Strange Grief Wants to Retire ~ The Weakest Hunter Dreams of a Hero ~

chương 3: tuyển thành viên (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 3: Tuyển Thành Viên (3)

Trans: Độc Cô Toàn Bại

******************

Cứ như thể phần này của thế giới vừa ngừng quay.

Nhận ra phản ứng của tôi, Greg-sama cong môi lên.

“『Strangry』chỉ chọn vài người mà thôi. Ngay cả khi có cơ hội thì cậu cũng chẳng vượt qua được vòng gửi xe của party đó đâu. Nếu chúng ta đủ may mắn thì sẽ thấy họ xuất hiện, nhưng chắc là vì việc khác.”

Đôi mắt của Ruda mở to trước những lời hưng phấn đó.

『Strangry』. Từ này khiến bụng tôi quặn đau.

Vào mấy năm trước, tôi và những người bạn đã đến Đế Đô cùng nhau và lấy đó làm tên cho party.

Được tạo thành từ 5 con quái vật, nó nhanh chóng nổi lên như một party trẻ. Hiện tại, ở Đế Đô có một party tương tự là Arch Brave cũng được tạo thành từ những người trẻ tuổi.

Tên chính thức của party là『Strange Grief』.

Chẳng biết từ lúc nào mà cổ họng của tôi trở nên khô khốc. Vì căng thẳng nên tôi toát cả mồ hôi.

Tôi trốn sâu hơn nữa vào mũ trùm, như thể trốn kỹ thêm được chút nào thì hay chút ấy.

“S-Sao vậy? Cậu bị sao thế?”

Ruda ân cần thăm hỏi khi thấy tôi co rúm lại, cả người run rẩy. Tôi muốn nôn quá.

“Hừm, tôi nghĩ đó chỉ là tin giả người ta đồn đại. Dù vậy tôi vẫn ôm chút hy vọng nào đó…”

Greg-sama nhún vai.

Không chỉ『Arch Brave』và『Strange Grief』, mà hầu hết các party trong Dấu Chân đều có cấp bậc cao. Ngay cả người nóng tính như Greg-sama cũng không phàn nàn gì nếu có party không đến.

“Này này, cái quái gì thế?『Strangry』đâu?”

Dẫu vậy, có vẻ như vẫn có ai đó phàn nàn.

Mọi ánh mắt đổ dồn về người vừa đột ngột hét lên.

Đó là một thiếu niên có mái tóc đỏ rực lửa. Trên lưng cậu ta đeo thanh đại kiếm song thủ mà sức lực người thường không thể nào vung nổi. Dù cậu ta không cao, nhưng bạn có thể thấy rằng cơ thể của cậu ta đã được rèn luyện rất tốt.

Như tôi đã nhắc đến nhiều lần, sức mạnh của thợ săn tỉ lệ thuận với nóng tính. Điều mà không ai dám nói, kể cả Greg-sama, cậu ta lại dám hét lên trước mặt mọi người.

Ngay cả khi mọi người xung quanh xem cậu ta như kẻ thù, ánh mắt cậu ta vẫn vững tin vào chiến thắng. Và có lẽ cậu ta nắm giữ sức mạnh để thực hiện điều đó thật.

Thanh đại kiếm của cậu ta tỏa ra thứ ánh sáng đặc biệt mà không bàn tay con người nào làm ra được. Đó là thứ mà mọi người gọi là bảo cụ, được thu thập từ một bảo điện.

Dù tuổi tác cậu ta trẻ hơn tôi, nhưng là quá nguy hiểm nếu không xét đến năng lực của cậu ta.

“Có quá nhiều cá nhỏ. Tôi nghe rằng những gã đỉnh cấp sẽ xuất hiện, bởi vậy nên mới lặn lội tới tận đây!”

Chẳng cần chờ ai đáp lời, cậu thiếu niên đó đã nói liên hồi.

“Còn quá trẻ trâu. Cậu ta định biến mọi người ở đây thành kẻ địch chắc?”

Greg-sama lẩm bẩm trong khi tò mò nhìn cậu thiếu niên. Thoạt nhìn thì anh ta có vẻ thô kệch, nhưng thật ra anh ta lại khá hiểu biết nhờ vào tuổi tác.

Các mạng lưới quan hệ là rất quan trọng đối với thợ săn kho báu. Khi bạn chọc ra phiền toái, nó sẽ lây lan trong nháy mắt. Bất kể bạn mạnh đến đâu thì cũng không thể tự xử lý mà không có trợ giúp.

Có lẽ mọi chuyện vẫn sẽ ổn đối với cậu ta. Mọi người đến đây chỉ để thu hút sự chú ý của Dấu Chân. Ở đây có đầy người tài giỏi, việc có một bảo cụ cũng chẳng phải là điều gì hiếm lạ.

Cậu thanh niên đã mất bình tĩnh kia bị vây quanh bởi nhiều người, nhưng chẳng ai có ý định ngăn cậu ta lại. Có thể là do cậu ta đang nói lên suy nghĩ trong lòng của nhiều thợ săn ở đây.

