Hồ Mel, tự hào là hồ có kích thước lớn nhất Vương Quốc Claydale. Thiên nhiên quang cảnh hùng vĩ có thể chiêm ngưỡng được từ nơi xa được biết đến rộng rãi là một khung cảnh thu hút khách du lịch trong cả vương quốc.
Hồ Mel và vùng xung quanh của nó kể từ thời gia tộc vẫn còn là hoàng gia khi xưa, nó đã được đặt dưới sự kiểm soát của Nhà Melrose. Phân gia Melcis cùng tước vị tử tước là một trong những gia tộc được tin tưởng giao phó cho quyền quản lý vùng đất. Ngày đó, gia tộc đã chào đón một ‘thiếu nữ’ với vai vị là con gái nuôi.
“Thưa tiểu thư Alicia, từ đây là đã có thể nhìn thấy được dinh thự rồi đấy ạ. Tiểu thư có thấy mệt mỏi gì không ạ?”
“Ừm-, em ổn-, cảm ơn anh!”
Bên trong cỗ xe ngựa đang chạy trên con đường dọc theo bờ hồ, một người thanh niên trong bộ đồ quản gia nói chuyện với một người con gái được gọi là Alicia. Cô đáp lời anh kèm theo một nụ cười.
Cô gái ấy sở hữu một mái tóc vàng hơi nhuộm đỏ. Đôi mắt xanh gần tựa như đen. Một ý chí mạnh mẽ toát ra từ đôi mắt ấy, làm nổi bật lên sự đáng yêu của một thiếu nữ chỉ mới mười tuổi.
“Vậy ra dinh thự này sẽ trở thành nhà của ‘mình’.”
Mắt của Alicia lấp lánh lên khi cô nhìn thấy ngôi dinh thự lớn đứng sừng sững trên bờ hồ hiện hữu bên trong xe ngựa.
Cô đang mặc một bộ đồ ưa nhìn mặc dù đó chỉ là một bộ đồ du hành. Dường như cô là một quý tộc khi cô mang theo bên mình một người hầu gái và một người quản gia để chăm sóc cho bản thân, nhưng là một quý tộc, cô ấy trông trẻ hơn những hành vi ứng xử của bản thân nhiều.
Nếu cô là một quý tộc, cô ấy hẳn đã được huấn luyện pháp thuật kể từ khi còn nhỏ để tăng sức chứa ma lực. Việc đó sẽ khiến cho sự phát triển ở cô tăng nhanh, làm cho cô lớn hơn hai, ba tuổi so với tuổi thật của mình, nhưng vẻ ngoài của Alicia thật sự không khác gì là mấy so với một đứa trẻ thường dân.
Việc cô ấy trẻ như vậy là đều có lí do cả.
Alicia vốn là một quý tộc, song do hoàn cảnh mà cô ấy đã trở thành trẻ mồ côi. Cô ấy đã sinh sống trong trại trẻ mồ côi cùng những đứa trẻ mồ côi khác cho đến tuổi này.
‘Alicia’, người không rõ tung tích cuối cùng cũng được tìm thấy. Cho đến khi xác nhận được người đó chính là cô ấy, một người quản lý được cử đi bởi một nhà quý tộc đã trú lại trại mồ côi và giáo dục cho cô ấy phần nào, nhưng quả nhiên là với một người không có chút nền tảng cơ bản không thể nào giao cho khóa giáo dục nâng cao như là pháp thuật. Kết quả là Alicia chỉ học được cốt lõi cơ bản của pháp thuật mà không nhận được đủ ma lực để khiến cơ thể lớn vượt bật.
“Hửm……có chuyện gì vậy? Có gì dính trên mặt em sao?”
Alicia nhận ra anh hầu trẻ đang nhìn vào mặt cô ấy. Cô ấy sờ mặt mình trong khi nhìn lại anh ta với ánh mắt hướng lên. Việc đó khiến cho anh chàng ấy cười ngượng.
“Dạ không ạ, tôi chỉ là đang nghĩ rằng Alicia-sama hơi nhỏ nhắn.”
