Strongest Survival by Otome Game’s Heroine

chương 16: thủ lĩnh băng cướp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngay khi tao tự hỏi âm thanh mà tao nghe thấy là gì…...thằng nhãi, mày là đứa đã giết tên đó sao?”

Tên đàn ông đó đã tìm thấy cái xác của tên đồng bọn ở bên trong bóng tối và tuốt kiếm ra. Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, người đang đứng nâng dao trong một tư thế đứng.

Có lẽ âm thanh khi tôi giết tên đàn ông đó đã được hắn nghe thấy. Dù sao đi nữa, có vẻ như đã là bất khả thi để tôi có thể một lần nữa hành động như một đứa trẻ để khiến hắn lơ là cảnh giác, nên tôi cũng chỉ con dao đen của mình về phía hắn.

Nếu không kể đến bao nhiêu con goblin tôi đã giết trong khóa huấn luyện với Viro, đây sẽ là trận thực chiến của tôi. Dù vậy, tôi cũng đã có kinh nghiệm với sát khí của Feld và Viro, nên mặc dù sát khí của tên đàn ông này tỏa ra khiến tôi lo lắng, nó lại không đe dọa tôi đến mức tôi cần phải thu người lại.

Áo giáp da dày và trường kiếm. Bản thân chính những trang bị trông đã cũ rồi, nhưng chúng vẫn là trang bị tiêu chuẩn của một 『chiến binh』. Dường như tên đàn ông này đã ở giữa độ tuổi ba mươi rồi. Trong số những tên cướp, có một tên mạnh hơn những kẻ còn lại với sức chiến đấu đạt với gần 100, nhưng nếu là tên đàn ông này, vậy thì tôi đoán tên này không phải là một tên cướp hay là một dân làng, mà đã từng là một tên đào ngũ hoặc một mạo hiểm giả. Ngay cả vào thời điểm lượng lớn quái vật ồ ạt xuất hiện đã giết chết gia đình của tôi, tôi đã nghe rằng có một vài người lính đã từng đối mặt với con người trước đó lại bỏ chạy trước trận chiến chiến đấu với quái vật.

“............”

Nếu hắn ta là một tên đào ngũ, vậy thì bố tôi có lẽ đã vẫn còn sống nếu tên này không bỏ chạy. Tôi thừa biết rằng đó sau cũng vẫn chỉ là ý kiến dựa trên nhận thức muộn màng, nhưng ánh mắt của tôi hướng về hắn đã vô thức trở lạnh lùng. Tên đàn ông đó nổi máu nóng hét lên đáp lời tôi.

“......Mày đúng là một thằng nhãi kì lạ. Đúng như tao nghĩ, mày là đứa đã giết tên đó.”

Kể cả khi tôi nghĩ rằng việc một đứa trẻ xuất hiện trong rừng sâu như thế này và nhìn không lo sợ ngay cả khi có một thanh kiếm đang chĩa vào nó đã là kì lạ rồi, nhưng tôi không còn có ý định rút lui kể từ đây nữa rồi. Tôi sẽ không ghét người đàn ông này dẫu cho nếu hắn ta có là một kẻ đào ngũ. Nhưng, sát khí rùng mình đã lở tỏa ra thay cho sự tức giận. Người đàn ông đó nín thở khi hắn ta nhận thấy Áp Lực của tôi.

Cầm cự trước một đối thủ thận trọng vẫn dễ hơn là một đối thủ điên đầu lao về phía trước trong cơn tức giận. Nếu hắn ta có sức chiến đấu là khoảng 100, vậy thì hắn ta chắc hẳn phải là chiến binh hạng 2. Với sức chiến đấu của hắn ta, rất có thể hắn ta có kiếm kỹ cấp 2 và phòng ngự lẫn võ nghệ khoảng cấp 1. Nếu tôi nhớ không lầm, ma lực của hắn là khoảng 50. Nếu ma lực của hắn chỉ ở khoảng đó ở độ tuổi này của hắn, tức là hắn đã không học được bất kì pháp thuật nào.

Với vũ khí xạ kích, nếu hắn ta là cựu binh lính vậy thì tôi đoán là hắn có thể dùng được cung, nhưng kĩ năng bắn cung là một kĩ năng có thể được sử dụng độc lập mà không cần đến kĩ năng ném, vậy nên tôi nhớ giữ cảnh giác với vũ khí xạ kích như dao và những thứ như vậy với pháp thuật từ người đàn ông này đến từng li từng tí.

