Bên trong bóng tối, nơi bóng~đêm thăm thẳm không hồi kết……trên con đường dẫn lối ta đến cái chết, cậu xuất hiện như một thiên thần cánh bạc.
“Nếu đó là điều Carla đã ước muốn, thì tôi sẽ tự tay giết cô.”
“......Aa, thật là đáng yêu làm sao. Nếu ta có chết một ngày nào đó, thì ta muốn được chết dưới tay của Aria.”
.
Gia Tộc Bá Tước Lester nổi tiếng là một gia đình pháp sư đã tồn tại kể từ kỷ nguyên của Vương Quốc Claydale cũ cho đến giờ.
Mẹ tôi từng kể với anh em tôi rằng cha, cùng ông nội và ông cố là những trưởng pháp sư hoàng gia của Vương Quốc Claydale. Trong suốt thời gian nuôi dạy chúng tôi, bà luôn nói về cách để trở thành một quý tộc và pháp sư tuyệt vời.
Được sinh ra là con gái út của nhà bá tước—Carla Lester này đã được sắp đặt đủ điều cùng những buổi huấn luyện pháp thuật cùng với ba anh trai kể từ khi tôi đủ lớn để nhận thức được về xung quanh.
Cha là người nghiêm khắc nhưng thanh lịch. Mẹ là một người xinh đẹp và yêu kiều. Các anh em là những người có tài năng vượt trội……nhưng tôi lại không được tài năng như các anh ấy. Sau khi lên ba tuổi, tôi cũng chỉ có thể tạo ra được một ngọn lửa nhỏ.
Song, các anh trai của tôi rất tốt bụng. Tất cả những người hầu trong biệt thự cũng đến an ủi cho một đứa thất bại như tôi.
Cha và mẹ rất nghiêm khắc với tôi, nhưng các anh trai và người hầu an ủi tôi nói rằng đó là bởi vì họ kỳ vọng rất cao vào tôi, chính vì thế nên tôi mới có thể chịu đựng được những buổi huấn luyện khó khăn.
Nhưng tôi đã sai lầm. Lòng tốt của mọi người không có nghĩa như vậy.
“Carla……Ta sẽ giao cho con một nhiệm vụ.”
Cha đột nhiên nói vậy và bắt đầu dùng tôi cho vô số thí nghiệm khác nhau.
Tôi bị ép uống đủ thứ thuốc được tạo ra từ thuật giả kim. Có những ấn chú được khắc lên da đầu và nội tạng của tôi nhưng không được hiển lộ. Trong tình trạng đó, những người hầu là đệ tử của cha tắm tôi trong ma lực như là một bài huấn luyện pháp thuật. Khi tôi đã ở ngưỡng cửa tử thần, tôi đã được chữa trị để ít nhất, tôi không chết dưới cái tên thí nghiệm quang thuật.
Trong tất cả, điều duy nhất khiến cha hứng thú là khám phá xem chuyện gì sẽ xảy ra với một con người khi họ sở hữu tất cả thuộc tính.
Tôi vật lộn trối sống trối chết qua những buổi huấn luyện đó. Kết quả là ma lực của tôi tăng trưởng liên tục ngày qua ngày, cho dù có đau đớn, đau khổ và khó khăn ra sao, tôi vẫn tuyệt vọng bám víu vào ảo tưởng gia đình vẫn còn yêu tôi.
Hệ quả là tôi đã có được bốn nguyên tố pháp thuật khi tôi mới bốn tuổi. Cha khẽ mỉm cười với kết quả của cuộc thí nghiệm nhưng đồng thời, ông cũng thất vọng về điều đó.
Cái giá đánh đổi để sở hữu bốn thuộc tính là cơ thể của tôi luôn trong tình trạng không rõ có thể sống cho tới lúc trưởng thành được hay không. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ không thể bị sử dụng làm vật thương thảo để gả cưới cho nhà khác để sở hữu một mối quan hệ về mặt chính trị giữa các quý tộc.
