Anh bắt lấy cổ tay Lam Nhạn: “Em dừng lại một chút, tôi có chuyện muốn nói…”
“Anh cái người này phiền chết tôi, anh có biết xấu hổ không hả, mặt mày không có da à? Không phải vừa nãy tôi đã nói rồi sao, đừng cầu xin tôi, không được để ý đến tôi, cũng không được kéo tôi, anh không có tiền đồ như vậy sao?”
Lôi Bạc cười rộ lên: “Ha ha ha, tôi đâu có cầu em, để ý đến em, lôi kéo em đâu? Tôi như vậy chỉ là do bất đắc dĩ.”
“Anh còn không biết xấu hổ nói anh không kéo tôi? Vậy cái tay này của anh đang làm gì? Đàn ông thì phải có chút tôn nghiêm chứ? Không thích tại sao lại cầu xin phụ nữ? Anh thích tôi đến mức không biết xấu hổ à?”
Lam Nhạn dõng dạc nhướng mắt, ngẩng mặt lên trời thở dài.
Lôi Bạc không nhịn được, chuyển sang cười to: “Ha ha ha, tôi sẽ giải thích, tôi thật sự không có ý định xấu xa với em, tôi vốn chưa từng nói tôi thích em! Tôi kéo em là bởi vì em giả vờ lấy chìa khóa xe của tôi, chắc nó đang ở trong túi của em. Em lấy chìa khóa xe của tôi thật ra là vì em muốn gặp mặt tôi phải không? Nói cách khác, trong tương lai, em cần dùng chiếc chìa khóa này sáng tạo cơ hội gặp mặt tôi?”
Lam Nhạn suy nghĩ hơn mười loại lý do của Lôi Bạc, nhưng hết lần này tới lần khác cô thật sự không ngờ…
Lôi Bạc chỉ muốn chìa khóa xe.
Lam Nhạn sửng sốt một chút, sau đó liều mạng lật túi của mình, tìm được chiếc chìa khóa xe, cô cầm lấy nó đập mạnh vào tay Lôi Bạc hậm hực nói: “Cầm đi, chìa khóa của anh! Sau này đừng làm phiền tôi nữa!”
“Này…”
Lôi Bạc vẫn bắt lấy cánh tay của Lam Nhạn.
Lam Nhạn liếc xéo anh: “Anh còn muốn làm gì?”
“Ôi chao, thua em luôn, xin em như vậy mà vẫn không được, đi xem phim đi mà.”
Lôi Bạc cố ý cong môi, làm ra biểu cảm khóc thút thít.
Lam Nhạn suýt chút nữa đã bật cười, cô nhẫn nhịn, bắt đầu sửng cồ: “Hừ! Vừa nãy ai nói…”
“Đi đi mà, xem phim xong, tôi đảm bảo sẽ dẫn em đi du thuyền chơi, như vậy được chưa? Hai bên đều không bỏ lỡ.”
“Thật sao?” Lam Nhạn mở to mắt.
“Đương nhiên là thật!” . Truyện Quan Trường
“Vậy thì được.”
Lam Nhạ cười thầm liếc nhìn Lôi Bạc, sau đó đi tới rạp chiếu phim.
Lôi Bạc đi tới, đưa tay khoác lên vai Lam Nhạn, Lam Nhạn lại gạt tay anh xuống.
“Tôi vẫn chưa hết giận anh, tôi không có ý định phản ứng với anh, tôi chỉ đi xem phim cùng anh thôi, anh không nên đi quá gần tôi.”
Lôi Bạc cũng không phản bác, vẫn đưa tay khoác lên vai Lam Nhạn như trước.
“Anh làm sao vậy? Như thế rất vô lại!”
Lam Nhạn lại hất tay Lôi Bạc xuống, Lôi Bạc lại đưa tới một lần nữa.
Hai người cùng tiến vào rạp chiếu phim, vẫn còn đang làm đi làm lại động tác này.
Anh đặt cánh tay anh lên vai cô, cô lập tức đánh rớt tay anh xuống… cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Tiêu Mộng thấy Lôi Bạc kéo Lam Nhạn đi, cô bắt đầu lo lắng.
“Không phải em nói muốn đi xem du thuyền sao? Vậy chúng ta đi thôi, vừa hay tối nay có một tổng giám đốc Vương đang mở tiệc rượu.”