“Hể, thật vậy sao? Dạo gần đây em đang cao lên nhiều do sự phát triển vượt bậc của em đấy, anh biết không hả? Lúc em ở trong cô nhi viện còn nhỏ hơn thế này nữa cơ!”
Bởi vì bão mẫu cũ ở đó lợi dụng những đứa trẻ mà bà ta chăm sóc, nên nhiều đứa trẻ ở đó đã phải cam chịu lớn muộn. Anh chàng ấy trông có vẻ bối rối và hơi nhích ra giữ khoảng cách cô ấy. Cùng lúc đó, người hầu gái ngồi ở phía đối diện với cô lên tiếng với cô.
“Tiểu thư Alicia. Là một quý cô thì không được tiếp xúc với người khác giới một cách bừa bãi như vậy.”
“Ơ~, ……nhưng chỉ là anh quản gia thôi mà.”
“Không quan trọng là quản gia hay người hầu, họ vẫn là nam giới. Tiểu thư sẽ trở thành con gái của của Tử Tước Melcis, vậy nên tiểu thư phải giữ một khoảng cách nhất định trước người khác giới. Nếu không, tiểu thư sẽ gặp phải nhiều rắc rối khi tiểu thư ra ngoài xã hội.”
“Vân~g.”
Tay Alicia miễn cưỡng bỏ tay chàng trai trẻ đó ra sau khi cô hầu gái quở trách cô ấy.
Bên trong xe ngựa, ngoài Alicia ra còn có một người quản gia và một người hầu gái.
Về chỗ ngồi, bình thường đáng lẽ ra một tiểu thư như Alicia sẽ phải ngồi bên cạnh người hầu gái, nhưng cô lại bướng bỉnh cố chấp để ngồi bên cạnh anh chàng kia.
Đôi anh em được chọn làm hầu cận kiêm hộ vệ cho Alicia trong quá trình đưa cô ấy từ trại mồ côi đến nơi này nhìn nhau. Họ dùng ánh mắt giao tiếp với nhau trong khi nhớ lại vẻ mặt bối rối và những lời mà ông họ đã nói, người được giao cho quản lý trại trẻ mồ côi.
『Có dấu hiệu cho thấy Alicia-sama bị bắt nạt bởi những cô bé đồng trang lứa ghen tị trước dung nhan đáng yêu của tiểu thư. Do đó mà tiểu thư thường có hướng cảnh giác với nữ giới, tìm kiếm sự bảo kê từ nam giới. Ta muốn hai con hãy nhớ kĩ điều này khi đang trông chừng tiểu thư.』
Nếu đó là sự thật thì cô ấy quả thật là một người đáng thương, nhưng ở cách hành xử của Alicia còn hơn cả thế nữa. Cô ấy tỏa ra một bầu không khí ‘quyến rũ’ mà ở một đứa trẻ không thể nào có được.
.
“—Hình như chúng ta đến nơi rồi.”
Cỗ xe dần đi chậm lại cho đến khi dừng hẳn. Alicia bước xuống cỗ xe sau khi anh quản gia và cô hầu gái đã đi ra ngoài trước. Ngài tử tước và những người hầu gái của ngài đã đứng ngoài chờ cho chuyến đi của cô. Alicia lo lắng nhìn lên anh chàng ấy khi cô chuẩn bị được giao qua cho bọn họ.
“Đây là nơi chúng ta sẽ chia tay. Mọi người ở Gia Tộc Melcis kể từ nay sẽ chăm sóc cho tiểu thư Alicia như là một người trong gia đình.”
“N-Nhưng mà……”
Alicia cố nắm lấy tay áo của chàng trai ấy do sự lo sợ khi bị những người thân quen giao mình cho những người mà mình không biết là ai, nhưng ánh mắt khắc khe của cô hầu gái đã ngăn cô ấy lại. Cơ thể cô giật bắn lên vì giật mình.
“—Có chuyện gì sao?”
Ngài tử tước vừa bước xuống từ cổng dinh thự để đặc cách chào đón Alicia hỏi thế. Chuyện một người hầu gái la rầy một tiểu thư quý tộc còn nhỏ là chuyện thường tình, nhưng do vẻ ngoài trẻ con của Alicia làm cho kích động ham muốn bảo vệ của mọi người, cảnh tượng này có thể trông như là dọa nạt.
