người nổi tiếng phía trước” mà người ta bảo mới nãy căn bản không phải là họ.
Triệu Ngu dở khóc dở cười, quay đầu lườm anh: “Anh cũng chưa nghe rõ mà đã kéo em chạy rồi! Phí cả công chạy!”
Thẩm Tuyển Ý: “…………”
Khi nào mới đến lượt anh được lên hot search ngọt ngào đây!
Không ngờ không bao lâu sau, hot search thật tình cờ và thật bất ngờ tát anh một cái trở tay không kịp.
Ăn xong bữa trưa, Triệu Ngu cùng chơi mạt chược với bố mẹ và Thẩm Tuyển Ý. Mạt chược là thú vui đã được khắc vào xương cốt của người Tứ Xuyên, trời có sập cũng chẳng cản được họ làm một ván, nữa là dịp náo nhiệt như Tết Âm thế này.
Giang Dự không biết chơi, Thẩm Tuyển Ý xung phong nhận việc, bắt đầu hành trình ăn hành dưới sự tấn công của ba người Tứ Xuyên kia.
Chơi tới đoạn sau, Triệu Ngu cũng không đành lòng lấy quân của anh nữa, thả cho anh hết ván này đến ván khác, nhưng cái hố đen trò chơi này chơi mãi mà chẳng gom được gì.
Sau đó anh thua tiền cả ba.bg-ssp-{height:px}
Triệu Ngu nghiêng đầu hỏi bố cô: “Bố ơi, có phải nhà mình hơi bắt nạt người ta không ạ?”
Triệu Khang Ninh đang đánh rất vui, bảo: “Gì mà bắt nạt, đây gọi là khổ học thành tài. Bố đang trợ giúp Tiểu Thẩm trưởng thành mau hơn đấy chứ, ấy ấy ấy Tiểu Thẩm, Tứ Đồng! Ù!”
Triệu Ngu: “……” Cô hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý, tức đến độ bật giọng Tứ Xuyên ra: “Bố em đã bẩu thía rồi anh còn vứt bài chửa đánh ra ngoài, vậy người khác bẩu anh cũng bỏ bài đánh rồi ra hử!”
Thẩm Tuyển Ý nghe chẳng hiểu mô tê gì, anh không ngại thua tiền, còn ngồi đấy cười ngốc nghếch.
Người thắng vui vẻ, người thua cũng vui vẻ.
Gần sẩm tối, có người gọi vào di động anh.
Triệu Ngu ngồi đối diện anh, ngước mắt là thấy ngay gương mặt vui vẻ cả buổi chiều của anh đột nhiên tối sầm đi như trở trời. Cô còn chưa kịp hỏi, di động của mình đã vang lên.
Vừa bắt máy, giọng nói sốt ruột của Lâm Chi Nam đã truyền tới: “Cậu với Thẩm Tuyển Ý bị chụp, nổ hot search rồi!”
Lập trình viên Sina chung quy lại vẫn không tránh được cơn ác mộng phải tăng ca vào Tết Âm.
Hot search Bằng chứng tình yêu của Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu làm Weibo tê liệt hẳn nửa tiếng.
Những bức ảnh này rõ ràng được chụp vào tối hôm qua. Ảnh chụp từ lúc anh xuống xe ở đầu hẻm, đi hết cả quãng đường, đến lúc đứng chung với Triệu Ngu trước bậc thang, tràn lan khắp internet.
Giọng Tất Chu trong điện thoại đầy giận dữ: “Lại là fan cuồng!”
Họ đã đi theo anh từ lúc anh rời khỏi sân bay.
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu liếc Triệu Ngu ngồi đối diện mình trên bàn mạt chược, đôi mắt đã lặng sóng bấy lâu nay lại bùng lên lửa giận.
