“Có vẻ như con nhện đó đã không thể cắn được bé cưng nhỉ, đệ tử khó gần. Cưng có xử lý nó đàng hoàng không đấy?”
“Con đã làm như những gì được chỉ dẫn.”
Tôi đưa ra cho sư phụ thủ cấp của con nhện và những sợi tơ dính để trong balo. Sư phụ hơi cau mày một chút khi nhìn thấy.
“Cưng nghiền nát một bên mắt của nó rồi này. Cưng không thể tiêu diệt nó một cách gọn gàng hơn sao?”
“Con sẽ cố gắng làm tốt hơn vào lần sau.”
Sư phụ cười tươi khi tôi ngoan ngoãn trả lời như thế. Rồi cô ấy vày vò vỗ đầu tôi.
“Mà, một hạng 2 có thể săn được một quái vật hạng 3 là tốt rồi. Chúng ta sẽ xử lí phần thân trước, cho nên đi rửa chân đi, trước khi mang nó đến chỗ xử lí ở sân sau, đệ tử khó gần.”
“Đã rõ, thưa sư phụ.”
Sư phụ đi ra phía sau của căn nhà cùng hai chiếc túi. Tôi đi ra khỏi cửa và rửa đôi chân lấm bùn đất, sau đó vác theo thân mình con nhện. Mùa đã đổi thay và đã bốn tháng trôi qua kể từ khi tôi trôi dạt đến nơi ở của sư phụ. Bây giờ tôi đã lên tám và đã cao hơn một chút.
Vậy người mà tôi gọi sư phụ đó là ai? Tại sao tôi lại sống ẩn dật sâu trong khu rừng thế này? Để giải thích được chuyện đó, cần phải trở lại bốn tháng trước sau trận chiến đó.
Tôi đã nhảy xuống lòng dòng sông chảy siết để thoát khỏi sự truy đuổi của Grave. Tôi tức khắc sử dụng Hard trước khi rơi xuống nước để biến bộ hầu phục dơ bẩn trở thành một chiếc phao cứu sinh tạm thời. Nhưng như thế không có nghĩa là đã an tâm được. Tôi cuộn người lại và chìm sâu hơn, xuôi theo dòng nước của con sông chảy xiết. Tôi tiếp tục tiết chế sự hiện diện của mình trong tuyệt vọng cho đến khi đến được một khoảng cách xa.
Cơ hội sống sót của tôi là rất thấp. Tôi đã xoay sở để chuyển hóa đồng phục thành phao cứu sinh, song tôi đã bị mất phương hướng, không biết đâu là lên hay xuống trong bóng tối của màn đêm. Dòng chảy xiết hành hạ cái cơ thể bé nhỏ này và bào mòn thể lực của tôi một cách không khoan nhượng.
Và lại rất có thể sẽ có quái vật trong lòng nước. Một số ít chủng quái vật hạng cao sẽ tiếp cận đê và tấn công những người dân, nhưng trong lòng sông thì chắc hẳn đầy ắp cơ man những chủng quái vật hạng thấp. Tôi không biết rằng liệu quái vật có thể hành động được trong môi trường khắc nghiệt như thế này hay không, nhưng tôi sẽ là bất khả kháng nếu bản thân bị tấn công trong tình hình hiện tại.
Tôi sốc lại tâm trí mình và tập trung sử dụng Ẩn mật. Tôi cũng toàn lực khai triển Tìm Kiếm và Dạ Thị để ít nhất là biết được vị trí bản thân.
Trong tình hình khắc nghiệt này, quá khó để có thể sử dụng Dạ Thị tìm kiếm những tia phản xạ của ma tố. Kĩ năng Dạ Thị quan sát bằng màu sắc cũng gần như vô dụng, bởi vì tôi đang ở trong lòng nước, nơi tất cả mọi thứ xung quanh đều là một màu xanh thẳm. Bởi vì thế mà tôi sử dụng đồng thời cả Tìm Kiếm và Dạ Thị để ít nhất hé mắt nhìn được trong lòng dòng nước tối đen. Rồi ngay khi tôi đang nguy cơ hết hơi và tiến đến làn ranh giới giữa sự sống và cái chết, tầm nhìn đột nhiên mở ra trước mắt và tôi đã có thể biết được vị trí của mình.
