Vào lúc tôi rời khỏi nhà sư phụ, đó đã là những ngày đầu đông. Các mùa lần lượt thay phiên, đến nay đã là đầu hè thay cho mùa xuân đã qua đi. Tôi sẽ lên tuổi chín sau một mùa nữa trôi qua.
Tôi đã dành ra năm tháng để nghiền nát hội sát thủ. Tôi đã rời đi cùng ngày từ lãnh thổ Bá Tước Heydale nơi chi nhanh quận biên giới phía bắc lộ trị và hướng đến lãnh thổ Nam Tước Noft, một lãnh thổ lân cận với lãnh thổ của Phiên Hầu Tước Dandall.
Khách hàng là một vị quý tộc có bảo vật gia truyền bị cướp bởi Dong Binh Đoàn Hừng Đông mà tôi đã ám sát. Chẳng phải là tôi đã thức tỉnh đến mức gọi mình là sát thủ sau chừng ấy thời gian, nhưng……‘vật gia truyền’......đối với tôi, một người có ba mẹ mình mất trong một vụ tai nạn, những thứ như vậy mang lại cho mình một cảm giác đặc biệt nào đó. Nếu có thể, tôi muốn giao trả thứ này về lại cho gia đình của nó.
*Lách cách……*
“............”
Tôi lấy ra chiếc dây chuyền gia truyền mà tôi đã cất giữ bên trong Kho Chứa để nó không bị rớt mất và nhìn đăm đăm vào nó.
Giọt Lệ Tinh Linh— là một viên ma thạch của tinh linh đã bị xóa sổ khỏi thế giới này, thứ hiếm khi nào sẽ rớt ra. Viên đá này tương đương như một viên đá quý vậy. Ngay từ đầu, nó đã là một viên ma thạch có độ tinh khiết cao, vậy nên nó còn có chức năng như một chiếc bùa hộ mệnh nếu có một vòng tròn ma pháp được khắc trên nó.
Bởi vì thế mà giá chúng đắt đỏ và có những kẻ triệu hồi tinh linh để săn chúng, nhưng có nhiều kẻ đã bị chúng đánh trả và vong mạng, và chỉ riêng hành động săn lùng tinh linh, những sinh linh cai quản những nguyên tắc của thế giới này đã được giáo hội ghi nhận là điều tối kỵ—dựa trên Thần Quyền Phandora, là nơi trụ sở chính của tôn giáo, nó đã được quyết định không chỉ trên trao đổi, mà cả việc sở hữu Giọt Lệ Tinh Linh cũng đã là có tội.
Mà không phải là kiểu quyết định đó có chút sức thuyết phục nào, chẳng qua là do có nhiều quang pháp sư thuộc về giáo hội, cho nên mới không có chính khách nào phản đối công khai.
Tôi không hứng thú về viêc tại sao Nam Tước Noft lại sở hữu thứ này. Ông ta đã trả một số tiền lớn, bốn mươi xu vàng lớn để lấy lại thứ này. Ngay cả là trong quá khứ, món đồ này cũng không đáng giá đến chừng ấy. Tức là ông ta chan chứa đựng một 『cảm xúc sâu sắc dành cho gia đình』 đến mức phải bỏ ra nhiều tiền đến thế.
Để phòng trường hợp, tôi đã không dừng lại ở bất kì thành phố lớn nào. Tôi băng qua những khu rừng và các thành phố nhỏ, mất khoảng một tuần để đến được thị trấn nơi Nam Tước Noft sinh sống, và tôi đã không bắt gặp bất kì người sống sót nào của hội sát thủ.
Không biết là tôi có quá cẩn trọng hay không? ……Không, tôi nghĩ là chỉ có một số ít người là nhận ra là tôi đã hủy diệt hội, nhưng không gì hơn là cứ cẩn thận.
Chiếc áo chùng da quái vật mà tôi mua từ cửa hàng của Gelf đã bị hủy hoại trong trận chiến, vậy nên bây giờ tôi đang mặc một chiếc áo chùng bình thường mua từ một cửa hàng bình thường. Với vẻ ngoài hiện tại của mình, chắc là sẽ không có ai bám theo tôi chỉ dựa trên ngoại hình.
.
Tôi trả một xu bạc để đi vào thành phố, gọi một bát súp từ một sạp hàng và ăn trong khi hỏi xung quanh về hiện trạng của thị trấn và về lãnh chúa phong kiến. Bà chủ cửa hàng đẫy đà dường như đang rảnh rang nói cho tôi biết về nhiều thứ.
“Con có thấy dinh thự trên đồi đằng kia không? Đó là dinh thự của lãnh chúa.”
“Hểể……”
Tôi có thể nhìn thấy được dinh thự đó ngay từ trên đường đây. Quả nhiên, với một nơi gần giống với một đô thị như Dandall, nó trông còn xa hoa lộng lẫy hơn cả biệt thự của Nam Tước Seylace nơi tôi đã ở khi trước với vai trò ngụy trang hầu gái.
“Nó có thể trông nhỏ hơn đối với những du khách đến từ một thành phố lớn như Dandall, nhưng nơi này không đến nỗi tệ đâu, con biết chứ? Mặc dù thuế đã dần cao hơn trong những năm gần đây.”
“Có chuyện gì đã xảy ra ạ?”
Khi tôi hạ thấp giọng lại và hỏi, bà chủ có vẻ như là một người thích buôn chuyện ghé sát mặt đến gần tôi và cũng hạ thấp giọng thì thầm.
“Cô nghĩ là vào khoảng hai năm trước……vợ cũ của ngài lãnh chúa bị một đám cướp tấn công khi bà ấy đang đi sang một lãnh thổ khác trên xe ngựa. Do chuyện đó mà bà ấy đã mất.”
“......Vợ cũ? Cướp ạ?”
“Ồ, vậy là con không biết gì về vụ đó sao? Con có biết rằng phu nhân hiện tại là vợ hai không? Và rồi sau đó, ngài lãnh chúa đã quy tụ lại rất nhiều người từ những hiệp sĩ đến các mạo hiểm giả để lập nên một lực lượng chinh phạt quy mô lớn. Bọn họ đã đánh bại bọn cướp nhưng có vẻ như ngài lãnh chúa đã làm quá chuyện đó lên. Nghe đâu ngài còn vay tiền từ một công ti có chút tiếng xấu.”
“......Nghe có vẻ tồi tệ nhỉ.”
Trong lúc đó, vật gia truyền lại bị cướp bởi Dong Binh Đoàn Hừng Đông, và để trả phí yêu cầu cho hội sát thủ, ông ta có lẽ đã mượn tiền từ công ti đó.
“Cô không biết có bao nhiêu phần là sự thật đâu, được chứ? Mà sau đó thì cô con gái của một thương nhân sống trong dinh thự đã lên làm vợ hai như con đã biết đấy. Sau chuyện đó là thuế cứ dần tăng lên, vậy nên có tin đồn rằng ngài lãnh chúa không thể chống đối lại lời vợ hiện tại của ngài.”
“Con hiểu rồi……”
“Mà, thị trấn này cũng không nỗi tệ đến thế, vậy nên là cháu gái, nếu con cũng là một mạo hiểm giả, hãy làm việc chăm chỉ để giúp cho thị trấn này phồn thịnh được chứ?”
Bà chủ nói thế và cười thật tâm. ……Nhưng mà.
“Thưa bà, sao bà biết con là ‘con gái’ ạ?”
“Dù cho con ăn mặc như thế, nhưng chỉ cần lướt mắt qua cũng đủ nhận ra rồi khi con đẹp cái như thế cháu gái à.”
“.............”
Tôi đang mặc một chiếc áo chùng che thân mình đến tận mắt cá chân để phòng trường hợp. Nửa mặt mình cũng đã bị che khuất sau chiếc khăn choàng. Ấy vậy mà tôi vẫn hoàn toàn trông giống con gái sao?
Mà gạt chuyện đó qua một bên, danh tiếng của nam tước là không đến nỗi tệ dựa trên những thông tin mà tôi thu thập được. Không ai nói xấu gì về ông ta ngay cả khi ông ta tăng mức thuế lên phần nào. Chính quyền của ông ta hẳn phải rất tốt cho đến nay.
Phải chăng mức thuế tăng lên là bởi vì ông ta được vợ hai lệnh phải làm thế để kiếm tiền về?
