Editor: Jesse Tran
Kể từ khi cùng Cọc Gỗ đóng kịch, Đa Bảo nói không lên lời vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy lúng túng, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng anh, Đa Bảo cảm thấy giữa hai người có chút là lạ, nhưng Cọc Gỗ vẫn giống như bình thường, Đa Bảo không hề nào nhắc lại chuyện hôm đó Cọc Gỗ cũng không nói một chữ, Đa Bảo càng cảm thấy quả thật hôm đó là mình suy nghĩ nhiều.
“Ngày mai anh đi công tác......”
Hôm nay hai người vẫn cũng nhau đến phòng ăn yên lặng ăn cơm như thường ngày, Cọc Gỗ đột nhiên nói.
Đa Bảo liền giật mình, “Ồ...... Cấp trên càng ngày càng coi trọng anh nha, nói không chừng tâm tình lãnh đạo khá một chút anh có thể được ở lại đấy.” Sau khi lấy lại tinh thần Đa Bảo hết lời tán dương.
Không phải người cùng chí hướng thì không thể đi chung một đường, người chí ở bốn phương như Cọc Gỗ luôn luôn muốn ở lại tổng bộ Giang thị, mà cô chính là đồ ngu ngốc không cứu nổi, như một đứa nhà nghèo, có cho anh ta ăn mặc sang trọng thì anh ta cũng không biến thành đẹp trai nhà giàu, bởi vì anh ta không có số mệnh đó!
Đa Bảo rất có tự mình hiểu rõ, khích lệ cho Cọc Gỗ có chí hướng rộng lớn đồng thời cũng thương tiếc cho tương lai không có tiền đồ của mình.
Không phải cô không muốn ở lại Giang thị, nhưng cô dựa vào năng lực sự của mình để vào đi chăng nữa thì người ta cũng không cần cô.
“Cọc Gỗ, nếu anh thật sự ở lại tổng bộ Giang thị, có thể bị bắt nạt, tốt nhất là lên làm lãnh đạo! Bạn tốt của tôi là lãnh đạo xem về sau tôi ngồi ở phòng ăn cấp cao ăn cơm còn ai dám chỉ trích tôi!” Đa Bảo vừa nghĩ đến mình chỉ vì ăn cơm nhầm chỗ bị giam ở đây đến bây giờ lại khóc không ra nước mắt.
Cọc Gỗ ngẩng đầu cười
“Được.”
“Tôi chắc không có cơ hội nhìn thấy cháu ông chủ tịch, tôi định khi gặp được thật sự muốn hỏi cậu ta vài câu, Giang thị nghiêm khắc với nhân viên vể phòng ăn như vậy tại sao không tách nhau ra, cấp cao một tầng, nhân viên bình thường một tầng, đặt ở cùng tầng lại còn phân cấp, nghiêm khắc như vậy thì mở nhà ăn bốn tầng có phải tốt hơn không, một tầng ăn điểm tâm, một tầng ăn cơm trưa, một tầng ăn cơm tối, tầng bốn ăn khuya, có bản lĩnh thì như vậy đi, để một tầng lại phân cấp bậc như vậy làm cái gì, bây giờ bình đẳng xã hội, chủ tịch nước còn thân mật bắt tay nhân dân, một mình cháu chủ tịch Giang thị như cậu ta thì bày đặt khoe khoang cái nỗi gì!” Đa Bảo càng nghĩ càng giận, không che miệng trực tiếp liền phun phì phì, dù sao Cọc Gỗ cũng là bạn tốt không phải người ngoài trước mặt anh cô thô tục cũng không phải là chuyện xa lạ.
Nhìn Đa Bảo lòng đầy căm phẫn, Cọc Gỗ mang theo nụ cười khó đoán như đang suy nghĩ điều gì gật đầu một cái, sau đó bày tỏ tán thành, “Đúng vậy......”
“Đống cặn bã! Cọc Gỗ, chúng ta tự dưng tình nguyện làm việc cho đống cặn bã anh không cảm thấy nhục nhã cho sự thông minh tài trí của chúng ta sao?” hôm nay Đa Bảo như muốn phát tiết đến cùng.
Cọc Gỗ nhìn cô tức giận đầy phẫn uất khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét mặt rất nghiêm túc, “Chính xác......”
“Vậy sao anh vẫn còn bình tĩnh như thế? Còn muốn ở lại tổng bộ?” Đa Bảo cảm thấy anh là người bị hại lâu rồi thành quen.
“Không vào hang hổ sao bắt được hổ con. Quân tử báo thù, mười năm không muộn......” Cọc Gỗ sâu kín nói ra nhưng lần này trong nháy mắt Đa Bảo vừa nghe đã hiểu hơn nữa tỏ vẻ lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc!