Mặt tôi trồi lên khỏi mặt nước trong khoảng khắc và tôi đã hít lấy một hơi. Nếu tôi có thể phân biệt được ‘màu sắc’ của ma tố ngay trong lòng nước, tôi có thể sẽ ‘nhìn thấy’ được nhưng sinh vật sống trong lòng sông. Tôi mở rộng phạm vị và tập trung vào độ chính xác của Tìm Kiếm, cùng lúc ghi nhớ điều ấy vào trong đầu. Một hiện diện có vẻ như là một con rắn đang tiếp cận tôi từ đàn cá bơi dưới đáy sông, tôi ngay lập tức xé xác nó bằng Kĩ Năng Chiến Đấu, Thrust.
Tôi có thể chiến đấu ngay cả trong nước. Tôi cũng có thể thở được nếu tôi biết được hướng di chuyển của mình. Nếu vậy thì, vấn đề duy nhất còn lại là thể lực của tôi để tiếp tục chịu đựng cho đến khi dòng nước sông chảy chậm lại.
May mắn là hiệu ứng của thuốc hồi phục ma lực vẫn còn tác dụng trong người tôi. Tôi truyền ra quang ma lực từ viên ma thạch trong tim và kiềm hãm sự cạn kiệt của thể lực, đồng thời giảm nhiệt độ cơ thể nhất có thể.
Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi không thể nào chết ở đây được. Có nguy cơ rằng Grave sẽ hãm hại Elena trong tương lai. Nên tôi phải có được sức mạnh vượt trội hơn và đánh bại anh ta, không được phép thất bại.
Trong khi tôi hoàn nguyên cơ thể mình bằng quang ma tố, tôi đồng thời cũng đã sử dụng ma lực điều khiến để bao bọc bản thân mình trong một lớp thủy ma tố để cố gắng đồng hóa mình nhất có thể. Đã bao lâu trôi qua kể từ khi tôi bị cuốn theo dòng nước…… Khi ý thức của tôi đang dần trở nên nặng nề hơn và nhận thức gần như bị cắt đứt, dòng chảy cuối cùng cũng dần chậm lại cùng với khắc rạng đông. Tôi chém một con rắn khác tấn công mình và mang theo xác của nó bên mình ngay khi tôi xoay sở để trở lại mặt đất sau vài giờ trôi theo dòng nước.
Cơ thể giá lạnh. Thể lực và ma lực cũng gần như cạn kiệt. Tôi sẽ dễ dàng mất mạng nếu có quái vật hay thú hoang nào tấn công trong tình trạng trạng này. Tôi lôi theo cái cơ thể yếu ớt này và nấp vào trong một bụi cây rậm rạp. Tôi sử dụng Ấn Mật, nhất tâm đợi cho thể lực và ma lực hồi phục.
Trong khoảng thời gian đó, nếu tôi không tuần hoàn lượng ma lực ít ỏi của mình để cường hóa cơ quan nội tạng, tôi đã chết vì giá rét. Vài giờ sau, tôi sử dụng Hồi Phục lên bản thân bằng lượng ma lực đã hồi phục nhỏ nhoi của mình, thắp lửa, nước xác của con rắn nước, ngấu nghiến phần thịt, rồi tập trung hoàn toàn vào hồi phục cho bản thân.
.
Một ngày đã trôi qua, và tôi cuối cùng cũng có thể di chuyển được cơ thể bầm dập của mình một cách đường hoàng.
Ma lực hồi phục nhanh hơn thể lực, tôi chữa cho toàn bộ các vết thương trên người bằng Chữa Trị. ……Tôi nghĩ đến nó là vì Sera đã nói với tôi rằng không bao giờ được để trên người mình có vết thương nào.
Tôi tự hỏi rằng liệu mạng sống của mình bị nhắm tới là do mệnh lệnh từ tổ chức đó hay đó chỉ là quyết định độc đoán của Grave. Dù sao thì nó cũng không còn quan trọng nữa, miễn là Grave đã ở trong tổ chức đó. Tôi đã chọn con đường tách biệt với bọn họ.
Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và giết Grave. Nếu có bất kì ai cản đường tôi, tôi cũng sẽ hướng lưỡi dao này về phía bọn chúng, kể cả đó có là Sera hay Viro.
