Cơ thể anh ta nóng rực, dựa sát vào, ép cô gái vào giữa anh ta và lưng ghế, Kim Lân hôn quá nhập tâm, từ từ nhắm mắt lại.
Càng hôn, ngọn lửa trong lòng anh ta cháy càng mạnh!
Cứ hôn mãi, đũng quần anh ta cũng cảm thấy chật cứng.
Thật là mất mặt, vậy mà anh ta lại có phản ứng.
Đường đường công tử đào hoa như anh ta, vậy mà lại có phản ứng với… một cô gái say rượu, đầu óc không tỉnh táo!
Quan trọng là, cô gái nhà người ta hoàn toàn bị động, là anh ta tự mình châm lửa!
“Bé con, em giày vò tôi gần chết!” Kim Lân than thở, ánh mắt không còn sáng ngời mà trở nên mơ hồ.
Quá yêu cô!
Giây phút này, khẽ ôm lấy cô, vậy mà lại cảm giác như cả thế giới đều thuộc về anh ta.
Kim Lân khẽ phả một hơi nóng lên má Tiêu Mộng, khẽ nỉ non: “Nhóc… Để tôi bảo vệ em, có được không?”
Lúc này, Lưu Diệc Hàn kéo Bạch Mị đi ra, đang không biết phải làm thế nào với người phụ nữ này, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kim Lân dựa bên ghế phụ lái, thế nên Lưu Diệc Hàn ra sức gọi: “Lân! Lân! Cậu đưa cô ta đi đi! Tôi không quan tâm cô ta nữa! Bẩn chết mất!”
Kim Lân nghe thấy tiếng Lưu Diệc Hàn, lập tức chui ra khỏi xe, đóng cửa ghế phụ lái lại.
Quay người lại nhìn, Lưu Diệc Hàn đang đứng ở cửa Dạ Mị, mày nhíu chặt lại.
Kim Lân liền nhe răng cười, cười cực kỳ xinh đẹp và phóng khoáng: “Haha, một đêm tôi cũng không thể hưởng thụ hai người phụ nữ được, Diệc Hàn, cậu tự xử đi, cậu ném cô ta xuống cống cũng đừng nói với tôi, tôi chỉ quan tâm tới nhóc nhà tôi.
Ngủ ngon.
À, đúng rồi, Diệc Hàn, quên chưa nói với cậu một câu, chào mừng cậu trở về.
Tạm biệt.”
Kim Lân khẽ cười, vòng qua bên ghế lái, kéo cửa nhảy vào trong xe.
Tiếp đó, đèn xe sáng lên, chiếc xe sang của anh ta lập tức phóng đi.
Lưu Diệc Hàn gấp tới giậm chân, tức mà chỉ có thể mắng: “Tên nhóc chết tiệt! Các người chỉ biết hại tôi thôi! Sau này tôi không quen mấy người nữa! Đồ thối tha! Ghét chết đi được!”
Mắng xong, Bạch Mị trong lòng đang vặn vẹo thân người, duỗi cánh tay gãi gãi, Lưu Diệc Hàn nhìn Bạch Mị thở dài, tức tới sắp điên mất rồi.
Kim Lân lái xe, nhất thời có chút mù mờ.
Đi đâu?
Nửa đêm nửa hôm rồi?
Anh ta quay mặt sang, liếc nhìn cô gái trắng hồng, trong lòng bắt đầu do dự và băn khoăn.
Đưa cô về nhà cô sao?
Muộn như này, cô lại còn say nữa, đưa về nhà, có khi nào người nhà cô sẽ tức giận không?
Không đưa cô về nhà… Vậy đưa cô đi đâu đây?
Kim Lân hít sâu một hơi, đột nhiên, hai mắt anh ta sáng lên.
Vậy… có thể đưa cô về nhà anh ta không?
Phù phù… Hơi thở của Kim Lân trở nên thô mạnh mà gấp gáp.
Trong mắt anh ta bừng lên ngọn lửa, anh ta nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Mộng, ánh mắt nóng rực mà trực tiếp.
“Có thể không? Mình có thể không? Có thể, có đúng không?”.