Song, Alicia áy náy đã ngay lập tức thay đổi thái độ ngay khi nhìn thấy Tử Tước Melcis. Cô lại gần ngài ấy.
“Ư-Ừmm……con, muốn nói lời tạm biệt, nhưng chị hầu gái ấy không để con……”
“Vậy à?”
Ngài tử tước ngạc nhiên trước hành động của Alicia, ngài cho rằng đáp ứng yêu cầu đó của một bé gái như thế này thì không thành vấn đề gì. Ngài nhìn về phía người hầu gái, nhưng rồi ngài nhận ra rằng cô hầu gái là một người rất quen và ngài nuốt nước bọt.
“Cô là……”
“Xin thứ lỗi, thưa Melcis-sama. Xin hãy lo phần còn lại ạ.”
“......Ừ, ta hiểu rồi.”
Mặt của Alicia hơi nhăn lại khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa tử tước và người hầu gái, nhưng rồi cô bé nhanh chóng chuyển sang một nụ cười tươi và bám vào tay tử tước mà thậm chí còn không hề đưa mắt sang nhìn người hầu gái một tí gì nữa.
“Rất vui được gặp người, từ giờ xin hãy đối tốt với con ạ, thưa cha!”
Ở nơi đó, ngoài tử tước ra còn có phu nhân tử tước và vài người hầu nữ cùng vài hầu gái có nhiệm vụ sẽ săn sóc cho đứa bé đó, song Alicia không nhìn vào mắt họ mà cô bé tập trung nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện trước mặt cô.
Người hầu gái đã trách mắng trên đường đến đây nhìn thấy vậy không nói lời nào khác ngoài việc thở dài. Cô ấy cúi chào tử tước, cũng chào hỏi phu nhân tử tước nữa sau đó mới lại vào trong xe ngựa cùng chàng trai trẻ ấy và trở về.
“......Thế có được không?”
“Không sao cả.”
Khi người đánh lái hỏi như vậy, người thanh niên đã tiếp xúc với cô gái cùng một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt suốt từ đó tới nay đáp lời bằng giọng điềm tĩnh.
Đáng ra, họ nên ở lại ít nhất là khoảng một ngày để quan sát mục tiêu bảo vệ của họ sẽ làm gì ở nơi mà cô bé được chuyển đến, nhưng có vẻ như họ lần này họ sẽ không làm vậy.
Cấp trên chỉ đạo trực tiếp của anh là người hầu gái đó bình thản lên xe như thể hai tháng ròng rã du hành cùng với mục tiêu bảo vệ của bọn họ chẳng khiến cô ấy cảm nhận được một chút gì cả. Nhìn thấy vậy, người đánh lái cũng thôi hỏi thêm gì nữa và lái cỗ xe ngựa đi.
“A.”
Alicia sau khi nhận ra đã rời tay Tử Tước Melcis mà cô ấy đã bám vào từ nãy tới giờ và chạy về phía cỗ xe ngựa nhiệt tình vẫy tay.
“Ozu-san! Lúc nào đó hãy lại tới gặp ‘em’ nha!”
.
“—Đến đây là kết thúc báo cáo của chúng tôi lần này.”
“Cảm ơn vì sự cố gắng của hai người……Ozu, Sera.”
Gia trưởng của Nhà Melrose, Belt thở dài đồng thời nói lời cảm tạ với Ozu người vừa hoàn thành công việc đệ trình cho ông bản báo cáo trong hai tháng qua cùng trình bày miệng chung chung về những gì đã xảy ra.
Nhiệm vụ của họ lần này là tháp tùng cho cháu gái của Belt—công chúa chính thống của Nhà Melrose ‘Alicia’ tới Nhà Melcis, phân gia của Gia Tộc Melrose nơi cô ấy sẽ được giao gửi cho đến khi cô đủ tuổi xác nhận thân phận.