Dù có mang tiếng xấu đi chăng nữa, thì chuyện một công ty muốn kiếm lại lợi nhuận sau khi đã lỡ cho vay khoản tiền lớn mà không có khả năng thu hồi cũng là lẽ thường tình, vậy nên chuyện đó cũng không liên quan gì đến tôi cho lắm. Đó là quyết định của nam tước khi ông ta vay tiền từ một công ti có tiếng xâu và đưa ra yêu cầu cho hội sát thủ, vậy nên tất cả đều là dựa vào những gì mà ngài nam tước sẽ làm sau này.
Tôi tới đây đơn thuần chỉ là để trả lại vật ‘gia truyền’ để giải quyết cho xong chuyện này.
Có một không tin khác cho biết rằng ngài nam tước này chỉ có một cô con gái, vậy nên giao chiếc vật gia truyền cho cô con gái đó có lẽ sẽ dễ dàng hơn là giao trực tiếp cho ngài nam tước.
.
Bây giờ phải đi kiểm tra dinh thự của ngài nam tước trước.
Tôi đi vào thị trấn như là một mạo hiểm, vậy thì có lẽ là tôi nên xuất hiện ở hội mạo hiểm giả, nhưng có thể sẽ có hồ sơ lưu lại về việc tôi đã đến đây nếu tôi đến hội mạo hiểm giả dù cho mình dùng tên giả đi chăng nữa, vậy nên tốt nhất là tôi đừng đến thành phố này trong tương lai.
Dù là thế, tôi cũng đã đến đây để trả lại vật gia truyền, nhưng tôi đã không gõ cửa trước mà là đợi cho đến lúc về đêm. Bằng mắt của mình, tôi không thấy có bất kì màn chắn ma thuật nào quanh dinh thự. Có vẻ như lẻn vào sẽ tương đối là dễ.
Tôi đang nghĩ đến một số thứ đồng thời quyết định là sẽ tạm thời rời đi. Chính vào lúc đó, một giọng nói gọi tôi vang lên từ phía sau.
“Có lẽ nào, em là một mạo hiểm giả?”
“......Ừm.”
Người vừa gọi tôi là là một người phụ nữ trẻ tuổi đang mặc một chiếc váy trông đã sờn đi phần nào. Tôi đã để ý là cô ta đang tiếp cận tôi nhưng từ cách mà cô ta bước đi cộng với sự hiện diện không khác là bao so với những người bình thường, vậy nên tôi cũng lờ đi cô ta, nghĩ rằng thật là bất thường khi mình lại chú ý đến.
“À, quả nhiên. Bầu không khí từ em rất khác biệt mặc cho em còn nhỏ như thế này, vậy nên tôi đã nghĩ chắc là vậy rồi.”
Sau khi tôi gật đầu, người phụ nữ đó vỗ tay vui mừng và cô ta vui vẻ cười.
“......Ai vậy?”
“À, chị xin lỗi, chị thật là thô lỗ quá. Chị là con gái của vị lãnh chúa vùng đất này, Nora.”
“Lệnh ái……của ngài lãnh chúa phong kiến?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại dễ dàng gặp được mục tiêu của mình đến vậy……
Tôi vô thức lẩm bẩm khi nhìn thấy bầu không khí vui vẻ của Nora chợt trở một trăm tám mươi độ sang một vẻ nhã nhặn có phong thái quý tộc. Nhưng rồi bầu không khí của cô ta lại đột ngột trở lại như lúc trước và cô ta quơ tay hoảng hốt.
“Đừng bận tâm đến nó, mặc dù chị là một quý tộc, nhưng chị chỉ là con gái của một nhà nam tước nhỏ thôi, ờ thì……”
“Vậy, chị có ‘việc gì’ với một mạo hiểm giả như tôi?”
“À, ừ, phải rồi……Chị chỉ nghĩ là mình muốn thử một lần nói chuyện với một mạo hiểm giả nữ xem sao nếu mình có cơ hội gặp gỡ. Nếu em không phiền thì, em có để dành chút thời gian cho chị được không?”
“......Hiểu rồi.”
Đáng lẽ ra, tôi không nên dính líu vào cô ta. Nhưng vì lí do gì đó mà tôi cảm thấy như có sự lo sợ trong tông giọng của cô ta khi cô ta nói 『muốn nói chuyện』, nên tôi cuối cùng đã đồng ý.
Nhưng tôi quên mất. Mặc dù Nora là lệnh ái một vị nam tước của vùng nhỏ lãnh thổ và bản thân cô ta là một người hòa nhã không hành xử như là quý tộc, cô ta vẫn là một tiểu thư của nhà nam tước cai trị một vùng dân số hơn một vạn người.
Vậy nên đời nào một cuộc ‘trò chuyện’ với một tiểu thư quý tộc như vậy cuối cùng sẽ kết thúc với việc chỉ đứng bên lề đường đi.
.
“Chị xin lỗi vì chị chỉ có thể mang trà tự mình pha cho em.”
“......không việc gì đâu.”
Đích thân Nora đã pha trà cho tôi ở một căn phòng bên trong dinh thự mà có vẻ như nơi đây là phòng khách.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đi vào dinh thự. Phải suy nghĩ tích cực hơn. Quan trọng hơn là tại sao chị ta lại đích thân pha trà thay vì bảo người hầu làm giùm?
Cũng không phải là bất khả thi khi con gái nam tước làm những việc đó là do chị ta đã có kinh nghiệm phục vụ với tư cách là hầu gái của hoàng tộc hay những công việc kiểu vậy, mà chưa kể, trang phục của chị ta quá là không phù hợp với một quý tộc và cả cách mà chị ta ra ngoài một mình mà không có ai theo hộ tống, hẳn là có chuyện gì đó.
“Em thấy đấy……Chị sớm sẽ phải kết hôn. Chị là con gái của một vị quý tộc, chính vì thế mà chị đã không phản đối việc cưới một người mà cha mẹ đã quyết định cho mình……Chị cảm thấy có hơi chút yếu đuối lúc này đây. Vậy nên chị muốn nghe chuyện từ một mạo hiểm giả đã từng tới nhiều nơi.”
“......Vậy chị muốn nghe về những gì?”
Tôi nói chuyện với chị ta với tư cách là một 『mạo hiểm giả』 về những điều vô hại như những gì mà chị ta đã hỏi tôi, rồi Nora cũng bắt đầu nói về bản thân dần dần.
Có vẻ như chị ta đã có hôn phu từ nhỏ. Hôn phu của chị ta là con trai ba của một gia đình nhà nam tước đã kế hoạch gả cưới vào nhà chị ta. Cả hai người bọn họ đều không ghét bỏ gì nhau, nhưng bỗng dưng năm ngoái, vì lí do gì đó mà vị hôn phu của chị ta đã bị thay đổi.
“Có vẻ như anh ấy cũng đã nói chuyện đó với cha mẹ mình……nhưng không được. Cả hai anh chị đều là quý tộc. Anh chị không thể chống đối cha mẹ mình.”
Nora rạng rỡ nói vậy……rồi chị ta lại nở một nụ cười cô đơn.
“Ra là vậy……”
Tôi không hiểu lắm về sự tinh tế trong tình cảm lãng mạn. Nhưng tôi phần nào hiểu được rằng Nora vẫn còn nghĩ về vị hôn phu trước.
“Nora-san, mày đang làm gì đấy?”
Chính vào lúc đó, cánh cửa mở ra với người đi vào còn không hề gõ trước. Một người phụ nữ dường như đang ở cuối độ tuổi đôi mươi mặc một bộ trang phục lòe loẹt đi vào phòng khách.
“Thưa mẹ……”
“Ôi dà, có khách à.”
Người phụ nữ đó……có lẽ cô ta là vợ hai đến từ công ti mà tôi nghe đồn.
Người phụ nữ đó đang mặc một bộ váy lịch sự không như Nora. Cô ta đã nhìn thấy tôi, người đã cởi chiếc khăn choàng ra và đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Sau khi cô ta đã nhận ra tôi là mạo hiểm giả chỉ trong cái chớp mắt, ‘hứ’ cô ta khịt mũi và tiếp tục nói chuyện với Nora trong khi phớt lờ tôi.