Giang Lôi và Triệu Khang Ninh đều phát hiện sự thay đổi trong sắc mặt của hai người, họ tức khắc cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Triệu Ngu cúp điện thoại trước, Giang Lôi lập tức sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Ngu đang định mở miệng, Thẩm Tuyển Ý cũng cúp điện thoại, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Chú dì, con xin lỗi.”
Giang Lôi sợ hút chết: “Thằng bé này, con đừng tự dưng xin lỗi thế! Nói cho dì trước coi xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Tuyển Ý liếc Triệu Ngu một cái, ăn ngay nói thật kể hết ra. Anh còn chưa kể xong, Giang Lôi đã vỗ ngực thở phào một hơi, Triệu Khang Ninh đập bàn mạt chược đánh bốp: “Tau còn tưởng là zụ zì, chụp thì chụp chớ sao. Ăn Tết chung thì răng, yêu đương thì răng? Hai đứa đều thay đổi hình tượng rồi, yêu nhau thì nỏ được hè?”
Triệu Ngu phì cười: “Bố ơi bố đừng nói tiếng địa phương, anh ấy không hiểu đâu!”
Giang Lôi cũng không nhịn được bật cười.
Tâm trạng vốn đang trầm trọng của Thẩm Tuyển Ý dường như lập tức bị thổi tan bởi tiếng nói cười trong phòng.
Triệu Ngu đẩy hết những quân bài còn chưa đánh xong ra, cầm di động đứng lên: “Con với anh ấy đi thương lượng xem xử lý chuyện quan hệ công chúng thế nào đã, mai lại đánh tiếp.”
Triệu Khang Ninh: “Ấy đánh cho hết ván đã! Bố đã gom đủ bài cả rồi!”
Triệu Ngu vội đẩy Thẩm Tuyển Ý chạy.
Ekip hai bên mở họp qua video.
Ảnh chụp rõ ràng như thế, không trốn tránh nổi rồi. Bây giờ trên mạng đều đang bảo hai người họ đóng phim rồi phim giả tình thật. Tuy rằng hai người đều đã bước lên con đường thay đổi hình tượng, cũng đã đến tuổi yêu đương được, nhưng dù gì với cơ cấu fan của lưu lượng thì tạm thời có rất nhiều fan only chưa thể chấp nhận, hai nhà đã bắt đầu war nhau tá lả.
Nhưng ý kiến của phần lớn người qua đường đều là ủng hộ, hai lưu lượng đỉnh cao, xứng nhau ghê đó. Ba ngọn núi lớn thì một ngọn kết hôn rồi, hai ngọn còn lại tự sản tự tiêu tốt biết bao!
Lưu lượng top đi chung với lưu lượng khủng, cặp đôi hoàn hảo!
Đám fan couple tham sống sợ chết ở trong kẽ hở thì càng khỏi phải bàn, quả thực bị niềm vui bất ngờ từ trên trời giáng xuống này đập cho ngu luôn, ngu người đến độ các cô còn chẳng dám tin là sự thật.
Nhưng studio của hai bên đã đưa ra phản hồi rất nhanh.
Ăn Tết chung là đúng, nhưng yêu nhau thì là giả. Họ vừa là bạn bè vừa là hàng xóm, cùng ăn Tết với nhau thì làm sao ạ?
Cư dân mạng: Ờ, ăn Tết với nhau thì có sao đâu? Các ông bãi bỏ tin đồn chả có tâm gì cả, lại còn bạn bè với chả hàng xóm…… Gượm đã??? Hàng xóm gì cơ???
Studio: Hàng xóm cách vách.
Cư dân mạng / fan: Vờ lờ???
Tin tức vừa được tung ra, dần dà các account marketing hợp tác với hai bên cũng lên bài: Cậu của Triệu Ngu đó giờ luôn là hàng xóm của bà nội Thẩm Tuyển Ý, hai nhà đã ở đấy mấy chục năm rồi, là láng giềng lâu năm.