Mặc dù nhiệm vụ là bảo vệ một người quan trọng, li do tại sao Ozu và Sera những người nắm giữ những vai trò quan trọng lại tham gia vào nhiệm vụ này đó là bởi vì sự tồn tại của Alicia là điều tốt mật. Chính vì thế mà Belt không thể lệnh cho hiệp sĩ bảo vệ cô ấy. Ông ấy chỉ có thể trông cậy vào hai người mà ông ấy tin tưởng nhất trong số những người dưới trướng có lòng trung thành và sức mạnh.
Sera là một trong số những người có trách nhiệm bảo vệ nơi ở của nữ hoàng và nơi ở của công chúa. Ozu là quản gia phục vụ cho Belt, cũng kiêm chức vụ đại tướng. Trong lúc họ rời khỏi khuôn viên dinh thự, đã có nhiều thứ bị ảnh hưởng và ông cũng đã phải nhận về nhiều lời phàn nàn, nhưng ông không thể làm gì được về nó.
Phe tối đang thiếu nhân lực trầm trọng. Những người có tư tưởng đáng nghi đã bị loại ra khỏi nơi xung quanh của hoàng tộc do tai nạn xảy ra với Grave, vậy nên những cá nhân có thể điều động được để bảo vệ các VIP đang là rất thiếu.
Họ không thể cứ chỉ là tuyển dụng ai đó vào lấp đầy nguồn nhân lực bị thiếu được. Kể cả khi họ có muốn tuyển mộ những người tốt nghiệp từ học viên pháp thuật hay từ các mạo hiểm giả, những người có lí lịch trong sạch và có thể tin tưởng được sẽ luôn bị các bộ phận khác tranh giành.
(Nếu có ai đó có thể giao phó cho việc bảo vệ công chúa……không, giờ không phải là lúc suy nghĩ về việc đó.)
Belt nhìn quanh những người trong căn phòng và ánh mắt ông dừng lại cố định ở một người.
“Tình huống này, cháu nghĩ sao Mihail?”
“Ông ngoại……”
Mihail chỉ mới mười hai tuổi nhưng cậu trông như đã là mười lăm. Đôi mắt lung linh của cậu đã khiến cho bao cô hầu gái trẻ trong cung điện phải xôn xao nheo lại hoài nghi khi cậu đáp lại ánh mắt của ông mình.
“Cô bé đó đáng lẽ là sẽ được chuyển tới nhà tử tước vào năm sau phải không? Để trước đó chúng ta có thể xác minh được liệu cô bé đó có phải là người thật hay không, như tại sao ông lại đẩy nhanh đi một năm?”
“Đó là bởi vì cô bé đó đã tự thừa nhận rằng cô bé chính là con gái quý tộc. Vấn đề gần như là nằm ở đó, bởi vì thế mà chúng ta không có cách nào khác ngoài việc sớm bảo vệ con bé.”
“......Thật sự là một cô bé rắc rối, phải chứ?”
Mihail thở dài sau khi nghe những lời cay đắng của ông ngoại mình.
Đã hai năm trôi qua kể từ khi cô bé đó được tìm thấy, nhưng họ vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn nào cho thấy ‘Alicia’ tự nhận này là ‘người thật’.
Nếu chỉ dựa vào lời thú nhận của cô bé đó và bằng chứng chi tiết, bất kì nhà quyền quý nào cũng sẽ công nhận rằng cô bé là người thân của Belt, song công nhận cô bé đó chính là Alicia thật là điều mà Belt do dự nhất bởi vì cô bé đó không hề có ‘mái tóc sắc hồng vàng’ của nữ hệ gia tộc.
“Dù sao thì cháu sẽ đăng kí nhập học vào học viện tháng tới. Có là những quý tộc thượng lưu thì cũng phải sống trong kí túc xá trong nửa niên khóa, vậy nên cháu sẽ không thể làm được gì ngay cả khi ông có gọi cháu ra như thế này.”
“Vậy là cháu đã ở tuổi đó rồi……Xin lỗi vì đã làm phiền cháu.”
Belt vô thức thở dài, nghĩ rằng thời gian trôi qua thật nhanh.
