Trans: Độc Cô Toàn Bại
******************
Hãy trở thành Thợ Săn Kho Báu.
Đó là một chuyện cũ khi tôi còn là thằng nhóc chưa đến 10 tuổi.
Một trong số những người bạn thuở nhỏ của tôi đã nói vậy khi chúng tôi vẫn là một đám trẻ thường hay chơi đùa cùng với nhau.
Đó là một cậu bé vô tâm nhưng mạnh mẽ và dũng cảm.
Hãy trở thành thợ săn kho báu. Tất cả các bảo điện giàu có và vinh quang ở khắp thế giới sẽ là của chúng ta. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là trở thành những anh hùng mạnh nhất thế giới. Nếu là chúng ta… sáu người chúng ta, thì chắc chắn sẽ làm được.
Trước lời đề nghị vô lý này, người bạn nhanh nhẹn và khéo léo đồng ý.
Người bạn thích đọc sách dè dặt nghe theo, còn người bạn ít nói nhưng đáng tin cậy gật đầu.
Đứa em gái lúc nào cũng ở sau lưng tôi nhìn tôi với vẻ chờ mong, và tôi cũng đồng ý.
Từ xưa tới nay, những thợ săn kho báu đi đến các tàn tích ở khắp nơi, mang về những bảo cụ huyền bí, đều trở thành những ngôi sao sáng chói. Tiền bạc, danh vọng, ngoài nó ra không còn cách nào nhanh hơn để có được mọi thứ và trở nên vĩ đại.
Dĩ nhiên là có nguy hiểm rồi. Nguy cơ tử vong là rất cao.
Và vài năm sau. Là kết quả của sự chăm chỉ và giúp đỡ lẫn nhau, chúng tôi đã bình an đạt được điều kiện để trở thành thợ săn.
Dù nói vậy thì, bạn chỉ cần đăng ký chứng chỉ là sẽ được cấp ngay lập tức.
Người bạn vô tâm, mạnh mẽ và anh hùng trở thành một kiếm sĩ vô song. Người bạn nhanh nhẹn khéo léo thì trở thành một đạo tặc (chỉ là tên gọi chứ không phải tội phạm gì) có thể nhìn thấy mọi bẫy rập để dẫn đường cho cả nhóm.
Còn những người khác, bất kể thế nào thì họ cũng là những viên ngọc quý giá sở hữu tài năng đặc biệt.
Nhưng từ trước khi trở thành thợ săn, vài điều đã trở nên rõ ràng ngay khi chúng tôi luyện tập cho mỗi vai trò tương ứng.
Tôi là người duy nhất không sở hữu tài năng đặc biệt.
Tôi là người duy nhất không thể làm tốt hơn mức trung bình.
Trong số bốn người bạn, em gái tôi, và tôi, chỉ có mình tôi là không làm được gì ra hồn.
Chỉ có mỗi tôi là không có cách nào trở thành anh hùng.
§
§
§
Tôi cảm thấy buổi sáng thật là tồi tệ.
Những đám mây đen đặc che phủ bầu trời. Nếu nhắm mắt lại, bạn có thể nghe được âm thanh của những hạt mưa rơi trên mặt đất. Mùi hôi của nước. Mùi của bùn đất.
Mặt đất trở nên lầy lội do thời tiết xấu đã kéo dài tận 3 ngày. Dù là ban ngày nhưng bên ngoài vẫn rất âm u.
Bất chấp cơn mưa không ngớt, nhiều nam thanh nữ tú vẫn đang xếp hàng cạnh một tòa nhà đá trông có vẻ vững chãi.
Có người nhìn như đã chết rồi, có người thì la hét ầm ĩ. Lại có người không phải là con người thuần túy mà mang những đặc điểm cho thấy họ thuộc chủng tộc khác. Điều duy nhất chung giữa bọn họ là, tất cả đều có vẻ ngoài nghiêm túc.
Một bộ giáp lấm bẩn mà bạn sẽ chẳng biết làm từ loại da gì. Một cái áo choàng che giấu toàn bộ cơ thể của người mặc. Vài người còn mặc nguyên bộ trọng giáp kim loại. Khá nhiều trong số họ đang cầm kiếm hoặc những loại vũ khí nặng khác.
Vì thời tiết xấu nên đường phố vắng người, vậy nên một góc này của thành phố trở nên náo nhiệt đến kỳ lạ.