Tôi phân tích tình hình với sự điềm tĩnh mà cả bản thân mình cũng ngạc nhiên, trong lúc cả hai đều đang hướng sát khí về nhau và sẵn sàng vũ khí của mình. Hai người chúng tôi chầm chậm di chuyển vòng theo hướng kim đồng hồ.

Người đàn ông này…...bây giờ, tôi sẽ tạm gọi hắn là thủ lĩnh băng cướp. Thăm dò phương thức chiến đấu của hắn ta.

Nếu kĩ năng chiến đấu của thủ lĩnh băng cướp thật sự là đoản kiếm cấp 2, khả năng nhỏ là cả chúng tôi sẽ bị thổi bay đi chỉ từ việc trao đòn với hắn ta. Tôi sẽ không đâm đầu vào chiến đấu trực diện với hắn ta. Tôi cũng không hạ thấp cảnh giác. Cảm quan đánh giá của tôi đang ngày càng trở nên kì lạ bởi vì Feld và Viro, nhưng ngay cả sức chiến đấu của người đàn ông này cũng là một mối quan ngại lớn với tôi.

*Vụt!*

“Khừ!”

Tên thủ lĩnh băng cướp né xiên que tôi đã thình lình ném vào hắn ta theo một cách bất cẩn. Rất có thể hắn ta đã uống rượu. Hắn ta chắc hẳn đang nghĩ là dù cho hắn đang say, hắn cũng sẽ chẳng sao nếu kẻ địch chỉ là một đứa nhóc, nhưng nhờ có cồn, khả năng đưa ra quyết định của hắn ta đã chậm hơn. Mặc dù xiên que được ném bởi tôi, người không có kĩ năng ném, sẽ bị phản lại bởi áo giáp của hắn, tôi đã có thể phá vỡ thế thăng bằng của hăn nhờ vào hắn ta đã cẩn trọng quá mức với tôi.

Tận dụng sơ hở đó để tấn công…...Tôi không đời nào làm những việc ngu xuẩn như thế và bật lại về phía sau để nới rộng khoảng cách.

“Mày đừng nghĩ mày có thể chạy thoát!”

Sau khi khoảng cách được nới rộng, tôi quay người lại và bắt đầu chạy bình thường. Tên thủ lĩnh băng cướp cũng đuổi theo tôi.

Tôi đang suy nghĩ thử trong đầu tên thủ lĩnh băng cướp đó đang suy tính gì. Hắn ta cũng đang thận trọng với một đứa trẻ có thể giết đồng bọn của hắn và phát ra sát khí lẫn áp lực. Tuy nhiên, tôi vẫn chỉ mới là một đứa nhóc, vậy nên hắn không thể làm những việc nhục mặt như gọi đồng bọn tới giúp, và hắn tự thuyết phục bản thân rằng tôi bỏ chạy là bởi vì tôi là một đứa nhóc bị dọa sợ khi thấy hắn giữ một thanh kiếm. Hắn ta cũng định cẩn thận kể cả khi đối thủ của hắn ta chỉ là một đứa nhóc, nhưng lòng kiêu hãnh của hắn như là một thủ lĩnh băng cướp đã giữ hắn lại khỏi việc đó.

Đó là lí do tại sao tên thủ lĩnh băng cướp lại đuổi theo sau tôi là không hề do dự hướng về nơi ánh sáng từ đám lửa trại không thể soi sáng tới.

Tôi không nhất thiết phải thắng người đàn ông này. Chỉ cần tôi có thể kéo dài thời gian cho đến khi Viro đến thì đó đã là chiến thắng của tôi rồi. Với tôi, vấn đề lớn nhất sẽ là khi hắn gây ra náo động tại nơi đó và lôi kéo những tên cướp khác thành một cuộc hỗn chiến.

Ở người lớn và một đứa trẻ có một sự khác biệt về tốc độ nhưng, chắc chắn rằng bây giờ không có sự khác biệt nào giữa tôi, người đã đặt tất cả hành lí xuống và hắn ta, kẻ đang mang trên mình một bộ giáp với vũ khí không vỏ. Tên thủ lĩnh băng cướp đã làm theo như mong đợi của tôi và đuổi theo ngay sau tôi, tốc độ của hắn đang giảm sút rõ rệt ngay khi chúng tôi tiến vào trong khu rừng, nơi ánh trăng không thể soi sáng được. Hắn hơi mất thăng bằng bởi vấp vào rễ cây.