“Hứ, mày vô dụng thật đấy Carla. Mà vậy là đủ rồi, thí nghiệm đã kết thúc. Dù cho mày không thể có được đứa con nào đi chăng nữa, ta cũng đã quyết định giao mày cho bọn hoàng tộc để làm hôn thê của thái tử thành lập quan hệ với bọn chúng. Vai trò cuối cùng của mày là ít nhất phải sống cho đến khi những đứa hôn thê khác của thái tử sinh con. Đừng làm ta thất vọng hơn nữa.”
“......vâng.”
Mọi thứ, thật sai lầm. Tất cả mọi thứ tôi cảm nhận được chỉ là do niềm tin mù quáng của mình dựng lên.
Cha không phải là một người nghiêm nghị. Ông ấy chỉ đơn thuần là không có hứng thú với bất kì thứ gì khác ngoài pháp thuật và thanh thế Gia Tộc Lester.
Khi tôi đã trở thành một con người lệ thuộc vào chiếc giường do cơ thể suy nhược của mình, làn da trở nên kinh khủng đi và quầng thâm được hình thành quanh mắt như người bệnh, mẹ sẽ la mắng mỗi khi bà nhìn thấy tôi, nó như thể là bà đang nhìn vào một thứ gì đó xấu xí lắm. Bà cũng không ôm ấp tôi nữa. Mẹ chỉ muốn những đứa trẻ tài năng và xinh đẹp để làm pháp sư trưởng của hoàng tộc, để trở thành những phụ kiện tô điểm cho bản thân.
Những đau đớn và thống khổ cùng cực bên trong sẽ không thể chữa lành khi tôi chỉ được lệnh sống sót. Tôi chỉ muốn tìm kiếm một cách chết bình thản và cuối cùng, tôi đã tự tách biệt mình bên trong thư viện của biệt thự.
Bên trong thư viện của một gia tộc lâu đời như Lester là hàng nghìn cuốn sách ghi chép pháp thuật. Mặc dù tôi đang tìm đến cái chết, tôi lại đắm mình trong việc đọc tất cả các thể loại sách để tránh mắt khỏi cái chết đang cận kề.
Đệ tử của cha, những người hầu đã không còn mỉm cười với tôi sau khi tôi đã không còn giá trị gì nữa. Họ chỉ liên tục mang đồ ăn cho tôi, người đang say đắm trong thư viện như đang chăm sóc cho một con súc vật.
Và rồi, sau gần một năm trôi qua kể từ khi tôi khép mình trong thư viện……
.
“Chào, Carla. Mày thật sự là ở một nơi như thế này nhỉ.”
“......Huynh……?”
Một tiếng khàn khàn tuột ra từ đôi môi đã gần như quên đi cách nói của tôi. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi gặp anh hai. Những người hầu nói rằng anh ấy đã là năm cuối của học viện pháp thuật dành cho những thiếu niên con quý tộc và anh ấy là người ưu tú nhất ở đó.
“Huy……n”
*Chát……*
Bàn tay tôi với tới người anh hai dịu dàng bị anh ấy nhẫn tâm gạt đi.
“Mày có thể đừng động tao bằng bàn tay bẩn thỉu đó được không? Mày xấu xí thật đấy. Một đứa mồ côi từ khu ổ chuột trông còn đẹp hơn mày nhiều.”
“Tại……sao?”
“Thắc mắc à? Chẳng phải đó là điều dĩ nhiên rồi sao? Bọn ta đâu thể nào đánh giá được tài năng của mình nếu anh em không có một đứa thất bại như mày chứ?”
Sự tốt bụng của anh cô chưa bao giờ là thành thật ngay từ đầu. Nhưng phải chăng, cậu ta cố tình đến đây chỉ để nói thế với người em gái đang chết dần chết mòn của mình?
“Phụ thân bảo phải giữ mày còn sống, nhưng mày sớm hay muộn gì cũng sẽ chết, nên mày phải ở bên cạnh thái tử lúc tao trở thành trưởng pháp sư hoàng gia trong thế hệ của nó. Tao không thể nào mà cúi đầu trước những thứ giống như mày…...Với lại, tao đang nghĩ là sẽ biến mày thành mục tiêu luyện tập pháp thuật của tao đấy, Carla à. Đó sẽ là vai trò cuối cùng của mày.”
