Về quê nhà của Gil và Shuri, tôi có thể tìm hiểu vị trí của nó dựa trên thông tin địa lý lãnh thổ nam tước mà hội quán đã công bố cho cộng đồng.
Thông tin chi tiết hơn nữa được xem là bí mật quân sự, nhưng điều đó không thành vấn đề gì bởi vì tôi chỉ muốn biết thông tin địa lý để hướng tới đó. Giờ tôi đã là hạng 3 nên tôi đã có thể hỏi thêm thông tin chi tiết.
“Em định hướng đến thị trấn đó?”
“......Chị sẽ cản tôi lại sao?”
Cô tiếp tân nhận thấy tôi đang nhìn bản đồ và hỏi tôi. Dù cho chị ta có ngăn cản tôi tại thì tôi vẫn định đi đến đó, song người phụ nữ đó khẽ lắc đầu khi tôi hỏi chị ta như thế.
“Chị đúng là muốn ngăn cản một người ở độ tuổi như em lại, tỉ lệ để em sống sót trở về khi đi một mình là cao hơn các mạo hiểm giả khá nhiều. Nhưng hãy nhớ rằng không được mạo hiểm. Hội quán thật ra mong đợi trinh sát viên hạng 3 trở lại cùng thông tin từ địa điểm hơn.”
“......Vậy chị sẽ mua thông tin từ tôi chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Chị ta và tôi trao nhau một nụ cười mỉm. Tôi nhận được thông tin mới nhất về những con orc mà chị ta đã chính tay mang cho tôi. Sau đó tôi giành cả ngày trời để thu thập thông tin trước khi khởi hành đến thị trấn đó vào ngày hôm sau.
Tôi không chạm mặt gì với người mạo hiểm giả đã khiêu khích tôi. Tôi không định làm gì ông ta ngay cả khi chúng tôi có gặp nhau, nhưng nếu ông ta đã khiêu chiến tôi ở ngoài thị trấn, khi đó tôi không thiết gì phải đợi cho đến khi ông ta rút kiếm nữa. Đó là tất cả.
.
Điểm đến của tôi là một vùng nguy hiểm, nên dĩ nhiên là không có tuyến xe ngựa nào đi đến đó. Trông chừng cũng chẳng có vẻ gì là có thương nhân nào sẽ đưa xe ngựa đến đó, vậy nên để phòng trường hợp, tôi đã tiêu một xu vàng để mua đồ dự trữ và để chúng vào Kho Chứa và balo.
“......Mà, đằng nào thì mình cũng chẳng dùng xe ngựa.”
Quê nhà của Gil và Shuri cách đây ba ngày đường sử dụng xe ngựa từ thị trấn này nơi nam tước sinh sống. Nếu đi bộ ở khoảng cách đấy thì cần khoảng năm ngày.
Nếu là tôi thì tôi đoán là mình sẽ đến nơi trong nội hai ngày. Tôi rời khỏi thị trấn ở cổng bắc và đi bộ trên quốc lộ một chút để không thu hút sự chú ý. Rồi tôi dần tăng tốc trước khi chạy băng qua thị trấn với khoảng 60% tốc độ tối đa.
Khi cây bắt đầu dần xuất hiện ở hai bên quốc lộ, tôi sử dụng Ẩn Mật bằng cách bẻ cong màu sắc ma tố bên trong cơ thể mình để hòa hợp với xung quanh. Tôi sử dụng Ám Thị cảnh giác xung quanh, đồng thời xóa đi âm thanh tạo ra bằng cách sử dụng những khối cơ bắp ở chân đã được cường hóa bằng Cường Hóa Thân Thể. Khu vực này gần với nơi sinh sống của quái vật, cho nên có rất nhiều quái vật xuất hiện gần đường biên. Dù vậy, đáng lẽ ra phải không có nhiều quái vật đến thế xuất hiện ở quốc lộ gần thị trấn.