Mọi người tụ lại đây là vì một cơ hội nhỏ nhoi.
Họ phô diễn tên tuổi và sức mạnh của mình với tư cách là một thợ săn, hòng gia nhập vào một party.
Nghề thợ săn kho báu luôn là một nghề hào nhoáng.
So với những nghề khác thì nó rất nguy hiểm, nhưng nếu bạn có tài năng — tiền bạc, danh tiếng, quyền lực — bạn sẽ có mọi thứ.
Sinh ra trong một gia đình quý tộc hoặc thương nhân giàu có, kiểu vinh quang này không phải thứ có thể tìm kiếm được.
Thợ săn thường làm việc trong một nhóm gọi là party. Nếu ngay từ đầu một thợ săn gia nhập vào một party nhiều kinh nghiệm, họ sẽ giảm được nhiều nguy hiểm so với người không gia nhập.
Những thợ săn tích cực luôn tìm kiếm những đồng đội tài giỏi. Hiện tại mọi người tụ tập lại đây là một sự kiện kiểu như vậy.
Vì trời đang mưa nên tôi nghĩ sẽ không có nhiều người xuất hiện, nhưng hóa ra lại có khá nhiều người đến. Sau khi thở dài một tiếng, tôi cũng đi đến cuối hàng. Bởi vì không có mái che nên ai cũng ướt sũng.
Tôi kéo mũ trùm của áo choàng lên, chờ đợi trong khi co người lại. Khi xếp hàng mà chẳng quen biết ai thì bạn sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn chán.
"Aaaaa! Người ở đâu ra mà lắm thế này! Vẫn còn chưa vào được nữa!"
Một tiếng quát khó chịu phát ra từ đầu hàng. Tôi thu mình lại nhiều hơn nữa.
Dù có đẹp trời thì chờ đợi vẫn là một việc tồi tệ, mà trời mưa khiến nó lại còn tồi tệ hơn. Tôi hiểu sự khó chịu của họ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy.
Thợ săn là những người mạnh mẽ, nhiều người trong số họ khá nóng nảy. Sẽ chẳng ai vui sướng gì nếu một cuộc ẩu đả diễn ra và kéo họ vào đó.
Một trong những năng lực của thợ săn là thể trạng. Thể trạng của tôi chỉ ở mức trung bình, nhưng hầu như mọi người xung quanh đều cao hơn tôi một cái đầu.
Họ có sức mạnh vượt xa người thường và dùng chúng để chiến đấu ngang cơ với quái vật.
Mà bản chất thật của mấy người này cũng chính là mấy con quái vật đội lốt người rồi.
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đứng một chỗ cầu nguyện rằng tình hình sẽ dịu xuống và không dây vào tôi.
Điều lạ là, lần này lời cầu nguyện của tôi đã linh nghiệm, không còn náo động nữa rồi.
Hàng người nhích về phía trước một chút. Trong khi tôi đang cố thu người lại và tránh chạm mắt với ai, thì người ở đằng trước đã quay đầu lại nhìn tôi.
Đôi mắt xanh đẹp đẽ nhìn thẳng vào tôi.
"Xin lỗi vì đã làm phiền, cậu cũng muốn gia nhập một party à?"
"À… Vâng."
Một giọng nói vui tươi lạ thường. Có vẻ như sẽ có rắc rối nếu tôi bơ đi, vậy nên tôi miễn cưỡng nhìn vào một điểm ở dưới mắt của người này.
Người đã nói với tôi là một nữ thợ săn tuổi gần đôi mươi, mái tóc nâu nhạt được chải chuốt tốt và đôi mắt màu xanh lam. Cô ấy mặc áo khoác dài, một chiếc túi to gắn trên cái thắt lưng dày.
Cô ấy mặc trang phục tiêu chuẩn của một thợ săn, nhưng mái tóc đẹp và thái độ thân thiện trông không giống như một thợ săn đã dành nhiều thời gian tìm tòi trong những tàn tích nguy hiểm. Quần áo của cô ấy vẫn còn mới và nguyên vẹn.
Thời buổi bây giờ, nữ thợ săn không phải là hiếm có khó tìm, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì họ đại khái được chia thành hai kiểu.