“............Aa”
Vào khoảng khắc đó—có ‘thứ gì đó’ trong tôi đã tan vỡ hoàn toàn.
Không hề có ai trong gia đình mà tôi yêu quý lại yêu tôi cả. Ngay từ đầu, những thứ như thế đã là không hề tồn tại.
Phải rồi nhỉ. Điều đó đã được viết trên cuốn sách đó. Lại được viết trong cuốn sách kia. Có vài cuốn sách được gọi là cấm thư giấu sau những ngăn sách cũng viết điều như vậy.
Thế giới này, là một nơi xấu xí và kinh khủng.
Ngày đó, 『con người Carla』 bên trong tôi đã chết.
“Tao đã có thể học được pháp thuật cấp 3 trước khi trưởng thành. Các giáo viên nói rằng đã hàng chục năm trôi qua kể từ lần cuối có một thành tựu xuất sắc như thế này, đó là điều dĩ nhiên. Sau cùng thì tao cũng là trưởng nam của Nhà Lester, gia đình pháp sư danh giá. Phụ thân có lẽ sẽ giận tao lắm khi tao giết mày Carla, nhưng chắc chắn là tao sẽ được tha thứ nếu tao nói với ông ấy rằng một người tài năng như tao là cần thiết thế nào. Còn giờ, hãy chiêm ngưỡng đây, phép thuật của tao—”
Anh chỉ tay vào tôi và bắt đầu niệm chú. Hỏa Thương—hỏa thuật cấp 3 có thể giết người dễ dàng. Nhưng mà—
“ —Cái gì!?”
Hỏa Thương do anh ấy bắn ra bị ngăn trở bởi ma lực phóng ra từ tay tôi.
Gì vậy……? Chỉ có vậy thôi sao? Huynh chỉ có thể tạo ra cấu trúc pháp thuật phế phẩm này thôi sao?
Mặc cho mọi thứ đã được giải thích tường tận như những gì được viết trong sách. Đáng lẽ ra huynh phải hiểu được mọi thứ sau khi đã trải nghiệm pháp thuật bằng chính cơ thể mình.
Sự đau đớn của da thịt bốc cháy. Nỗi đau đớn của cái lạnh thấu tận xương tủy. Hồi phục chậm rãi là thứ song hành cùng cơn đau khốc liệt……
Sự kinh hãi của cơ thể ta vỡ vụn.
Cái tuyệt vọng của người ta từng yêu hất tay ta đi.
Nếu huynh bị đánh bởi pháp thuật của chính bản thân, biết đâu huynh lại có thể hiểu ra được mọi thứ……
Rốt cuộc là anh đã học cái gì cho đến giờ vậy, thưa huynh?
Tuy rằng làm cho một người suy sụp đơn giản như lật trang sách ra như vậy.
Dẫu cho những cuốn cấm thư chứa đựng rất nhiều pháp thuật chỉ để tra tấn và giết người như thế.
Ôi……người anh trai đáng yêu và lười biếng của em. Em luôn yêu quý anh dù cho anh thảm hại thế nào.
Phải là đau khổ lắm khi một người đẹp đẽ như anh lại sống trên thế giới bẩn thỉu và xấu xí như thế này, đúng chứ?
Chính vì thế mà em sẽ dạy anh một ‘bài học’ mà em đã nhận được, chỉ một chút thôi.
“—Hỏa Thương—”
“Híí, GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Hỏa Thương được tôi khai triển mà không cần niệm chú nuốt chửng hỏa thuật của anh ấy. Anh ấy biến thành một cây đuốc sống.
“Em xin lỗi huynh. Đây là lần đầu tiên của em, nên em không thể điều chỉnh được sức mạnh của mình.”
Bị thiêu sống như vậy, chắc phải đau đớn lắm. Tôi đã tiết chế lại bởi vì tôi không muốn phá hủy thư viện quý giá này, nhưng tôi biết làm sao cho tốt hơn.