Ngay cả với thế giới nơi đây, quái vật là một nỗi tai họa, những ngôi làng bình thường có thể sống được chỉ với hàng phòng vệ là hàng rào là bởi vì những con quái vật thông minh và mạnh mẽ thường có khuynh hướng tránh xa nơi ở của con người. Nếu không phải vì thế thì con người và quái vật sẽ tiếp tục chiến đấu với nhau cho đến khi một bên biến mất.
Quái vật có trí thông minh biết rằng con người đáng sợ thế nào trước cách mà họ sống theo tập thể và trang bị cho mình vũ khí.
Khám phá từ hội mạo hiểm giả cũng báo cáo lên rằng chỉ có những chủng sói hay goblin xuất hiện quanh quốc lộ này……đó là trong quá khứ.
“......a”
Một con hobgoblin đột nhiên xuất hiện từ khu rừng bên cạnh quốc lộ.
Tôi chợt thấy nó xuất hiện từ bên ngoài tầm tìm kiếm của mình. Tôi ngay lập tức cường hóa thân thể trong khi vẫn giữ ẩn mật, sau đó sử dụng bộ pháp đặc biệt, tôi bật nhảy lên trên con hobgoblin và đá vào một bên đầu nó bằng gót chân.
『GAA!?』
Con hobgoblin rên lên vì cú đánh bất ngờ. Tôi tận dụng đà từ cú đá để sử dụng con dao găm đen đâm xuyên qua não nó từ dưới cổ. Rồi tôi sử dụng đầu nó như là bệ đứng và nhảy xuống. Tôi tiếp đất và tiếp tục phi nước đại trước khi con hobgoblin ngã xuống đất.
“............”
……Bất ngờ thật đấy.
Một con hobgoblin xuất hiện ở khu vực này dù cho đáng ra không thể thế được, tức điều đó mang hai vấn đề.
Thứ nhất, hang ổ của bọn orc nhất định là có tồn tại và bọn quái vật vốn sống ở khu vực đó đã bắt đầu dời sang vùng khác.
Rồi, để quái vật xuất hiện lại gần quốc lộ thế này có nghĩa là binh lính lẽ ra phải đi tuần tra ở đây đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hoặc có lẽ là họ đang tự dựng rào bảo vệ mình ở đâu đó rồi.
Chắc hẳn về phía nam tước cũng đang rất là hỗn loạn……
Chỉ bằng lực lượng ngài ấy có hiện giờ, không thể biết được rằng liệu y có thể tiêu diệt được bọn quái vật hay không. Và nếu có gì đó ngài nam tước có thể làm được trong tình huống này, thì đó là tìm kiếm sự trợ giúp từ ai đó ví dụ như là người bảo hộ của y Bá Tước Taurus. Không có binh lính nào ở quanh đây là vì y muốn ngăn việc tổn thất lực lượng trước khi quân tiếp viện đến.
Song, không có gì đảm bảo rằng đó là một quyết định đúng đắn cả. Ngay cả khi Bá Tước Taurus có gửi được đến quân tiếp viện đi chăng nữa, quá trình điều động quân binh và quân nhu trong mùa đông sẽ khiến việc khởi hành bị trì hoãn. Nhanh nhất là họ sẽ đến lãnh thổ nam tước trong vòng hai tháng. Cũng có khi bá tước đến xuân mới điều động quân binh nếu y cho rằng chuyện này không đến nỗi quan trọng.
Điều đó cũng tương tự với hội mạo hiểm giả. Mạo hiểm giả là 『tài sản』, là nhân công của hội. Trước thực trạng họ chỉ có mạnh nhất là mạo hiểm giả hạng 3, hội không thể đưa ra một yêu cầu cưỡng ép khi biết rằng dù có mạo hiểm giả nào được cử tới đi chăng nữa thì đều cũng chỉ sẽ chết hết. Họ chỉ có thể đợi cho đến khi có thể tìm được một hạng 4 nào đó trong khi lên kế hoạch.
