Lôi Bạc nhỏ giọng thì thầm: “Cậu khẳng định tôi không có cơ hội như thế? Phải biết, tình yêu giống như là làn gió mùa xuân, không chừng lúc nào đó liền thổi bay chỗ tôi.”
Lam Nhạn ở bên kia giơ cao chai rượu, hét to: “Hết rượu rồi! Hết rượu rồi! Lấy thêm! Lấy thêm!”
Lôi Bạc nhíu mày, xoạt đứng lên, đi tới, giằng lấy chai rượu rỗng từ tay Lam Nhạn, nói: “Tất cả rượu ở đây đều bán hết rồi, bán hết rồi, không thể uống nữa.
Được rồi, hôm nay uống nhiều rồi, nên đi nghỉ ngơi.
Chúng ta không uống nữa nha.”
Lôi Bạc ôm lấy Lam Nhạn, dỗ dành ba người phụ nữ say rượu như là dỗ trẻ con,.
Lưu Diệc Hàn suýt chút nữa rớt mắt ra ngoài, chỉ vào Lam Nhạn, anh ta ngạc nhiên hỏi Kim Lân: “Này, Bạc… và cô gái kia… có chuyện gì thế?”
Từ khi nào Bạc trở nên dịu dàng thắm thiết như vậy? Đã biết dỗ dành người khác ư?
Thật kiên nhẫn! Hiếm thấy nha… Kim Lân bĩu môi: “Tôi nào có thời gian quản cậu ấy, người phụ nữ của tôi tôi còn chưa lo liệu xong.”
Nói xong, Kim Lân liền đi tới, đến bên cạnh Tiêu Mộng, vuốt tóc cô, cũng khuyên không nên uống nữa.
Cuối cùng, Lôi Bạc nâng Lam Nhạn mơ mơ màng màng lên, Kim Lân đương nhiên là ôm bé con Tiêu Mộng của anh ta, chỉ còn lại Bạch Mị không ai quan tâm.
Lôi Bạc hét: “Lưu Diệc Hàn! Mắt cậu mù à? Cậu còn tính là đàn ông không? Phát huy chút phong độ quý ông được không? Cậu phụ trách đưa Bạch gì đó về nhà!”
Cơ mặt Lưu Diệc Hàn giật giật, kêu lên: “Nhóc con chết tiệt! Tôi biết ngay các cậu bảo tôi tới đây không có chuyện tốt! Vậy mà hãm hại tôi! Biết rõ tôi rất ghét phụ nữ mà!”
Lôi Bạc và Kim Lân đều đã rời đi, phòng chỉ còn lại Bạch Mị say đến mức không thể mở nổi mắt, cùng Lưu Diệc Hàn đang ngẩn người mở to mắt.
Vừa khéo Ngũ Ca bước vào, thấy tình hình trong phòng, cười nói: “Diệc Hàn à, hóa ra cô ta là ấy của cậu à, không nói sớm, nói sớm thì tôi cho cô ta chức quản lý nho nhỏ.”
Lưu Diệc Hàn đổ mồ hôi lạnh: “Ngũ Ca, anh cố ý bôi nhọ tôi đúng không? Tôi làm gì có.”
Ngũ Ca cười haha đi ra ngoài.
Lưu Diệc Hàn khóc không ra nước mắt đi về phía Bạch Mị, vẻ mặt đau khổ chọc chọc vào vai cô ta: “Này, cái cô này, cho hỏi nhà cô ở đâu?”
A a a… Phiền chết mất!
Ngày đầu trở về nước, chưa quen với chênh lệch múi giờ, chưa được nghỉ ngơi tử tế, không những phải nhanh chóng tham gia tiệc rượu cùng tổng giám đốc, còn phải đưa một người phụ nữ như sâu rượu về nhà lúc nửa đêm?
Vì sao anh ta đáng thương như vậy? Vì sao!
Trần Tư Khải ngồi trên xe, Khang Tử nhẹ nhàng hỏi: “Cậu chủ đi đâu?”
Trần Tư Khải mệt mỏi dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra.
“Về biệt thự.”
“Vâng.”
Khang Tử tưởng rằng cậu chủ dặn dò xong rồi, ai ngờ, Trần Tư Khải lại liền bổ sung một câu: “Đến nhà, cậu lặng lẽ đổi sang một chiếc xe không bắt mắt, đợi tôi ở cửa sau.”
“Á?” (⊙_⊙) Khang Tử giật mình.
Về đến nhà…sau đó lại lặng lẽ ra ngoài?
Đây là tình huống gì chứ?
Khang Tử không hỏi, đáp: “Vâng!”
Trần Tư Khải về đến biệt thự, lên tầng trước, nhanh chóng tắm rửa, thay bộ quần áo thoải mái, sau đó đi ra cửa sau.
Khang Tử đã chờ sẵn trong bóng tối, giống như là con hổ nhỏ.
“Đi thôi.”.