Các con nhà quý tộc sẽ bắt đầu nhập học và Học Viện Pháp Thuật sau khi mùa vụ được thu hoạch và phí thuế đã được thu nộp xong. Học kì mới sẽ được bắt đầu vào mỗi Năm Mới. Những đứa trẻ quý tộc nay đã mười ba tuổi chính là đối tượng đăng kí. Và mọi người sẽ tốt nghiệp vào cuối năm tất cả đã mười lăm tuổi. Chỉ khi đó bọn họ mới được đối xử như là một người trưởng thành.
“............”
Belt đột nhiên gọi Mihail tới đây, người vẫn còn nhỏ về ấn tượng với cô gái đó của cậu là bởi vì ông đã hoàn toàn không thể nào đưa ra quyết định về chuyện đó được nữa. Ngay cả khi ông có là người thường đưa ra những quyết định cấp bậc đại tướng đi chăng nữa, thì là một người ông, ông không thể nào làm gì để không bị mờ mắt mỗi khi nhắc đến đứa con của người con gái quá cố của ông.
Mihail cũng cảm thấy hơi thông cảm với ông ấy khi ông trông như đã già đi rất nhiều trong vài năm nay, vậy nên cậu cũng nói thẳng ra ý kiến của mình cho ông biết.
“Cháu cũng thấy giống như ông vậy đấy. Cô bé đó không giống với một người nhà【Melrose(bông hồng của mặt trăng)】 chút nào nếu chỉ dựa vào báo cáo. Do đó, nếu cô bé này sẽ được đăng kí vào học viện, cháu sẽ yêu cầu để một người quan sát túc trực bên cạnh cô bé.”
Mihail chỉ nói như thế trước khi rời văn phòng ông mình.
Ozu đã để lại bản báo cáo cho đến này, vậy nên với Mihail, người vẫn còn chưa nhập học vào học viện, phải làm việc giống như viên thị thần dưới trướng Belt trên lí do 『để học hỏi về công việc của đại tướng』, song cậu cảm thấy là càng dành thời gian vô việc này thì chỉ càng thêm rắc rối.
Thông thường, kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này là điều mà cậu muốn có, song hiện tại, cậu đang bận chuẩn bị để đăng kí nhập học. Và bản thân Mihail cũng có nhiều thứ mà cậu muốn tự mình làm hay cân nhắc làm.
“......Melrose……”
Mihail lập lại một lần nữa từ mà cậu vừa dùng.
Theo như truyền thuyết cổ xưa của Gia Tộc Melrose, để tôn lên sự cao quý và nét đẹp của một người phụ nữ, tinh linh của mặt trăng đã ban cho cô ấy một bông hồng của mặt trăng và mái tóc cùng màu đồng sắc với hoa hồng.
Liệu truyền thuyết có xác thật hay không, điều này vẫn chưa được làm rõ. Song mái tóc qua mỗi thế hệ phụ nữ của Nhà Melrose khi kết hôn với người ngoài gia tộc sẽ dần mất đi màu sắc vốn có của nó. Cứ như thể, phụ nữ xuất thân trực tiếp từ dòng dõi Nhà Melrose rất được mặt trăng yêu quý.
Nếu cậu nói chuyện này với bạn mình là Rọckwell của Nhà Dandall, cậu có thể sẽ lại bị trêu là người theo chủ nghĩa lãng mạn, nhưng hình bóng của một cô gái đột nhiên lướt qua tâm trí của cậu khi cậu lẩm bẩm cái tên đó.
Cô gái mạo hiểm giả mà cậu đã gặp ở kinh đô…..Màu tóc của cô ấy cũng cùng màu của hoa nguyệt hồng chỉ nở rộ vào đêm có trăng trên trời.
Kể từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô ấy, cậu đã bị nó thu hút. Cô ấy mang một nét đẹp rất phù hợp để gọi là ‘đơn độc’. Cô ấy rất giống với người phụ nữ trong bức chân dung mà Mihail thần tượng từ lúc nhỏ.
Nếu cô bé được gọi là Alicia thật sự còn sống, thì liệu cô bé sẽ giống với cô gái đó chứ? Mihail cảm thấy như ở mình có sự liên kết gì đó với cô gái đó mới khiến cậu nghĩ như thế.
