Strange Grief Wants to Retire ~ The Weakest Hunter Dreams of a Hero ~

chương 12: có mắt không tròng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 12: Có Mắt Không Tròng

Trans: Shutra

******************

A – quên mất, mình phải sạc cái này đã.

Trong lúc đang suy nghĩ về việc nhóm Tino hẳn phải đến chỗ bảo điện rồi, tôi ngồi đánh bóng lại『Cẩu Xích』và chợt nhớ ra nó đã cạn mana.

Các bảo cụ nhận được từ bảo điện không có khả năng để sử dụng vĩnh viễn.

Bảo cụ hoạt động được là nhờ có ma pháp thông qua việc tiêu thụ mana. Nếu muốn sử dụng một bảo cụ mạnh thì nó cần phải được sạc một lượng lớn mana trước.

Đây cũng chính là lý do vì sao các thợ săn thường không mang theo nhiều bảo cụ bên mình.

Truyền mana vào bảo cụ thì cũng đơn giản thôi vì mọi sinh vật sống đều có mana chảy trong cơ thể, thế nhưng lại có sự khác biệt khá lớn về trữ lượng mana của mỗi cá nhân. Ngay cả khi bạn là một pháp sư và có một lượng mana khổng lồ, nếu cứ liên tục truyền mana vào các bảo cụ thì bạn sẽ sớm kiệt sức mà thôi.

Trong trường hợp của tôi thì, thật tệ là lượng mana của tôi còn thấp hơn cả một người bình thường nữa nên việc sạc bảo cụ đành phải nhờ đến bạn bè và các thành viên trong clan.

Nó cũng chính là lý do mà tôi muốn từ bỏ công việc thợ săn. Ah, ai đó cho tôi cái động lực để tiếp tục đi.

Ánh hoàng hôn chiếu qua các khung cửa sổ và dát lên toàn bộ phòng chờ bằng một màu cam đậm.

Bên cạnh những chiếc bàn, một số thành viên quen thuộc của Dấu Chân đang tụ tập lại. Thường thì mọi người hiếm khi ngồi chơi như thế này, nhưng có lẽ là do họ đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay rồi. Tiếng cười nói rôm rả vang lên khắp căn phòng.

Tôi nhảy vào một bàn mà không quan tâm đến tâm trạng của họ.

Nếu muốn sạc bảo cụ thì điều cần thiết là phải chọn một party phù hợp mới được. Nhưng lần này thì chỉ có một bảo cụ hết mana thôi nên tôi sẽ chọn bừa một bàn.

Leader của party này là một người đàn ông với với bộ râu đen nhánh. Anh ta nhìn tôi và nở một nụ cười. Có vẻ hôm nay đang vui đấy nhỉ.

“Oh, Master. Hôm qua điên thật đấy nha.”

“Ừm thì cũng là chuyện thường thôi mà. Xin lỗi vì làm phiền nhưng có thể sạc bảo cụ hộ tôi được không?”

“Hm. Anh cần bao nhiêu người?”

“Chỉ có một bảo cụ thôi nên một người là đủ rồi.”

“Một cái thôi sao. Không thành vấn đề.”

Cùng với tâm trạng vui vẻ, anh ấy đưa『Cẩu Xích』cho đồng đội của mình là một pháp sư.

Người pháp sư ấy là phụ nữ nhưng có vẻ cô ấy cũng không thấy phiền gì chuyện này.

Trong tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi, nhưng ngay cả khi không sử dụng thì mana trong bảo cụ sẽ bốc hơi theo thời gian mất.

Mọi người cũng đã quen với việc tôi nhờ nên không có ai phàn nàn gì.

Mana sẽ được hồi phục theo thời gian, nhưng nếu dùng cạn nó thì sẽ là vấn đề lớn đấy.

Nếu họ chuẩn bị khởi hành đến một bảo điện thì tôi hẳn đã bị từ chối. Nhưng cái danh hiệu Clan Master có vẻ đã giúp tôi rồi.

Thật sự phải cảm ơn Eva rất nhiều vì đã làm việc chăm chỉ để xóa bỏ bất mãn của các thành viên trong clan.

