Chương 8: Nấu Lẩu
Trans: Độc Cô Toàn Bại, Shutra
*Chap này có thêm trans khác làm cùng, tiến độ thì vẫn dây thun (dây chun). Ngoài ra, đọc bản eng đến đây mới thấy bên eng bảo họ đã dịch sai tên của bộ truyện. Thôi kệ, ai quan tâm tên chương hay tên truyện chứ, đọc nội dung là được rồi.
******************
“Thực sự thì, Master à, em không có ý định chạy trốn đâu.”
“Ừ ừ, chắc rồi.”
“Dây xích của Master có chút dai với không biết mệt, nhưng em vẫn có thể phá vỡ chúng.”
Tino nói vậy với một khuôn mặt nghiêm túc, bỏ qua thực tế rằng em ấy đang bị quấn chặt bởi sợi xích mà ngay cả một gã đàn ông lực lưỡng cũng không thoát ra được.
“Em vẫn không phá vỡ nó vì nó là sợi xích quý giá của Master, nếu làm thế thì Master sẽ ghét em. Bởi vậy nên liệu anh có thể nới dây ra một chút được không?”
Tino hỏi với đôi mắt xảo quyệt. Cách hành xử này chắc chắn là học được từ sư phụ của em ấy. Em ấy đã nhiễm phải ảnh hưởng xấu rồi.
『Dog Chain』có màu bạc, nhưng nó không phải bạc. Những vật phẩm được làm từ mana material đều mạnh mẽ bất kể chúng ở dạng nào.
Nếu phá vỡ được thì cứ phá đi… Có nhiều quái vật xung quanh tôi còn không làm được, Tino chỉ đang nói những thứ vô lý.
Đó là việc mà bạn không thể làm trừ khi đã chinh phục rất nhiều bảo điện.
“Tino, nói những thứ không thể là không tốt đâu. Đó là điều quan trọng nhất mà em phải ghi nhớ.”
“...Master, đó là anh. Là anh mới đúng.”
“Nếu nói về vô lý thì phải là sư phụ của em. Anh chẳng là gì khi so sánh với cô ấy.”
Đúng lúc tôi trả lời thì『Dog Chain』đang khống chế Tino mất đi sức mạnh và rơi xuống sàn.
Bảo cụ rất tiện dụng, nhưng không phải là không có giới hạn. Để trốn thoát, Tino đã chạy lòng vòng nhiều hơn tôi dự tính, và mana là nguồn năng lượng cuối cùng cũng cạn kiệt. Thật tuyệt vời khi em ấy có thể trốn chạy đến mức đó trước sợi xích có tốc độ truy đuổi cao.
Tino nói trong khi xoa xoa mấy chỗ bị trói.
"Em biết Master cũng vì sự phát triển của các thành viên nên mới suy tính kỹ càng xem bờ vực cần kề cái chết của bọn em là ở mức nào. Em biết rõ điều đó mỗi khi anh giao một yêu cầu, nhưng làm ơn đừng có dùng cái kiểu huấn luyện Spartan đó nữa."
“...Hửm?”
Nhưng đấy đâu phải là dự định của tôi?
Nó là cấp 3, chỉ là một cái bảo điện cấp 3 thôi mà. Với Tino thì làm gì mà khó như thế được chứ. Nếu là nhiệm vụ chịu chết thì tôi sẽ không giao cho đàn em của mình đâu.
Dẫu sao thì nội dung yêu cầu cũng chỉ là “nhặt xác” thôi mà.
Về cơ bản thì mọi thợ săn đều phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân, nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy cái nhiệm vụ giúp những thợ săn gặp nạn trong bảo điện. Mà kể cả khi party giải cứu có tài giỏi cỡ nào thì đa số trường hợp cũng là chẳng kịp cứu nữa, và người gặp nạn đã chết từ lâu rồi.
Trong trường hợp đó, bạn chỉ việc xác nhận rằng họ đã chết để hoàn thành nhiệm vụ. Đó là lí do vì sao nhiệm vụ này thường được gọi là『nhặt xác』.
Bởi vì hiếm khi họ vẫn còn sống lắm nên chả có lý do gì để không đi cả.
Hơn hết, Tino là một thợ săn cấp 4 cơ mà. Thế là tôi miễn cưỡng xem lại nội dung của yêu cầu.
Bảo điện này được xác nhận là cấp 3,『Hang Ổ Sói Trắng』, một bảo điện tầm trung ở gần Đế Đô. Cũng chẳng phải bảo điện nổi tiếng gì.
Một nhóm năm người đã mất tích được ba ngày. Cũng không lâu lắm. Nếu là một tuần thì khả năng sống sót chắc chắn bằng không rồi, cơ mà với ba ngày thì có lẽ 50-50.
Kỳ hạn của nhiệm vụ là một tuần, phần thưởng là 300,000 gil. Với một gia đình bình thường thì chỗ đó đủ sống trong một tháng đấy, nhưng với các thợ săn thì chừng này đúng là rác rưởi.
Thợ săn nào mà chấp nhận cái thứ rác này thì chỉ có thể là tình nguyện viên mà thôi. Cơ mà cũng đành chịu, vì đây là trò chơi trừng phạt mà.
Tôi cũng chẳng hiểu rõ vấn đề lắm, cơ mà tôi vẫn ngẩng mặt lên và gật đầu như đúng rồi.
“Ừ, anh biết. Anh hiểu em định nói gì rồi.”
“!!”
“Ý của em là không muốn thực hiện nhiệm vụ một mình hay cái gì đó tương tự như vậy, đúng không?”
Tôi hiểu mà. Tôi hoàn toàn hiểu rõ cái cảm giác ấy.
