…...Rút cuộc là người này đang muốn nói cái gì vậy cơ chứ?
Tôi giữ tay mình trên báng con dao trên thắt lưng trong khi đang đón lấy ánh mắt như đâm vào người. Có vẻ như là ngay cả thái độ đó của tôi cũng đã khiến anh ta không hài lòng. Anh ta khẽ nhếch một bên mày trước khi nói như thể muốn nói toẹt ra.
“Những người ở khu ổ chuột đều là những con người hành xử như một đứa trẻ hư hỏng do môi trường sinh sống 『không còn bất cứ thứ gì』 và đã mất đi dũng khí để sống một cuộc sống bình thường. Đó là lí do tại sao chúng có thể vấy bẩn đôi tay của chúng bằng những tội ác một cách tự nhiên tựa như việc hít thở và phản bội người khác chỉ từ lòng tham nhỏ nhoi, ngay cả khi chúng được giao cho công việc làm. Làm sao có thể tin được những người như vậy?”
“............”
Nhìn thấy tôi không phản ứng gì và cũng không đảo mắt đi khỏi anh ta sau khi anh ta nói thế, Castro khẽ tặc lưỡi thầm trong miệng và quay lưng lại với tôi.
“Tôi sẽ cho nhóc cái kim găm đó và một công việc. Chỗ làm của nhóc là ở đây.”
“......Hiểu rồi.”
Con dao mỏng Castro đã ném…...kim găm? Tôi rút nó ra khỏi mặt đất và rồi tôi đi theo sau anh ta.
Trong số những cư dân của khu ổ chuột, cũng có những người như anh em Gil và Shuri, những người không có bố mẹ và cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc sống ở đó. Tương tự, cũng có những con người trưởng thành vô vọng sống ở đó như tên mọt rượu đã trấn tiền của họ.
Bề ngoài của khu ổ chuột chính là nơi chứa đựng những người đã không thể sống một cuộc sống bình thường được nữa. Bạn không thể hiểu được sự thật nếu bạn chỉ nhìn từ phiến diện, bạn phải nhìn vào nó từ nhiều góc độ. Tôi không biết rằng chuyện gì đã xảy ra với anh ta trong quá khứ, nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ bụi đời, người thậm chí còn không hề sống trong khu ổ chuột, nên cũng khá là khó chịu với tôi nếu anh ta mong là có phản ứng gì đó.
Castro dẫn tôi tới bên trong một khu rừng nằm ở hướng đông tính từ phía sau của lâu đài. Khi tôi đang tự hỏi rằng mình sẽ làm gì ở nơi như thế này, Castro chỉ về phía sâu hơn vào bên trong khu rừng.
“Khu vực phía trước đây là rừng cây không thuộc về bất kì quý tộc nào. Có một khu hồi phục hồi sức khỏe ở đây nên sẽ có lính phòng hộ khu rừng đi tuần tra định kì khu vực này, nhưng trong một khắc hiếm có, sẽ có động vật như sói hoang lạc bầy và những thứ như thế đi vào đây. Công việc của nhóc là canh gác nơi này. Viro đã khoe khoang nhiều đến thế thì ít nhất, nhóc cũng có thể đuổi được con sói đi, phải không?”
Nội dung công việc tương đối nhàn. Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể làm được việc quan sát một nơi, nhưng tôi nghĩ là, một đứa trẻ bình thường sẽ bỏ trốn chỉ sau vài ngày nếu chúng được bảo làm việc gì như thế.
“......Thời hạn?”
“Ít nhất là một tháng. Sẽ có thức ăn bên trong chòi bảo vệ, cứ sử dụng chúng như nhóc muốn.”
“......Đã rõ.”
Castro thật sự đã nói với tôi như thế trước khi để tôi bên trong khu rừng và trở lại ngôi biệt thự. Dương như anh ta không có ý định giao một công việc tử tế cho 『một đứa trẻ ở khu ổ chuột không thể tin tưởng được』.
