“Ít nhất mọi thứ đã ổn thỏa. Như này thì có thể thực hiện nhiệm vụ rồi. Không hổ danh là Master, đưa ra một quyết định tuyệt vời như vậy…”
Một giọng nói không chút căng thẳng phát ra từ phía trên đầu.
Bị đánh cho bầm dập, Gilbert cố để di chuyển cơ thể nhưng nó đau nhức khủng khiếp. Cậu trừng mắt nhìn Tino người đang nhìn xuống từ phía trên.
Ánh mặt lạnh lùng đó, cứ như thể đang nhìn một con côn trùng vậy.
Mạnh quá. Mạnh kinh khủng mặc dù cô ấy cũng cùng thế hệ.
Tốc độ cực kì nhanh và còn cả sức nặng trong từng đòn đánh nữa.
Tuy đã cố hết sức nhưng khi những đòn đánh đủ sức để đánh bại cả『Huyễn Ảnh』sượt qua thôi cũng đủ để thổi bay cậu.
Chuyện này khác hẳn so với những tên côn đồ cậu từng đụng độ từ trước tới giờ.
Hơn hết, chuyển động của Tino chắc chắn là để đối phó với con người.
Trái ngược với con người,『Huyễn Ảnh』có một cơ thể bền và mạnh hơn. Những kĩ thuật như làm chấn động não hay chặn đòn bằng tay không có tác dụng khi đối đầu với chúng.
Mà hơn hết, đối thủ vẫn còn dư sức để đánh thêm mấy đòn như vậy nữa.
Mọi người nói rằng clan Dấu Chân tập hợp rất nhiều thành viên trẻ có tiềm năng, nhưng thế này thì đúng là vượt qua cả mong đợi rồi.
Đòn đầu tiên khá bất ngờ nên cậu đã phải thận trọng hơn. Đơn giản mà nói thì cậu hẳn đã nhận ra cách biệt thực lực giữa hai người rồi.
Đây đúng là một cú sốc khá lớn đối với chàng trai còn chưa bao giờ bại dưới tay người cùng tuổi.
Đâu thể viện cớ là vì không được dùng thanh kiếm bởi chính cậu đã ném nó đi, vả lại đối thủ cũng chẳng có lấy một món vũ khí nào. Thất bại của cậu không thể nào bào chữa được.
Nhưng mục tiêu của Gilbert còn hơn cả thế này nữa.
“Vẫn còn tỉnh táo được cơ à?”
Cậu cố gắng đứng dậy nhưng chẳng còn chút sức lực nào. Đầu ngón tay mất đi cảm giác và chân tay cậu cũng không còn năng lượng nữa. Nếu có thể đứng dậy thì liệu có đứng vững nổi không đây?
Cơ thể của Gilbert đủ cứng để có thể chịu được vài phát đạn mà vẫn di chuyển được. Cậu cũng đã từng bị thương trong vài lần săn trước đây nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta phải trải qua cái cảm giác bị đánh bại bởi một người thậm chí còn không dùng vũ khí.
“Chết.... Tiệt…”
“Thanh kiếm đó, hãy dùng nó đi.”
Tino nói với giọng mệt mỏi. Vũ khí chính của Gilbert - Luyện Ngục Kiếm đã bị vứt xó trước đó giờ đang nằm trong tầm nhìn của cậu.
『Luyện Ngục Kiếm』
Là một bảo cụ cậu nhận được từ bảo điện cấp 1『Sân Tập Của Chiến Binh Kì Cựu』.
Nó là một món vũ khí mạnh mẽ đã giúp đỡ Gilbert rất nhiều kể từ những ngày đầu.
Việc có được nó cũng chính là điều may mắn nhất của Gilbert, người gần như đã gục ngã ở Đế Đô.
Nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm màu đỏ nhạt, Gilbert chống tay đứng dậy và hét toáng lên.
“Ai, mà, thèm, dùng, nó, chứ!”
Thật thảm hại. Chắc chắn thanh Luyện Ngục Kiếm là một món vũ khí cực kỳ lợi hại.
Vào lúc cậu nhận được nó, các chuyên gia giám định của Hiệp Hội Mạo Hiểm đã cực kì bất ngờ bởi độ xuất sắc của bảo cụ này vượt xa những gì có thể mong đợi ở một bảo điện cấp 1.
Tuy nhiên đây cũng chính là lý do lúc này Gilbert không muốn động đến nó.
Một đối thủ cùng tuổi và còn dùng tay không. Nếu nhặt thanh kiếm lên lúc này sẽ chỉ để lại cảm giác rằng tất cả những thành tựu cậu đạt được cho đến lúc này đều là nhờ bảo cụ này vậy.
Tino đã không động thủ vào lúc này. Sau một thoáng nghỉ ngơi, Gilbert tiếp tục đứng dậy một lần nữa.