Nhưng mà, tôi phải làm gì từ giờ đây trở đi……Chừng nào liên kết của tổ chức đó với giới quý tộc còn tồn tại, cảm giác như đi vào thành phố lớn là chẳng khác nào nộp mạng. Cùng lắm là tôi chỉ có thể dừng chân ở những ngôi làng hay những thành phố nhỏ……dù vậy, tôi cũng nên tránh những nơi khác ngoài ở vùng ngoại ô. Cũng tương tự với hội mạo hiểm giả, tôi không thể tận dụng nơi đó cho đến khi sự xôn xao về cái chết của tôi lắng xuống, nên bây giờ tôi cần phải tìm đến một cách mới để sống. ‘
Hiện tại, tôi đang ở biên cương, nên có lẽ lựa chọn khả thi nhất là tiến về phương bắc từ đây và đi xuyên qua biên giới. Tuy nhiên, tôi vẫn còn lại một khách hàng tương lai.
Trước hết, tôi kiểm tra lại tình trạng của mình trước khi bước vào hành động. Có lẽ vì tác động từ trận chiến chống lại Grave và sự giãy giụa từ chối tử thần trong lòng nước mà các kĩ năng Ném, Ẩn Mật, Dạ Thị và Tìm Kiếm đều đã đạt được cấp 2.
Ném chắc hẳn đã được lên cấp do trận đánh với thủy tinh linh và tôi liên tục chỉ sử dụng Ném. Đặt Ẩn Mật và Tìm Kiếm sang một bên, con người lẽ ra chỉ có thể nhận được Dạ Thị cấp 1. Nó đạt được tới cấp 2 là kết quả của việc tôi kết hợp phương pháp nhìn trong đêm thông thường cùng với thị giác nhìn màu sắc độc nhất của mình.
Tôi đã gần như bị giết, nhưng tôi nên cân nhắc chuyện ấy là một điều tốt khi nó chính là ‘dưỡng chất’ để tôi phát triển.
Trước tiên, để ngụy trang bản thân và chuẩn bị, tôi sử dụng Ản Mật và Tìm Kiếm đã lên cấp trong khi đang chạy xuyên rừng ngược theo con sông. Tôi hướng đến nơi căn cứ đơn sơ mà mình đã tạo dựng khi trước trong rừng.
Khi tôi đến được điểm căn cứ đơn sơ trong khu rừng, tôi bỏ đi bộ hầu phục đã rách nát và tắm gội gạt đi những lớp bùn đất trên cơ thể. Sau đó, tôi thay vào chiếc áo dài và chiếc quần ống mà tôi đã sử dụng khi du hành đến đây, và cuối cùng, tôi quấn khăn choàng quanh cổ để ẩn đi khuôn mặt của mình.
Tôi đã mất toàn bộ vũ khi trừ con dao đen, những con dao mảnh khác tôi nhận được từ Sera và con dao thép của Feld đều ở căn cứ đơn giản. Tôi cất chúng trên thắt lưng và ủng của tôi.
Tôi không còn dao ném, nhưng giờ kĩ năng Ném của tôi đã đạt được cấp 2, tôi sẽ có thể xoay sở bằng cách nào đó. Với những suy tư đó, tôi ném thử con dao thép. Nó gâm vào thân cây mà không gặp phải vấn đề gì.
Số tiền được cất giữ, muối và thức ăn du hành, các loại thảo dược khô, tôi đặt tất cả vào trong túi nơi tôi chất chứa quần áo và tôi vác nó lên vai.
Điểm đến của tôi là khoảng cách hai ngày đường đi bộ từ khu rừng này. Cuối cùng, tôi sử dụng Hard và nấu nước trong chiếc lọ đất sét. Tôi bỏ một ít muối vào và uống nước nóng để bù lại lượng nước và muối trong cơ thể. Rồi tôi bắt đầu lặng lẽ chạy trong khu rừng khi trời bắt đầu trở tối.
Ẩn Mật, Dạ Thị, Tìm Kiếm, rồi cả thường pháp. Với chúng, tôi sẽ không gặp phải quá nhiều khó khăn ngay cả trong rừng. Trên đường, tôi đã giáp mặt golbin và sói, nhưng không có con nào quái vật hạng cao có thể tìm ra được tôi khi tôi đang ẩn nấp.