Suy đoán từ những gì Viro và anh ta nói với tôi, ý định của người khách hàng thật sự là thuê một đứa trẻ bởi gì mục tiêu bảo vệ cũng là một đứa trẻ, nên cần thiết người bảo hộ phải có cùng quan điểm với họ. Một đứa trẻ ích kỷ có lẽ sẽ không hiểu được hiểm nguy có thể hướng vào họ và lẩn trốn khỏi sự giám sát của người lớn để chạy đi. Khách hàng dường như đã đoán trước được tình huống đó, nhưng rõ ràng Castro đã phản đối việc đó. Không, không phải thế. Những gì anh ta phản đối là sử dụng 『trẻ con khu ổ chuột』.
Mà, ổn thôi. Với tôi, kiểu công việc làm này khiến tôi dễ dàng làm hơn việc bị dính dáng với quý tộc. Còn bây giờ, tôi phải thử hướng về phía mà Castro nói có chòi bảo vệ. Ở đó, tôi tìm thấy một căn nhà mục nát nửa chái trên cái danh là một căn chòi.
“......cọt kẹt”
Khi tôi mở ra cánh cửa mục nát đã không thể thực hiện được mục đích của nó nữa, bên trong bụi phủ mù mịt với những chai rượu rỗng để vung vãi trên sàn. Bề ngoài cho thấy nó đã không được sử dụng trong nhiều năm. Rất có thể, đã có một phần ngân sách đã được đề ra với lí do dự trữ lương thực và vân vân cho các lính gác canh tuần tra nơi này vào buổi đêm, nhưng có lẽ, ngân sách đó thực chất đã bị biển thủ. Dĩ nhiên, không đời nào nơi này lại có thứ lương thực bình thường nào còn sót lại. Mà nếu có thật, hầu hết đống đó chắc hẳn đều là thịt khô đã thối rữa bị sâu bọ gặm nhấm. Chắc chắn là mấy thứ đó sẽ không thể ăn được.
“......Không còn cách nào khác.”
Tôi đặt xuống cái túi trên lưng tôi và kiểm tra xem tôi có những gì. Tôi có sáu con dao để ném, và một xiên que. Ngoài chúng ra, chỉ còn duy nhất sợi dây cực nặng được làm từ tóc của tôi và cái ná tôi đã làm khi trước. Cũng có giá che kim nữa, nhưng tôi thật sự không biết phải dùng nó làm sao. Nó có bản dày nhưng hai bên lại không có lưỡi, nên có lẽ nó được dùng chủ yếu để đánh nhau.
Thức ăn tôi có trong tay là một chút thịt khô, một ổ bánh mì đen, một lượng nhỏ quả hạch đựng trong bao bố, và một chút đường lẫn muối.
Ngoài ra, còn có cuốn sách về cỏ dại của người phụ nữ đó, được trộm từ nơi ở của sư phụ cô ta và hai lọ thuốc hồi phục, nhưng tôi không nghĩ là chúng sẽ có ích.
“......Water.”
Còn bây giờ thì tôi rửa đôi tay bụi bặm của mặt của mình bằng thường pháp và làm ước cuống họng, rồi tôi lại mang chiếc túi lên lại.
“Đầu tiên là phải đảm bảo nơi ở và thức ăn, chắc vậy……”
.
Cái nhà chòi này không phù hợp để làm nơi trú. Khả năng phòng thủ của nó là không tồn tại, và vị trí của nó cũng rất hiển lộ. Hơn thế nữa, khắp nơi đều bám đầy bụi.
Sau đó, tôi đi quan sát khu vực và xác nhận rằng, không có nơi nào khác có chứa nước ngoài cái hồ, rồi tôi quyết định, nơi trú tạm thời của tôi sẽ là một cái cây cách khoảng năm mươi mét so với cái chòi. Tôi sử dụng kĩ năng võ nghệ để leo lên cây và giấu cái túi ở đó trước khi đi lòng vòng trong khu rừng. Tôi đã tìm thấy thứ mình muốn tìm và rút con dao ra khỏi thắt lưng.
“──Thrust──!”
Khi tôi khai triển ma thuật vô thuộc tính đơn âm niệm, Kĩ Năng Chiến Đấu của đoản kiếm, cái cây non cao gần ba mét đổ xuống với âm thanh nứt vỡ.