Mana liên tục chảy vào『Cẩu Xích』và nó tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt.

Trong lúc đó, leader của party đột nhiên nói nhỏ.

“Ah, nhân tiện thì Master, anh đã nghe mọi người nói gì chưa? Có vẻ như lũ『Đi Lạc』đã xuất hiện trên đại lộ phía Bắc. Tuy chỉ là quy mô nhỏ nhưng chúng đã tiêu diệt nguyên một đoàn lữ hành.”

Đế Đô Zebrudia là một thành phố rộng lớn.

Các con đường dẫn đến nó được chăm sóc cẩn thận đến nỗi những thành phố khác không thể so được. Ma vật ở xung quanh cũng đã ít đi nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người không may bị tấn công.

Trên các con đường chính dẫn tới Đế Đô đều được bảo vệ cẩn thận khỏi lũ ma vật. Cũng bởi vì chúng hiếm khi xuất hiện tại đường chính nên những ma vật và huyễn ảnh như thế được mọi người sợ hãi gọi là『Đi Lạc』.

Điều này rất khó để có thể dự đoán trước. Tệ hơn nữa là những cá thể này sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Xung quanh đây thì khá phát triển, nhưng tôi nghe nói là tốt hơn vẫn nên có hộ vệ đi cùng nếu muốn ra ngoài.

Nếu là tôi thì tôi sẽ không bước chân ra ngoài nếu không có người hộ tống đâu, nhưng đối với những thương nhân thì việc này khá là khó khăn.

“Nguy hiểm quá. Là Ma Vật sao? Hay là Huyễn Ảnh? Mà vì đây là đường lớn nên chắc hẳn là Huyễn Ảnh nhỉ?”

Phía Bắc Đế Đô là một khu rừng với nguồn tài nguyên phong phú.

Nó rất thích hợp để ma vật sinh sống, vậy nên sẽ chẳng có chuyện chúng rời khỏi đó và tấn công đoàn lữ hành kia đâu.

Người leader ngước nhìn tôi và gật đầu.

“Phải rồi. Các Hiệp Sĩ có vẻ như đã đưa ra cảnh báo và tìm người để đi chinh phạt thì phải. Vụ này cũng khá là căng vì đoàn lữ hành đó có tận ba hộ vệ cấp 3 mà chuyện vẫn thế này.”

“Những thợ săn đó thực sự bị quét sạch rồi sao? Đen thật đấy.”

Chúng ta sẽ không thể tránh gặp huyễn ảnh giống như những ma vật ở trên đại lộ được.

Huyễn Ảnh về cơ bản được cấu thành từ Mana Material nên chúng sẽ xuất hiện trong các bảo điện và chỉ ở lại đó. Nhưng có hàng tá bảo điện ở quanh Đế Đô này nên việc như thế cũng sẽ xảy ra khoảng vài tháng một lần.

Mà, chắc chẳng cần phải lo.

Sự thật rằng 3 thợ săn cấp 3 kia đã bị giất chứng tỏ chúng rất mạnh, nhưng những huyễn ảnh không có cơ thể vật lý thì sẽ không thể tồn tại ở nơi có mật độ Mana Material thấp như này được lâu đâu.

Sẽ mất một khoảng thời gian để nó tự biến mất, nhưng nó sẽ yếu dần theo thời gian và lúc đó các Hiệp Sĩ của Đế Đô sẽ dễ dàng xử lí nó thôi.

Nên là việc này sẽ chẳng liên quan gì đến tôi. Ngay cả một Huyễn Ảnh mạnh mẽ cũng có bao giờ mò được vào Đế Đô đâu.

Người leader lại nói tiếp trong khi tôi đang bình tĩnh ngồi chờ dây xích được sạc xong.

“Có thể chỉ là tình cờ thôi nhưng từ cuộc nói chuyện của những thợ săn đi ngang qua thì có vẻ nó là một huyễn ảnh dạng sói. Bị giết ở đại lộ thế này- đây hẳn là do sơ suất của hộ vệ rồi.”

“A thế hả-...hm?”

Chó sói. Chó sói? Là chó sói thật á?

Vừa nheo mắt, tôi vừa nghĩ đến mấy từ mà tôi mới nghe được.