“Nhưng mà, huynh cũng là người phải chịu trách nhiệm ở đây đấy. Tại vì, huynh niệm chú mượt mà như thế trông thật đáng yêu làm sao. Làm cho em phấn khích trong vô thức. Xin hãy tha thứ cho người em gái yếu kém này của anh.”
Anh ấy đã bị thiêu cháy sâu đến phổi nên anh ấy đã không thể thốt được lên lời nào nữa khi anh ấy quẳng quại xung quanh. Tôi quan sát anh ấy cùng nụ cười nồng ấm.
“Huynh đang làm gì vậy? Huynh có biết là huynh sẽ chết mất nếu huynh không chịu bao bọc cơ thể mình lại trong ma lực không? Nếu huynh đã không thể nói lên lời nữa rồi thì huynh sẽ cảm nhận được không gì khác ngoài đau đớn, trừ khi huynh có thể sử dụng pháp thuật mà không cần niệm chú. Ngay cả người em gái bất tài này của huynh cũng có thể cũng có thể làm được, vậy thì bằng tài năng của huynh chắc hẳn phải làm được tốt hơn……Không biết là huynh còn có thể nghe thấy em không?”
Mặc dù tôi chỉ thiêu cháy anh ấy một cách từ tốn chứ không vội vã, đúng là một người anh trai vô vọng. Tôi tiếp tục quan sát anh ấy trong khi cười cho đến khi nào anh ấy không thể cử động được nữa. Rồi tôi cúi xuống cái đầu đã hóa tro của anh ấy.
“Vậy là, xin vĩnh biệt, anh trai. Kiếp sau, em muốn trở thành em gái của anh một lần nữa. Vào ngày đó hãy cùng ôn lại những kỉ niệm hôm nay nhé. Nhất định sẽ rất vui đấy.”
Ngay sau khi tôi lẩm bẩm điều đó……Tôi tự hỏi là liệu họ có nghe được giọng của anh ấy không. Tôi nghe thấy nhiều tiếng bước chân chạy về phía thư viện này.
*Rầm!*
“Có chuyện gì xảy ra vậy!?”
“Xác chết!? Đôi giày này!”
“Thiếu gia!? Là mi, mi đã làm điều này!”
Có thể xác định danh tính của xác chết chỉ từ phần còn lại từ mắt cá chân đổ xuống, đúng là một người hầu tiềm năng. Nhưng mà, một điểm trừ vì đã gọi con gái của chủ nhân là ‘mi’ một cách thô lỗ như thế.
“—Dust
Thạch Đạn—”
Tôi tạo ra hai pháp thuật bên trong đầu cùng một lúc và bắn chúng đi. Tôi chắn tầm nhìn của bọn họ lại trong giây lát và nghiền nát đầu những người hầu bằng đạn đá ngay khi họ dừng di chuyển.
“Thế này chẳng phải tốt hơn rồi sao? Tức là phụ thân sẽ không còn rầy được ai nữa dù cho mọi người có là người hầu tệ hại như thế nào.”
May mà máu bọn họ không bắn trúng sách. Tôi vác theo người anh trai bị thiêu và ra khỏi hành lang đẫm máu. Rồi tôi bắt đầu tìm kiếm mẹ và các anh trai khác, những người hẳn là đang ở trong biệt thự này.
“—Máy chém—”
Ở bên ngoài thư viện không thay đổi gì nhiều lắm mặc dù đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài sau rất lâu. Dù vậy, khung cảnh mà tôi có thể nhìn thấy được đã khác đi do sự phát triển ma lực của mình.
“Hay có lẽ nào, thế giới trông rạng ngời hơn một chút do mình đã thay đổi? Ông cũng nghĩ vậy phải không?”
Tôi hỏi thế với người hầu giờ chỉ còn mỗi cái đầu sau khi ông ta tấn công tôi lúc chúng tôi va nhau.
Nhưng, dù rằng tôi đang gặp khó khăn trong việc gặp được mẹ, tôi hiện tại đang dính đầy bồ hóng và máu do anh trai và người hầu này.