Tôi thử sử dụng Kĩ Năng Chiến Đấu cũng là để tập luyện. Nó tiêu thụ khoảng 10 ma lực. Trông có vẻ ít nhưng, nó không phải là thứ có thể sử dụng nhiều lần khi bạn cùng lúc sử dụng nó với giữ cường hóa thân thể. Có lẽ là số lần tôi sử dụng nó nên là tối đa hai lần cho đến khi lượng ma lực tôi tăng lên hơn nữa thì sẽ tốt hơn. Dù vậy, tôi cắt xung quanh khoảng ba cái cây non, gặt bỏ những cành cây và mang chúng về. Tôi buộc cái cây non mà tôi đã tạo thành một cái trụ với đường kính khoảng năm centimet bằng những sợi dây leo và kéo chúng lên cây. Sau khi tôi đặt ba cây trụ gỗ ngang trên những cành cây và buộc chúng lại bằng những sợi dây leo, một chỗ ngủ đơn giản đã được hoàn thành.
Nó sẽ thỏa mái thêm một chút nữa nếu tôi tăng thêm số lượng trụ sau này. Để đề phòng, tôi đã đặt lên những cành tôi mà tôi đã chặt ra và giấu đi chỗ ngủ của mình. Rồi tôi hun khói chỗ đó bằng loại cỏ đuổi bọ trong khi làm một bữa ăn bằng bánh mì đen và nước. Sau đó, tôi bắt đầu đi tìm kiếm thức ăn.
Ở nơi đây có rất nhiều cây đại thụ. Tôi không tìm thấy được nhiều bụi cây mâm xôi đen, nhưng thay vào đó, tôi đã tìm được những quả hạch có vỏ đen và loại trái cây có màu tím đậm mọc lên từ những dây leo.
Tôi cũng thử ném dao vào những con rắn lục đôi khi tôi nhìn thấy để luyện tập kĩ năng ném của mình, nhưng tôi vì chưa lĩnh hội được kĩ năng ném nên không thể trúng được một mục tiêu nhỏ nào.
Thời gian trôi qua và đêm cứ thế mà đến, mà Castro thậm chí còn không đến kiểm tra tình hình của tôi. Cách phía xa xa, tôi thậm chí còn không thấy được bất kì lính tuần tra nào. Tôi trở lại nơi ở của mình xuyên qua khu rừng tăm tối, sử dụng dạ thị và ẩn mật. Tôi lau rửa cơ thể mình với một cái khăn ướt trước đi làm một bữa ăn trên cây. Tôi ít nhiều cũng đã chấp nhận công việc quan sát khu vực này, nên tôi đã nghĩ sẽ không ổn lắm khi thắp lửa vào ban đêm. Sự buồn ngủ ngay lập tức đến với tôi, có lẽ là bởi vì sự mệt mỏi từ hành trình đã đạt đến giới hạn trong tôi.
.
Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy do chất lượng không khí hơi kì lạ trước khi mặt trời ló dạng.
Về cơ bản thì tôi chưa bao giờ có giấc ngủ sâu. Tôi không thể nói đó là do tôi đã có một thời gian nghỉ ngơi hợp lí, dẫu thế, bời vì quanh đây không có 『con người nào khác』 là mối nguy hiểm lớn với tôi, nên tôi mới có thể thức dậy một cách sảng khoái. Dù cho sau khi mặt trời ló dạng, vẫn không có dấu hiệu của bất kì ai cho thấy đang đến đây, ngay cả một con sói. Ngay từ đầu, cũng thật là kì lạ khi ra lệnh cho một đứa trẻ canh chừng khu vực này một mình mà không có bất kì ai thay phiên nhau quan sát, dù vậy, nếu tôi thật sự để cho một con sói thoát khỏi sự canh gác của mình, liệu sự đánh giá về Viro có giảm đi không, bởi vì anh ta là người đã giới thiệu tôi cho công việc này?