“Mày đã gửi lời tạ lỗi đến công ti xong chưa? Sau cùng thì mày cũng đã đính hôn với em trai tao rồi đấy, chắc là mày đã chào hỏi nó đàng hoàng rồi chứ? Linus sẽ trở thành vị nam tước đời sau, vậy nên mày sẽ phải hối hận nếu mày không đối tốt với nó ngay từ bây giờ.”
“Vâng……”
“Với lại mày đang làm gì với cái con nhỏ này ở trong này……”
Tông giọng của bà vợ hai đột nhiên nín thin trong khi cô ta đang nói dở.
Tôi chẳng hề làm gì cả. Hơn cả việc nói chuyện, tôi còn không hề tỏa ra chút áp lực nào.
“............”
Nhưng, người phụ nữ đó khi hướng mắt vào tôi có lẽ đã nhìn thấy gì đó trong ‘đôi mắt’ của tôi ngay khi tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào mà không nói lời nào. Cô ta khẽ lùi lại và nỗi sợ hiện ra trong biểu cảm.
“Hứ, con nhỏ thiếu phép tắc!”
*Rầm!* Người phụ nữ đó đóng sầm cửa lại và rời đi với những bước chân nhanh nhẹn.
“......Chị xin lỗi về chuyện này.”
“Đừng bận tâm.”
Mặc dù chị ta có hơi ngạc nhiên về thái độ của bà vợ hai, Nora vẫn rối rít xin lỗi và cứ vậy mà tôi khẽ lắc đầu đáp lại.
Chị ta thật sự không cần phải bận tâm về nó. Dù sao thì tôi cũng không bận tâm tí nào.
.
Tôi chia tay với Nora và rời khỏi dinh thự của ngài nam tước. Từ đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của vài người đã bám đuôi tôi được một lúc.
Hai người……lựa thời điểm quá vội vàng, cũng thiếu thông minh ngay cả khi bà vợ hai đó có đã dàn xếp ngay lập tức sau cuộc gặp mặt của chúng tôi. Nhưng số lượng của bọn họ đã giảm đi một người trong một lúc trước khi lại tăng lên thành bốn người một lần nữa sau một lúc. Cuối cùng, số lượng bọn họ đã tăng lên thành mười người.
“Sao không lộ mặt ra đi?”
Tôi cố tình đi vào một con hẻm tối và kêu gọi khi mình đã đến một nơi vắng vẻ. Mấy gã đàn ông đó hiện ra vẻ có chút bất ngờ trước khi lộ mặt.
“Ây da ây da, đúng là quý cô có khác. Cô đây chính là ‘Lọ Lem’ đúng chứ?”
“......Các người là ai?”
Những người vừa xuất hiện ăn mặc kín đáo như thường dân có thể nhìn thấy ở bất kì đâu, nhưng bầu không khí của bọn họ đang nói với tôi rằng họ không phải là người bình thường.
Số người biết được danh tính thật sự của tôi và gọi tôi là 『Lọ Lem』 là có giới hạn. Song, bọn họ tụ tập lại nhiều người như vậy chỉ để bắt chuyện với một cô gái đơn độc như thế này cho thấy rằng đây chắc chắn sẽ không phải là một cuộc trò chuyện ‘yên bình’ gì.
Trong số bọn họ, có một người đàn ông giữa độ tuổi đôi mươi là đang mặc một bộ đồ trông tốt hơn số còn lại. Ông ta chính là người gọi tôi. Ông ta cúi đầu với một cử chỉ đầy giả tạo tựa như một người đang cố đóng vai một quý tộc. Rồi ông ta hiện lên một nụ cười như một loài bò sát.
“Chúng ta đến đón cô từ hội đạo chích.”
“............”
Tại sao những kẻ từ hội đạo chích lại ở đây? Ý ông ta là gì khi nói đón tôi? Mà ngay từ đầu, làm thế nào mà họ biết được tôi?
Có rất nhiều thứ tôi muốn biết, nhưng câu trả lời cho những điều đó đã rõ ràng từ một nơi tôi không ngờ đến.
“Cái!? Mày nói vậy là ý gì hả, Linus!”
Người đàn ông phía sau bọn họ lên giọng. Người đàn ông trẻ gọi tôi ngay từ đầu được gọi là Linus quay lại với nụ cười cười mát.
“À, chúng tôi thật sự rất cảm kích về thông tin của anh. Sau tất cả, không chỉ là cho chúng tôi biết được một thông tin quan trong như là sự tàn hoại của hội sát thủ chi nhánh quận biên giới phía bắc, anh thậm chí còn mang đến cho chúng tôi mấu chốt ngoại hình của người đã làm điều đó.
“Đó là bởi vì bọn bây nói rằng bọn bây sẽ giúp tao trả thù!”
“Hư hư, chúng ta có nói vậy sao?”
Linus……tôi biết cái tên đó.
Quan trọng hơn, giọng nói của người đàn ông đằng sau cũng rất quen thuộc. Khi tôi nhìn về đằng đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông với cả khuôn mặt và cơ thể được bó trong những mảnh băng gạc nhuốm máu. Ông ta nhìn vào tôi với ánh mắt chứa đựng một ngọn lửa hừng hực sự căm ghét.
À, người đàn ông này là……
“‘Gã ăn xin’ nhỉ.”
“‘Lọ Lem’!!”
Gả có nhiệm vụ quan sát bên ngoài của hội cũng như hướng dẫn. Hiểu rồi, vậy là người đàn ông này đã sống sót.
“Tên liên lạc viên của mày và Radha ở kinh đô đã chạy ra ngoài bao bọc trong lửa. Tên đó đã nói với tao về sự phản bội của mày trước khi chết! Những kẻ ở bên ngoài đi vào trong hội cũng chỉ để bị nghiền nát bởi nhà nguyện sụp đổ! Tất cả là lỗi của mày!”
“Ra là vậy.”
“MÀYYYYYYYYY!!”
Khi tôi đáp lời vô cảm như thế, lão ăn xin sôi máu lên và rút ra một con đoản kiếm.
Có vẻ như kẻ đã kích hoạt cái bẫy mà tôi đã lắp đặt ở cửa là tên liên lạc viên mà tôi chưa bao giờ gặp. Nếu thông tin về tôi bị rò rỉ ra ngoài do hắn ta, thì đó là do lỗi của tôi khi không lắp đặt một cái bẫy giết ngay tức khắc nạn nhân.
Dù vậy, thông tin hầu hết tất cả thành viên ở bên ngoài cũng đều đã chết và sự thật rằng tôi là thủ phạm đã nghiền nát hội sát thủ đã được lan truyền rộng rãi chính là điều khiến tôi bận tâm. Thật may là mình đã biết được điều đó.
“Hộc!? Cái……mày”
Gã ăn mày làm quan sát đột nhiên nôn máu ra từ miệng. Đằng sau ông ta, một tên trộm đã đâm vào bụng hắn bằng một con dao cho đến khi nó đâm qua kia.
“Chúng ta cảm tạ anh nhưng sẽ phiền lắm nếu anh cứ cản trở cuộc trò chuyện như thế này. Làm đi.”
Khi Linus búng tay, vài người xung quanh gã ăn mày đâm vào cổ và ngực ông ta bằng những vũ khí sắc bén. Gã ăn xin với tay ra tới tôi phút cuối cùng trước khi ánh sáng biến mất khỏi đôi mắt của ông ta.
“Chẳng phải trộm là thường không giết người sao?”
Tôi trừng mắt nhìn vụ mưu sát trước khi lẩm bẩm điều đó. Sự chú ý của những tên trộm lại chuyển sang tôi và Lunus hất chùm tóc mái của hắn tỏ vẻ kiêu kỳ.
“Cô đây biết nhiều đấy. Nhưng điều đó chỉ áp dụng lên những dân thường mà thôi. Bởi vì sự việc lần này là kết quả hiển nhiên của việc nhìn thấy hắn muốn đặt tay lên quý cô đây.”
“............”
Đối với tôi, đó chỉ như là cách mà các người xử lý ông ta bởi vì ông ta đã không còn giá trị sử dụng gì với các người.
“Làm sao các người biết được tôi ở đây?”
“Trước đó, cô có mang theo Giọt Lệ Tinh Linh bên người không? Vốn dĩ, chúng tôi đã định mua nó từ Dong Binh Đoàn Hừng Đông. Cô có thể giao nó cho chúng tôi không. Tất nhiên, tôi sẽ trả một cái giá phải chăng để đổi lấy hoàn toàn của cô.”