Mặc dù tôi có thể tự rửa sạch bản thân bằng Clean bởi vì mình bẩn thỉu, nhưng tôi phải làm gì tiếp đây? Không, con gái của bà ấy đã trải qua khó khăn này để gặp bà ấy, đồng thời mang theo vài món đồ chơi, chắc chắn tôi sẽ được tha thứ.”
“Giờ thì đi thôi nào, anh trai.”
Tôi bắt đầu bước đi trên hành lang sau khi đã nói chuyện với anh trai và thủ cấp của người hầu ấy.
Sau đó, tôi đến sân vườn trong khi mang theo anh trai và người hầu ấy như một bó hoa. Mẹ đang thưởng thức trà ở vọng lâu thốt lên một tiếng rít sau khi nhìn thấy đứa con gái mà mình đã lâu không gặp.
“M-Mày-”
Đúng là thời điểm tốt. Hai anh trai cũng ở đây. Anh út của tôi dễ thương như là con gái vậy, vậy nên anh ấy mới là con cưng của mẹ. Nhưng mà, anh ơi? Nếu như chỉ vì nhiêu đây là anh trông tái mét đến thế thì đáng thương cho anh hai và người hầu này lắm. Em nghĩ là mẹ cũng sẽ thấy buồn nữa nếu anh cứ như thế này mãi.
Chính vì vậy mà—
“—Thương Bang—”
“—Hííí-”
Dung nhan của anh út đã đi do phát thương băng. Nhìn thấy anh ấy mất đầu như vậy, mẹ và anh ba đứng hình trong một tư thế kì lạ. Hai người muốn con để thủ cấp của người hầu này ở nơi này sao? Con không phiền đâu.
Và rồi, mẹ nhìn xuống chiếc đầu bằng một chuyển động cứng nhắc như búp bê. Khoảng khắc tiếp theo, bà ấy thốt lên một tiếng thét khiếm nhã vang qua khắp dinh thự.
.
“Thưa, phụ thân, mừng phụ thân đã trở về.”
“.....Carla, mày-”
Hẳn là đã có ai đó trong số các người hầu đã thông báo cho cha. Cha, vốn là đi ba ngày mới về nhà một lần, nay lao về nhà trong hoảng loạn.
Phụ thân, ông ấy nhìn về phía mẹ người mang nước da tồi tệ, thậm chí còn tệ hơn cả của tôi……hay là không nhỉ, chắc là chỉ gần giống thôi. Ông ấy nhìn vào mẹ đang ngồi dựa vào ghế rồi lại đánh mắt qua anh ba, người đang chăm sóc cho mẹ với một khuôn mặt tái mét. Rồi cha trừng mắt kịch liệt vào tôi.
Anh ba cuối cùng cũng chịu ngước nhìn tôi sau khi cha đã trở về đây, nhưng rồi anh ấy tránh mắt đi một cách cứng nhắc khi tôi mỉm cười với anh ấy. Anh hai giờ đã qua đời, vậy nên anh ba giờ sẽ là anh cả kế tiếp. Anh có vui mừng không? Anh có thể trở thành người con trai duy nhất của người mẹ yêu quý của chúng ta, vậy nên anh có vui mừng một chút thì cũng không sao đâu……hay có khi nào, anh ấy ngượng? Một phát hiện mới.
“Carla……tại sao, mày lại làm việc này?”
“Thưa, phụ thân. Mặc dù chính phụ thân là người đã nuôi dạy con trở thành như thế này. Fufu.”
Tôi mỉm cười thanh lịch đồng thời lấy tay che miệng cười như một quý cô, nhưng khuôn mặt của bố đã chuyển sang màu đỏ đen của sự tức giận.
“Mày-”
“Cha có chắc không?”
Tôi phản bác lại như thế khi cảm nhận được ma lực đang hội tụ lại trong bàn tay của bố.
“......Chuyện gì?”
“Nếu cha định diệt trừ con ở đây, con sẽ giết anh ba trước đấy.”
Bố có biết rằng con hoàn toàn có thể giết được anh ba trước không? Mẫu thân còn đang nửa tỉnh nửa mơ căng to mắt khi tôi nói những lời mang ý nghĩa như thế. Biểu cảm của anh ba cũng trở nên tái nhợt đẹp rạng ngời.