Tình huống rất có thể sẽ thay đổi sau vài tháng nữa. Thế nhưng……
“Một thị trấn nhỏ thì không thể nào trụ đến lúc đó được.”
.
Giữa lúc liên tục chạy trên quốc lộ, tôi đã có đánh giấc vài lần. Hai ngày sau, tôi đã đến thị trấn đúng như mình đã xác nhận ở hội mạo hiểm giả.
Dân số nơi này là khoảng 2000 người. Hầu hết dân cư đều kiếm sống bằng nghề làm ruộng. Do đó, nơi này giống như là một ngôi làng hơn là một thị trấn.
Những thửa ruộng trải dài ra cả bên ngoài bức tường bao bọc xung quanh thị trấn, song chúng đã không được chăm sóc và trông đã tàn hoại mất rồi. Có lẽ là vì người dân đã không còn chăm lo cho những thửa ruộng nữa nên hươu và các loài động vật nhỏ khác mới đến đây.
Nhìn vào thị trấn từ đằng xa, tôi có thể nhìn thấy những dãy tường đá cao ngang một người bình thường đang bao quanh nó, nhưng mặc dù những bức tường đó có thể phòng thủ chống chọi lại đợt tấn công của goblin, nó không có vẻ gì là phù hợp để chống đỡ cuộc công kích của những con quái vật mạnh mẽ như orc. Chính xác là vì thế mà bức tường đá đã được gia cố bằng cọc và khúc gỗ, song làm thế chỉ được cái giúp họ yên tâm hơn mà thôi.
“Này, cháu kia, cháu có việc gì ở đây?”
Khi tôi đến gần, một người đàn ông dường như là lính gác cổng hỏi từ trên đỉnh của một tòa tháp đằng sau cánh cổng đã được đóng.
“Tôi là một mạo hiểm giả. Tôi có yêu cầu từ một cư dân cũ ở đây đến kiểm tra tình trạng của thị trấn.”
“Mạo hiểm giả? Con gái như cháu sao?”
“Có cho tôi vào không?”
“Aaa, xin lỗi. Chú sẽ mở cổng nhanh thôi.”
Người lính đó nhanh chóng đi xuống từ tháp canh và khẽ mở cánh cửa đã được gia cố ra cùng âm thanh cót két.
“Xin lỗi nhưng bọn chú sẽ đóng cửa lại ngay. Hãy vào nhanh lên.”
“Hiểu rồi.”
Cánh cửa chỉ mở ra một chút đủ để cho con người vào được. Tôi đi vào thị trấn từ nơi đó trước khi hai người lính đóng cổng lại ngay lập tức và đặt một khóa chốt dày lên đó.
“Phù……cháu là mạo hiểm giả à? Vậy là cháu biết về tình hình của thị trấn này rồi đúng không? Thành thật mà nói, bọn chú sẽ biết ơn lắm nếu cháu có thể giúp bảo vệ nơi này, nhưng mà……”
“Tôi biết rồi.”
Tôi lấy ra vài thứ tiếp tế từ trong Kho Chứa trước khi đi. Khi tôi giao nó cho người lính đầu tiên nhìn thấy mình, biểu cảm của ông ta sáng sủa lên hẳn khi nhìn thấy thứ gì bên trong.
“Tốt quá. Thương nhân chẳng còn đến đây nữa nên muối đang thiếu thốn.”
Với một thị trấn đóng kín như thế này, họ sẽ có rất ít lương thực để chia sẻ với những lữ hành khách trong khoảng thời gian khó khăn này, mặc dù đó sẽ là chuyện khác nếu người đó đến hỗ trợ trong việc chiến đấu.
Khi con người thiếu muối, cơ thể họ sẽ tìm kiếm muối và vị giác sẽ dần thay đổi. Lượng muối tôi mang cho không đủ để chia sẻ với những người dân trong thị trấn, nhưng binh lính và những người làm công việc gia cố tường cần có nhiều muối hơn bình thường, cho nên tôi nghĩ là họ sẽ thiếu muối khi mà thương nhân không còn đến đây nữa. Do đó mà tôi mới dùng một xu vàng mua muối trước khi tới đây.