Mặc dù độ khó nằm trong giới hạn của em ấy, nhưng Bảo Điện vẫn là một nơi rất nguy hiểm. Bạn chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở đó đâu.
Vì em ấy thường đi solo nên tôi đoán là sẽ ổn thôi. Cơ mà đúng là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo rồi.
Tôi chỉ mới tính đến trường hợp tất cả đều đã chết. Nhưng nghĩ kỹ lại thì một mình làm sao mà cứu được năm người cơ chứ.
Một người cũng chỉ có hai cái tay mà thôi, không thể mang theo năm người đang bị thương được.
“Ể? A… Vâng.”
Khi tôi nhìn xung quanh phòng chờ, chẳng có ai ở đây ngoài Tino, người đang nhìn tôi một cách chờ mong.
Có vẻ như hôm nay mọi người đều bận cả, nhưng tôi đã nảy ra một ý tưởng hay.
『Hang Ổ Sói Trắng』. Tôi tôi đã từng nghe đến cái tên này rồi thì phải.
Tino là một thợ săn cấp 4 nên cũng khá ổn, nếu thêm vài thợ săn cấp 3 nữa thì sẽ càng ổn hơn. Vậy là hôm nay xong việc rồi.
Tino lo lắng nói.
“Nếu Master đi cùng với em thì-”
“Là cô ấy. Hôm trước trong buổi tuyển thành viên có người cũng muốn đến『Hang Ổ Sói Trắng』, em nên mời người đó đi cùng. Tên của cô ấy là Ruda.”
“...Ể?”
Các thành viên khác ư? Greg-sama và cậu thiếu niên Gilbert đó cũng được.
Tino không quen làm việc cùng party nên đây sẽ là bài học cho em ấy luôn. Thật thuận tiện.
Lúc tôi đang cảm thấy tự mãn sau khi đưa ra lời khuyên cho em ấy, mí mắt Tino giật giật trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
§§§
Tino Shade được sinh ra và lớn lên tại Đế Đô Zebrudia, là một cô gái hơi ít nói nhưng lại rất năng động.
Từ xưa đến nay, thợ săn kho báu đã luôn là một nghề hào nhoáng. Nhưng vì nó rất nguy hiểm nên thường bị những người thận trọng tránh xa.
Zebrudia có rất nhiều thợ săn và các chi nhánh của Hiệp Hội, dù vậy nhưng Tino vẫn không nghĩ sẽ trở thành một thợ săn.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Tiền bạc, danh vọng, sức mạnh, Tino không thực sự hứng thú với những thứ này và cảm thấy tồn tại mang tên Thợ Săn thật là đáng sợ.
Nhưng vào lúc đó, một party mới xuất hiện như một ngôi sao băng đã làm thay đổi suy nghĩ của Tino.
Một party có cái tên khác thường, một party mãnh liệt hơn bất cứ party nào khác.
Dù có cái tên đáng ngại khiến cho mọi người muốn tránh xa, thậm chí ngay cả Đế Quốc cũng ghét bỏ, nhưng bọn họ đã đập tan mọi chướng ngại trên con đường của họ. Chỉ trong vài năm, không ai là không biết đến những thành viên của party này.
Bọn họ đã tỏa sáng rực rỡ. Với một cô gái bình thường không có hứng thú gì với thợ săn, họ có ánh hào quang mê hoặc mà Tino cũng muốn có được.
Như là tia chớp.
Như là sao băng.
『Ngân Tinh Vạn Lôi』Ark Rodin, leader của『Arch Brave』, là cái tên có nhiều khả năng sẽ trở thành Exceed Sequence - thợ săn cấp 10, cấp độ cao nhất, chỉ được nắm giữ bởi ba người trên toàn thế giới.
Cry Andoric, là người chỉ đường dẫn lối cho các thành viên mạnh mẽ của『Strange Grief』, và là người sáng lập ra clan『First Step』nổi bật nhất, đã đưa clan này lên top đầu Đế Đô nhờ vào tài thần mưu quỷ kế của mình.
Thời đại hoàng kim.
Với việc các tài năng liên tiếp xuất hiện như những ánh hào quang phát ra từ ngôi sang đang rực lửa, Hiệp Hội Thám Hiểm đã gọi thời kỳ này bằng cái tên như vậy.
Và Tino Shade, tin chắc rằng khoảng thời gian này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành huyền thoại, muốn được khắc ghi tên của mình lên đó bên cạnh Master và sư phụ.
Nhưng lúc này, một Tino tràn đầy ước mơ và hy vọng, đã bị『Master』mà cô vẫn hằng tin tưởng bắt nạt.
Hiệp Hội Thám Hiểm Chi Nhánh Đế Đô.
Một cô gái đang ngồi trên bàn với biểu cảm thất thần trợn to mắt ra khi Tino đột nhiên xuất hiện.
Đó là nữ thợ săn đã ở cùng với Master vào buổi tuyển mộ. Tôi đã nghe ngóng về việc này.
Cô gái đó tên là Ruda Runebeck. Cô ấy đến buổi tuyển thành viên của Dấu Chân để tìm người giúp mình chinh phục『Hang Ổ Sói Trắng』.
Vai trò của cô ấy có lẽ là Thief - một thợ săn có nhiệm vụ phát hiện bẫy, tìm kiếm kẻ thù và mở khóa. Cô ấy vẫn kém hơn Tino, người đã được huấn luyện bởi một sư phụ (não cơ bắp) thật thụ.
Nhưng không sao. Đây là vì Master và Onee-sama kính yêu… không, là vì mong muốn của Master kính yêu, vậy nên không còn cách nào khác.
“C-Cái gì? A… đi với Cry ngày hôm qua…”
Mắt Ruda trợn to. Tino liếc nhìn cô ấy, sau đó quyết định tiếp tục tìm kiếm những thành viên còn lại cho party.