Hiểu rồi, ra là bọn họ nhắm đến ‘thứ này’.
Lão ăn xin hẳn là đã biết về nó từ tên liên lạc viên. Tôi khẽ gật đầu và trình ra món đồ chỉ trong tức khắc từ trong Kho Chứa như một trò tiểu xảo.
“Giá cả thế nào?”
“Ba mươi xu vàng lớn. Tôi sẽ giao cho cô thêm mười xu nữa nếu cô chịu kí một hợp đồng với chúng tôi.”
Có vẻ như ông ta đã thấy cơ hội để cuộc đàm phán diễn ra trơn tru hơn khi thấy tôi hỏi về giá cả. Nụ cười nham hiểm hiện trên đôi của ông ta trong giây lát bước khi Lunus đề cập đến hợp đồng.
“Ý ông là gì?”
“Hư hư, đó chẳng phải là lẽ tự nhiên sao, khi chúng ta muốn có một người tài giỏi như cô đây ở bên phe mình? Mặc dù cô đã tự thân nghiền nát một hội sát thủ, những chi nhánh khác vẫn đang dần lớn mạnh. Và những kẻ sống sót từ chi nhánh đó sẽ tiếp tục nhắm vào mạng cô. Song, có một hiệp ước bí mật không can thiệp lẫn nhau giữa hội cướp và hội sát thủ. Thực ra cái hợp đồng này chẳng hề có nghĩa lý gì đối với những cá nhân nhưng nếu cô trở thành khách của chúng tôi, hội sát thủ sẽ không thể dễ dàng thử làm điều gì với cô. Thế nào? Tôi tin rằng đây không phải là một giao kèo tệ, phải không?”
“Giờ thì tôi hiểu rồi……”
……Vậy ra sự tình là như thế.
Ông ta hẳn là đang định trói buộc tôi dưới cái cớ là bảo vệ tôi cùng lúc đưa tôi lên trở thành một sát thủ độc quyền của hội cướp khi họ thấy rằng họ không có nhiều chuyên gia chiến đấu hạng cao.
“Tôi không nghĩ là chiếc vòng cổ này đắt giá đến mức đấy.”
“Đó là bởi vì buôn bán nó là điều bi cấm khiến cho nhiều người càng muốn có nó hơn nữa. Và hình như là cô đang cố bán nó trực tiếp cho ngài nam tước, nhưng thật đáng tiếc. Nhà nam tước đã không còn chút khoảng tiết kiệm nào nữa, và ngay cả khi ngài nam tước có xoay sở làm sao để mua được nó, thì một ngày nào đó, nó cũng sẽ là thuộc quyền sở hữu của chúng tôi, nhưng nếu chuyện đó dù sao cũng xảy ra rồi thì chẳng phải tốt nhất là đưa luôn cho chúng tôi sao?”
“.............”
Linus nói chỉ cần giao chiếc dây chuyền cho bọn họ và bọn họ sẽ trả một số tiền lớn cho nó.
Vậy là bọn họ đã đợi sẵn để mai phục tôi ở đây khi họ nghĩ rằng tôi sẽ bán chiếc dây chuyền cho Nam tước Noft. Mà, tôi đoán đó là điều dĩ nhiên đối với một tên trộm vì mục đích duy nhất là tiền bạc khi nghĩ như thế.
Tôi đã có gần hết tất cả các mảnh ghép. Nhưng vẫn còn một điều nữa. Lí do mà chiếc dây chuyền sẽ lại rơi vào tay hội đạo chích dù cho nó đã được trả về cho ngài nam tước là gì?
Tôi tăng tốc tốc độ suy nghĩ của mình bằng cường hóa thân thể và kết nối lại các thông tin mà mình có được và cân nhắc.
À……Hiểu rồi.
“‘Linus’......hôn phu của con gái nhà nam tướcNora.”
Linus hơi tròn mắt nhìn khi tôi lẩm bẩm điều đó.
“......Vậy ra cô đã biết đến chừng này. Hư hư……quả nhiên. Đó là lí do tại sao cô lại xứng đáng là một trong số chúng tôi. Đúng như cô đoán, nhà nam tước đã nằm trong tay của hội đạo chích. Giờ thì, hãy bắt tay tôi!”
Linus giơ tay về phía tôi với một nụ cười tươi tắn. Tôi cũng đáp lại với một bước tới trước.
Nhưng tôi không nắm lấy tay Linus mà ngay lập tức chém cỗ Linus bằng vũ khí ẩn tôi lấy ra từ Kho Chứa trong lòng bàn tay.
“GYAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Vết thương hơi nông. Do có khoảng cách giữa chúng tôi nên nó đã có Linus cơ hội để né. Lưỡi dao của tôi rốt cuộc chỉ cắt được mặt của Linus.
“C-Cô đang làm gì vậy!? Không có sự bảo hộ của hội đạo chích, cô sẽ!”
“Tôi không có ý định tìm kiếm những thứ như thế!”
Hôn phu của Nora, con gái Nam Tước Noft. Em trai của bà vợ hai đến từ công đi đã cho nam tước vay nợ.
Rất có thể là công ti đó có liên kết với hội đạo chích. Phải chăng là công ti đó đã giật dây để không thất bại trong việc chiếm hữu Giọt Lệ Tinh Linh? Hay có lẽ là bọn họ đang lợi dụng cái chết của người vợ cả để chiếm quyền thao túng cả gia đình nhà nam tước?
Có lẽ là cả hai. Ngay cả cuộc tấn công của đám cướp vào bà vợ cả cũng rất có thể là cho hội đạo chích đã dàn xếp. Càng tự nhiên hơn khi cân nhắc rằng Dong Binh Đoàn Hừng Đông cũng đã liên kết với hội đạo chích ngay từ đầu.
Trong trường hợp đó thì, không may nhất là vụ ám sát Nam Tước Noft lần này đã được hội đạo chích lên kế hoạch từ đầu để chiếm đoạt cả của cải lẫn địa vị.
Tôi……nhất định sẽ không chung sức với các người, những kẻ đã giết mẹ của Nora vì lòng tham của riêng mình.
“G-Giết nó! Kẻ địch có một con nhãi ranh thôi.”
Chiếc mặt nạ giả tạo của Linus đã vỡ tan và bản chất thô bỉ của ông ta đã hiện ra ngay khi ông ta hét lên. Tám tên trộm còn lại rút dao ra và giữ khoảng cách.
Trong số bọn chúng hẳn đã có những kẻ bất mãn về kế hoạch mời tôi như là một vị khách quý rồi, đặc biệt là còn về độ tuổi và diện mạo của tôi. Những tên trộm đó dễ dàng rút dao ra với vẻ đánh giá thấp tôi hiện ra rõ ràng trên khuôn mặt.
“............”
Giá trị số sức chiến đấu của trộm thường là khoảng từ 150 đến cao nhất là 350. Hầu hết bọn chúng đều là hạng 2 bao gồm cả Linus. Chỉ có ba trong số đó chắc chắn là hạng 3. Có một tên chắc hẳn là pháp sư dựa trên thông số thể lực và ma lực của hắn.
Trong số họ có một người đàn ông trẻ với sức chiến đấu thấp đang đứng tuốt đằng sau. Ông ta nhìn tôi với con dao trên tay cùng biểu cảm co giật.
Rất có thể là tên đàn ông đó đã dùng Thẩm Định hoặc tinh thể thẩm định để nhìn thấy sức chiến đấu của tôi. Nhưng ông ta phản ứng quá chậm. Cũng là vô nghĩa khi ông ta không cảnh cáo đồng bọn ngay ngay khi ông ta nhận ra điều đó.
“Cẩn thận, con nhỏ đó”
“—-Pain—”
“Gugaa!?”
Tôi làm cho người đàn ông đó phải câm họng bằng Pain trước khi ông ta có thể thốt ra bất cứ lời nào không cần thiết. Sau đó con dao tôi ném đâm vào giữa hai hàng lông mày của người đàn ông đang khựng lại đó.
“Cái gì!? Cảnh giác lên!”
“Câm miệng đi!”
Những tên cướp đang tìm kiếm sơ hở đã trở nên nghiêm túc sau khi một trong số bọn chúng bị giết một cách dễ dàng. Bọn họ lao lên tấn công mà không quan tâm đến vẻ ngoài của mình nữa.