“Vậy, tình hình thế nào rồi?”
Tôi hỏi những người lính đang hớn hở vì họ sẽ có được một bữa ăn tử tế sau chuyện này. Biểu cảm của họ trở nên ảm đạm ngay và hai người lính bắt đầu luân phiên nhau nói.
“......Cháu đang hỏi về lũ orc phải không? Vài tuần trước, một đám orc đã đến đây và những nông dân làm ngoài bức tường đã trở thành nạn nhân của chúng.”
“Các mạo hiểm giả cũng đã đến đây vì họ nói là họ nhận được yêu cầu từ lãnh chúa. Họ đã điều tra và khi trở lại, họ báo rằng có rất nhiều orc……”
“Khu vực mà đám orc có lẽ đang trú ngụ là một ngôi làng đã bị bỏ hoang mười năm trước. Bọn chúng là những con ăn tạp nên chúng đã mang đi cây trồng ở bên ngoài bức tường, nhưng khi thức ăn đã cạn kiệt chúng chắc chắn sẽ tấn công trở lại. Nếu khi đó mà quân đội của lãnh chúa còn chưa đến nữa thì……này, hội mạo hiểm giả ra sao rồi? Có ai đến đây—”
“Oiiii!”
Cùng lúc đó, bốn người đàn ông đang mặc áo giáp có vẻ như là mạo hiểm giả đi đến từ khu dân cư của thị trấn. Chúng tôi dừng trò chuyện khi nhận thấy họ đang chạy về phía này.
“Có chuyện gì xảy ra sao!?”
“M-mày!”
“............”
Những mạo hiểm giả đó là người đàn ông đã gây sự với tôi ở hội mạo hiểm giả cùng đồng đội.
Gặp lại ông ta ở nơi như thế này……Ngẫm lại, tôi có nghe là người đàn ông này vốn xuất thân từ thị trấn này, song, có khi nào tổ đội của ông ta cũng là tổ đội đã thuê Gil và Shuri không nhỉ?
Quả nhiên là tên trộm giả danh là trinh sát không có ở đây, nhưng người đàn ông đã khiêu khích tôi trừng mắt nhìn và tra vấn tôi.
“Mày, tại sao mày lại ở đây!”
“Chờ đã chờ đã nào! Anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người nhưng hãy dừng lại đi, Kevin!”
Người lính hoảng loạn nhận thấy một bầu không khí nguy hiểm và can vào.
Có vẻ như hành động đưa muối đã phát huy hiệu quả. Người lính đó có vẻ như là đồng hương của người đàn ông—Kevin này. Hiện tại thì không có vẻ vì là ông chú ấy sẽ hỗ trợ Kevin vô điều kiện.
Rồi những người đồng đội cảm thấy tội lỗi với tôi của Kevin cũng tận dụng việc đó khuyên can ông ta.
“Phải đó, dừng lại đi. Cô gái nhỏ này phải mạnh lắm, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Dù sao thì, em đã xoay sở trở thành hạng 3 rồi sao?”
“Ừm.”
Để đề phòng thì tôi đang cảnh giác đồng thời lấy ra chiếc thẻ tên từ đằng trong chiếc áo da ở phần ngực. Nhìn thấy nó, họ cùng những binh lính khác không khỏi cất giọng ngạc nhiên.
“Ồồồ”
“Em ấy hạng 3 thật kìa……”
“Tuyệt quá, dù cho chỉ mới còn trẻ thế này.”
“......chậc.”
Kevin nhìn thẻ tên của tôi mà tặc lưỡi và lùi bước một bước giữa đám đông.
“......Vậy mày thật ra đến đây là để làm gì?”
“Một người quen nhờ tôi kiểm tra tình hình ở nơi này. Hình như y có gia đình và bạn bè ở đây. Hơn nữa, người dân không định bỏ chạy sao?”
