Dịch: Hoàng Hi Bình
"Đó là bà của em, là bà của em, thật sự... em không nhìn lầm."
Tiểu Nhụy co người trong chăn thì thào, không để cho tiếng khóc sợ hãi của mình làm phiền những bạn cùng phòng khác.
"Bà là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này, mỗi lần về nhà bà luôn thích nắm tay của em nói Bé con, thời gian của bà không còn nhiều, nhưng bé con vẫn chưa trưởng thành nha. Bà thật sự không nỡ rời đi, thật sự không nỡ rời đi."
"Mỗi một lần bà nói lời này, em đều không để ý. Nhưng năm ngoái nhận được tin bà lâm bệnh nặng, em mới đột nhiên có một loại cảm giác mất mát. Dùng thời gian nhanh nhất chạy về nhà, khi em nắm bàn tay còn sót lại chút hơi ấm của bà, thời khắc ấy em mới hiểu bà thật sự đã rời bỏ em."
"Suốt cả một năm, bà chưa từng hiện về trong mơ của em lần nào. Cho đến tối hôm đó, A Ngọc bày ra trò chơi quỷ dị kia, em mới nhìn thấy bà. Thật mà, em không hoa mắt cũng không nói dối mọi người, em thật sự nhìn thấy được bà em. Khi đó em sắp điên, liều mạng cạy miệng của Thanh Thanh, nhưng em chỉ có thể trơ mắt nhìn bà từng chút một chui vào trong bụng của Thanh Thanh."
"Sau đó em đã bị họ cô lập, họ nói đầu óc của em không bình thường, cũng không muốn đi chơi với em nữa. Mỗi tối họ đều sẽ đi ra ngoài chơi, lúc trở lại đều là quá nửa đêm. Ngoại trừ như hồi nãy la em làm ồn, cũng không chịu nói với em một câu."
Tiểu Nhụy vừa nói vừa cười tự giễu, lúc cười còn mang theo vô hạn tủi thân.
Chắc chắn sẽ không có một ai tin lời của cô ấy, một bà cụ đã qua đời năm, làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở trong miệng của một người sống cơ chứ?
Nếu như cô ấy vẫn cố nói, bị cô lập là chuyện rất bình thường, thậm chí có rất nhiều người đều sẽ nghĩ cổ bị mắc bệnh tâm thần.
Giống như trường hợp của anh Trần, trong lòng của anh Ngô, không phải cũng cảm thấy anh Trần có vấn đề về thần kinh sao?
"Liên tục nhiều ngày, họ không nói chuyện với em. Mãi cho đến một đêm, người bọn họ từ bên ngoài trở về tới. Đêm hôm đó Thanh Thanh uống rất nhiều rượu, lúc về bèn lột truồng mình nằm ở trên giường. A Ngọc và Tiểu Linh sau khi tắm xong, cũng lên giường ngủ mất, đến nửa đêm em bị những tiếng động răng rắc đánh thức."
"Thanh Thanh ngủ ở giường dưới bên cạnh giường của em, cho nên em chỉ cần thò đầu ra là có thể nhìn rõ mọi thứ trên giường của cô ấy. Em đã... thật sự, em tận mắt thấy trên mặt của Thanh Thanh có một chút rạn nứt, máu... chảy tràn từ trong khe nứt. Nhưng khi đó Thanh Thanh vẫn nằm lỳ ở trên giường. Em thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của cậu ấy, bèn gọi cậu ấy thật to."
"Nhưng cậu ấy vẫn nằm im không chút phản ứng, Tiểu Linh và A Ngọc cũng không có phản ứng. Em vội xuống giường, muốn lấy đồ cầm máu cho cô ấy. Nhưng em mới vừa đi tới mép giường, Thanh Thanh liền quay đầu lại. Lúc đó thân thể không hề động, chỉ có đầu xoay tròn độ. Thực sự... đầu của cậu ấy hoàn toàn quay ngược lại, trên gương mặt đó tràn ngập đau đớn, trợn mắt giống như đang cầu cứu em."