“Mẹ kiếp, …...Light-!”

Tên thủ lĩnh băng cướp niệm thường phép và thấp lên một nguồn sáng nhỏ chỉ sáng hơn ánh ngọn nến trên đỉnh thanh kiếm.

“Dark.”

Tôi bắn ma tố từ một khoảng cách xa đến nguồn sáng đó và đã dễ dàng dập tắt nó. Khu rừng lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.

“Mẹ kiếp-!”

Thêm một thông tin về kẻ địch. Thủ lĩnh băng cướp không có kĩ năng dạ thị.

“Light-!”

“Dark.”

Cứ thế mà tên thủ lĩnh băng cướp cố niệm Light thêm vài lần nữa. Mỗi lần tôi đều dùng Dark để dập tắt nó. Ma tố của ám nguyên tố sẽ tự động trung hòa nguồn sáng trong tầm của nó, nên xóa bỏ bản thân nguồn sáng không hề khó.

Nguồn chứa ma lực của thủ lĩnh băng cướp là khoảng 50. Trái lại, nguồn chứa ma lực của tôi là khoảng 70. Không chỉ thế, tên thủ lĩnh băng cướp đã vận cường hóa thân thể suốt kể từ khi hắn ta chĩa kiếm vào tôi rồi. Đã khoảng mười phút hơn đã trôi qua để từ khi trận đấu bắt đầu. Cường hóa thân thể tiêu thụ khoảng một ma lực cho mỗi 100 giây, dù nhiều hay ít, nên ma lực của tên thủ lĩnh băng cướp đã liên tục giảm đi trong quá trình này.

Ngay từ đầu, tôi đã chưa hề sử dụng đến cường hóa thân thể chỉ trừ khi chiến đấu, nên tên thủ lĩnh băng cướp cuối cùng cũng đã từ bỏ việc sử dụng Light trong cuộc thi tiêu thụ ma lực không có dấu hiệu cho thấy hồi kết này.

“Thằng nhãi chó chết! Mau đấu với tao một cách công bằng đi!!”

Một con người lớn trưởng thành đang đòi hỏi một sự vô lí đến như vậy từ một đứa nhóc. Và thêm một thông tin về kẻ địch nữa. Hắn ta còn không thể xác định được vị trí của tôi kể từ khi chúng tôi tiến vào khu rừng, nên có vẻ như tên thủ lĩnh băng cướp không có kĩ năng tìm kiếm.

Dù vậy, hắn ta chắc hẳn phải có khả năng phát giác hiện diện. Khi tôi di chuyển, hắn ta đã vung kiếm vào hướng bước chân mơ hồ của tôi.

“Slash!”

Kĩ Năng Chiến Đấu của kiếm kỹ cấp 1. Slash cắt xuyên qua bóng tối đằng sau tôi. Đúng như tôi nghĩ, kiếm kỹ cấp 2 không phải là cấp độ mà tôi có thể đánh giá thấp. Những giọt mồ hôi ẩm ướt đang nhiễu nhại chảy trên lòng bàn tay tôi bởi vì đây là lần đầu tiên một Kĩ Năng Chiến Đấu được khai triển về phía tôi.

Cả hai bên đều quyết định không di chuyển. Tôi sẽ không thể gây sát thương mà không tận dụng sơ hở. Nhưng có một sự khác biệt quyết định giữa thủ lĩnh băng cướp và tôi. Sự khác biệt đó chính là ‘tôi’ mới là người đang nắm thế chủ động tấn công.

Tên thủ lĩnh băng cướp đã ở trong thế phòng thủ nên không thể cởi bỏ cường hóa thân thể. Mục đích chính của tôi là để câu kéo thời gian, nên tôi có thể tiết kiệm ma lực mà không mất kiên nhẫn. Nhưng trước khi thời điểm mà Viro dường như đã hoàn tất việc xử lí đến, có lẽ ma lực của tên thủ lĩnh băng cướp đã đạt đến giới hạn do sử dụng quá mức Light, vì thế mà cường hóa thân thể của hắn ta biến mất và tướng đứng của hắn hơi loạng choạng.

