Tổ đội mạo hiểm giả hạng 4, Dong Binh Đoàn Hừng Đông.
Các thành viên thành lập bao gồm chiến binh hạng 4, Dagget. Nam, 31 tuổi. Mắt xanh, tóc đỏ.
Chiến binh hạng nặng hạng 3, Randy. Nam, 29 tuổi. Mắt nâu, tóc vàng, đầu bị rụng tóc.
Trinh sát viên hạng 3, cựu thợ săn Dankan. Nam, 30 tuổi. Mắt xanh, tóc đen.
Pháp sư hạng 3, Grinda. Thuộc tính quang và thủy. Nữ, 26 tuổi. Mắt đen và tóc nâu. Người yêu của Dagget.
Bọn họ là mục tiêu của tôi. Bọn họ đã cưỡng đoạt vật phẩm được yêu cầu thu thập và bỏ trốn cùng một chiếc dây chuyền vốn là vật gia truyền của một gia đình nọ. Vị quý tộc bị chúng gài đã yêu cầu tới hội sát thủ ám sát bọn chúng và thu hồi lại chiếc dây chuyền.
“Vật gia truyền à……”
Tôi vô thức chạm vào chiếc vật kỷ niệm bên trong túi bùa đeo trên ngực mình.
Nếu tôi đang trong tình thế đối lập với hội sát thủ, tôi không nhất thiết phải làm công việc này, nhưng do có những tay chân quan hệ với hội đến quan sát, tôi không thể sơ suất được.
……Mà cũng mừng vì chúng là những kẻ vô lại.
Dong Binh Đoàn Hừng Đông nhắm đến hầm ngục cỡ lớn gần kinh đô là bởi vì mặc dù tổ đội này có ít thành viên cho hạng của họ, bọn họ lại có một sự cân bằng tốt và tùy thuộc vào trang bị của chúng mà bọn chúng có thể sẽ ở lại trong hầm ngục một thời gian dài.
Sẽ rất khó cho tôi để mình có thể đuổi theo sau bọn họ nếu bọn họ đã đi đến những tầng sâu. Để an toàn xử lí bọn họ, tôi nên xử lí bọn họ trong kinh đô hoặc là ở phía bắc của thành phố nơi hầm ngục đang lộ trị, song nếu tôi không kịp bắt kịp được bọn chúng ở đó, thì lựa chọn duy nhất của tôi lúc đó là nhắm vào lúc chúng trở ra tiếp tế.
Dẫu thế, quả nhiên, kế hoạch chắc chắn nhất vẫn là ra tay bên trong hầm ngục.
Trật tự công cộng ở kinh đô quá tốt, nên sẽ rất là nguy hiểm theo một phương diện khác ở đó. Nhưng nếu ở trong hầm ngục, sẽ có rủi ro cho mạng sống của tôi, nhưng điều đó cũng được áp dụng lên chính mục tiêu của tôi. Một sơ hở sẽ càng mở ra thêm những hiểm nguy khác đến gần.
Lại là thói quen xấu của tôi khi có nhiều suy tư về nhiều thứ. Nhưng nếu tôi hình dung trước vô vàn tình huống khả thi khác nhau và chuẩn bị trước những giải pháp đối phó, tôi sẽ có thể ngay lập tức hành động khi tình huống dự liệu đó thật sự xảy ra.
Dù vậy, bây giờ tôi nên đi vào hành động trước thay vì là suy nghĩ quá nhiều về những thứ còn lâu mới xảy tới trong tương lai.
Những nhận định và giả thuyết của tôi sẽ thay đổi hoàn toàn tùy thuộc vào môi trường và tình huống thời gian thực. Tôi cần những thông tin chi tiết hơn để nâng cao sự chính xác trong những suy tư và giả định của mình nữa.
.
Tôi đã ở lại thành phố lân cận của chi nhánh quận biên giới phía bắc trong ba ngày để chuẩn bị sử dụng thẻ hội mạo hiểm giả và những cửa hàng trong thành phố trước khi khởi hành đến kinh đô.
Tôi không tìm ra được ai sẽ là kẻ báo cáo mình sau ba ngày khám phá qua. Nên tôi nghĩ là bọn họ sẽ báo cáo tôi qua địa điểm thật, nhưng cái tôi tự hỏi là ‘liệu sẽ có bao nhiêu kẻ báo cáo’.
Miễn là bọn họ còn ở đó, tôi sẽ không thể thực hiện hành động gì kì lạ. Ngay cả khi tôi có diệt trừ kẻ báo cáo đi nữa, nếu lỡ có hơn một tên báo báo và hắn ta trốn thoát được, việc phản bội của tôi sẽ bị bại lộ. Tôi chỉ có thể hi vọng là ít nhất, kẻ báo cáo tôi sẽ là ai đó mà tôi có thể đánh bại dễ dàng……
Có hai con đường đi để dẫn đến kinh đô từ lãnh thổ của Bá Tước Heydale.