Đôi lông mày của Tino cau lại rồi cô ấy nói.
“Lòng tự tôn đó… Thật vô nghĩa.”
Tư thế của cô ấy không hề có chút sơ hở nào. Mặc dù không mệt, không đổ lấy một giọt mồ hôi nhưng cô vẫn không tỏ ra bất cẩn trước một kẻ địch yếu hơn mình.
Cậu biết. Rằng nếu cô ấy nghiêm túc thì cậu đã toi từ đời nào rồi. Cái thể trạng đó chắc chắn dư sức để làm được điều này.
Cậu hạ thấp tư thế trong khi vừa thở gấp, vừa chịu đựng cơn đau âm ỉ chạy dọc toàn thân.
Cậu thậm chí còn không có đủ sức lực để gầm lên nữa. Cậu ta nhìn chằm chằm với ánh mắt của một con thú.
Sơ hở của cô ấy sẽ là chỗ nào đây? Tino có một cơ thể mảnh mai nhưng về thể lực chắc chắn sẽ hơn cậu, nếu có thể ra một đòn chí mạng thì--
Nhưng cậu thậm chí còn còn chẳng chạm nổi vào cọng tóc của cô ấy. Các đòn đánh của Gilbert hoàn toàn đã bị nhìn thấu rồi.
Trong lúc đang liều mạng để tìm cách chiến thắng, giọng nói của Thiên Biến Vạn Hóa bỗng lọt vào tai cậu.
“Dừng ở đây được chưa? Mục đích của lần này là để kiểm tra khả năng, cậu hiểu rồi phải không?”
“......”
“Này, party mà cậu từng gia nhập, cậu đã tự mình rời đi, đúng chứ?”
“-!?”
Cậu theo phản xạ bỗng nhìn sang Thiên Biến Vạn Hóa. Nét mặt của anh ta ẩn chứa một nụ cười nhẹ.
Như thường lệ, vẻ ngoài của anh ta chẳng có gì là đáng sợ. Tóc đen, mắt đen, chỉ là một con người bình thường.
Không có dấu hiệu gì cho thấy là một thợ săn với lượng mana material khổng lồ. Huy hiệu của Dấu Chân cũng không thấy, và thậm chí là cả huy hiệu của Strange Grief cũng không có luôn. Nếu không phải vì mặc cái áo khoác đen đó, sẽ chẳng có ai bảo anh ta là một thợ săn cả.
Thật vậy, cậu ta đã rút lui. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời party mà cậu đã gia nhập khi lần đầu đến Đế Đô, mọi người thậm chí chỉ mới hợp tác với nhau được sáu tháng.
Đồng đội của Gilbert Bush đã không thể bắt kịp sức mạnh của cậu.
Cậu bỗng chốc rùng mình. Thiên Biến Vạn Hóa nói với một nụ cười đầy bí ẩn.
Trong khoảng thời gian ngắn sống tại Đế Đô, Gilbert đã nghe tin này rất nhiều lần. Rằng có một người đứng trên đỉnh cao của tất cả những thợ săn ở nơi đây.
Một nhóm thợ săn sở hữu những biệt danh chỉ dành cho những người ưu tú, lãnh đạo của Strange Grief.
“Làm sao mà…”
“Bởi vì tôi cũng đã trải qua những điều tương tự…. Sự cách biệt về tài năng, tôi có thể hiểu được điều đó. Nhưng trong trường hợp của tôi đối với Strange Grief thì tôi đã không bỏ rơi họ.”
Những lời đó đã được che đi ý nghĩa thật sự nên trong một khoảnh khắc, cậu đã không hiểu anh ta vừa nói cái gì.
Tuy nhiên ngay khi vừa hiểu được những lời đó, khuôn mặt của cậu cứng đờ.
Những người có biệt danh thật sự là rất ít.
Chúng chỉ được trao cho những thợ săn với khả năng đặc biệt và đã chinh phục qua rất nhiều bảo điện. Lúc này, đó chính là thứ mà Gilbert không không thể nào với tới được.
Người đó, người được ca tụng vì nắm giữ trong tay những thành viên tài năng như đá quý - người đàn ông ở trước mặt cậu…
“Tôi nghĩ là party này sẽ cho cậu những trải nghiệm hay ho đấy. Có thể sẽ còn vài thứ khiến cậu băn khoăn, nhưng được đồng hành với những người cùng tầm tuổi không phải rất tốt sao?”
Một sự hiện diện yếu đuối với thể chất thậm chí trông còn yếu hơn cả Tino.
Vào lần đầu tiên gặp nhau, Gilbert đã nghĩ rằng anh ta chỉ là một tên yếu nhớt. Nhưng ngay bây giờ, sự thật vượt xa suy nghĩ của cậu nhiều.