“Phụ thân định gả cưới con như là một con tốt của người đúng chứ? Phụ thân định bắt đầu lại từ con số không một lần nữa sau khi đánh mất cùng lúc cả con tốt và người thừa kế của người ngay tại đây hay sao?”
“......Mày muốn gì?”
Khuôn mặt của bố đã chuyển sang một màu đỏ hoàn toàn trước những lời nói của tôi. Ông ấy nghiến răng mạnh đến mức chúng như gãy đi, dụ vậy ông ấy vẫn nói với giọng đe dọa.
“Lúc này, phụ thân có thể để cho con hành động theo ý muốn được không? Không cần phải lo lắng. Con xin thề rằng con sẽ cưới thái tử đàng hoàng và gánh vác trách nhiệm của mình như là một quý bà quý tộc kiệt xuất.”
“......Rồi mày sẽ lấy kiến thức ở đâu cho việc đó?”
“Phụ thân nói gì vậy……? Tất nhiên là tự việc ‘học’ rồi. Điểm tốt duy nhất ở một con người bất tài như con chính là sự kiên trì.”
Và tôi quả thật là đã học đàng hoàng và cố gắng đến mức như muốn chết đi sống lại.
“.....:Cứ làm những gì mày muốn đi.”
“Ôi trời, phụ thân thật nhân từ làm sao.”
Cha yêu Nhà Lester và luôn giữ tiếng tăm này trong xã hội. Nên tôi biết là ông ấy nhất định sẽ đồng ý mà. Ông ấy cau mày sâu, ngược lại, tôi nở một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng với hi vọng sẽ an ủi cho ông phần nào.
Giờ thì……
“Ta muốn đi tắm. Ai đó”
Sau khi tôi nói thế và nhìn xung quanh, những người hầu tái mặt cùng lùi lại. Bây giờ đã không còn ai có hành động chống đối nữa, nhưng bọn họ thật thô lỗ làm sao……tại sao bọn họ lại có thể nhìn tôi như nhìn vào một tên sát nhân khát máu được cơ chứ? Ít nhất thì bọn họ cũng nên đùa cợt một chút xíu chứ.
“Thưa tiểu thư Carla? Tôi sẽ chuẩn bị bồn tắm cho người.”
Sau đó, một người quản gia bước tới trước trong số những người đó.
Nếu tôi nhớ không lầm thì……hình như ông ấy là quản gia Joseph đúng không nhỉ? Tôi có nhớ ông ấy. Trong tất cả những người hầu, ông ấy là người duy nhất từng thúc giục tôi trở về phòng và ăn uống.
Joseph không còn gì là có vẻ sống lâu nữa nên ông ấy đang cố thay phần mọi người làm người thế mạng, trông ông ấy nhợt nhạt thế kia, tuổi thọ của ông ấy vốn đã không nhiều giờ lại còn giảm thêm nữa. Mà, không sao cả. Dù gì thì tôi cũng nghĩ rằng chính tôi mới là người sẽ chết trước ông ấy.
“Dẫn đường ta đi, ông Joseph. Với lại, ta không cần biết lí lịch bọn họ thế nào, cứ chiêu mộ vài người hầu hữu dụng về cho ta. Hãy huấn luyện cho họ trước, được chứ?”
“......Vâng, thưa tiểu thư.”
Tôi đi theo phía sau Joseph và rời khỏi nơi đó trong khi ánh mắt của mọi người còn đang run rẩy trong sợ hãi và của cha đang đứng nhìn trừng trừng vào lưng tôi.
Tôi cần phải trở nên mạnh hơn…… Nếu phụ thân, một pháp sư hạng 5 nghiêm túc nghĩ đến việc giết tôi, tôi chắc chắn sẽ chết. Được chết là ước nguyện của tôi, nhưng tôi không được phép chết mà chưa giết bố trước.
Tôi sẽ giết gia đình mình, những người hầu, và tất cả những ai có quan hệ tới Gia Tộc Lestrer.