Đầu tiên là đi qua quốc lộ chính dọc theo biển thuộc phần lãnh thổ Bá Tước Sentrea nơi lần trước tôi đã làm việc. Nó là con đường tương đối an toàn mà Elena đã sử dụng khi trước. Và đường khác là đi thẳng đến phía từ Dandall, xuyên qua thung lũng của một trấn núi. Tuy là nguy hiểm nhưng tôi sẽ có thể đi nhanh hơn trên con đường này.
Nếu tôi dùng xe ngựa tốc độ cao đặc biệt như Elena, tôi sẽ có thể đi nhanh hơn khi đi trên con đường chính dọc theo biển. Song, sẽ mất một tháng để đi bộ hay đi xe ngựa chuyển giao trên đường này. Cũng không phải là xe ngựa không thể đi xuyên qua thung lũng, nhưng dẫu thế, những xe ngựa bình thường hay những du khách cũng không đi qua đây do có quái vật chủng chim thường hay xuất hiện ở trong thung lũng này.
Duy chỉ có một chuyến đi tổ chức lớn dưới sự bảo hộ của đồn cảnh vệ là sẽ đi xuyên qua đấy mỗi tháng một lần. Thường dân cũng có thể đi theo nếu họ mua vé được cung cấp bởi hội thương gia, nhưng có điều nó rất là mắc. Nếu không bận tâm đến thời gian cần thiết, những du khách bình thường thường sẽ chọn con đường an toàn hơn.
Song, con đường tôi đi sẽ là thung lũng hiểm nguy. Tôi có ý chọn con đường nguy hiểm là để trở nên mạnh hơn trong thời gian ngắn.
Sau đó tôi dành thêm khoảng mười ngày nữa và đã đi qua vài vùng lãnh thổ của các quý tộc phụ thuộc của Phiên Hầu Tước Dandall và đi xuống phía nam. Rồi tôi đến nơi lãnh thổ của một bá tước gần với trấn núi.
Một dân du mục như tôi không cần thiết phải trả nhiều tiền để đi vào một thành phố trừ khi nơi đó là một thành phố lớn. Dù vậy, tôi vẫn trả một xu bạc như là lệ phí đi vào ở thành phố cuối cùng và tiến vào bên trong. Ở đó tôi đã mua thức ăn và những thứ đồ cần thiết khác.
Sau đó tôi đi hỏi về thông tin của những con quái vật ở hội mạo hiểm giả của thành phố đó. Hội quán ở đây là một nơi vắng vẻ, chỉ có những thợ săn mang đến nguyên vật liệu của bọn quái vật được họ tình cờ giết. Nhân viên ở đây đã cho tôi biết nhiều thứ về quái vật ở đây cũng như sự khó khăn khi thành phố này chỉ có vài mạo hiểm giả lành nghề.
Có vài chủng quái vật thường hay xuất hiện trong thung lung, song quả nhiên, một lực lượng quân hùng hậu sẽ được khai triển ngay lập tức lỡ như một quái vật cấp cao như điểu sư có xuất hiện, nên sự tồn tại của chúng đã không được nhìn thấy trong những mười năm nay. Ngay từ đầu thì, điểu sư sẽ tấn công vào ngựa. Đáng lẽ ra nó nên ưu tiên đi săn con gì đó như hưu thay vì là chọn nhắm vào những lữ khách.
Khi đi bộ qua thung lũng đó, những con quái vật tầm cỡ nhỏ hay vừa sẽ trở thành một thảm họa. Quái vật chủng chim ưng mang tên Phong Điểu có tập tính xé xác con mồi bằng tốc độ kinh hoàng của nó trước khi ăn thịt chúng, và quái vật chủng quạ Cự Nha thích bắt những lữ khách và đem họ về tổ biến họ thành thức ăn. Hai chủng quái vật đó là thường hay xuất hiện ở đó nhất.
Phong Điểu con nhỏ là quái vật hạng 1, trong khi con Cự Nha cỡ vừa là hạng 2, nhưng theo như giả định từ hội mạo hiểm giả về cấp độ khó, Phong Điểu được cân nhắc tương đương với hạng 2, còn Cự Nha là hạng 3.
Lí do cho điều đó thì đơn giản thôi. Bởi vì đó là một nơi thung lũng có rất nhiều chướng ngại vật và một bầu trời mênh mông rộng lớn.