Đại lộ ở phía Bắc Đế Đô.

Cái『Hang Sói Trắng』mà nhóm Tino đang hướng tới cũng ở trong khu rừng gần đấy thì phải.

Hình dạng và chủng loại『Huyễn Ảnh』sẽ do bảo điện sinh ra nó quyết định. Vậy đây chính là lý do nó là chó sói sao.

Nhận thấy biểu hiện của tôi, anh leader tiếp tục nói một cách tự nhiên.

“Nhiều khả năng nó là một bảo điện chưa được quét sạch và đang trải qua tiến hóa. Cũng có rất nhiều bảo điện giống vậy, nếu anh hỏi các thợ săn thì họ đều sẽ cho rằng điều này là tốt thôi.”

“...A-À thì, ở phía Bắc Đế Đô chẳng phải có rất nhiều bảo điện ở đó sao? Cũng có nhiều cái ở trong rừng mà nên nếu là Huyễn Ảnh loại sói thì-“

“Nó chắc chắn là『Hang Sói Trắng』rồi.”

Tiếp lời tôi, trưởng nhóm đưa ra một cái tên. Không hổ là thành viên của Dấu Chân, thông tin về những bảo điện gần đó có vẻ đều nằm trong đầu anh ta rồi.

Anh ta nói một cách tự tin mà vẫn giữ được nụ cười. Ah, bụng tôi bắt đầu thấy đau rồi.

“A-À, phải phải, có khả năng nó là『Hang Sói Trắng』-”

“Hm? Ở nơi đó thì làm gì còn bảo điện nào có『Huyễn Ảnh』dạng sói nữa? Nó là một bảo điện có tỉ lệ rơi bảo cụ khá thấp và không nổi tiếng lắm nên, tôi nghĩ đúng là nó rồi.”

...... Này, nghiêm túc thật đấy hả?

Tôi cảm giác khuôn mặt của mình dần căng lên thì phải.

Cô pháp sư đang sạc『Cẩu Xích』cũng nhìn vào nét mặt của tôi một cách bí ẩn.

“Việc một con xuất hiện cũng có nghĩa là『Hang Sói Trắng』hiện đang đầy Huyễn Ảnh đây. Hiệp Hội Thám Hiểm nên đưa ra báo động sớm đi, mà nhiều khả năng quốc gia này sẽ đưa ra các nhiệm vụ chinh phạt ấy nhỉ. Đến lúc kiếm chác rồi.”

Huyễn Ảnh khi chết sẽ chẳng để lại thứ gì nên về cơ bản thì chúng không có giá trị. Tuy nhiên khi chúng tràn ra bên ngoài thì lại là chuyện khác. Sẽ chẳng có gì lạ khi quốc gia đưa ra yêu cầu chinh phạt thông qua Hiệp Hội Thám Hiểm với một phần thưởng tương đối.

... Mà, chắc là sẽ ổn thôi. Cũng có thể sẽ có gì đó sai sai xảy ra, và kể cả lời đồn này là đúng thì nhóm của Tino cũng đã lên đường mất rồi.

Gilbert có bảo cụ nên chắc họ sẽ xử lí được bằng cách nào đó thôi.

“Trưởng nhóm à, lũ sói đấy thật sự mạnh lắm nên đừng có khinh suất để rồi mất mạng như chơi.”

Một trong những thành viên nói đùa. Nhưng tất cả những lời đó đều đọng lại trong tâm trí tôi.

Mạnh sao? Chúng thật sự mạnh sao? Tôi chưa từng đến xem nhưng chúng thật sự mạnh đến mức đó hả?

Không, chắc là cũng chỉ vừa phải thôi nhỉ? Tầm quanh quanh cấp 3 mà. Kể cả chúng có khỏe hơn tí thì sẽ ổn thôi vì Tino vốn đã rất mạnh rồi.

... Nhưng để cho chắc thì tôi sẽ cho họ xem tờ nhiệm vụ. Không phải tôi sợ đâu, chỉ là cho xem thôi.

Trong khi mỉm cười, tôi lấy ra tờ nhiệm vụ đã được gấp đôi ở trong túi và trải nó ra bàn.