Với một số thợ săn khác, họ lại đang nhìn cậu ta như một tên ngốc, cẩn thận chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cậu thiếu niên trừng ánh mắt chứa sát ý đe dọa các thành viên Dấu Chân ở mỗi bàn. Nhưng chẳng ai đáp lại cậu ta cả. Những thợ săn cấp cao không quen chơi đùa với trẻ trâu.

Càng tức giận, cậu thanh niên lại càng gào thét to hơn, như một con thú đang cố gắng đe dọa ai đó.

“Tôi đã là cấp 4 rồi, một ngày nào đó tôi sẽ trở thành thợ săn mạnh nhất! Tôi muốn kề vai với những kẻ mạnh nhất Đế Đô! Thật nhàm chán!”

Cậu ta đã nói ra những điều thật tuyệt vời. Cậu trai này rồi sẽ trở thành một gã rất gì và này nọ. Hoặc thành xác chết.

Cậu ta vẫn còn vị thành niên. Đạt đến cấp 4 ở độ tuổi đó thật là đáng kinh ngạc. Tôi sẽ không khen ngợi thái độ tự mãn và kênh kiệu của cậu ta, nhưng công lý thuộc về kẻ chiến thắng.

Giới thợ săn chính là như vậy.

Mặt Ruda co giật. Cô ấy cảm thấy sốc vì một gã ngốc như vậy cũng có thể có cấp bậc cao hơn cô. Không sao đâu, có thể cậu ta lên cấp nhờ sự trợ giúp của party.

Khi cậu ta sắp bùng nổ, một thành viên của Dấu Chân cuối cùng cũng tiếp cận cậu ấy.

Ai đó đã bước ra, nhưng không phải một người tuyển mộ. Đó là người đã đứng một mình ở góc phòng, Tino Shade.

Cô ấy bước đi một cách bình thản đến cạnh cậu thiếu niên, nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Gì? Muốn gì hả!?”

“Nếu cậu không biết thân biết phận một chút thì hãy cút khỏi đây.”

Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.

Các thành viên Dấu Chân khác đi vội đến.

“Này Tino. Hôm nay là ngày tuyển thành viên, cô đừng có gây ra lộn xộn.”

“Sẽ xong ngay thôi. Vèo một cái. Nếu onee-sama ở đây, chị ấy cũng sẽ làm như vậy.” “Nếu cậu muốn gia nhập『Strange Grief』thì hãy vượt qua tôi đã. Nếu cậu mạnh hơn tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ được nhận.”

Ở khoảng cách gần, cô ấy cần có dũng khí để ngăn chặn thanh đại kiếm đó. Sự thiếu nhẫn nại này cũng không khác nhiều cậu nhóc trẻ trâu kia.

Cậu thiếu niên trông có vẻ đã sẵn sàng để nhảy xổ vào Tino bất cứ lúc nào, trong khi cô ấy thì đang bị vây quanh bởi các thành viên đang cố làm dịu cô xuống.

Giờ tôi cũng không biết ai mới là người xấu ở đây nữa.

“Cứ để yên cho tên ngốc đó, cậu ta chỉ tự lãng phí sức lực mà thôi. Bọn này được yêu cầu phải kết thúc mọi chuyện trong hòa bình nếu có thể. Nếu cô mà gây chuyện thì cả đám sẽ cùng bị phạt đấy!”

“Hả? Ai ngốc chứ! Tôi sẽ xử đẹp ông!”

“Chính là cậu đấy, đồ ngốc! Tự đi chết đi, để chúng tôi có thể quay lại làm việc!”

Một vài thành viên Dấu Chân bắt đầu đấu võ mồm với cậu thiếu niên trẻ trâu.

Dù là một clan cao cấp, nhưng sau cùng thì nó cũng được tạo nên bởi cùng một loại người. Tất cả đều là những con quái vật tìm kiếm cơ hội, dù là nhỏ nhất, để thể hiện sức mạnh của họ.

Như dầu châm vào lửa, náo loạn liền lan rộng. Thật may là xung quanh đây không có nhiều đồ đạc, bởi vì sẽ chẳng lấy gì làm lạ nếu vũ khí bị rút ra. Và nếu có ai đó rút vũ khí, sẽ chẳng có cách nào dừng lại giữa chừng cả. Trận đấu sẽ không kết thúc cho đến khi một bên bị giết.

Cuộc chiến giữa những thợ săn kho báu là một tai họa.

Tất cả mọi người ở đây đều là thợ săn, và không chỉ một vài trong số họ mới sở hữu『Bảo Cụ』. Nếu họ sử dụng chúng thì tòa nhà có thể bị phá hủy một cách dễ dàng.

“Ồ, được lắm! Hãy cho tôi xem sức mạnh của『Dấu Chân』đi!”

Greg-sama xúi giục bằng giọng nói thô tục. Những người khác cũng bị kích động theo. Một vài trong số đó là thành viên của Dấu Chân. Sự việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tôi kéo tay áo Ruda đang choáng váng, nói nhỏ.

“Ruda, nên bỏ qua lần này và chuồn đi thôi. Nếu trận chiến nổ ra, chúng ta sẽ không rời đi được nữa. Dính vào đó là mất mạng đấy.”