.
Hai ngày sau, ở địa điểm mà tôi hướng đến dựa trên kí ức của người phụ nữ đó trong ‘kiến thức’, tôi đã phát hiện ra một 『ngôi nhà』 đơn sơ được dựng từ gỗ, đá và bùn.
Khu vườn đã rộng hơn đôi chút so với kí ức của người phụ nữ đó. Cỏ dại cũng phần nào đó đã tăng lên, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nơi đó. Tôi thử nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không có lời phản hồi nào từ bên trong. Tôi tháo dỡ cái bẫy trên cửa bằng những thông tin theo ‘kiến thức’ từ người phụ nữ đó và bước vào bên trong—
*Phập-!* Một âm thanh nghe như của một con dao với hình dáng kì lạ đâm vào cửa.
“......Ai đó? Đi vào nhà người khác mà không có sự cho phép của chủ nhà như vậy, mày thật sự không biết ý tứ gì hết nhỉ, nhãi con.”
Từ chiếc bàn được đặt ở phía sau của ngôi nhà, một người phụ nữ mang theo một chiếc áo choàng tựa như miêu tả trong bức tranh của cuốn sách về một ma thuật sư sử dụng những con dao với hình dáng kì lạ, trong khi đang hướng Áp Lực vào tôi.
……Quá mạnh. Không thể phân tích được cô ta bởi hình dáng đã bị che đi bởi chiếc mũ trùm, song chỉ từ cảm giác áp lực như tê liệt, của cô ta chắc hẳn là mạnh hơn cả cấp 3.
“Tôi đến để trả lại thứ này.”
Bằng tối thiểu động tác để không phải khiêu khích cô ta, tôi lấy ra cuốn sách viết tay của cô ta trong tay mình. Nhìn thấy cuốn sách, Áp Lực hướng về tôi đã biến mất. Ngược lại, sư phụ dạy ma thuật của người phụ nữ đó thể hiện ra một cảm giác hơi tức giận, cùng lúc nhạo báng.
“Hứ, vậy mày là người quen của con đệ tử ngu xuẩn đó sao? Con đệ tử ngu xuẩn đã trộm tiền và thuốc từ nơi làm việc của ta sao rồi? Nó chết chưa?”
“Tôi giết cô ta rồi.”
Tôi bình tĩnh trả lời cô ta với tông giọng không lay động. Sự giận giữ đã biến mất trong khoảng khắc, và im lặng lại tràn ngập khắp phòng.
“......Ra là vậy. Nó hẳn đã chết một cách ngu ngốc không kém. Ta cho nhóc cuốn sách đó đấy. Nó sẽ mang lại cho nhóc ít tiền nếu nhóc bán nó đi. Về nhà đi.”
“............”
Có vẻ như người phụ nữ đó vẫn còn giữ lại cảm giác của một người sư phụ dành cho đệ tử, dù là với người phụ nữ như vậy. Vốn dĩ tôi chỉ định trả lại cuốn sách này, nhưng bây giờ, tôi có việc quan trọng cần nói với người phụ nữ này.
“Tôi muốn học pháp thuật từ cô.”
“.........Chẳng phải ta đã nói nhải con đi về nhà rồi sao? Sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra nếu nhóc dính líu vào mụ già sống ở nơi xa xôi, cách biệt với nơi sinh sống của con người và chỉ có thể nuôi dạy nên một đứa đệ tử ngu ngốc này đâu.”
Giọng của cô ta nghe trông vẫn tựa như là giọng phụ nữ. Vậy mà cô ta tự gọi mình là một mụ già. Người phụ nữ này thật sự biết rõ lí do cho chuyện đó.
“Có phải vì cô là quỷ không?”
Sự tĩnh lặng lại một lần nữa tràn ngập trong khoảng khắc. Khắc tiếp theo, một sát khí đến lạnh sống lưng hướng đến tôi.
“......Ai đã nói với mày điều đó? Con đệ tử ngu xuẩn đó đã lép bép cho mày biết sao? Ta không nhớ là mình đã dạy nó những điều ngu xuẩn đến nhường này……mày nghĩ ta nên làm gì với những ai đã biết về điều đó như mày?”