“Cổ có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, hiện có Cọc Gỗ hy sinh vì nghĩa! Cảnh giới cao sâu! Chúng ta sùng kính cúng bái!” Đa Bảo bày ra dáng vẻ bội phục.
Cọc Gỗ chính là Cọc Gỗ, người ta nhìn xa trông rộng, sớm có mưu đồ, không giống như người có tầm nhìn thiển cận như cô chỉ biết là kêu rên, đây chính là chênh lệch giữa nhân tài! Cho nên cô mới không bao giờ có thể trở thành nhân tài.
Cọc Gỗ nói anh đi công tác Đa Bảo cho rằng anh chỉ đi - tuần, cô không ngờ chuyến này đi Cọc Gỗ sẽ không bao giờ trở lại.
Trong khoảng thời gian này Đa Bảo rất cô độc, mỗi ngày một mình đi làm, một mình ăn cơm, vừa chia tay với chị Thỏ, trừ Tổng giám đốc bộ phận tài vụ những người khác cô chẳng quen ai cả, hơn nữa cô nghĩ rằng chắc cũng không còn nhiều thời gian cũng không còn cơ hội quen biết, Cọc Gỗ không có ở đây Đa Bảo ăn cơm cũng không thấy ngon, có lúc chẳng muốn đi đến phòng ăn chỉ có ngồi một mình trên sân thượng gió nhè nhẹ gặm bánh bao nhỏ, tại sao mình lại khổ sở đáng thương đến thế này.
Kể từ khi cô tới tổng bộ Giang thị, thật sự rất lâu rồi không gặp tụi bạn xấu ở ký túc xá, hiện tại Cọc Gỗ không ở đây, cô gặm màn thầu trắng trắng trong tay vài giọt liền rơi xuống.
Kiếp trước Hứa Đa Bảo cô đã tạo cái nghiệt gì, kiếp này số mạng lại suy đồi như vậy, cũng nhờ Giang thị ban tặng! Kể từ trong nhà lắp đặt thiết bị của Giang thị cô liên tục xui xẻo dính líu với Giang thị, còn có thằng cháu cái chết tiệt kia, người thừa kế cái con khỉ! Tạo ra cái quy định quả thật khiến thần nhân phẫn nộ!
Còn một tháng nữa! Cố gắng nhịn một tháng nữa là cô có thể lăn ra khỏi tổng bộ Giang thị này rồi sau khi cô thoát khỏi ngục giam cô nhất định phải đi thắp một nén nhang, bái Phật, hơn nửa năm nhân phẩm có chút không tốt, nửa năm sau nhất định hoàn thiện nhân cách, cô cũng không tin cô không thoát khỏi được suy vận này!
Đa Bảo nhặt cục đá dưới chân lên trên nền đất đang đứng đã có một hàng chữ Chính phía sau lại vừa hoàn chỉnh thêm một chữ nữa, sau đó đứng thẳng đếm.
Năm chữ Chính rồi à, Cọc Gỗ cũng đi hai mươi lăm ngày rồi, cũng gần một tháng, lúc nào thì anh trở lại, cô quả thật rất đáng thương.
Thở dài, Đa Bảo nhìn đồng hồ cúi gằm đầu đi xuống lầu.
Đi thang máy đi tới tầng lầu mình làm việc cửa thang máy vừa mở ra Đa Bảo định chuẩn bị đi ra ngoài, còn chưa có nhấc chân thì đã nhìn thấy trước mắt thoáng qua một bóng dáng quen thuộc.
“Cọc......”
“Cọc Gỗ, chờ tôi một chút!”
Đa Bảo còn đang mừng rỡ vẫy gọi anh liền nhìn thấy một cô gái từ phía sau đuổi theo anh, thân mật ôm cánh tay của anh, anh không cự tuyệt, sau đó hai người trò chuyện vui vẻ cùng nhau chậm rãi rời đi.
Đa Bảo thấy rõ gương mặt của cô gái kia, rất đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt được.
Thì ra là Cọc Gỗ đã về...... Thì ra là Cọc Gỗ đã có bạn gái......
Đa Bảo đột nhiên cảm thấy mình giống như mình đã làm sai cái gì đó, từ từ ra khỏi thang máy đi về phía phòng làm việc của mình.
Bạn gái Cọc Gỗ thật xinh đẹp nha...... Thật xinh đẹp......
Bình thường giữa tịch mịch hay cô độc đi chăng nữa Đa Bảo cũng sẽ dùng AQ tự an ủi mình, nhưng là hôm nay tại sao cô lại không thể thốt ra một từ.