Vào buổi sáng, tôi vẫn chỉ có những quả hạch và trái cây để làm bữa sáng trước khi quan sát xung quanh bên trong khu rừng. Tôi làm thế là để tuần tra khu vực, nhưng chủ yếu là để luyện tập, bởi vì với ai đó vẫn còn chỉ mới hạng 1, tất cả mọi thứ đều có thể trở thành thứ để luyện tập. Bây giờ chính là thời điểm để tôi rèn giũa những kĩ năng mà tôi có thể sử dụng. Nếu tôi được tham lam hơn nữa, tôi muốn kĩ năng của mình phải đạt đến cấp 2 bất kể kĩ năng đó là gì, nhưng có lẽ đó là điều bất khả thi.
Hiếm có thường dân nào có thể đạt được hạng 2 trước khi họ tới tuổi mười hai. Rất có thể nguyên nhân cho điều này là bởi vì thể chất là một phần bất khả thi đối với chúng, hơn là bởi vì vấn đề về trình độ kĩ năng. Gần đây, sự tăng trưởng nhanh về mặt ma lực đã khiến tôi phát triển đến độ hơn cả tuổi thật của mình, dù vậy, thể chất tôi có vẫn không hơn gì là một đứa trẻ dưới mười tuổi. Dẫu thế, sự sinh trưởng đã trở lại bình thường có lẽ là bởi ma lực của tôi đã không còn đột ngột tăng trưởng nữa. Trong trường hợp đó, tôi có nên tập trung những giờ luyện tập của mình vào để tăng trưởng ma lực không đây?
Ngày đó, tôi đã có thể dùng dao ném trúng con thỏ. Tôi không thể bật lửa vào buổi đêm nên tôi đã nướng con thỏ trong rừng khi trời vẫn còn rạng sáng. Tôi đã để ý đến nó một lần nhưng, con dao đó quá bén, đến nỗi không phù hợp để lột da.
Tôi nhặt lên một loại cỏ dại hơi lạ trên đường trở về. Nếu trí nhớ tôi chính xác, loại cỏ dại này có thể điều chế thành thuốc bổ tim nếu đem nó đi ngâm với rượu. Tuy nhiên, bỏ một số lượng lớn thứ này cũng có thể trở thành độc tố gây đau tim. Tôi có nên sử dụng nó cho thứ gì không? Phải nghĩ đến việc sử dụng thuốc độc sớm thôi.
Tôi trở về nơi trú của mình bên trên cái cây vào lúc tờ mờ sáng. Tôi cắn phần thịt thỏ nướng còn lại trong lúc bắt đầu suy ngẫm về ám thuật.
Tôi vẫn chưa học được ám thuật. Có lẽ là bởi vì tôi vẫn chưa có một hình dung rõ ràng về ‘bóng đêm’ thay vì là vấn đề về thuật thức hay ý nghĩa của nó.
Ánh sáng là năng lượng thuật khiết như ánh mặt trời. Nhưng bóng đêm chỉ đơn giản là ‘bóng tối’, nơi ánh sáng không thể chiếu tới. Ở nơi đó không có gì tồn tại. Đó là lí do tại sao tôi nghĩ là bóng đêm thật thụ là một thứ gì đó khác với ma tố của ám thuộc tính.
Dù vậy, ám tinh linh có thể triệu hồi được từ trong nơi đêm tối và ám ma tố có thể trở thành nguyên tố bóng đêm. …...Có lẽ, ám thuộc tính là thuật ngữ chỉ bản chất ma tố là những hạt được tạo ra từ trong bóng đêm.
Bóng tối không phải được tạo ra là bởi vì có ánh sáng, phải chăng bản chất ám nguyên tố là một thể năng lượng vật lí cản trở ánh sáng? Nếu vậy thì…...tôi biết đâu sẽ có thể xem bóng đêm như là hạt và suy nghĩ bao trùm──âm thanh và hình ảnh tưởng tượng cùng chúng và phát chúng ra ngoài. Không, có thể là chính việc phát ra ám ma tố là cách mà 『ảo ảnh』 hoạt động.
Hạt ánh sáng là nguồn năng lượng thuần khiết, vậy nên việc chuyển hóa nó thành sinh lực là điều hoàn toàn khả thi. Và cả, ám thuộc tính không có hình dạng như những nguyên tố khác. Bên trong chiếc túi giãn nở của Viro là một màu đen kịt và không gì có thể bị nhìn thấy được. Chính xác là bởi vì bóng đêm không có bất kì hình dạng nào mà nó chỉ phụ thuộc vào trí tưởng tượng của một người, vậy nên việc tăng tải trọng của chiếc túi là điều khả thi. Nhưng, có lẽ…...biết đâu không cần phải hiệu chỉnh thành hình dạng của cái túi để khiến không gian giãn ra?