Nếu tôi chưa từng có trải nghiệm về sát khí chết người của những người hạng cao như Feld, Viro hay Grave, tôi chắc chắn sẽ gục ngã và mất tinh thần chiến đấu.
Nhưng mà, tôi không sợ đâu, dù cho đang run rẩy. Tôi cảm thấy bị đe dọa, nhưng không việc gì phải sợ.
“Tôi muốn học pháp thuật từ cô.”
“............Mày, mày là ai?”
Khi tôi nhìn thẳng sự phụ của người phụ nữ đó và nói cùng lời ấy với tông giọng không lay động như lúc trước, sát khí đã chùng xuống và biểu cảm của người phụ nữ đó đã chuyển thành hơi kinh ngạc.
“Đó là một câu chuyện dài. Vô vàn thứ đã xảy ra ngay sau khi đệ tử của cô tấn công tôi.”
Khi tôi gợi ý rằng tôi không phải là kẻ ra tay, mà là nạn nhân, sư phụ của người phụ nữ thở một hơi trầm dài và đứng dậy từ chiếc ghế. Cô ta có vẻ đã chấp nhận tin vào lời tôi.
“Lại đây và kể ta mọi thứ xem nào.Chí ít, ta sẽ mời nhóc chút trà.”
Sư phụ của người phụ nữ đó nói vậy trong lúc cởi bỏ mũ trùm. Cô ta trông vẫn còn như đang ở độ tuổi ba mươi. Bây giờ, tôi đã có thể nhìn thấy làn da bóng bẩy ngăm đen tựa như đá vỏ chai cùng mái tóc bạc, và đôi tay nhọn chĩa ra từ phần đầu cô ta.
Dark elf……Đồn đại rằng màu da của họ là đến từ việc họ bán linh hồn mình cho ác thần bóng đêm. Ở đại lục này, những cư dân dark elves sinh sống tại vùng bờ biển phía tây của đại lục được gọi là chủng tộc độc ác.
“Hãy gọi ta là Celestra. Tên nhóc là gì?”
“Cô cứ việc gọi tôi là Aria.”
Trận đại chiến đã kết thúc, nhưng ngay cả bây giờ, chủng tộc độc ác vẫn đang tiếp tục trong những tranh chấp với những đất nước phía tây nam, những nơi tập trung đông đúc nhân loại. Tại sao người phụ nữ này, một dark elf lại sống ở Dandall, một nơi gần rìa vùng đông nam của đại lục? Ngay cả ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó cũng không chứa đựng thông tin này. Song, những chuyện như vậy không liên quan gì đến tôi. Cái tôi muốn chỉ có kiến thức và sức mạnh để nghịch thiên, chỉ có thể mà thôi.
.
Tôi đã nói về cách mà người phụ nữ đó tấn công tôi để giành quyền chiếm hữu cơ thể tôi. Và cả bằng cách nào mà kiến thức của của cô ta vô tình chảy vào trong tôi từ viên ma thạch đã được cấy ghép cùng tâm trí của người phụ nữ đó.
Thành thật mà nói, những thứ về otome game này, dù rằng nó không phải là thứ để bản thân tôi có thể tự mình giải nghĩa về nó, nhưng khi tôi bộc lộ ra những xúc cảm của mình, rằng mình muốn tránh khỏi số mệnh ràng buộc để trở thành một quý tộc, Celestra cảm chừng cũng có một số điều từ quá khứ, về hành động của người phụ nữ đó. Cô ấy gật đầu và rơi vào suy tư trước khi ngả người ra sau trên chiếc ghế, cùng lúc chỉ ngón cái về hành lang sau lưng cô ta.
“Bây giờ thì, cưng có thể dùng căn phòng đằng đó. Nó đã từng là phòng của tên đệ tử ngu ngốc đó và lúc này thì nó đã nửa biến thành phòng chứa đồ rồi, nhưng mà, nếu là cưng thì cưng sẽ hiểu mà phải không?”
“......Hửm?”
Tôi hơi nghiêng đầu để biểu thị mình không hiểu. Celestra cười đáp lại.
“Ta đang nói là ta sẽ dạy cưng. Ta sẽ làm cho cưng mạnh như cưng muốn, vậy nên hãy chuẩn bị đi, đứa đệ tử khó gần.”