Nhưng xét theo hoàn cảnh, cô gái đó không thể nào là người thật được. Nếu cô ấy chính là Alicia vậy thì cô ấy lúc đó phải là tám tuổi. Dù cho vẻ ngoài của cô ấy lúc đó có là do ma lực đi chăng nữa, làm sao mà một người con gái như thế có thể sở hữu được sức mạnh mà ngay cả một mạo hiểm giả hạng nhất cũng phải công nhận được cơ chứ?
Trong trường hợp tệ nhất, nếu cậu ấy tống khứ cô bé từ trại trẻ mồ côi và thay thế cô bé bằng cô gái tóc hồng ấy thì liệu có ai sẽ nghi ngờ không?
“......Không được tí nào.”
Mihail bác bỏ suy nghĩ mà cậu ấy vừa nghĩ ra. Bằng quyền lực của Nhà Melrose, Mihail có thể làm được những việc như thế. Nhưng làm như thế sẽ khiến cho cuộc đời của cô gái đó bị hủy hoại. Mà để làm được điều đó thì Mihail cũng không khỏi do dự.
Nếu cô ấy là mạo hiểm giả làm việc trong kinh đô, vậy thì có lẽ sẽ có cơ hội để cho cậu gặp lại cô ấy một lần nữa……nghĩ vậy, cậu đã mấy lần đi đến hội mạo hiểm giả, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phí thời gian khi cậu không gặp lại được cô gái tóc hồng đó. Sau này, khi Mihail đã nhập học vào học viện pháp thuật, cậu chắc chắn sẽ càng gặp khó khăn hơn trong việc tìm kiếm cô gái ấy như lúc trước. .
Cậu không nghĩ rằng cảm giác này của cậu là ‘yêu’. ......Nhưng, Mihail chắc chắn là đang cảm nhận được một xúc cảm không thể nào gạt bỏ được đơn thuần chỉ là vì sự tò mò đang lớn dần bên trong cậu ấy
“Không biết là……có thể còn gặp lại được không?”
“Vậy thì, tôi xin phép rời đi.”
“Cảm ơn vì đã cố gắng, Sera.”
“Không dám ạ, dù sao thì đó cũng là ‘công việc’ mà.”
Sau khi Mihail đã rời đi được một lúc, Sera, người đã cố gắng không nói bất cứ lời nào xen vào cho đến giờ cúi đầu khi cô ấy nói điều đó. Mặc dù họ biết nhau đã lâu, nhưng Sera chỉ đơn giản là không chấp nhận lời cảm tạ từ Belt người đứng đầu của gia tộc cũng như nói rằng đó chỉ là 『công việc』 của cô. Ozu như cảm thấy một áp lực vô hình từ người chị của mình đến mức những giọt mồ hôi nhỏ giọt trên trán của anh.
“............”
Sera giả vờ như không nhận ra phản ứng của em mình mà rời khỏi căn phòng ông chủ. Rồi cô ấy thở dài sau đã liên tục giữ im lặng.
Cái thở dài của cô ấy phần lớn là vì tâm thần mệt mỏi. Do phe bóng tối đang thiếu nhân lực trầm trọng, nên ngay cả Sera đã về hưu cũng phải trở lại làm việc. Hơn thế nữa, cô còn được điều đi để làm một việc khác ngoài những công việc thực tế của mình và việc đó phải mất vài tháng để hoàn thành. Do đó mà vô số vấn đề đã nổ ra ở khắp mọi nơi đúng như cô ấy đã dự đoán.
Song nguyên nhân chính cho sự mệt mỏi của cô không chỉ là vì những công việc chồng chất mà cấp dưới của cô ấy không thể xử lý một mình. Hai tháng ở cùng con gái của chính gia……‘Alicia’ đó không những là nguyên nhân khiến cho cô bị mất công việc cũ, mà còn là người đã khiến cô suy sụp tinh thần nhiều hơn cô tưởng.