“Ngu xuẩn! Đừng nghĩ là mày có thể chiến thắng trước quân số này, Lọ Lem!”
Một người đàn ông lao lên với tư thế cầm dao thành thạo. Nhưng mà quá chậm.
Không quan trọng sức chiến đấu có cao đến thế nào, không quan trọng mức hạng có ra sao, sau tất cả, ông ta vẫn chỉ là một tên cướp. Sức mạnh đó không để làm gì khác ngoài dùng làm kĩ năng để đe dọa người dân và hành xử kiêu ngạo.
Tôi không rời mắt khỏi con dao của người đàn ông đang lao vào tôi và chỉ nghiêng đầu để né. Rồi tôi cắt cổ người đàn ông đó ngay khi ông ta lao qua tôi.
Còn lại bảy người—
“—Ảnh Quặc—”
Tôi thả một chùm ‘bóng tối’ lên trên mặt đất và một mũi tên bắn lên đâm vào dưới đũng quần của người đàn ông nhảy qua nó.
“Higu!?”
Tôi ngay lập tức đâm lưỡi dao chiếc của chiếc pendulum vào cổ ông ta. Lưỡi dao tôi nhanh chóng rút ra kéo theo những làn xương máu phun xối xả trong không khí. Lưỡi dao đó lại xé mặt của một người đàn ông trẻ đang đờ người ra trước cái chết của bạn mình. Rồi tôi nhảy tới đúng thời khắc đó và xiên vào não ông ta bằng con dao đen đâm từ dưới cằm lên.
Còn lại năm người—
“—Hỏa Thương—!”
Người đàn ông có vẻ như là pháp sư bắn ra Hỏa Thương. Nhưng ông ta dĩ nhiên là quá hoảng loạn. Dù vậy, tôi vẫn sẽ chết tay tức thì nếu tôi bị đánh trúng, nhưng mà—
“—Shield—”
*Parinn!*
Chiếc khiên tôi niệm ra vỡ đi với ảo ảnh thính giác của tiếng kính vỡ do không dồi dào ma lực. Nhưng để chống lại một pháp thuật với cấu trúc cẩu thả như thế này thì chiếc khiên chỉ cần tồn tại trong chốc lát là đủ.
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Hỏa Thương bị đánh bật hướng bởi chiếc khiên ma thuật đánh thẳng vào tên trộm đang sử dụng Ẩn Mật tiếp cận tôi từ phía sau.
Gã đàn ông đó lăn lộn trên mặt đất với toàn thân là bao bọc trong lửa thiêu đốt. Tôi nhảy qua ông ta và ném đi chiếc áo chùng đã bắt lửa do vụ nổ của đòn tấn công để đón chặn tầm nhìn của tên pháp sư đang bắt đầu niệm thần chú kế tiếp.
“Cái!?”
Khi tôi ném vài con dao đến nơi đó, một tiếng thét nghẽn khí vang lên. Khi chiếc áo chùng rơi xuống mặt đất, cái xác của tên pháp sư với con dao đâm xuyên qua cổ họng đổ xuống.
Còn lại ba người—
“Con nhỏ khốn khiếp!”
“CHẾT ĐIIIII!”
Hai gã hạng 3 còn lại đã mất kiểm soát do cơn giận mà lao về phía trước.
“—Weight—”
Tôi niệm Weight và chạy lên tường, chảy qua người đàn ông ở phía trước và thi triển ám ma thuật lên người đằng sau ông ta.
“—-Pain—”
“Híí!?”
Tôi ném một con dao vào người đàn ông đã đứng yên do cơn đau để tước đi khả năng chiến đấu của ông ta. Ngay khi tôi tiếp đất, tên đàn ông mà tôi đã nhảy qua lao vào tôi từ phía sau với khuôn mặt đỏ bừng do giận dữ.
“ĐỪNG GIỠN MẶT V, GYA!?”
Người đàn ông đó không hề nhận ra có sợi dây của chiếc pendulum mà tôi đã căng ra khi tôi nhảy lên trên đầu ông ta. Cổ ông ta bị bóp nghẹt do chính quán tính và trọng lượng của ông ta. Tôi vòng ra sau ông ta ngay lúc đó và đá vào phần sau đầu ông ta cùng lúc kéo sợi dây—
“Rắc……!”
Âm thanh xương vỡ vang lên và cổ của người đàn ông đó đã bị bẻ gãy.
.
Đã không còn ai ở lại đây nữa khi tôi nhìn xung quanh. Kẻ cuối cùng, Linus đã biến mất khi tôi không để ý.
……Vậy là ông ta đã bỏ chạy. Nhưng điều đó cũng không ngoài dự đoán của tôi.
Tôi đá vào hàm của một người đàn ông đang nằm quằn quại do Pain với con dao đang bị cắm vào bụng. Tôi lấy ra một lọ thuốc từ túi đeo hông và rẩy nó lên vết thương của người đàn ông đó.
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Đây là một thứ thuốc độc tạo giả cơn đau kịch liệt mà tên trộm nữ đó đã sử dụng. Vô số loại chất dịch chảy ra từ khắp mặt của người đàn ông đó. Ông ta liên tục lắc đầu trong cơn co giật dữ dội, không thể tin được tình huống mà chính bản thân đang mắc phải.
Giờ thì, tôi sẽ cần ông phải nói cho tôi biết về nhiều thứ.
Ông không nhất thiết phải hiểu bất cứ thứ gì cả. Nhưng chỉ cần nhớ một điều này.
Tôi đã nghiền nát hội sát thủ bởi vì bọn họ đã trở thành kẻ thù của sư phụ và tôi. Và giờ thì—
“Tất cả các người cũng đã trở thành kẻ thù của tôi.”
.
“Híí, híííí”
Linus ấn bàn tay lên khuôn mặt đẫm máu của mình trong khi đang chạy qua một con hẻm tối. Anh tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Anh không phải là một người đàn ông có thể bừng lên sự sống trong sự tăm tối ở nơi vùng lãnh thổ nông thôn của một nam tước. Anh đã luôn ấp ủ những cảm xúc đó trong lòng. Lớn lên ở khu ổ chuột cùng với chị gái của mình, hai người luôn nói chuyện với nhau về giấc mơ của mình và nắm lấy con đường từng bước bước lên chiếc thang trong nhiều năm.
May mắn làm sao, thủ lĩnh hội đạo chích của thị trấn này đã nghĩ rằng họ có tài năng, sau đó đưa họ về.
Linus và chị anh biết được rằng nam tước của vùng đất này sở hữu một viên ngọc quý được gọi là Giọt Lệ Tinh Linh. Anh mang thông tin đó đến cho một vị quý tộc thượng lưu muốn có nó và thành lập một mối quan hệ với ông ta. Từ đó, anh lên kế hoạch để chiếm đoạt đồng thời cả tài sản và địa vị. Anh không chỉ đưa người chị của mình lên làm phu nhân hai của ngài nam tước, mà chính anh cũng tính mang về con gái của nam tước cho riêng mình. Đó chắc hẳn chính là mặc cảm tự ti trong cảm nhận của Linus.
Kế hoạch hoàn hảo. Chính lúc đó đã có thuộc cấp của hội đạo chích giới thiệu tổ đội mạo hiểm giả Dong Binh Đoàn Hừng Đông với ngài nam tước để giao cho họ yêu cầu thu hồi Giọt Lệ Tinh Linh, song cũng chính Linus và những người khác trong hội đạo chích là đã cho nam tước vay tiền để trả phí yêu cầu của hội sát thủ để tiêu diệt chúng.
Ngay từ đầu, Linus và những tên khác đã định là để cho hội sát thủ dọn dẹp đám Dong Binh Đoàn Hừng Đông.
Với Giọt Lệ Tinh Linh, dù cho Dong Binh Đoàn Hừng Đông có đến trực tiếp chỗ họ để bán nó sau khi đã đẩy lùi hội sát thủ hay có là trở về tay của Nam Tước Noft thông qua hội sát thủ, nó rồi cũng sẽ rơi vào tay họ một ngày nào đó, song tình hình đã biến động ngoài tầm hiểu biết của họ.
Sự sụp đổ của hội sát thủ chi nhánh quận biên giới phía bắc. Hơn thế nữa, thủ phạm đã làm ra chuyện đó là cô gái đã xử lý Dong Binh Đoàn Hừng Đông.
