Dịch: Hoàng Hi Bình
Dáng vẻ một người đàn ông xấp xỉ tuổi, hơi hói, một tay giơ một đôi giày, một tay cầm smartphone trượt từ trơn trên cầu trượt xuống làm cho khán giả bên trong room livestream cảm thấy thật xót xa.
Nhưng khi gương mặt tái nhợt chổng ngược đang tươi cười bên trong smartphone xẹt qua trước mắt của bọn họ, nỗi sợ lại tràn ngập trong lòng.
Anh Ngô trượt xuống, ngẩng đầu nhìn vào room livestream, hỏi Giang Dã: “Tôi trượt xuống rồi, tiếp theo phải làm gì?"
"Đi tìm nước uống, uống nước rồi ăn chút gì đó, tiếng sau hãy đi đến bệnh viện. Nhớ kỹ, nhất định phải cách tiếng sau, tốt nhất là giờ phút sau đi vào trong bệnh viện. Đừng hỏi tại sao, cứ nghe lời tôi."
Giang Dã nói thì nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Anh Ngô kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Có phải ả ta đã không còn quấn lấy tôi nữa? Giờ phải làm sao với đôi giày này?"
"Dọn xong đặt ở dưới cầu trượt, sau đó đi kêu bảo vệ qua đây. Lúc gọi bọn họ, anh cứ nói như vậy...."
"Được, nhưng nói như vậy có ổn không?" Anh Ngô hỏi.
Giang Dã mỉm cười nói: “Chỉ có như vậy bọn họ mới đích thân tới đào, giờ anh là người bị hại, dùng lý do phong toả khu vực để sửa chữa rồi đào xuống là được rồi. Hơn nữa nếu anh nói ở dưới có xương cốt, bọn họ không tin đâu. Dư luận rất đáng sợ, trừ phi bọn họ không sợ không ai mua nhà, nếu không sẽ dựa làm theo lời của anh."
"Được, tôi đi ngay."
Anh Ngô đặt đôi giày ngay tại vị trí mình vừa rơi xuống đất, trước đi tìm bảo vệ, không bao lâu bảo vệ lại liên lạc thêm mấy người nữa tới.
Có lẽ sau khi trải qua cực độ hoảng sợ, thì rất khó có cái gì có thể khiến ta sợ hãi nữa. Anh Ngô nói với đám người kia: “Mấy anh có đào hay không, cũng không sao. Nếu như ngày nào đó tôi cũng chết ngay cổng tiểu khu giống như anh Trần, chắc mấy anh cũng hiểu ảnh hưởng của việc đó tệ hại đến mức nào!”
"Bây giờ là thời đại internet, dù một chút gió thổi cỏ lay đều có thể gây nên náo động to lớn. Hơn nữa khu vực này, trước đây là một cái cống thoát nước của khu phố cổ. Mấy anh mở to hai mắt nhìn đi, đám nước bùn này có phải là bùn từ trong đường cống ngầm hay không!"
Anh Ngô nói năng rất mạnh mẽ, mặc dù giọng vẫn hơi khàn, nhưng người phụ trách của tiểu khu nghe vậy bèn cho người bắt đầu đào móc.
Bọn họ đương nhiên hiểu sức mạnh của vũ khí mạng trong thời đại này, tháng trước phát sinh xảy ra sự kiện Kim Long Hồ cũng đã phủ bóng đen lên trái tim của rất nhiều người.
Anh Ngô trước mắt, sắc mặt vàng khè, quầng thâm đen thui, mới nhìn cứ tưởng zombie sống lại.
Bọn họ dựng lên tấm bảng phong toả nơi này, sau đó cầm cuốc tới đào xuống phía dưới. Mới đào chưa được bao sâu, người phụ trách của tiểu khu rất rõ ràng nơi đây không hề được lấp giá hạ, lúc đó chỉ lấp đất sơ, rồi xây ngay.
Nhưng mới đào có m, lúc người ở hiện trường còn chưa phát hiện ra, đã có khán giả trong room livestream hét lên.
"Đầu khớp xương, thấy xương rồi! Nơi mà anh Ngô rơi xuống, thực sự chôn một bộ xương khô!"
"Siêu quá, Streamer thực sự quá siêu, ngay cả vị trí cũng tính chuẩn như vậy, thật sự là tính toán như thần!"
"Cái gì tính toán như thần, rõ ràng là cao, nhìn Streamer chẳng qua mới , nhưng bản lãnh giúp anh Ngô gặp dữ hóa lành này, quả thật rất đáng nể."