Một là những người tràn đầy hy vọng trước khi hoặc chỉ vừa trở thành thợ săn. Và một là những con 『quái vật』sở hữu tài năng xuất chúng giống như bạn của tôi, đã trải qua vô số những cuộc phiêu lưu mà vẫn không mất đi vẻ rạng ngời.
9/10 trường hợp là thuộc về kiểu trước, nhưng bạn sẽ không bao giờ biết chắc được. Trong giới thợ săn có nhiều người che giấu năng lực của mình.
Trước ánh mắt nghi ngờ của tôi, nữ thợ săn cười gượng, nhưng rồi thay bằng biểu cảm tươi sáng hơn và chìa tay ra.
Có lẽ cô ấy không phải loại người sẽ lập tức động tay động chân.
Trong đầu, tôi âm thầm xếp hạng nguy hiểm mức E cho nữ thợ săn này. Đó là cấp độ dành cho người trông có vẻ an toàn nếu chỉ nhìn qua bề ngoài.
“Tôi tên Ruda Runebeck, một thợ săn cấp 3. Tôi chỉ vừa thăng cấp mấy hôm trước.”
Thợ săn cấp 3… là bậc trung rồi. Có vẻ như cô ấy giỏi hơn so với vẻ ngoài của mình.
Tôi lặng lẽ tăng xếp hạng nguy hiểm của cô gái này lên D. Ít ra thì cô ta cũng không phải là lính mới như bề ngoài.
Các thợ săn kho báu nằm dưới sự quản lý của một hiệp hội gọi là『Hiệp Hội Thám Hiểm』, nơi sẽ phân cấp dựa theo thành tích của thợ săn.
Có tất cả 10 cấp, và cấp 3 đảm bảo năng lực và thành tích của thợ săn nằm ở bậc trung.
Một thống kê cho thấy 70% thợ săn dừng lại ở cấp 3, vậy nên Ruda đạt đến cấp độ này khi còn trẻ như vậy chứng tỏ cô ấy có nhiều tiềm năng.
Cảnh giác không bao giờ là thừa cả.
Tôi hé môi ra. Tôi đã không được uống giọt nước nào kể từ buổi sáng, và tôi còn phải chạy để đến đây. Giọng tôi phát ra nghe rất khô khốc.
“...Tên tôi là… Cry Andoric… hân hạnh được gặp cô, Ruda.”
Tôi trả lời mà không bắt tay.
Điều lớn nhất tôi học được trong 5 năm làm thợ săn là cảm giác nguy hiểm.
Bạn có thể bị ném đi nếu bạn bắt lấy bàn tay này, hoặc nếu không bị ném đi thì bạn sẽ bị bóp nát. Ngay khi bạn bắt lấy tay của họ, bạn sẽ có nguy cơ bị giết.
Dĩ nhiên, nếu không bắt tay thì họ cũng có thể xem bạn như kẻ thù.
Ruda nhíu mày trong chốc lát, nhưng rồi lập tức tươi cười.
“Cậu cũng solo ư? Mọi người đều sắp bùng nổ... thật là một cảm giác tồi tệ.”
“........”
“Trước giờ tôi đều đi săn một mình, nhưng dạo gần đây tôi đã đụng đầu vào tường rồi… Đúng lúc đó thì tôi lại nghe một cuộc tuyển mộ lớn nên tôi quyết định đến đây.”
Treo trên thắt lưng quanh eo cô ấy là cái vỏ kiếm. Cô ấy đeo con dao găm trên đó.
Bên trong bảo điện có rất nhiều loại cạm bẫy. Mang một con dao với khả năng sát thương thấp như vậy, Ruda có lẽ là một thợ săn giỏi trong việc phá bẫy hơn là năng lực chiến đấu.
Không, tất cả các kỹ năng đều thiết yếu đối với thợ săn solo.
Để chinh phục một bảo điện yêu cầu nhiều loại kỹ năng khác nhau, một người thì hầu như không thể nào lo liệu tất cả được.
Không phải mọi thợ săn đều đi thám hiểm bảo điện, nhưng để đạt được cấp 3, thành tích chinh phục một bảo điện là bắt buộc. Nếu bạn có khả năng tự solo để làm điều đó thì việc nhận được cấp 3 trong một khoảng thời gian ngắn là điều dễ hiểu.
Hẳn đây là cái người ta gọi là『thiên tài』rồi.