Mặc cho nó là một sát thủ đi chăng nữa, thì liệu một đứa trẻ có thể nào làm được chuyện như thế không? Theo như một kẻ sống sót từ hội sát thủ, cũng chính là kẻ đã mang thông tin tới cho họ, có vẻ như cô gái đó là đệ tử của một người thuộc quỷ tộc. Nó rải chất độc ra khắp hội một cách hèn nhát, và thắp lửa lên bên trong trụ sở để tàn sát tất cả mọi người.
Trên hết, dường như Giọt Lệ Tinh Linh giờ đây đã thuộc về quyền sở hữu của tên sát thủ đó—’Lọ Lem’.
Khi đó, Linus đã xem đó là một cơ hội tốt.
Anh không biết lí do vì sao đứa trẻ đó lại phản bội, nhưng Lọ Lem người không có cách nào để bán đi những vật phẩm trộm cắp, có thể nó sẽ đến trực tiếp nam tước để bán nó. Mặc dù cô ấy chỉ là một đứa trẻ, nếu nó đã có thể làm ra những hành động hèn mọn như vậy, nó nhất định sẽ hiểu lợi ích lợi ích của việc đứng dưới sự bảo hộ của hội đạo chích.
Anh sẽ gợi ý cho những kẻ sống sót và những chi nhánh khác cách trả thù cô ấy, và sau đó đó chiếm hữu khả năng chiến đấu và danh tiếng của nó dưới dưới danh bảo hộ.
Anh không quan tâm liệu sức mạnh thật sự của ‘Lọ Lem’ thật sự thấp hay không. Chỉ cần là sự thật rằng bọn họ đang sở hữu một kẻ đã phá hủy một chi nhánh hội sát thủ ở bên phe mình thôi là đã đủ để khiến cả thế giới ngầm công nhận hội đạo chích của thị trấn này.
.
Kế hoạch của anh bước đầu đã diễn ra suôn sẻ. Nhưng Linus không hề nhận ra rằng trí tuệ và sức mạnh của đứa trẻ đã tàn sát cả hội đã vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ.
Khi anh trực tiếp gặp mặt Lọ Lem thật sự, anh thấy rằng cô ấy chỉ là một cô bé xinh xắn khoảng mười hai tuổi còn lại những vết tích ngây thơ trên ngoại hình. Ngay cả là sau khi nghe được rằng cô ấy bằng cách nào mà nghiền nát được hội sát thủ, đám trộm vẫn có một nhận định sai lầm do dung nhan dễ thương của cô ấy.
Một cô bé như thế này thì không thể nào ‘mạnh’ được. ……Họ đã nghĩ vậy.
Cô bé Lọ Lem đột ngột giương nanh múa vuốt vào Linus và đồng bọn của anh. Đồng bọn của anh bị giết chết từng người một ngay khoảng khắc họ trở nên thù địch.
Mặc dù trộm cướp không thiên về bạo lực, đó vẫn chỉ là 『đối với các mạo hiểm giả』 mà thôi. Rất nhiều người trong số bọn họ trước đây là côn đồ hay lớn lên trong khu ổ chuột, nên bọn họ đã có kĩ năng cao hơn bình thường nhiều giống như những băng sơn tặc.
Mặc dù lần này bọn họ đã mang mười người bao gồm hạng 2 hay 3 để dọa cô ấy. Song, trận chiến đã kết thúc chóng vánh. Không một chút do dự, lại dễ dàng như ngắt một bông hoa bên đường, cách mà cô ấy gặt hái những sinh mệnh ấy tựa như đang khiêu vũ, đáng sợ nhưng cũng đẹp rạng ngời.
Quả thật, cô ấy đẹp tuyệt trần. Tới mức mà anh đã quá say đắm đến quên đi cơn đau của vết thương của khuôn mặt.
Nhưng cách mà cô ấy lấy đi những sinh mạng ấy mà không một chút nhân nhượng với ngoại hình đó, có thể gọi là đáng yêu, lại tựa như thần chết thứ không thuộc về thế giới này. Nỗi kinh hoàng đang tiếp cận là bàn tay của thần chết đã khiến cho Linus phải bỏ đồng bọn của mình những kẻ đã bị giết và bỏ chạy.
Mặt trời vẫn còn trên cao trên bầu trời. Nếu anh có thể bỏ chạy và báo cáo cho lính tuần cảnh đang đi tuần ra trên đường, Linus chủ của một công ti trong sạch của bề trên của thế giới sẽ có thể được cứu.
Tuy nhiên, Linus cũng có danh dự của một kẻ sống ở thế giới ngầm. Nếu anh làm điều như thế trong một cuộc gây gổ giữa các cư dân của thế giới ngầm, anh sẽ thành ra không thể sống ở thế giới này nữa. Chính anh cũng hiểu điều đó.
Những lời ‘viện cớ’ như vậy lướt qua trong tâm trí anh, và vì thế mà anh đã quyết định là không chạy đến chỗ những người cảnh vệ. Nhưng trong tình hình thực tế, đâu đó trong trái tim anh nhận ra rằng 『làm những việc như thế cũng là vô nghĩa』.
Cô gái đó nhất định sẽ tới để giết Linus.
Nếu cần thiết, cô ấy thậm chí sẽ tần sát tất cả những ai cản đường cản đường đến chỗ anh để chắc chắn giết được anh.
Ngay khoảng khắc anh nhìn thấy đôi mắt của Lọ Lem, Linus đã nhận ra điều đó dựa trên bản năng là cư dân của thế giới ngầm.
.
“M-Mở ra, mở cửa ra!”
Anh quay trở lại công ty nơi anh làm thư kí trưởng và đấm vào cửa sau ầm ĩ.
“L-Linus-san!? Anh bị thương kìa……”
“Nín đi, cút ra!”
Linus đẩy người đàn ông đã mở cửa sau ra cho anh qua một bên và sau đó chạy vào trong tòa nhà.
Công ti này từ lâu đã được dùng làm lớp vỏ ngoài bởi hội đạo chích của lãnh thổ nam tước này. Căn cứ hội đạo chích được dời đến đây khi mưu đồ lừa dối nam tước đã được quyết định. Hiện giờ, gần như tất cả những nhân viên ở đây điều đã được thay thế bởi thành viên của hội đạo chích.
“Đóng cửa tiệm lại! ‘Nó’ đang đến!”
Anh ra lệnh cho các cửa hàng phải đóng cửa trong hoảng loạn mặc dù trời vẫn chỉ mới là xế chiều, đồng thời tống cổ một số nhân viên không biết gì ra ngoài. Rồi anh bắt đầu lấy vũ khí từ nhà kho và vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Linus đang giữ chặt vũ khí của anh ở phía sau của cửa hàng trong khi đang run cầm cập. Anh thậm chí còn không để vết thương của mình được chữa trị. Điều đó khiến cho mười tên trộm còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
Mặc dù họ đã được ra lệnh để chuẩn bị chiến đấu, song những người giỏi chiến đấu trong công ti đều đã được đưa đi cùng Linus. Những thành viên còn lại ở đây chỉ toàn là hạng 1 hoặc 2, chuyên biệt về ẩn nắp hay lừa gạt.
Hơn thế nữa, Linus đang không ở trong tình trạng có thể giải thích được tình hình, vậy nên đám trộm trong cửa hàng càng thêm bối rối. Rồi lúc đó, một người đàn ông trong giai đoạn đỉnh cao của đời người, thân trên không mặc gì để lộ ra những khối cơ bắp xuất hiện từ đằng sau của cửa hàng cùng một người phụ nữ bán khỏa thân đu bám theo ông ta.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy Linus!?”
“Ông già!”
Người đàn ông đó chính là thủ lĩnh hội đạo chích của vùng lãnh thổ nam tước. Ông cũng chính là người đã nhặt anh em họ từ khi ổ chuột mang về nuôi nấng như ba mẹ của họ.
“C-Cứu con với ông già! Thứ đó……con nhỏ đó đang tới!”
“Con nhỏ?”
Linus nói sự hãi hùng trong khi đang bám lấy ông với một khuôn mặt hãi hùng nhuốm đầy máu. Thủ lĩnh hội đạo chích bực bội thở dài khi nhìn thấy điều đó.