Leader trố mắt kinh ngạc khi đọc nó.

Anh ấy đọc từ trên xuống dưới rồi gật đầu và mỉm cười như thể anh ta thấy rất ấn tượng.

“Gì thế này Master, tệ thật đấy nha. Anh cứ giả vờ như không biết gì mà đã tự tay hành động rồi à.”

“Ư-Ừ... Cậu nói đúng. Nhưng...Tôi đã để nhiệm vụ này lại cho Tino rồi.”

“!? Cho Tino sao, mới chỉ cấp 4 – là...là vậy à. Anh vẫn làm kiểu Spartan như mọi lần nhỉ...”

Anh leader vốn vẫn bình tĩnh từ nãy đến giờ thì biểu cảm bỗng cứng đờ ra. Những thành viên khác thì cũng nhẹ nhàng lùi lại với một nụ cười.

Lúc nào cũng vậy cả. Đen quá đi mà. Khả năng canh thời gian của tôi như *quạc* vậy.

Không phải là cố ý. Được rồi, tôi không cố ý. Mọi chuyện diễn ra cùng thời điểm đoàn lữ hành bị tấn công nên làm sao tôi có thể biết được chứ.

Tôi không phải là một con quỷ máu lạnh. Nếu biết thì tôi đã không để Tino đi rồi. Hoặc hơn nữa thì tôi đã không nhận cái nhiệm vụ này.

Một đạo tặc chăm chú nhìn vào mục yêu cầu và nói.

“Dù là một bảo điện cấp 3 nhưng phần yêu cầu là đi tìm thợ săn cấp 5 mà... Ném một thợ săn cấp 4 chuyên đi solo vào đấy thì...”

“A-À, cái này cũng là để luyện tập... Cơ mà cấp 5 á?”

“...Eh? Anh nhìn chỗ này mà xem...”

Khi tôi hỏi lại về những thông tin chưa biết, cô gái pháp sư có vẻ đã sạc xong『Cẩu Xích』.

Cô ấy đặt nó xuống bàn và chỉ vào tờ nhiệm vụ.

Phần ghi tên nơi các thợ săn cần giải cứu được viết rất cẩn thận. Nó là cái phần mà tôi đã bỏ qua không đọc.

Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy đã để ý đến một thứ khác.

“Đây, Rodolph Dave, anh ta là thợ săn cấp 5 lận đó. Một thợ săn mang theo cây thương dài khá nổi tiếng mà tôi thường thấy ở Hiệp Hội. Chẳng lẽ, anh không bi-”

“Đồ ngốc này, đừng nói bậy. Master có đủ thông tin về bảo điện và các thợ săn ở Đế Đô này đấy, không lý nào anh ấy lại không biết mấy điều cơ bản như vậy, Ahaha, thật xin lỗi, Tina của chúng tôi đã thất lễ rồi.”

Leader thì liên tục xin lỗi với vẻ mặt cứng đờ, còn cô pháp sư Tina thì cúi đầu bối rồi.

Tôi nở một nụ cười khô khốc trong khi nói không sao đâu.

Làm thế quái nào mà tôi có thể nhớ tên của tất cả các thành viên trong clan và có tất cả thông tin ở trong tay được chứ?

Tên nào cứ tung tin đồn nhảm vậy? Mà có nhiều người thế này thì biết được ai đây.

Tôi không hề biết tới những thợ săn ngoài clan. Thường thì cứ khi nào đến Hiệp Hội là lúc đó tôi đều đang bực rồi.

Nên là? Tôi thật sự phải có đủ thông minh để nhớ hết từng người một sao? Có biết cái đống thông tin đó nhiều thế nào không?

Được rồi, được rồi, bình tĩnh nào.

Tino rất đáng tin cậy. Tất nhiên nếu tôi biết một thợ săn cấp 5 đã mất tích thì tôi sẽ không để em ấy đi rồi. Cơ mà giờ chưa phải lúc để hoảng loạn,

... Nghĩ lại thì, khi Tino đọc yêu cầu, em ấy có nói mình mới chỉ cấp 4 thôi phải không nhỉ.