Mọi người đều biết, sau khi bà nội của Thẩm Tuyển Ý qua đời, anh chẳng còn người thân nào ở Hàng Châu nữa. Ngày Tư ngày Tết, một mình anh ta sang nhà hàng xóm cách vách ăn Tết, hình như cũng chả kì quặc chỗ nào nhỉ? Nếu bỏ qua thân phận của hai người thì chuyện này nghe cũng có tình người quá ấy chứ.
Huống chi cả hai còn là bạn bè, nay thêm thân phận hàng xóm, bài đưa tin bác bỏ lời đồn này bỗng dưng trở nên cực kỳ chân thật đáng tin.
Trận war căng đét giữa Ngu Mỹ Nhân và Ý Nhân đột nhiên im bặt sau bài bác bỏ tin đồn của studio, comment section hòa bình đáo để. Tình bạn giữa anh tôi chị tôi vạn tuế, hàng xóm của lưu lượng khủng cũng là lưu lượng top, chúc mừng năm mới cả nhà nhá! Gió êm sóng lặng như chưa xảy ra chuyện gì.
Server Sina cuối cùng cũng khôi phục như bình thường, cộng đồng mạng đang nhiệt tình hóng biến thì lại có người bới ra quả drama năm xưa.
Rất nhiều năm về trước, Thẩm Tuyển Ý cũng từng có scandal với một cô gái bí ẩn vào đúng dịp Tết Âm. Lúc ấy cô gái kia mặc đồ ở nhà xách túi nilon đỏ sang nhà anh, cả Internet đều đồn ầm lên là anh yêu đương bí mật, ai dè về sau họ bác bỏ tin đồn nói cô kia là em gái nhà hàng xóm, sang thăm bà cụ.
Cư dân mạng đặt tấm ảnh của cô gái bí ẩn nhìn không rõ mặt năm ấy cạnh ảnh hồi xưa của Triệu Ngu để so sánh.
Họ không hề kinh ngạc phát hiện ra, cô em gái nhà hàng xóm này quả nhiên chính là cô hàng xóm lưu lượng đỉnh cao Triệu Ngu bây giờ!
Hóa ra họ đã quen nhau lâu thế rồi à.
Khi đó Triệu Ngu còn chưa debut mà nhỉ.
Nhưng sau khi Triệu Ngu debut, hình như hai người cũng chưa bao giờ tỏ vẻ thân quen trước công chúng. Với quan hệ lớn lên bên nhau từ nhỏ như vậy, chỉ cần Triệu Ngu sẵn lòng là cô có thể dựa vào mối quan hệ này để đạt được độ hot đáng kể từ anh hàng xóm ngày đấy đã là lưu lượng đỉnh cao rồi.
Cô có thể bước đi trên con đường này nhanh hơn, thuận lợi hơn.
Nhưng cô không làm vậy.
Từ lúc cô lựa chọn việc sang Hàn Quốc debut trong nhóm nhạc trở đi, cô đã chọn con đường gian nan nhất. Sau đó cô dùng lòng nhiệt huyết tràn trề, ý chí quyết tâm cao độ để tự tạo ra con đường lên đến đỉnh cao cho chính mình.
Cô xứng đáng với tất cả những gì cô đạt được bây giờ hơn bất kỳ ai.
Chỉ là một drama cũ rích, nhưng lại khiến toàn thể cư dân mạng xúc động đậy vì con đường thành danh liên quan đến nó này. Hashtag chuyển qua làm fan Triệu Ngu và nhìn lại chặng đường debut của Triệu Ngu nhanh chóng thay thế hot search scandal.
Các cư dân mạng cảm động xong thì sôi nổi tỏ vẻ, lốt đất này phong thủy tốt quá nhỉ! Cho ra đời ngay được hai lưu lượng đỉnh của chóp! Xin hỏi gần đấy còn nhà nào rao bán nữa không!!!
[HẾT CHƯƠNG ]