Thợ săn không thể chịu được sự coi thường. Nếu bạn bị đánh, bạn sẽ đánh

trả. Nếu họ đánh trả, vậy đánh trả lại. Đó là một chuỗi tiêu cực. Dù đòn đánh có là đạn lạc thì cũng không được tha thứ. Chuyện này sẽ không dừng lại cho đến khi người cuối cùng còn đứng vững kiệt sức.

Tino nhún vai, sau đó chạm mũi giày. Tôi nhận ra thói quen của cô ấy. Cô sắp sửa đánh cậu trai kia.

Cú đá của một thợ săn được đào tạo tốt sẽ dễ dàng lún vào mặt đất hoặc xuyên qua tường.

Không phải cứ dùng vũ khí nặng là xử được những kẻ thủ hộ bảo điện — Huyễn Ảnh — vì vậy nên điều này cũng không quá vô lý.

“K-Khoan đã…”

“Cảm nhận nguy hiểm là khả năng duy nhất mà tôi tự tin. Nếu không đi trước khi trận chiến bắt đầu…”

“Nh-Nhưng tôi đến đây để tìm một party mà!?”

Không thể nào. Đầu họ chỉ toàn chứa cơ bắp thay vì não. Mạng sống của cô hay gia nhập party quan trọng hơn? Đây là cách mà tôi đã sống sót suốt 5 năm qua. Ruda còn chưa biết trận chiến giữa những thợ săn cấp cao là như thế nào.

Lẽ ra tôi không nên đến đây. Tôi cũng hối hận vì đã bảo cô ấy đến.

“Được rồi. Tôi sẽ giúp cô tìm party! Lần sau tôi sẽ giúp cô! Còn giờ… mạng sống vẫn quan trọng hơn.”

“!? T-Tôi hiểu rồi. Đã hiểu.”

Nhiệt độ của căn phòng vốn đã nóng giờ lại càng nóng hơn.

Cậu thiếu niên giữ lấy thanh kiếm của mình, và đốt cháy nó. Bảo cụ. Một dụng cụ được ban tặng sức mạnh kỳ lạ. Ngọn lửa cuộn quanh lưỡi kiếm, chiếu rọi lên gương mặt lạnh lùng của Tino.

Tôi bò đến lối ra từ một góc phòng.

Thật là một cảm giác đáng ghét, nhưng ít ra cũng an toàn. Tôi có thể nghe thấy âm thanh huyên náo ở phía sau chúng tôi.

“Cứ giết trước rồi tính sau. Đó là điều tôi học được từ Onee-sama.”

“Được thôi, con lùn. Lại đây nào. Tôi không hứa rằng mình sẽ nhẹ nhàng với cô đâu.”

“Cậu định phá hủy chỗ này chắc? Nếu muốn đánh thì ra ngoài mà đánh!”

Nếu đánh bên ngoài, các hiệp sĩ của đế quốc chắc chắn sẽ nhào đến ngay. Ngày nay, mọi người đều rất nhạy cảm với những vụ lùm xùm liên quan đến thợ săn. Nếu người thường bị kéo vào thì đúng là không tha thứ được.

Những người xung quanh vẫn tiếp tục xúi dại. Tôi không muốn nghĩ về chuyện này nữa, nhưng thậm chí một số giọng nói còn là của thành viên Dấu Chân. Thật hỗn loạn.

“Phải, đánh đi! Sẵn sàng— Chiến!!”

“Này, đừng có xúi họ nữa…”

Tiếng gào thét, tiếng huýt sáo thô tục, thật ồn ào.

Khi chúng tôi đã lén đi đến lối ra, ai đó cũng đã bắt đầu.

Gần như cùng lúc, một cơn gió thổi qua.

Không khí nóng bỏng trong phòng ngay lập tức bị thổi bay đi. Sự việc bất ngờ khiến tôi bị ngã, tiếp đất bằng mông. Mũ trùm đầu trượt xuống.

Ruda đứng sau tôi hét ngắn một tiếng.

Bóng của ai đó phủ lên tầm nhìn của tôi. Tim tôi đập nhanh thình thịch. Tôi rụt rè ngẩng đầu lên.

Ruda trợn to mắt, thì thào.

“...Cô đã… Từ lúc nào…”

Đôi mắt trong suốt như kim cương đen nhìn xuống tôi. Đó là người mà ngay lúc nãy vẫn còn đối mặt với cậu thiếu niên, Tino.

Mái tóc cắt ngắn của cô ấy vẫn còn đang đung đưa. Đôi chân trần đẹp đẽ hiện ra ngay trước tầm mắt của tôi.

Biểu cảm ủ rũ đã biến mất, cô ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt ngờ nghệch.

“Ư-Ưm… Chuyện gì vậy…?”

Ruda run rẩy hỏi.

Tino không trả lời, nhưng lại hỏi tôi bằng giọng run rẩy chẳng kém.

“Ưm… A-Anh đang làm gì vậy, Master? Anh đã ở đây bao lâu rồi?”

A… Tôi muốn nôn quá.

Truyện Chữ Hay