Tên Gark khốn nạn, dám đưa ra một nhiệm vụ vô lý như này. Tôi sẽ phải làm gì nếu đàn em dễ thương của mình bỏ mạng đây.

Tôi hít một hơi thật sau để cho tim đập chậm lại.

Trước hết phải giữ được danh dự của một clan master đã.

Nếu tôi bị cách chức thì chẳng sao. Tôi thậm chí còn muốn như thế ấy chứ. Cơ mà đấy đâu phải là vấn đề cần lo lúc này.

“Đ-Đây cũng là để rèn luyện thôi. Sẽ ổn thôi, Tino còn đem theo ba người nữa đi cùng mà.”

Cậu nhóc Gilbert ít nhiều gì cũng đã biết nghe lời Tino trong thời điểm hiện tại.

Mà còn có Ruda với Greg-sama nữa, chuyện sẽ ổn thôi.

Trước những lời nói đó, phản ứng của anh leader không hề như tôi mong đợi.

Đôi má căng lên vì lời xin lỗi lúc nãy bỗng co rúm lại.

“Ch-Chà, tôi hiểu rồi...”

“... Một nhiệm vụ khó như vậy mà chỉ thêm có ba người...”

“Q-Quả nhiên đây chính là thứ khiến『Strangry』nổi tiếng là party đứng đầu nhỉ-”

Những thợ săn xuất sắc đang nhìn tôi với ánh mắt cứ như thể tôi là quái vật vậy.

Nổi tiếng!? Ý mấy người nổi tiếng là sao chứ...

Tay chân tôi bủn rủn cả ra và tí thì tôi ngã xuống.

Leader

với vẻ mặt mới đây còn cười tươi bỗng chốc đứng dậy, biểu cảm cứ như thể nhìn thấy một con quái vật.

Tôi nhặt『Cẩu Xích』đã được sạc đầy lên và dắt lại trên thắt lưng, đó là vị trí tôi vẫn thường để nó.

Sau khi hắng giọng một cái, tôi cố tỏ ra lạnh lùng.

“Xin lỗi nhưng tôi vẫn còn một số việc phải xử lý. Tôi định sẽ đi quanh đây. Cảm ơn vì đã sạc nó hộ nhé.”

“K-Không không. Bọn tôi mới phải xin lỗi vì đã để anh phải nghe câu chuyện nhàm chán như thế này.”

Giọng nói còn run run của anh ấy bỗng trở nên lịch sự và chuyên nghiệp hơn hẳn.

Trước khi tôi để ý, các thành viên ở bàn khác cũng đang liếc nhìn chúng tôi.

Trời ơi. Cứ thế này thì tôi sẽ mang tiếng là một thằng rác rưởi đưa ra cái yêu cầu vô lý cho Tino mất.

Không phải. Tôi đâu có cố ý đâu.

Tôi liếc nhìn xung quanh. Dù sao thì cũng chẳng biết phải đi đâu nên đành phóng thẳng tới phòng của Clan Master.

Giờ chẳng có Ark ở đây để nhờ. Mà các thành viên của Strange Grief cũng chưa quay về nữa.

Vốn dĩ để thực hiện một nhiệm vụ thì cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng. Nhưng lần này là cứu người nên tôi đã quá vội vàng. Giờ nhóm của Tino chắc hẳn phải đến chỗ bảo điện rồi.

Không còn thời gian nữa. Trong lúc đang hỗn loạn, tôi cố gắng tự trấn an bản thân.

“Ổ-Ổn thôi mà. Còn có thanh Luyện Ngục Kiếm nữa... Phải rồi, chỉ cần có Luyện Ngục Kiếm thì không sao đâu!”

Nhắc mới nhớ.

Lúc test năng lực của nó, tôi đã dùng cạn mana cmnr. Cậu nhóc Gilbert chắc đã sạc lại trước khi đi rồi nhỉ?

--------------------------------------------------------

Shutra: Tiêu đề là 節穴, thật sự mình cũng chẳng biết dịch thế nào cho hay nữa. Mọi người nghĩ ra được tên hay hơn thì cứ bình luận xuống bên dưới nhé.

Truyện Chữ Hay