“............”
Vào lúc đó, cảm giác như ‘màu sắc’ của ma tố ở góc tầm nhìn của tôi đã dịch chuyển. Tầm nhìn giới hạn của tôi là ba mươi mét nếu tôi muốn nhận thức những màu sắc tựa, như khung cảnh với những hình dáng rõ rệt, nhưng nếu chỉ là quan sát những chuyển động đơn giản của ma tố, tôi có thể nhìn thấy được ở gấp đôi khoảng cách đó.
Đó không phải là do dòng chuyển động của gió. Thật sự có một con sói đang hiện diện ở đây sao? Hay cuối cùng cũng có một người lính xuất hiện ở đây để tuần tra?
“......Không phải.”
Có năm, không, sáu thứ gì đó đang di chuyển. Chúng đang dần dần hướng về phía này. Bằng cách tập trung cao độ, hình dáng của chúng dần dần rõ ràng hơn.
“......Goblin? Nhưng mà……”
Có một con trong số chung có kích thước to hơn. Goblin là một chủng quái vật hạng thấp với kích thước cơ thể của một đứa nhóc. Kể cả thế, chúng có sức chiến đấu là khoảng 40, là ngang ngửa với mức trung bình của một người trưởng thành. Mặc dù tôi có thể đánh bại một con goblin. …...Thế nhưng, con đó là gì?
Khi tôi dùng thẩm định lên thứ đó mà không chút gì hối hận về lượng ma lực tiêu thụ, danh tính thật sự của thứ đó đã hiện lên từ trong ‘kiến thức’.
.
▼ ?? Goblin
【Ma Lực: 66/68】【Thể Lực: 332/340】
【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 101 (Cường Hóa Thân Thể: 116)】
.
Hobgoblin là quái thú lớp cao hơn của chủng goblin. Nó là quái vật cấp 2. Nó là quái thú đi lạc sao? Tôi không biết rằng tại sao nó lại ở nơi như thế này nhưng, nó có hơi quá sức với tôi rồi. Tuy nhiên, nó cũng là rắc rối. Bọn hobgoblin và goblin đang chầm chậm tiếp cận cái cây của tôi để tìm lấy con mồi.
Bọn goblin đã tiếp cận chỉ còn vỏn vẹn chưa tới năm mét bên dưới tôi. Tôi đang nín thở để đợi bọn chúng đi qua, rồi tôi nhận thấy một ánh sáng nhỏ đi đến căn nhà chòi bảo vệ. Một người lính…...không phải ư? Hình dáng này, là một hầu gái? Chỉ một mình thôi sao? Một cô gái nhỏ mang theo một chiếc đèn nhỏ và một cái hộp nhỏ đang đi trong bóng đêm với những bước chân không vững vàng. Nếu tôi gọi cô ấy từ đây, cả hai chúng tôi sẽ bị phát giác ra. Nhưng nếu tôi chỉ im lặng, rất có thể cô gái đó sẽ bị bon goblin phát hiện.
“...........”
Không thể nào khác được…...Tôi đành thở dài trong thâm tâm mình và lặng lẽ dồn ép những xúc cảm của mình đến tận nơi sâu thẳm trong trái tim.
Tôi rút ra kim găm có sức xuyên thủng cao thay vì là con dao đen. Tôi đồng bộ chuyển động của mình với dòng ma tố để vô thanh đá vào cành cây và hạ lên trên con hobgoblin trong khi giữ chắc con dao với cả hai tay.
*Cốp-!!*
『GUGAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!?』
Con dao găm không thể xuyên thủng được hộp sọ của nó. Nó trượt ra là đâm vào mặt con quái vật trước khi đâm vào dưới cổ nó. Con hobgoblin gào lên. Máu phun ra và nhuộm lên tôi trong sắc đen đỏ.
Còn bây giờ thì, chết đi.