“Mọi người nhìn kìa, anh Ngô lại khóc!"
Anh Ngô thực sự khóc, khi anh ta gặm ổ bánh mì khó nuốt nhất và uống loại kém nhất, dòng nước mát dịu lướt qua cổ họng tiến vào trong bụng, anh ta cảm thấy mình đã được tái sinh.
Nhất là lúc này uống nước, thật sự không còn nhìn thấy gương mặt chổng ngược khiến người sợ hãi kia, sự vui sướng còn lớn hơn người sống sót sau tai nạn.
Anh Ngô ngồi dưới đất gào khóc rất lớn, nhưng người phụ trách của tiểu khu nhưng đang rất sợ hãi, bảo kẻ dưới tiếp tục đào sâu xuống.
Không bao lâu, nửa người dưới của một bộ xương khô chổng ngược lộ ra.
Đào sâu hơn nữa, khi nhìn thấy trong lòng của bộ xương khô lớn còn một bộ xương khô nhỏ, cả mọi người room trong livestream đều đã hiểu ra tình hình.
"Bọn họ chắc là mẹ con rồi!? Chiếc giầy thêu hình chú hổ con rơi xuống từ cầu trượt chắc là giày của đứa con."
"Sao hai mẹ con lại có thể bị chôn như vậy? Ai lại chổng ngược người ta rồi đem chôn, hơn nữa trong ngực của cô ấy còn ôm đứa bé, đây rõ ràng là mưu sát!"
"Đây chính là mưu sát!" Giọng nói của Giang Dã, vang lên trong room livestream.
Vừa may vào lúc này, người phụ trách của tiểu khu đã lấy smartphone báo cho cảnh sát.
Trước khi cảnh sát tới, Giang Dã nói với anh Ngô: “Anh Ngô, cô ấy không còn ở đây nữa, nguy cơ của anh đã được giải trừ. Nhưng nhớ kỹ lời tôi, đúng giờ mới đi vào bệnh viện. Khi đó đúng lúc trời vừa sáng. Lúc bước vào tuyệt không được kể chuyện này với bất kỳ ai, ngoại trừ cảnh sát tìm anh lấy lời khai ra, không được kể với bất kỳ ai, nhớ chưa?"
"Tôi... tôi... Cám ơn anh." Anh Ngô cố nén xúc động suýt khóc, vái một cái thật sâu về phía smartphone.
Giang Dã lắc đầu: “Giành lấy tính mạng của anh từ tay của Diêm Vương, anh Ngô, quãng đời còn lại cố sống cho tốt. Chuyện của anh Trần đừng đi nghe ngóng nữa, hãy để anh ta cát bụi trở về cát bụi, đất trở về với đất. Mặc kệ khi bị xe tông, anh ta đã chết hay chưa, chúng ta tự hiểu là được rồi."
"Được, tất cả nghe theo anh! Tất cả nghe theo anh!" Anh Ngô liên tục đáp lời.
Lúc này, trong room livestream xuất hiện ánh sáng của đèn báo hiệu, Giang Dã nhìn thoáng qua, rồi nói: “Vậy thôi nha, chuyện của anh Ngô đã giải quyết xong, sau này Kim Long Hồ sẽ không xuất hiện thêm vụ việc mặt người chổng ngược nữa. Cho nên trò chuyện cùng anh Ngô đến đây là kết thúc, tôi sẽ tiếp tục chú ý đến kết quả cuối cùng của sự kiện xương khô của hai mẹ con ở Kim Long Hồ. Nhưng giờ chúng ta hãy để cho cảnh sát đi điều tra việc này, chúng ta cũng nên nghe cuộc gọi tiếp theo rồi."
Giang Dã nói, cầm lên ly nước uống một hớp, nhưng lúc này, có người trong room livestream hỏi: “Streamer, anh lợi hại như vậy, hơn nữa lại có liên quan đến án mạng. anh không sợ chúng tôi báo cho cảnh sát, tống anh vào bót sao?"
Giang Dã bình tĩnh, cười nói: “Cảnh sát đồng chí đang yên đang lành, bắt tôi làm gì? Hơn nữa bắt tôi cũng phải tìm được tôi trước đúng không? Được rồi, chúng ta chờ cuộc gọi tiếp theo nào!"
"Streamer, trước khi trả lời cuộc gọi, sao chúng ta sẽ không đặt một cái tên cho sự kiện lần này??"
"Danh hiệu sao?" Giang Dã theo bản năng lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu cười nói: “Vậy cứ đặt danh hiệu là mặt quỷ đi!”