Một mạo hiểm giả hạng 1 hay 2 chỉ với kĩ năng bắn cung thì khó lòng có thể đánh được chúng. Ngay cả chiến binh hạng 2 hay 3 cũng không thể tấn công được nữa là trừ khi chúng lao xuống. Để săn bình thường được, tối thiểu phải có một pháp sư có thể sử dụng phong thuật công kích, dù vậy, một tổ đội mà không có lá chắn bảo vệ cho pháp sư thì cũng khó mà đi săn.
……‘Bình thường’ là thế.
.
Buổi sớm ngày hôm sau, tôi tránh né ánh mắt từ những người chung quanh và bước vào thung lũng khi trời vẫn còn tối.
Tôi bước đi trên mặt đất dưới đáy của thung lũng, song chiều rộng của nó chỉ tầm mười mét là cùng. Vách đá ở hai bên đều cao khoảng năm mươi mét. Nơi này có hơi tối đi khi trời về trưa.
Trên đường đi đến đây, tôi đã vừa di chuyển vừa tập luyện ám ma thuật, nhưng để kích hoạt nó vẫn còn khó khăn và tôi vẫn tập luyện nó cho đến tận bây giờ đây khi mình đang đi xuyên qua thung lũng. Một con quái vật cuối cùng cũng đã tìm thấy tôi khi đã đến trưa lúc ánh quang soi rọi chiếu sáng trực tiếp thung lũng từ trên đầu tôi.
“......Tới rồi.”
Tôi có thể nghe thấy một âm thanh nhỏ của một thứ gì đó lướt trong gió, rồi ngay khoảng khắc sau đó, kĩ năng Tìm Kiếm của tôi bắt gặp thấy một sự hiện diện của một thứ gì đó nhỏ đang tiếp cận mình.
Tôi theo phản xạ uốn thân ngược lại và né trong khi vung con dao đen vào thứ lướt qua tôi, nhưng chủ nhân của sự hiện diện đó cũng xoay thân để né lưỡi dao và bay vút ngược lại lên trời chế giễu tôi.
Quái vật chủng chim ưng—Phong Điểu không tấn công con người theo bầy đàn.
Quả nhiên, khó lòng có thể đánh trúng được một đối thủ biết bay bằng một con dao……Mà nếu nó cứ di chuyển như thế thì ném trúng được nó bằng một con dao cũng là phụ thuộc vào may mắn.
Trong khi tôi đang nghĩ thế, một con Phong Điểu thứ hai tấn công từ bên cạnh. Tốc độ tựa như một mũi tên. Khó có thể cảm nhận được chúng chỉ bằng cảm quan nếu tôi đấu với chúng một cách bình thường, song tốc độ của Phong Điểu chỉ giảm một chút trong khoảng khắc nó tấn công.
Tôi tập trung vào Tìm Kiếm của mình để không bỏ lỡ khoảng khắc đó và ném đi lưỡi dao vào Phong Điểu khi nó tấn công một lần nữa.
Con Phong Điểu xoay vòng trong không trung để né lưỡi dao đó, nhưng tôi đã đồng bộ với chuyển động của nó điểu khiển sợi dây của chiếc pendulum mà tôi vừa ném.
『Gugya!』
Bị chiếc pendulum chém vào cánh, con Phong Điểu đâm sầm vào mặt đất như một mũi tên. Tôi đã không giáng một đòn chí mạng lên nó, nhưng đâm vào mặt đất với tốc độ đó thì cũng không mấy ổn chút nào với nó đâu.
Tôi cũng ném tiếp một chiếc pendulum nữa từ tay trái theo quỹ đạo vòng thay vì theo hướng thẳng. Nó cắt đôi ra cánh của một con Phong Điểu khác vừa tấn công tôi.
Tôi không đứng ở một chỗ mà né những đòn tấn công của những con Phong Điểu bằng những bước chuyển bước phức tạp và đánh hạ chúng bằng pendulum ném theo hình vòng chém qua không khí.
Tôi không lấy làm bận tâm khi tôi nhắm trượt. Miễn là lưỡi dao của tôi đánh chính xác trên ba mươi phần trăm là tốt rồi. Song, ngay cả khi chúng nó né được lưỡi dao mà không né đi sợi dây tôi điều khiển thì cũng là vô nghĩa cả thôi. Sợi tơ từ con Nhện Khổng Lồ mà tôi đang cường hóa bằng ma lực của mình đây không thể bị cắt chỉ bằng vuốt của Phong Điểu.
Tôi cắt phăng đi cánh chúng hoặc quấn chúng bằng sợi chỉ. Trong vòng vài phút, tôi giết hạ gần mười con Phong Điểu. Vậy là bọn còn lại đã dừng tiếp cận tôi và lượn lờ theo vòng tròn trên trời. Một con trong số đó bắn ‘phong sắc’ ma tố nhắm vào tôi.
Cái tên Phong Điểu không chỉ là để trưng. Những thứ đó có thể sử dụng phong thuật cấp 1 Xé Gió.