Tôi không biết mình nên nói gì, vì vậy tôi miễn cưỡng nở một nụ cười.
Khi bị chiếu bí thì bạn cứ việc cười, đó là điều tôi học được trong những năm qua.
“Chỉ có một mình… điều đó thật khó khăn.”
“Phải! Đúng là vậy! Tôi đã đến『Hang Ổ Sói Trắng』nhưng không thể tự làm được…"
Mắt Ruda lấp lánh như thể cô ấy khao khát có được một người để trò chuyện.
"Đó là lý do tôi nghĩ… tôi nên thử gia nhập một party."
Nếu có 5 thợ săn cấp 3 khác thì hoàn toàn có thể chinh phục『Hang Ổ Sói Trắng』.
“Hầy… Cô nói『Hang ổ Sói trắng』ư? Cô có biết đó là chỗ nào không vậy?
Gương mặt của Ruda trở nên nghiêm túc khi nghe một giọng nói như thể khinh thường cô ấy.
Giọng nói phát ra từ một người đàn ông cao lớn đứng phía trước chúng tôi. Anh ta mặc bộ giáp kết hợp giữa da và kim loại với chiếc áo khoác đã bị máu nhuộm tối màu. Nếu Ruda trông như một thợ săn còn non và xanh thì anh ta là một chiến binh lão luyện.
Không phải thợ săn toàn là những gã như thế này, nhưng sự thật là có vô số những kẻ máu nóng như vậy. Kỹ năng của thợ săn càng cao, máu của bọn họ sẽ có xu hướng càng nóng.
Tại Hiệp Hội, người ta còn nói máu nóng là một phần trong văn hóa của thợ săn.
Ruda bật lại gã đàn ông cao hơn cô hai cái đầu mà không hề sợ hãi.
“Gì đây? Ngứa mông à? Nếu anh ngứa thì cứ việc nói ra!”
“Chà, một thợ săn cấp 3? 『Hang Ổ Sói Trắng』? Đây không phải là chỗ cho đám gà mờ chơi đùa.”
Má của người đàn ông co giật cùng một nụ cười mà bạn không thể nói rằng đó là cười. Những người khác trong hàng thì nhìn lại một cách khó chịu hoặc thích thú.
Tôi lén bước lùi lại một bước. Cố không dính líu đến những cuộc cãi vã, đó là một bài học khác khi tôi trở thành thợ săn. Nếu bạn bị kẹt vào đó rồi bị thương thì sẽ chẳng ai giúp bạn cả.
“Những kẻ đi đến đây là những người tự tin vào năng lực của bản thân. Có biết tuyển thành viên vào ngày hôm nay chính là clan『Dấu Chân』không? Tuy chỉ là một clan mới nổi, nhưng đó là clan có phát triển nhanh nhất ở đế đô. Dù cô có nói gì thì việc một kẻ nửa mùa như cô trà trộn vào đây cũng đủ để khiến toàn bộ chúng tôi khó chịu.”
Clan được tạo nên bởi nhiều thợ săn. Một nhóm thường hay làm việc cùng nhau tạo thành một party. Nhiều party hợp lại tạo thành một clan.
Có nhiều lý do để tập hợp lại với nhau. Ví dụ, chia sẻ thông tin hoặc mượn vật phẩm. Nếu một party thiếu người thì cũng có thể mượn tạm từ party khác. Và nếu một bảo điện quá khó xơi, các party sẽ hợp sức lại đánh hội đồng nó.
Xây dựng các mối quan hệ là điều cần thiết để việc đi săn diễn ra trơn tru. Vì thế nên Hiệp hội cũng khuyến khích các thợ săn thành lập clan.
Đợt tuyển dụng thành viên lần này cũng được tổ chức bởi một clan.
『Dấu Chân』là clan có tiếng tại Đế đô Zebrudia này.
Tên chính thức của nó là 『First Step』. Nó là một clan của các các party trẻ. Dù lịch sử vẫn còn ngắn ngủi, clan này đã gây dựng được nhiều ảnh hưởng tại đế đô.
Ban đầu, việc tuyển thêm thành viên chỉ diễn ra khi cần thiết. Nhưng sau đó, hằng năm『Dấu Chân』lại triệu tập các party lại để tổ chức một buổi tuyển dụng lớn. Việc đó hiện đang diễn ra ở đây.