"Nhưng em lay mãi mà cô ấy không tỉnh, ngoại trừ tay chân không cách nào di chuyển, kêu cũng không có người nghe. Mãi cho đến gần sáng, tôi lại nhìn thấy máu trên người của Thanh Thanh lại từ từ về lại trong thân thể của cậu ấy, cái đầu cũng quay lại vị trí cũ."
"Em rất mệt, hét suốt cả đêm. Khi nghe thấy tiếng ngáp của A Ngọc, em bèn yên lặng về lại giường của mình. Sau khi họ tỉnh lại, em bèn kể lại chuyện tối hôm qua mình đã nhìn thấy cho A Ngọc và Tiểu Linh. Nhưng em không ngờ A Ngọc và Tiểu Linh lại còn bảo em bị điên, cố ý bêu xấu Thanh Thanh."
"Lúc đó em cảm thấy rất bất lực, cũng hiểu dù nói gì đi nữa họ cũng sẽ không tin. Em không có quan tâm nữa, đi tìm giáo viên xin chuyển phòng. Nhưng giáo viên không đồng ý, em cũng không kể ra chuyện của bọn họ, bởi sẽ không có ai tin... Không có ai chịu tin tưởng những điều em đã nhìn thấy."
Khán giả trong room livestream cũng cảm nhận được cảm giác vô lực và tuyệt vọng của Tiểu Nhụy, có người liền đề nghị: “Tiểu Nhụy, hay là giờ em đánh thức Thanh Thanh dậy, để cho cô ta tâm sự với Streamer, có lẽ cô ta sẽ hiểu."
"Đúng vậy, kêu Thanh Thanh, Tiểu Linh và A Ngọc dậy hết, sau đó cùng Streamer kết nối video, họ nhất định sẽ hiểu mình đang gặp cái gì."
Giang Dã truyền đạt lời của khán giả cho Tiểu Nhụy, nhưng bỗng Tiểu Nhụy lại khóc thút thít không ngừng.
"Không còn gặp được cậu ấy nữa, sẽ không còn được gặp lại Thanh Thanh nữa, cậu ấy đã chết! Đứng ở trên sân thượng ký túc xá của trường, ngồi trên đó dùng đao rạch mặt mình của ra, sau đó xé xuống!"
"Lúc cậu ấy nhảy lầu, trên tay còn cầm da mặt của mình, trên người không hề mặc gì. Nhảy xuống đầu bị đập nát, thế nhưng... nhưng...."
Giang Dã nhíu mày, hỏi: “Nhưng cái gì?"
"Nhưng trong đầu của cậu ấy, đều trống không, vật gì cũng không có... thật sự không hề có gì cả!"
Câu của Tiểu Nhụy, khiến cho tất cả mọi người đều cảnh giác.
Trong đầu của mỗi người đều sẽ có bộ não.
Vì sao lúc Thanh Thanh nhảy lầu, lại cắt bỏ khuôn mặt của mình. Lúc đập đầu xuống đất, cũng không có thứ gì bên trong?
"Anh streamer, giờ em rất sợ. Bởi vì đêm qua, em thấy A Ngọc cũng bắt đầu rạn nứt, nhưng cô ấy lại không giống như Thanh Thanh."
"Không giống thế nào?"
"Cậu ấy đang ngồi, cũng trần truồng ngồi ở trên giường. Đầu của cô ấy cũng không chuyển động. Sau đó cứ như có vô số con trùng chui ra khỏi da của cậu ấy, A Ngọc mà bắt đầu tự tay cào mặt mình. Giống như đang lột da chết, suốt đêm A Ngọc đều ở lột da của mình. Nhưng vừa đến sáng sớm, cậu ấy liền..."
Nói đến đây Tiểu Nhụy đột nhiên dừng lại, Giang Dã vội mở miệng kêu: "Tiểu Nhụy? Tiểu Nhụy em đâu rồi?"
"A...!”