Trước khi kịp nhận ra, tay chân cậu đang run lẩy bẩy, má thì co giật, thậm chí còn khó thở nữa. Dù đang khô hết cả miệng nhưng cậu vẫn không thể ngừng rời mắt khỏi chàng thanh niên trước mặt.
Có rất nhiều huyễn ảnh ở trong các bảo điện.
Những huyễn ảnh ăn thịt con người. Những huyễn ảnh giả dạng thành con người.
Một số con có trí thông minh, một số con thì có năng lực độc đáo, một số khác chỉ đơn giản là mạnh, và cũng có cả những con sẽ dẫn dụ bạn bằng lời nói nữa.
Tuy nhiên, so với những『Huyễn Ảnh』đó thì người đàn ông trước mặt khó hiểu hơn nhiều.
Thiên Biến Vạn Hóa. Cậu vẫn thường nghe đến cái tên này nhưng lại chưa bao giờ được kể xem anh ta là kiểu thợ săn như nào.
Thiên Biến Vạn Hóa thản nhiên bước đến gần thanh Luyện Ngục Kiếm.
Và ngay sau đó, khoảnh khắc mà anh ta đá vào lưỡi kiếm.
Một ngọn lửa đỏ rực đã bùng lên, bao quanh thanh kiếm vẫn còn đang trong vỏ.
Tiếng gió rít dữ dội kèm theo khi ngọn lửa hình thành một vòng xoáy.
Cậu không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù đã nhìn thấy nhưng não bộ cậu lại chối bỏ nó.
Greg cũng kinh ngạc quay sang Ruda.
Trong cơn lốc xoáy lửa đó, Thiên Biến Vạn Hóa chẳng có biểu hiện gì của việc bị đốt cháy bỗng lên tiếng.
“Cho phép sử dụng và mở rộng phạm vi của thuộc tính hử? Một thanh kiếm đơn giản nhưng lại khá tốt, hãy trân trọng nó nhé."
Cánh tay của anh ta được bọc trong ngọn lửa cứ như một bộ áo giáp. Và cả đôi mắt màu đỏ tươi cũng hiện rõ lên.
“Kh-Không thể nào. Anh... làm sao có thể sử dụng nó cơ chứ! Luyện Ngục Kiếm… là một bảo cụ! Là một bảo cụ đấy!”
Bảo cụ là những tạo vật rất mạnh mẽ nhưng đồng thời cũng đòi hỏi sự tinh tế ở người sử dụng.
Bảo cụ càng mạnh thì người dùng càng phải luyện tập nhiều hơn để có thể sử dụng được sức mạnh thực sự của nó.
Ngọn lửa cứ thế bùng lên và tạo thành hình một đôi cánh lửa sau lưng Thiên Biến Vạn Hóa.
Bài dạy dỗ từ Tino, muộn phiền, hối tiếc và cả sự bướng bỉnh. Cậu lúc này đã quên đi tất cả những điều đó và hét lên.
“Thậm chí còn không cầm vào cán kiếm…!? Không thể nào! Chuyện này… Thật vô lý…”
Là chủ của thanh kiếm, Gilbert mới chỉ sử dụng được kĩ năng『Cường Hóa Kiếm』, vừa đủ để có thể khiến ngọn lửa bao quanh thanh kiếm.
Kích hoạt nó cũng không có khó gì. Nhưng ngay từ đầu thì thanh kiếm cũng chẳng có công tắc hay hướng dẫn sử dụng.
Cậu có thể nhận ra điều mà Thiên Biến Vạn Hóa làm thật không bình thường chút nào, bởi vì bảo cụ này là của cậu và chỉ cậu mới có kinh nghiệm sử dụng nó.
Chàng trai trẻ đứng đó, thân thể được bao quanh bởi ngọn lửa và mỉm cười. Mái tóc đen phản lại ánh lửa và tỏa sáng rực rỡ.
Không thể tin được. Đẳng cấp này, hoàn toàn khác xa so với Tino.
Con đường mà Gilbert đang hướng tới không hề có một hình ảnh như vậy.
Một điều gì đó không rõ ràng. Một cảnh tượng thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong tưởng tượng của cậu. Cậu buột miệng buông ra một câu nói. Giọng cậu run run thật không hề giống như lúc bình thường.
“Quái… Vật…”
Chẳng có lấy chút ngạc nhiên, Tino nhìn xuống Gilbert.
Do ngọn lửa, cái bóng của Thiên Biến Vạn Hóa trải rộng ra, cũng giống như tên nhóm của anh ta vậy. Một hồn ma đang than khóc.
------------------------------------------------------------------
À thì tình hình là trưởng nhóm hiện tại vì công việc khá bận nên đã giao cho mình việc tiếp quản pj này. Tiến độ có thể sẽ không nhanh được như trước nhưng sẽ cố gắng ra chap đều. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ nhé.