Trong lòng cô tĩnh lặng hơn năm phút như đang thầm mong đợi điều gì nhưng giờ đã tan biến hoàn toàn, cô ý thức được điều gì đó, đồng thời cũng ý thức được...... Mình cùng Cọc Gỗ, không thể...... không thể làm bạn tốt nữa rồi......
Sau đó, Cọc Gỗ cuối cùng xuất hiện, xem ra vẫn bình thường như trước lúc đi, nhưng Đa Bảo không đợi anh cùng đi ăn cơm, cũng không nói chuyện với anh, có thể tránh liền tránh. Bởi vì Đa Bảo cảm thấy thay vì chờ anh nói cho cô biết cô vẫn nên tự biết điều một chút thì tốt hơn, Đa Bảo là người con gái rất có nguyên tắc, cho dù đơn thuần là bạn khác giới chỉ cần bọn họ có bạn gái sẽ lập tức giữ khoảng cách, thứ nhất là tôn trọng bạn bè, thứ hai cũng là vì kiêng dè, hiện tại biết Cọc Gỗ có bạn gái rồi Đa Bảo biết mình nên làm như thế nào.
Một mình đi tới sân thượng Đa Bảo mang theo vải ướt lau những chữ Chính trên đất mà cô viết, nhưng đang lau thì trước mắt xuất hiện một đôi giày da sạch sẽ.
Đa Bảo biết là ai nhưng không ngẩng đầu lau tiếp tục lau.
Nói đến thì hôm nay cũng thật kỳ quái, bình thường trên sân thượng còn có mấy trận gió, hôm nay tự nhiên một cơn gió thoảng qua cũng không có, sân thượng đã vốn trống trải càng lộ vẻ tĩnh lặng tịch mịch.
“Hứa Đa Bảo......”
Cho đến khi âm thanh của Cọc Gỗ phá vỡ sự yên lặng.
“Cái đó...... Cọc Gỗ à, chỗ chân anh đang đứng, chặn chữ của tôi rồi.” Đa Bảo ngồi xổm trên mặt đất nói như vậy.
“Đây là cái gì?” Cọc Gỗ không chịu nhường ra, tựa hồ cảm thấy hoang mang.bg-ssp-{height:px}
“À...... Một người nhàm chán quá nên tiện tay vẽ đấy.” Đa Bảo trả lời hết sức tự nhiên.
Nhìn cô không ngừng lau Giang Mộ Hi khẽ cau mày, sau đó xem kỹ những chữ kia hồi lâu.
Mặc dù có hai chữ đã bị Đa Bảo lau sạch nhưng là vẫn có thể nhìn ra dấu vết của một chữ Chính, cộng với ba chữ phía sau tổng cộng là năm chữ Chính.
Năm năm...... ......
Giang Mộ Hi nhíu lông mày rồi nhẹ nhàng giãn ra, lại nhìn dáng vẻ Đa Bảo kiên trì không ngừng nghỉ như vậy ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Hứa Đa Bảo...... Em đang đợi anh trở lại à......” Anh nhỏ giọng mở miệng, từng câu từng chữ rất rõ ràng.
Lúc này Đa Bảo cũng lau xong, nhẹ nhàng đứng lên sau đó mở miệng, “Đếm xem bà dì thân yêu khi nào thì tới tìm tôi, Cọc Gỗ anh nghĩ nhiều rồi.” Đa Bảo tươi cười nhưng vẫn không nhìn anh.
“Tôi có việc gấp đi trước đây, gặp lại sau.” Đa Bảo cầm khăn lau của mình anh vẫy đôi tay nhỏ bé với anh liền chuẩn bị đi còn chưa đi được đã bị anh giữ chặt lại.
“Hứa Đa Bảo, em làm sao vậy?”
Lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cọc Gỗ, Đa Bảo rất hoảng rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Hả? Tôi thế nào?” Đa Bảo mặt mờ mịt, cô chỉ đang làm cô chuyện nên làm mà thôi.
Thấy cô như vậy nét mặt Cọc Gỗ càng thêm nghiêm túc.
“Em biết cái gì à?” Bỗng dưng, anh hỏi cô như vậy.
Nghe anh hỏi lên như vậy Đa Bảo cảm thấy nói ra cũng tốt, cô cũng không thích chuyện che che giấu giấu ai đó.
“Ừm...... Biết.....” Vì vậy cô liền thẳng thắn.
Cọc Gỗ trầm mặc chốc lát mới mở miệng lần nữa.
“Không phải anh cố ý gạt em......” Lần này âm thanh của anh rất thấp.
“Chuyện này thật ra anh nên sớm nói với tôi một chút, tôi không thích bị người khác hiểu lầm.” Đa Bảo cũng hiếm khi nghiêm túc nói chuyện với anh.
Lần này Cọc Gỗ cũng không nói nữa, thật lâu sau Đa Bảo mới lại nghe thấy tiếng của anh xen lẫn trong đó là tiếng thở dài.