Đặc biệt là bố. Tôi cần ông ấy phải chết trong sự tuyệt vọng khi cận cảnh nhìn thấy Gia Tộc Lester cực kỳ quan trọng với ông ấy biến mất và tận diệt.
Tôi sẽ chết. Điều đó đã được định đoạt. Song, những ai đùa giỡn với mạng sống của tôi, gia đình yêu quý của tôi và Vương Quốc Claydale đã chấp nhận điều đó, tôi sẽ cùng họ đồng hành đến địa ngục.
Aa……không thể nào chờ được. Không biết là tôi sẽ giết được bao nhiêu người trước khi tôi chết. Nếu có thể, tôi muốn tàn sát cả quốc gia này cùng tất cả những người sống trong nó, nhưng, để làm được vậy thì tôi cần phải làm gì đây?
Nhưng……nếu có thể, tôi không muốn chết dưới tay ai cả.
Đặc biệt là những kẻ kinh tởm cố giết tôi dưới cái danh công lý hay những thứ như vậy. Tôi nhất định không để chết dưới tay của những kẻ đó.
Đó lí do tại sao. Tôi nằm xuống chiếc giường gọn gàng gợi lên mùi hương của cái chết, xin gửi lời ước nguyện đến vì sao, cầu mong rằng chàng hoàng tử của mình sẽ xuất hiện.
“Ước gì, một ngày nào đó, sẽ có ai đó đáng yêu đến giết mình……”
Tin rằng sẽ có ai đó ngăn chặn cái điên loạn trong tôi.
.
Ba năm sau đó……tôi đã thực hiện tối thiểu trách nhiệm cần có của một quý tộc cùng lúc thường xuyên đi vào sâu trong hầm ngục cỡ lớn thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc trong lãnh thổ nhà Lester.
Tôi không thể nào đi đến những tầng sâu do tôi không thể lập đội với bất kì ai, dù vậy, cách mà tôi sử dụng pháp thuật cũng đã được cải thiện đáng kể. Chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu tôi có thể đạt được hạng 4, nhưng điều đó có hơi khó với cơ thể tám tuổi này của tôi dù cho nó đã phát triển hơn do ma lực.
Tôi thường xuyên đi vào trong hầm ngục là vì tôi muốn gặp được tinh linh của hầm ngục được cho là có thể ban cho ta một điều ước nằm ở những tầng thấp. Có lẽ, tinh linh đó sẽ có thể thay đổi được số phận của tôi……
Tôi đã gặp vị thái tử của vương quốc này, anh ấy là hôn phu của tôi và anh ấy là một người rất dễ thương. Thử tưởng tượng rằng một chàng trai trong đầu chỉ như một cánh đồng hoa như thế bước lên làm vua, nó cứ như là chơi trò gia đình vậy. So với một người như thế, cô công chúa cùng tuổi với tôi sẽ là một vị vương tốt hơn.
Tuy là vậy, nhưng cơ hội để có thể vấy bẩn chàng thái tử dễ thương như vậy theo một cách khủng khiếp trong tương lai đã cho tôi động lực của tiếp tục sống tiếp kể từ bây giờ, song cũng chỉ là một chút.
Dù là thế, anh ấy không phải là ‘chàng hoàng tử’ của tôi.
Bởi vì, người như anh ấy sẽ không thể nào ngăn cản được tôi bất kể là gì đi chăng nữa.
Chắc chắn một ngày nào đó. Dưới lời ước gửi đến vì sao này, chàng hoàng tử duy nhất dành riêng cho tôi nhất định sẽ xuất hiện.
Vào lúc đó, sân khấu sẽ là kinh đô rực cháy, chúng tôi sẽ giết lẫn nhau.
Nhất định, chàng hoàng tử của tôi sẽ xuất hiện……
Chắc chắn là vậy……
Và rồi…...ở hội mạo hiểm giả mà tôi tình cờ ghé qua, tôi đã gặp được người định mệnh của mình.
.
“Nè, để ta dẫn cậu đi xung quanh hầm ngục thì sao?”