“Có vẻ như mày đã làm loạn hết lên rồi nhỉ. ……Không còn cách nào khác. Này, gửi một yêu cầu tụ tập lại các mạo hiểm gi—”
“......Ông già?”
Thủ lĩnh dừng chuyển động vào khoảng khắc ông ta bắt đầu đưa ra mệnh lệnh. Linus hồ nghi nhìn ông ta.
Song, những gì anh nhìn thấy ở đó là hai con dao kẹt trong cổ họng của thủ lĩnh và vùng quanh mắt phải của ông ta biến đen do một mũi tên ngắn được găm ở đó khiến cho Linus theo phản xạ mà hét lên.
Thân thể đồ sộ của thủ lĩnh ngã sầm xuồng tạo lên một tiếng đổ lớn. Không ai có thể hiểu được chuyển gì vừa xảy ra chỉ từ sự việc kinh hoàng vừa rồi. Ngay cả cô gái điếm bên cạnh thủ lĩnh cũng chết lặng. Rồi mọi người ở nơi đó cảm thấy một cảm giác lạnh sống lưng bên trong một vùng đóng kín. Điều đó đã thôi thúc họ quay đầu lại.
“ ———!?”
Không một ai để ý rằng có một cánh trong số những cánh cửa sổ trên nóc nhà đã được mở ra. Bên ngoài cánh cửa sổ đó—với một nền trời là màu xanh lam sẫm đang dần chuyển về đêm tối, một cô gái với mái tóc bị vấy bẩn bởi tro bụi đang nhìn xuống đám trộm bên dưới bằng đôi mắt xanh lạnh lùng khiến họ sững sờ.
“Tôi đến đây để giết hết tất cả các người.”
.
Một cuộc thảm sát đã nổ ra ở trung tâm lãnh thổ của Nam Tước Noft.
Chín cái xác đã được tìm thấy tại một con hẻm tối. Vài cảnh vệ đã kiểm tra qua nói rằng tám cái xác là thuộc về một công ti nọ. Khi các cảnh vệ đi đến công ti đó, họ tìm thấy cửa hàng vẫn còn đóng của dù cho đã là sáng sớm. Khi họ bước vào bên trong, hơn hai mươi thi thể các nhân viên khác đã được tìm thấy, bao gồm cả chủ tịch công ti và thư kí trưởng Linus.
Tổng thương vong là hơn ba mươi người tất cả. Đây là vụ tàn sát lớn nhất từng được xảy ra trong vùng lãnh thổ này. Song, bằng chứng về những hoạt động phi pháp và tài liệu của công ti cho thấy có quan hệ với hội đạo chích đã được tìm thấy trong công ti. Và từ việc hầu hết nạn nhân đều đã bị giết chỉ trong một lượt, vụ việc đã được coi như là mâu thuẫn giữa thế giới ngầm trước khi nó có thể được công bố cho nhân dân.
Kể cả khi công ti đó có là trụ sở chính của hội đạo chính thị trấn này, những tên trộm từ khắp mọi nơi rồi cũng sẽ lại tự tập lại nơi đây và một lần nữa gây dựng nên hội đạo chích ở đâu đó trong thị trấn này.
Trong số chúng sẽ có những kẻ rất may mắn đã không lộ diện ở hội ngày hôm đó. Chúng sẽ nói như thế này với những tên trộm non nớt bằng một biểu cảm kinh hoàng.
.
『Không được động vào ‘Công Chúa Lọ Lem’.』
.
Vài tháng sau khi hội đạo chích ở thị trấn này bị hủy diệt, đám cưới của con gái rượu của ngài lãnh chúa phong kiến, Nora đã được tổ chức tại dinh thự của Nam Tước Noft.
Chú rể không phải là tên thư kí trưởng của công ti, người đã trở thành hôn phu mới của chị ta, mà là vị hôn phu trước, người con thứ ba của một gia đình nam tước mà họ có tình cảm với nhau. Vậy là chị ta cuối cùng cũng có thể khiến cho ước nguyện của mình trở thành sự thật.
Bởi vì Nora là người con duy nhất của ngài nam tước, anh ta sẽ gia nhập vào nhà Nam Tước Noft với thân phận là con rể chính thống, và từ đây, anh ta sẽ học cách quản lý vùng lãnh thổ từ ngài nam tước hiện tại với cương vị nam tước kế nhiệm.
Nam Tước Noft xúc động ứa nước mắt khi được nhìn thấy cô con gái Nora trong bộ váy cưới. Lúc này không có người vợ nào theo bước bên cạnh ông ta.
Nam tước Noft đang giữ bức di ảnh của người vợ đã mất vài năm trước. Người vợ thứ hai gia nhập vào gia đình sau đó đã li hôn do công ti mà cô ta xuất thân từ đã bị đóng cửa. Ngay cả là trước đó, người phụ nữ đó cũng đã trong tình trạng kích động do sợ hãi. Cô ta đã bỏ trốn khỏi vùng đất này ngay sau khi cô ta bị li hôn. Người ta đồn đoán rằng cô ta đã bỏ mạng do bị một băng sơn tặc tấn công ở một ngọn núi trong khi đang trên đường đến Dandall.
Trong lễ cưới, Nora nở rộ một nụ cười tươi trước người thanh niên là bạn thời thơ ấu của chị ta. Sợi dây chuyền nạm Giọt Lệ Tinh Linh đã được trang trí nhẹ để không thể nhận thấy được rằng nó thật ra là loại đá quý gì đang đung đưa trên ngực chị ta.
Theo nhưng những người hầu mà tôi đã nói chuyện, có vẻ như sợi dây chuyền là để tưởng nhớ về người mẹ quá cố của chị ta. Có vẻ như bà ngoại chị ta là một tinh linh sứ và bà ấy đã nhận được nó từ một tinh linh. Nói cách khác, nó không phải là một vật phẩm vô vị có được nhờ săn lùng tinh linh như trong điều cấm kỵ của giáo hội.
Tôi đến đảm bảo cho hạnh phúc của Nora trước khi lẳng lặng quay lưng.
Bởi vì tất cả mọi thứ mà tôi đã làm ở trong thị trấn này, tôi đã gặp rắc rối khi không biết khi nào và bằng cách nào để có thể trả lại sợi dây chuyền, nhưng cuối cùng, tôi chỉ đơn giản là lẻn vào phòng chị ta và để nó lại dưới gối.
Để đề phòng, tôi đã để lại một tờ ghi chú với nội dung 『Mẹ chị đã được báo thù rồi』 được viết trên đó, nhưng giờ ngẫm lại, chắc là tôi đã làm một việc không cần thiết rồi.
*Lách cách……*
Mắt tôi hướng về chiếc dây chuyền đã bị cháy xém trong tay của tôi, là một viên Giọt Lệ Tinh Linh khác.
Đây là một thứ tôi đã chuẩn bị để đánh lừa tên liên lạc viên, và tôi đã cố lấy lại nó trong trận chiến đó, song Giọt Lệ Tinh Linh đã trở thành một viên đá không hơn không kém như để nói rằng sứ mệnh của nó đã kết thúc.
Viên đá này là một thứ rớt ra từ một con tinh linh mà tôi đã đánh bại. Tôi đã có thể bị bỏng bên trong ngọn lửa đó nếu không nhờ có viên đá của thủy tinh linh này. Tôi tự hỏi tại sao con thủy tinh linh đó lại để lại viên ma thạch, vốn đáng ra là một thứ rất hiếm……
Có lẽ là con tinh linh đó đang kiếm tìm cái chết cho nó. Song kẻ biết được sự thật chỉ có mình con tinh linh đó mà thôi.
“......Tiếp tục nghĩ về chuyện này thì chỉ có càng thêm vô nghĩa mà thôi.”
Tôi nhìn lại đằng sau một lần cuối cùng trước khi rời đi. ……Nora trông rất hạnh phúc. Những lời của tôi để lại sẽ trở thành điểm tựa cho chị ta nhưng chị ta không nên nhìn lại phía sau nữa.
Chính lúc đó, Nora cùng lúc nhìn đến nơi tôi và ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau. Mặc dù khoảng cách giữa chúng tôi rất là xa, Nora dường như vẫn còn nhớ tôi và đôi mắt của chị ta đã khẽ mở to. Rồi chị ta vẫy tay với một nụ cười tươi. Tôi cũng vẫy tay đáp lại một chút trước khi quay lưng và rời đi.
.