“Mẹ kiếp……”

Tên thủ lĩnh băng cướp cuối cùng cũng nhận ra bất lợi mà hắn đang gặp phải. Hắn cau mặt lại cùng lúc hết mức chạy để phía ngôi làng. Mặc dù hắn ta mạnh hơn tôi dù không sử dụng đến cường hóa thân thể, hắn ta vẫn thận trọng quá mức với tôi và vận hết toàn bộ ma lực của mình để sau cùng là chạy đi mặc dù hắn ta không cần phải thế.

Quyết định của hắn đã là sai lầm rồi. Hắn ta không có đủ ‘quyết tâm’ dù cho có sự kiêu hãnh.

Nhưng, điều đó sẽ trở thành vô nghĩa với ‘khóa huấn luyện’ của tôi nếu tôi chỉ im lặng để hắn đi.

Tôi nhảy tới từ nơi ẩn nấp sau cái cây. Tên thủ lĩnh băng cướp phản xạ tại với một âm thanh nhỏ và vung thanh kiếm về phía sau. Nhưng chuyển động kiếm của hắn đã chậm đi rõ rệt. Hắn ta không chỉ đã không thể khai triển cường hóa thân thể, tên thủ lĩnh băng cướp từng hoạt động như là một cựu binh lính còn thu người do dự bởi vì hắn ta bị ép phải chiến đấu trong tình trạng không có cường hóa thân thể vốn phải là nền tảng của chiến đấu. Dù vậy, tốc độ của những đòn kiếm chém từ kiếm kỹ cấp 2 vẫn còn sắc bén, nhưng ngay cả tôi, người có võ nghệ cấp 1 cũng có thể né được nó nếu nó ở trong bóng tối như thế này.

“Hự!?”

Con dao của tôi đã chém lên chân người đàn ông đó một vết thương nông. Mặc dù lưỡi dao của tôi cũng sắc bén, sức mạnh cơ bắp của tôi lại không đủ để tạo một vết thương sâu lên cơ bắp của người lớn, nhưng đó cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì.

“Thằng khốn này-!!”

Tên thủ lĩnh băng cướp hét lên trong tức giận để hăm dọa tôi, nhưng tôi không hề sợ ông đâu. Trái lại, nỗi sợ bị chém trong màn đêm càng khiến hắn vung rộng thanh kiếm của mình đến mức ngay cả kiếm kỹ của hắn cũng không thể giúp đỡ gì cho nó được nữa.

“Chó chết!!’

.

Sau đó, tôi đã dành thời gian để cắt vào chân của tên thủ lĩnh băng cướp vô số lần mỗi khi tôi thấy sơ hở. Tôi nhắm vào chân hắn một phần là để hắn không chạy trốn khỏi khu rừng, một phần là bởi vì chiều cao của tôi, tôi không thể với tới được phần thân trên của người lớn mà không giẫm mạnh lên ngực của đối phương. Bản thân tôi cũng có thôi thúc muốn kiểm nghiệm kĩ năng chiến đấu của mình, nhưng kĩ năng chiến đấu lại là một đòn tấn công với chuyển động lớn. Sẽ khôn ngoan hơn nếu hành động cẩn trọng trong tình hình này.

Tên thủ lĩnh băng cướp mạnh hơn tôi. Đó là lí do tại sao tôi tuyệt đối sẽ không để hắn thoát khỏi màn đêm này. Không có vết thương nào tôi gây lên hắn là đòn chí mạng cả. Có nhiều nói trên chân hắn tôi đã chém và đến giờ, thân dưới của hắn đã nhuốm đẫm máu, nhưng tôi vẫn chưa làm được gì lên những cơ quan nội tạng quan trọng.

Tuy nhiên, tình huống mà tôi lo sợ cuối cùng cũng đã tới ngay vào thời khắc này.

“......Hà, hàhàh! Tao cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi, thằng khốn!!”

Đã đến lúc buổi sáng. Mái tóc hồng của tôi lấp lánh dưới ánh quang rạng ngời bởi vì lớp tro phủ trên nó đã bay đi.

“Mày đến số rồi, thằng nhãi ranh chó chết!!”

“............”

Vậy là tôi đã hết thời gian rồi. ‘Khóa huấn luyện’ của tôi cũng đã kết thúc.