Cô bé đó không thể tuân theo bất kì lễ nghi nào, có thể thấy rằng vì lúc trước cô bé là trẻ mồ côi. Dù vậy, cô bé ấy cũng đã được Sera và ông của Ozu giáo dục lại, vậy nên có thể coi là cô bé cũng đã khá hơn so với một thường dân.
Nhưng, khuynh hướng mà cô bé đó đôi khi thể hiện ra là việc cô ấy sẽ bám víu vào đàn ông và phớt lờ phụ nữ, điều này là quá bất thường ngay cả khi có cho rằng cô bé vẫn chỉ mới là trẻ con. Thành thật mà nói, khi cô tưởng rằng mình sẽ tiếp tục giữ sự tương tác với cô bé con gái của chính gia, nó khiến cho cô muốn ủng hộ sự nghi ngờ về thân phận của cô gái đó của Mihail và ông chủ cô.
Rồi, sau này cô còn phải chăm sóc cho Công Chúa Elena người đang có tâm trạng xấu.
Từ khi công chúa biết được rằng ‘cô hầu gái tập sự’ mà cô yêu thích vẫn còn không rõ tung tích ở đâu và việc cô ấy là người thuộc về 『phe bóng tối』, cô ấy luôn ở trong một tâm trạng tồi tệ mỗi khi cô nhìn thấy Sera hay những thành viên khác của phe bóng tối.
Elena với trí thông minh trước tuổi hiểu được rằng nhiệm vụ của phe bóng tối luôn đi kèm với hiểm nguy. Chính vì thế mà cô sẽ không làm những việc trẻ con như tránh mặt những người bảo vệ của cô từ phe bóng tối, không như hoàng thái tử bốc đồng kia.
Tuy là thế, nhưng quả nhiên, cảm xúc của cô ấy lại là một vấn đề khác. Dẫu cho Elena có thông minh đến chừng nào, cô ấy vẫn chỉ mới là một cô bé mười tuổi. Trước sự tồn tại của người duy nhất mà cô ấy công nhận trên thế giới này đã bị mất tích, thời gian trôi qua vô ích mà không có chút thông tin mới nào đã khiến cô ấy não lòng chính vì cô ấy tin vào sự tồn tại của người đó.
Trường hợp tệ nhất là nhiệm vụ gây ra sự biến mất của cô gái đó thực chất không nguy hiểm đến mức đó. Mà thay vào đó thì có thể là do sự phản bội của Grave với phe bóng tối đã gây nên sự biến mất của cô ấy. Bản thân Sera cũng đang sôi máu với Grave vì đã xóa sổ người ‘đệ tử’ xuất sắc có thể xứng đáng để trở thành người kế nhiệm của cô.
Hiện tại không chỉ riêng gì phe bóng tối là đang tìm Grave. Đính thân Sera cũng đã yêu cầu tổ đội mạo hiểm giả Hồng Kiếm tìm kiếm Aria và Grave, nhưng vẫn chưa có kết quả gì từ họ.
Nếu cô gái đó còn sống và quay trở lại làm hầu gái chiến binh tập sự của phe bóng tối, cảm xúc của Elena sẽ dần tốt hơn, song không điều gì tốt đẹp như thế xảy ra với cô ấy.
.
“Mẹ!”
Sera lại thở dài khi cô nghe thấy tiếng con trai mình. Có vẻ như cậu ấy đã đợi cô trên đường đến nơi ở của công chúa.
“Mẹ đã tìm thấy Aria chưa?”
“Mẹ đã đi đến phía bắc, một hướng khác rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy con bé.”
Theo, con trai của Sera vẫn liên tục đuổi theo cái bóng của Aria.
Cậu đang dần dần phát triển, về tâm lý lẫn thể chất. Bây giờ cậu đã trông như là mười hai tuổi, nhưng dường như cuộc gặp gỡ với cô ấy đã để lại một tác động sâu sắc tới cái tôi trẻ con của cậu. Dù cho cô đã nói với cậu rằng Aria có khả năng là đã chết, Theo không chấp nhận như Elena mà cậu tiếp tục rèn luyện, tin rằng cậu sẽ gặp lại cô ấy.