Kevin căng mắt nhìn trước câu hỏi tôi tình cờ nói ra.
“Mày chẳng hiểu gì hết!! Mọi người ở đây đã sống ở đây kể từ lúc sinh ra! Họ không biết sống ở bất kì đâu khác ngoài ở đây, và có những người thà chết cùng ruộng đất của họ còn hơn!”
“Kevin!”
“Tôi đã nói ông dừng lại rồi mà.”
Kevin lại cố gắng để xỉ vả tôi. Đồng đội nắm lấy tay ông ta và cản ông ta lại.
Người lính tôi gặp đầu tiên dường như nghĩ rằng cuộc trò chuyện sẽ không thể tiếp diễn gì thêm nếu như Kevin cứ xen ngang mỗi lần như thế này. Ông ấy thở dài rồi giải thích cho tôi.
“Những người có của cải hay người thân ở thị trấn khác đã cao chạy xa bay từ lâu……Nhưng, giống như thằng đần ấy vừa nói đấy, còn có những người già không thể sống ở bất kì đâu khác, và cả những người bệnh nữa. Gia đình họ không thể chỉ cứ đứng dậy mà bỏ chạy được. Bọn chú có thể làm được nếu có đủ thời gian nhưng……”
Ông ấy nói rằng khoảng ba mươi phần trăm người dân thị trấn vẫn chưa thể sơ tán. Sau khi nói thế, người lính ấy nhìn tôi bằng ánh mắt van xin.
“Naa, cháu gái. Tình hình ở hội mạo hiểm giả thế nào rồi? Họ có thể làm gì được không?”
“Vẫn chưa làm gì cả. Hội hiện tại không thể hành động được khi vẫn còn chưa tìm được một tổ đội hạng 4.”
“Hiểu……rồi.”
Ông ấy hẳn là đã đoán được. Vai của người lính đó buông thả thất vọng khi nghe những lời của tôi.
“......Vậy làm gì đó đi nếu mày là hạng 3.”
Kevin, người đang bị đồng đội của mình giữ lại phun ra những lời đó khi đang nhìn tôi.
Hiểu rồi……
“Buông anh ta ra đi. Tôi sẽ đi cùng anh ta một chút.”
“Chờ đã, Kevin đang rối trí lắm đấy.”
Khi tôi nói thế, một người đồng đội của Kevin đang giữ ông ta lại khuyên can tôi. Ông ta hẳn là đang lo cho cả hai chúng tôi. Tôi phớt lờ ông ta và khẽ ra hiệu bằng đầu ngón tay đồng thời lạnh lùng nhìn Kevin.
“Anh chỉ biết nói mồm thôi sao? Anh muốn biết mà phải không? Một ‘hạng 3’.”
“Mày nói gì cơ!”
Kevin tức điên lên bởi những lời tôi nói và ông ta cuối cùng cũng rút kiếm của mình.
“Này, dừng lại!”
Quả nhiên là binh lính không thể chỉ đứng nhìn được nếu chuyện này biến thành một cuộc đổ máu. Họ cố ngăn cản chúng tôi nhưng tôi đã giải phóng Uy Áp cấp 3 cùng ‘sát khí’.
『—kư!?』
Quân lính và đồng đội của Kevin chết lặng trước sát khí của tôi. Trong số họ, chỉ có Kevin là vừa khựng lại trước sát khí của tôi là đã vung kiếm nhắm vào tôi mặc dù biểu cảm đang bấn loạn.
“……U-UAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Đòn tấn công của ông ta còn không thể được gọi là một kiếm kỹ. Tôi trượt qua một thứ kiếm thuật hỗn loạn như một đứa trẻ đang vung kiếm và tung đòn gót tay vào mặt Kevin.
“Guga……”
Đầu Kevin bị dọng về phía sau và ông ta rên lên, vừa đang ngả ngẩng mặt. Vừa lúc, tôi đập vào cổ tay của ông ta khiến ông ta đánh rơi kiếm.