“HAAAA-! …...Hự, …...cái-?”

Tên thủ lĩnh băng cướp cố chém tôi ngay khi hắn tìm thấy tôi, nhưng hắn ta đã ngã gục lên đầu gối của mình ở chỗ đó. Thanh kiếm cũng trượt khỏi bàn tay hắn ta. Tôi hướng ánh mắt của mình về khuôn mặt hoang mang của thủ lĩnh băng cướp đã chuyển sang tái nhợt.

“Trời đã sáng rồi, ông biết không? Ông nghĩ đã bao nhiêu tiếng trôi qua rồi kể từ lúc đó?”

Tôi đã nhắm tới việc 『xuất huyết đến chết』. Đó là lí do tại sao tôi cố ý giữ sức khỏi việc chém nhát sâu và chỉ gây ra những vết thương khiến xuất huyết. Tôi sử dụng Hồi Phục lên bản thân mình để khôi phục lại lượng thể lực tôi đã mất xuyên suốt đêm qua, rồi tôi đá bay đi thanh trường kiếm mà tên thủ lĩnh băng cướp đã đánh rớt và cẩn thận tiếp cận với con dao đã sẵn sàng vào vị trí.

“Ông có còn cách nào để chiến đấu không?”

“............”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, vĩnh biệt.”

Từ hắn, tôi nhận được ánh mắt nửa lo sợ và nửa liếc mắt trong khi lạnh lùng cắt cổ tên thủ lĩnh băng cướp bằng con dao của tôi. Tôi tiếp tục nhìn máu chảy xối xả từ vết thương với ánh mắt cố định vào và con dao vẫn giữ trong thế phòng thủ cho đến cuối cùng, khi nguồn sáng sự sống của hắn được nhuộm trong màu tuyệt vọng và biến mất.Tôi trở lại ngôi làng hoang vắng dưới ánh nắng của buổi sáng, đã hoàn toàn trở chói lóa khi lôi theo thanh trường kiếm như là minh chứng cho trận chiến. Ở đó, tôi tìm thấy một Viro không trầy sát gì nhẹ nhàng đưa tay chào mừng trong khi uống rượu trái cây từ trong cái bình giữ nhiệt trên cạnh xác chết của những tên cướp đã được chất lên ở trung tâm của không gian rộng lớn.

“Yoo, em trễ đấy. Đối thủ của em mạnh lắm sao?”

“Có lẽ vậy, biết đâu hắn ta là thủ lĩnh băng cướp? Đây là vũ khí của hắn.”

Tôi tưởng là sẽ tốt hơn nếu anh lo lắng cho tôi một chút đi chứ? Viro nhận lấy thanh trường kiếm mà tôi đưa cho anh và anh ta nheo mắt lại khi anh ta xem xét nó.

“Đây là món đồ giá thấp chất lượng tốt mà mấy ngài quý tộc thường hay đặt đơn. Có dấu ấn của Nam tước Horace trên tay cầm…...Anh ngạc nhiên khi em lại thắng đấy. Mà, lai lịch của băng cướp đã chết đã không quan trọng nữa, anh đoán vậy.”

“Chắc vậy……”

“Quan trọng hơn, thấp lửa lên cho anh đi. Anh đã đổ dầu lên những cái xác, nhưng hộp diêm của anh đã hết rồi, anh còn không thể châm thuốc lá nữa.”

“Đã rõ. …...Vậy thì sao anh không ngừng hút?”

Sau khi đảm bảo rằng ngọn lửa tôi thấp lên không lan rộng ra, Viro, người đang tận hưởng điếu thuốc và tôi, người đang gặm một ổ bánh mì khô ngay lập tức rời khỏi ngôi làng hoang vắng.

“Fuwaa…...đúng như dự đoán, thức xuyên đêm đúng là mệt mỏi mà. Hãy thuê một phòng ở một nhà trọ khi chúng ta đến thị trấn tiếp theo thôi. Băng cướp có khá nhiều chiến lợi phẩm. Anh sẽ đưa một nửa cho em nên em hãy thuê phòng riêng cho bản thân đi.

“Cảm ơn……”

.

Cứ như thế, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình và ba ngày sau, chúng tôi đã đến được thành phố lớn của khu vực thuộc lãnh thổ của Bá tước Taurus.

Truyện Chữ Hay