“Con hiểu rồi ạ……”
Mặc dù cậu vẫn chưa bỏ cuộc, Theo cũng biết rằng sẽ không dễ gì để tìm được cô ấy. Cậu kìm nén sự thất vọng của mình và mỉm cười trước người mẹ mệt mỏi của mình.
“Mẹ, mừng mẹ trở về.”
“Giờ mới nói không phải hơi muộn rồi đấy sao?”
Dù là nói thế, nhưng Sera vẫn ôm chặt người con của mình để cảm nhận sự lớn khôn của thằng bé. Theo cũng ôm tấm lưng người mẹ của mình để cảm nhận sự an toàn trở về của cô ấy là thật.
“Mẹ đã đi đón tiểu thư của chính gia. Cô bé sẽ được đưa tới Nhà Melcis với tư cách là con nuôi trong một khoảng thời gian, nhưng khi cô bé đã đăng kí vào học viện rồi, con rất có thể sẽ được giao phó cho việc trông chừng cô bé như là một quản gia chiến binh.”
Không như báo cáo tình hình, những gì cô làm là tựa như đang chia sẻ thông tin cho cậu con trai mình. Theo nhìn cô với một cảm xúc buồn bực, dù vậy, mặt cậu chỉ cau lên một chút. Có lẽ là cậu đang nhớ lại cô tiểu thư đó.
“......Tin đồn mà con nghe được về cô ấy không được tốt lành lắm nhỉ?”
“Con không nên nói to điều đấy đâu.”
Theo nở một nụ cười ngượng trên khuôn mặt khi thấy rằng mẹ cậu không hề phủ định những lời mà cậu đã nói dù cho cô có rầy nhẹ cậu.
“Bây giờ con sẽ quay lại làm nhiệm vụ quản gia tập sự. Lúc nào đó hãy lại tập luyện nha.”
“Hiểu rồi. Cố gắng lên con.”
Sera mỉm cười với ánh mắt đầy tình mẫu tử. Theo cũng trao lại cho cô ấy một nụ cười tươi trước khi chia tay với cô ấy ở hành lang. Cậu ấy nhanh nhẹn bước khi cùng lúc nói lại lời tuyên thệ của mình một lần nữa.
“Aria sẽ lại hạ đo ván mình nếu mình chỉ thư giãn mất. ……Mình sẽ không bỏ cuộc.”
.
Sera sau khi đã tiễn bóng lưng cậu con trai của mình cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng rồi một giọng nói gọi cô ấy ngay khi cô vừa định đi đến cung điện.
“Sera-sama, mừng cô đã quay trở lại.”
“Castro……có chuyện gì sao?”
Đó là Castro người khi trước đã giao công việc không phù hợp cho Aria và đẩy cô ấy vào nguy hiểm. Anh ta đã bị giáng chức khỏi công việc hộ vệ của hoàng tộc bởi vì anh ta là người có quen biết với Grave. Nhưng có vẻ như anh ta cũng đã rút ra một bài học sau tất cả những gì đã xảy ra. Bây giờ anh ta đã ngưng đánh giá mọi người chỉ dựa trên lí lich và môi trường sống của họ.
Điều đó cũng ảnh hưởng đến những việc làm bên ngoài của anh ta. Sera nghe đâu Castro đã đích thân nỗ lực tìm kiếm Aria đang mất tích bằng cách thu thập thông tin từ Viro hay những mạo hiểm giả khác mà anh có quen biết từ quá khứ.
“......Có lẽ nào đã có tiến triển gì rồi sao?”
“Vâng, ở trong đây.”
Mắt Sera lướt qua trang giấy mà Castro đưa đến cho cô. Mắt cô hơi căng ra khi cô đọc, rồi cô chậm rãi thở dài trước khi nhìn vào Castro một lần nữa.
“Nếu ‘tin đồn’ này là sự thật thì……Castro, liên lạc với Viro đi.”
“Rõ.”
----------
Từ tập 3 trở đi mình sẽ có nhiều sự thay đổi trong quá trình dịch. Phần lớn sẽ là về tên kĩ năng để sao cho đồng nhất với bản tiếng nhật nhất có thể.