Không dừng lại, quyền của tôi tiếp tục giáng vào vùng ngực và bụng bất khả kháng của Kevin.
“—Ga, go, gaa, gi!”
Từng hơi khí thoát ra khỏi phổi ông ta theo mỗi phát và nước da ông ta dần trở nên xám xịt.
Tôi sẽ không dùng dao với ông. Ông đáng ra phải vung kiếm lâu hơn thời gian tôi sống. Song, thanh kiếm của ông không hề có ‘sức mạnh’.
Mặc dù ông đang chĩa kiếm vào tôi do sự tức giận của mình, tôi không hề thấy được ‘quyết tâm’ giết tôi trong đó.
Ông muốn làm gì……với thứ quyết tâm nửa vời như thế?
Tôi không nhân nhượng đánh vào tay, bụng, ngực, mặt, vị trí của các cơ quan nội tạng bằng tốc độ mà mắt ông ta không theo kịp. Tôi một phương một chiều đánh ông ta.
“......Gu……ga……”
Kevin run rẩy như một con rối mất dây khi tôi dừng nấm đấm.
『............』
Kevin đã bị đánh tơi tả trong chưa đầy mười lăm giây. Binh lính và đồng đội của Kevin nhìn tôi sợ hãi. Tôi phớt lờ bọn họ và lạnh lùng nhìn xuống Kevin, người đang nằm úp mặt.
“Kevin, ‘kẻ dịch’ của anh là ai? ‘Lí do’ để anh cầm kiếm là gì?”
Dù vậy, tôi không phủ nhận ông ta.
Nếu ông đã chĩa kiếm vào tôi với ‘lí do của riêng mình’, lúc đó tôi sẽ giết ông với tư cách là một con người……một chiến binh.
“............gư”
Mặc dù đang tơi tả, Kevin vẫn trừng mắt nhìn tôi người đang lạnh lùng nhìn xuống ông ta. Ông ta biến cơn đau thành sự giận dữ và nhấc cơ thể dậy.
“Tao……sẽ……bảo vệ……mọi người ở đây.”
“Vậy thì làm vậy đi.”
Tôi tránh xa khỏi Kevin và đối mặt với những người xung quanh.
“Các mạo hiểm giả ở đây, hộ tống người dân thị trấn khỏi đây đồng thời tiếp tục cảnh giác với lũ orc. Chú lính đằng kia, mất bao lâu để những người dân chậm chân có thể kịp sơ tán?”
“A, aa, năm tuần……không, bốn tuần thôi! Với tất cả quân lính ở đây thì sẽ bằng cách nào đó”
“Vậy thì hãy làm đi.”
Người lính đó có vẻ đang nghĩ gì đó từ việc quan sát cuộc trò chuyện giữa Kevin và tôi. Ánh sáng thắp lên trong ánh mắt lúc trước không có gì trong đó của ông ta. Nếu là họ, thì tôi đoán là họ sẽ không bỏ cuộc ngay cả khi tình hình có trở nên tuyệt vọng đi chăng nữa.
“......Em định làm gì?”
Đồng đội của Kevin nhìn tôi lo lắng. Tôi liếc nhìn Kevin.
“Anh ta đã nói rồi đúng không? Làm gì đó đi nếu mày là hạng 3……”
Ông ta chắc chắn sẽ ổn thôi. Như vậy thì họ sẽ xoay sở để sơ tán người dân dù cho tôi không cần phải làm gì.
Vậy là tôi đã có thể thực hiện ‘vai trò của mình’. Ấy là lí do tại sao—
Tôi rút ra con dao găm đen và quay mặt về phía ngôi làng bỏ hoang nơi hang ổ của bọn orc.
“Một tháng……Tôi sẽ câu cho mọi người nhiêu đó thời gian.”
.
Bởi vì……đó là ‘lời hứa’ mà tôi đã thề với hai người họ.