“Thật xin lỗi......”
Đa Bảo bỗng thấy kinh hãi.
Thật xin lỗi? Không phải cô đã nói cái gì nghiêm trọng chứ?
“Cọc Gỗ...... Không nghiêm trọng như vậy đâu, yêu đương là quyền tự do của anh, ý của tôi là trước kia tôi không biết nên thân thiết với anh như vậy, ngộ nhỡ bị bạn gái của anh nhìn thấy hiểu lầm cái gì đó, rất khó để giải thích......” Đa Bảo nói xong lại nhìn thấy ánh mắt cứng ngắc của Cọc Gỗ.
Ặc...... Không phải là cô lại nói sai cái gì rồi chứ? Một người cô độc quá lâu, chẳng lẽ ngôn ngữ của cô không cách nào khai thông được với người bình thường sao?
“Bạn gái...... Là ai?” Nét mặt Cọc Gỗ trông mù mù mờ mờ lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“À...... Cái người đi theo anh ở chung một chỗ, à...... khoác tay anh......” Đa Bảo nói không tự chủ nhẹ nhàng vung vẩy cái khăn lau nhỏ trong tay, tại sao cảm thấy không khí là lạ? Giống như một nam một nữ ở đang đối chất nhau trong phim truyền hình vậy.
Cọc Gỗ trầm tư hồi lâu rồi như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.
“Hứa Đa Bảo...... Em xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy......” Sau đó anh thật sự không biết phải nói gì.
Đa Bảo thoáng hóa đá.
Ý tứ của những lời này có phải..... Cô hiểu lầm cái gì đó...... Nhưng rõ ràng khoác tay nhau, rõ ràng thân mật khăng khít, rõ ràng chuyện trò vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô khóe miệng anh khẽ nở một nụ cười.
“Hứa Đa Bảo.” Bỗng dưng anh kêu tên cô.
“Hả......”
À? Âm thanh của cô còn chưa thoát ra thì cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị thứ gì đó chặn lại.
Hai mắt tuyệt đẹp cùng hàng lông mi dài của Cọc Gỗ hiện ra rõ ràng trước mắt cô, lần này so lần trước càng thêm rõ ràng.
Cô cô cô...... Cô bị Cọc Gỗ hôn......
Đa Bảo mơ mơ hồ hồ nhìn Cọc Gỗ nhưng lại như là bị đầu độc đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Giữa cánh môi khẽ ma sát từ từ diễn biến thành áp sát chặt chẽ, sau đó hình như đối phương không hề thoả mãn với điều đó, đầu lưỡi dịu dàng bắt đầu liếm láp mút từng chút ngọt từ đôi môi của cô, trong lúc Đa Bảo gần như mê muội anh trực tiếp dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của cô tiến quân thần tốc, mà đại não Đa Bảo cũng không chịu nổi sự khống chế quên cả cự tuyệt trực tiếp liền mặc cho anh tiến vào.
Cảm thấy nhiệt độ từ đầu lưỡi Đa Bảo truyền đến, sau đó linh hoạt quyến rũ đầu lưỡi cô, giữa môi và lưỡi dây dưa không nghỉ, môi lưỡi cực nóng mang theo sự chiếm đoạt tùy tiện cướp sạch không chừa một nơi nào, nhiệt nóng khiến mặt Đa Bảo đỏ tới mang tai vẫn bị vây trong trạng thái bị động, bị ai đó cố ý trêu chọc lại còn bị cái người chưa thỏa mãn đó qua lại càn quét, khiến Đa Bảo thuần khiết nói yêu qua một lần còn chưa có hôn kiểu này qua đứa bé nhất thời xấu hổ đầy mặt, muốn trốn lại không biết trốn đi đâu, từ lúc nào đã bị anh giam thật chặt trong vòm ngực to lớn, thân thể hai người bất tri bất giác dán chặt vào nhau, Đa Bảo càng thêm mặt hồng tim đập theo bản năng đưa tay ra chống đỡ thế nhưng lại vô ý đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Ưmh......”
Sức lực to lớn chết tiệt của anh lại thuận thế chế trụ đôi tay không an phận muốn phản kháng của cô, ngậm lấy đôi môi ẩm ướt của cô khiến anh không cách nào dừng lại nhẹ nhàng cắn.
Cho đến khi cô hít thở không thông suýt nữa ngất xỉu anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, cánh môi lại bị ai đó lưu luyến quên rời khẽ liếm cắn mút, Đa Bảo nghe được hô hấp nặng nề giữa hai người, hồi lâu, cô cảm nhận được tiếng thở nhẹ mập mờ bên tai......
“Chúng ta...... Qua lại đi......”