Pháp thuật phong hệ có tốc độ cao đồng thời chúng cũng vô hình nên khó có thể tránh được chúng, song ‘đôi mắt’ của tôi có thể nhìn thấy sắc màu ma tố của nó để né miễn là chiêu đó đến đủ gần.
Bằng ma lực của Phong Điểu, dám chắc là chúng chỉ có thể bắn được nhiều nhất là một hai phát. Nếu chúng bắn phát đôi, chúng sẽ bị cạn kiệt ma lực và tốc độ của chúng sẽ giảm đột ngột, vậy nên có thể nói Xé Gió là con bài tẩy của chủng Phong Điểu.
Một con Phong Điểu đang lượn lờ quan sát tôi đã mất kiên nhẫn mà tấn công tôi đồng thời khai triển phong thuật từ cự ly gần.
“—Shield—”
Một tấm khiên ánh sáng với đường kính khoảng ba mươi căntimét được tạo ra trong tay trái tôi. Tôi đưa tấm khiên va chạm với điểm có cường độ ma tố sắc xanh dày đặc nhất đang bay tới và gạt nó bằng cách giữ xiên tấm khiên.
Khi không dừng lại, tôi cắt cụt cánh con Phong Điểu đang lao thẳng đến tôi bằng con dao đen. Rồi những con Phong Điểu còn lại bay tán loạn lên trời bỏ trốn.
『GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!』
Khoảng khắc tiếp theo, như để thay thế cho đám Phong Điểu, một tiếng kêu nhức nhối vang lên vọng qua khắp thung lũng.
Không thể biết được rằng đám Phong Điểu đó trốn chạy khỏi tôi hay do ‘thứ’ đang đến này. Một tiếng kêu hòa lẫn cùng âm vang của tiếng đập cánh, tôi có thể nghe thấy. Một con chim đen với cơ thể to lớn đạt tới kích thước gần bốn mét, đôi cánh dang rộng sà xuống như muốn xé toạc bóng đêm của bầu trời.
.
▼ Cự Nha
Chủng:
Cự Điểu –
Độ Khó Hạng 2
【Ma Lực: 69/73】【Thể Lực: 212/215】
【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 145】
.
Con Cự Nha gây ra một cơn gió lốc bằng đôi cánh của nó đồng thời lao thẳng đến tôi.
Tôi ném đi chiếc pendulum trên tay để đáp lễ nó. Song, lưỡi dao của chiếc pendulum chỉ làm xước đôi cánh đen của nó được một chút. Trí thông minh của con Cự Nha thấy vậy, nó hướng móng vuốt của nó về phía tôi như nhạo báng.
『Gua!?』
Trong khoảng khắc đó, tôi lấy ra một chiếc pendulum khác nữa từ lòng bàn tay và né đôi vuốt, cùng lúc quấn chiếc pendulum quanh cánh của con Cự Nha đó.
Con Cự Nha hoảng loạn bay vút lên trời. Tôi điều khiển sợi dây bằng Điều Khiển Dây và cản trở quấy phá nó.
『KUAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!』
Con Cự Nha thét lên một tiếng thét chói tai và dập cánh kéo theo tôi lên trời cùng sợi dây của chiếc pendulum.
Làm như tôi sẽ để nó làm vậy. Tôi kéo sợi dây mạnh hơn nữa để ngăn cản nó vẫy cánh. Tôi cũng nhanh chân gõ gót đôi ủng với nhau để lưỡi dao bật ra từ đó. Rồi tôi đá nó xuống mặt đất như một chiếc nêm.
Đôi ủng tôi nhận được từ sư phụ là một thứ mà người đã dùng trong quá khứ. Nó có tích hợp một cơ chế trong đó. Nếu chúng bị tác động từ một hướng nhất định, những lưỡi dao nhỏ sẽ bật ra từ đỉnh và gót giày.
Tôi cố định bản thân trên mặt đất nhờ những lưỡi dao và kéo sợi dây cùng toàn lực cường hóa thân thể truyền khắp người.
Hạng toàn diện của tôi vẫn chỉ là hạng 2, nhưng một vài kĩ năng hỗ trợ của tôi đã đạt cấp 3. Sử dụng Ma Lực Điều Khiến cấp 3, tôi tuần hoàn ma lực ra toàn bộ cơ thể và bằng Áp Lực cấp 2, tôi dừng chuyển động của con Cự Nha trong khoảng khắc.
“TAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
『KAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!』
Mặc dù tôi đã bị kéo lê trên mặt đất do quán tính đã khiến mặt đất bị khoét sâu, tôi vẫn đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình để đâm đầu con Cự Nha đang kêu rít lên sợ hãi xuống mặt đất trước.