Tôi cuối cùng cũng sẽ lên chín trong vài tháng nữa.
Cơ thể của tôi đã lớn lên thêm một chút, nhưng mặc dù tôi đã có thể nghiền nát một hội sát thủ và một hội đạo chích, tôi vẫn chưa thể được gọi là cái mạnh thật sự được.
Để có thể hoàn thành lời hứa với vài người, sức mạnh của tôi vẫn còn là thiếu sót.
Tôi vẫn còn chưa trả nợ cho Grave, người đã tấn công tôi và có thể sẽ hãm hại Elena trong tương lai.
Tôi vẫn còn đang tách biệt với tổ chức mà Sera thuộc về, và tôi cũng không biết rằng liệu bọn họ sẽ là đồng minh hay là kẻ thù.
Những kẻ sống sót của hội sát thủ vẫn còn đang tấn công tôi một cách rời rạc. Chính vì thế mà tôi không thể trở lại nơi ở của sư phụ.
Tôi vẫn chưa đủ mạnh để gạt bỏ tất cả mọi thứ đang trói buộc tôi lại.
Nhưng, tôi đã dừng bỏ chạy. Cũng đã dừng lẩn trốn.
Nếu có ai đó muốn giết tôi thì hãy đến nơi tôi đây bất cứ lúc nào. Các người càng mạnh mẽ chừng nào, tôi sẽ càng mạnh mẽ hơn chừng ấy.
Tôi sẽ chiến đấu. Vì lợi ích của lời hứa với Elena và sư phụ, tôi sẽ nắm giữ lấy thứ sức mạnh mà ngay cả những sợi dây ràng buộc mang tên nghĩa vụ quý tộc cũng không thể trói buộc được tôi. Tôi sẽ trở thành một người mà cư dân của thế giới ngầm phải khiếp sợ.
Đây có thể chỉ là một ảo tưởng hoang đường của một đứa trẻ tự phụ thôi. ……Nhưng,
tôi sẽ nằm bắt được ‘điều đó’.
Vì lẽ đó, tôi sẽ sống không chỉ với thân phận là một 『sát thủ』, mà còn là một 『mạo hiểm giả』. Bởi vì tôi muốn sức mạnh thật sự, không chỉ là sức mạnh để chống lại con người.
*Pakin!*
Tôi ném đi chiếc thẻ chứa tên giảAnya lên không trung và cắt đôi nó.
Tôi là mạo hiểm giả Aria.
Chính là thế mà—
.
“Bước ra đi.”
Khi tôi gọi vọng về một con đường công cộng khi bầu trời đã tối sẫm, một hình bóng tối đen hiện ra từ trong bóng tối.
Rất có thể hắn là một tên sát thủ từ chi nhánh hội sát thủ nào đó. Bởi vì chúng đang được bao bọc toàn thân hắn, tôi không thể thẩm định hắn chính xác được, dù vậy, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh từ một kẻ hạng 4 từ bầu không khí mà hắn đang tỏa ra.
Tên sát thủ đó rút ra một thanh kiếm đen dùng một tay. Tôi cũng rút ra con dao đen của mình và những lưỡi dao cùng lúc va chạm nhau.
“Tôi sẽ không chạy trốn khỏi bất cứ thứ gì nữa.”
.
Trong một con hẻm u ám của thị trấn, có một cô gái với mái tóc đen dài gợn sóng bồng bềnh đang đứng đấy. Đôi mắt tím được bao bọc trong một quần thâm kinh khủng như một người bệnh, cô khẽ nheo mắt lại trong khi đang nhìn xuống một tên đàn ông bẩn thỉu.
Gã đàn ông đó nằm lăn lê trên mặt đất trước một cô gái trông chỉ như mới mười hai tuổi. Ông ta mở miệng ra với một biểu cảm sợ hãi cùng những giọt mồ hôi nhỏ xuống trên khắp mặt.
“L-Là thật mà, tôi có biết gì hơn nữa đâu, xin hãy tin tôi! Tôi chỉ là nghe được tin đồn về một người phụ nữ được gọi là Công Chúa Lọ Lem từ một gã bán hàng rong thôi.”
Người đàn ông này là một thành viên của hội đạo chích ở thủ đô. Tại sao người đàn ông này lại rơi vào tình thế này? Đó là bởi vì một vị tiểu thư quý tộc trước hắn đây cũng đang tìm kiếm thông tin về một 『cô gái』 nọ. Người đàn ông chỉ đơn thuần là kém may mắn bởi vì ông ta biết đến ‘tin đồn’ được lan truyền đó.
Sự xác thật của tin đồn đó là không đảm bảo. Song đồn đại rằng, cô gái người dường như chỉ mới ở tuổi thiếu thiên đã đơn thân tàn sát tất cả thành viên của một chi nhánh hội sát thủ, và trên hết là cô ấy cũng đã dính vào mâu thuẫn chống lại một hội đạo chích.
Sau khi nghe được tất cả những điều đó, hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng nó đơn thuần chỉ là chuyện nhảm từ một gã say rượu, nhưng ngay cả khi nó có là chuyện xảy ra từ nơi xa xôi về phương bắc, tin đồn thất thiệt này vẫn được lan truyền giữa những người bán hàng rong và những tên trộm với nhau xa đến tận kinh đô.
Là một câu chuyện phi lý, nhưng đồng thời, nhờ có ‘sự nổi tiếng’ của nó mà nó đã đủ để trở thành một chủ đề lôi cuốn để các thương nhân đến từ phương bắc đem ra làm chuyện phiếm như để lôi kéo sự hứng thú của các đối tác làm ăn.
Không một ai nghiêm túc tin vào câu chuyện này, dù cho đó có là người kể chuyện hay người nghe chuyện. Nhưng, cô tiểu thư quý tộc ấy—Carla Lester là người duy nhất nghe nó một cách nghiêm túc trước khi ánh mắt của cô hướng về khoảng không vắng lặng trong sự ngây ngất.
“Quả nhiên, cậu vẫn còn sống. ……Aria.”
Nếu cô gái đó đã quyết định, cô ấy chắc chắn sẽ lo liệu được dù cho có bất kì tên kỳ đà cản mũi nào xía vào chuyện của cô ấy đi chăng nữa. Trong thế giới tràn ngập sự thống khổ này, Aria là người duy nhất công nhận sự tồn tại của cô, và đưa ra lời hứa 『giết cô』.
.
Carla đã nhìn thấy một giấc chiêm bao khi đôi mắt cô vẫn còn đang thức.
Những gì hiện lên trong tâm trí cô là bữa tiệc tốt nghiệp của học viên pháp thuật nơi cô ấy đã từng được phụ thân cô đưa đến một lần khi cô vẫn còn nhỏ.
Trong bữa tiệc đó, chỉ có các quý tộc với tước vị lớn hơn nam tước và bạn đời của họ mới được mời vào trong cung điện. Họ tô diện lên mình những bộ trang phục lộng lẫy, nắm tay người bạn đời trong lòng mình với một nụ cười bẽn lẽn trên môi, và từng bước nhảy diễm lệ.
Khung cảnh rực rỡ mộng mơ ấy ngay lập tức được nhuộm trong một màu của máu.
Những người trong khung cảnh ấy được thay thế……bởi vị hôn phu của Carla, hoàng thái tử và lệnh lang của các quý tộc thượng lưu. Tất cả đều nằm úp mặt xuống sàn trên bể máu của chính họ tạo ra. Thị trấn vùng lâu đài chìm ngập trong biển lửa tô điểm cho một ‘sân khấu’ nguy nga tráng lệ. Ở đó, Carla và Aria trong bộ váy hoa mỹ đang cố giết nhau trong khi chỉ một và không một ai khác phản chiếu trong ánh mắt của họ.
.
“ ———!”
Đầu của tên trộm đó bị vuốt đại bàng tạo bằng những ngón tay của Carla nắm lại như nắm một con cá trắng. Một ngọn lửa đỏ rực đốt lên từ giữa khoảng trống của những ngón tay và thiêu cháy tên trộm. Một tiếng thét không thốt lên thành tiếng vang lên từ con hẻm. Carla cất lên một giọng nói say đắm tới bóng đêm, tựa như một thiếu nữ mơ về chàng hoàng tử quyến rũ của mình trên con bạch mã.
.
“Nhanh đến đây giết ta đi……Aria.”