Không phân biệt tuổi tác hay cấp độ, các ứng viên được cung cấp một bài kiểm tra. Nếu họ vượt qua, họ sẽ được kết nạp làm thành viên.
Dĩ nhiên, cấp độ trung bình của các thành viên『Dấu Chân』khá là cao. Chỉ có vài người được nhận mà thôi. Nhưng với những thợ săn không có nhiều quan hệ và tự tin vào năng lực của mình thì đây là một cơ hội lớn.
Nhưng đừng hiểu nhầm. Các thành viên của Dấu Chân là những người đỉnh nhất ở đế đô. Giống như những người bạn của tôi vậy, cấp độ tài năng cần thiết phải ở mức thiên tài. Hầu hết những người nhận bài kiểm tra sẽ phải nản lòng thoái chí.
“Ha? Tờ giấy thông báo không nói về yêu cầu cấp độ. Với lại tôi là một cấp 3 đấy!”
“Hừ, cấp 3 hiển nhiên là ở tầm trung. Nhưng Dấu Chân cần một người cấp 3 để làm gì chứ!”
Người đàn ông cao lớn nhe răng với Ruda khi anh ta hét vào mặt cô.
Đúng như người đàn ông cao lớn nói, cấp 3 chỉ là tầm trung… hoàn toàn ở mức trung bình. Với một party nổi tiếng, cấp 3 chẳng đáng là gì. Hầu như mọi thành viên của Dấu Chân đều ở trên cấp độ đó.
Tuy nhiên, Ruda chỉ là cấp 3 ở hiện tại. 70% kẹt lại ở đó, nhưng nếu bạn có năng lực thì cấp độ sẽ còn tăng lên nữa. Với một người chỉ solo mà đã đi xa đến mức này, sẽ không quá khó để thu thập thêm kinh nghiệm khi có được sự hỗ trợ của một party.
Vì lý do này nên Dấu Chân không đặt ra hạn chế cấp độ.
Dù nghĩ vậy trong đầu, nhưng chuyện có thể sẽ tệ đi nếu tôi nói ra, vì vậy tôi sẽ giữ mồm giữ miệng. Tôi không nên nói điều gì không cần thiết cả.
Khi tôi đứng im quan sát, người đàn ông cao lớn và Ruda dần trở nên nóng nảy.
Người đàn ông cao lớn chửi bậy, anh ta sờ vào thanh kiếm chỗ thắt lưng để khoe hàng ra. Đó là một thanh trường kiếm bự chà bá dài chừng một mét. Không như con dao găm của Ruda, đó là một món vũ khí dùng để chính diện chém giết ma vật và huyễn ảnh.
Chỉ với con dao ngắn, Ruda đang gặp bất lợi lớn. Người đàn ông cao lớn chắc chắn là không thấp hơn cấp 3.
“Ồ? Anh không định làm tới ư? Được thôi, vậy thì tự tôi sẽ làm.”
Ruda không biểu hiện ra một chút nhượng bộ nào. Đôi môi kiều diễm của cô ấy cong lên, và gương mặt nở một nụ cười hoang dại. Cô vuốt ve con dao trên eo một cách thuần thục, rồi rút nó ra ngoài.
Thợ săn kho báu bị đối xử theo cách khác với người thường. Nếu một cuộc ẩu đả diễn ra giữa thợ săn với người thường, thợ săn sẽ tự động bị đổ lỗi. Nhưng trong trường hợp ẩu đả giữa các thợ săn với nhau, người rút kiếm trước là người có lỗi.
Đó là lý do vì sao người đàn ông cao lớn không rút kiếm trước. Anh ta có quá nhiều kinh nghiệm ẩu đả.
Ngay cả khi Ruda bị người đàn ông cao lớn không rõ tên hành cho ra bã, thì điều đó cũng không được tính là tình tiết giảm nhẹ.
Dù có sự khác biệt về cấp bậc giữa hai bên thì tòa án cũng sẽ không xét đến.
Cả hai người bọn họ đều là quái vật. Tại sao tôi lại dính vào cái mớ này khi chỉ vừa xếp hàng thôi chứ?
Buồn chán với mưa, gió và trận chiến ngớ ngẩn nổ ra trước mặt tôi, một quân nhân đế quốc mặt đồng phục màu trắng bước ra khỏi tòa nhà.
Trên cổ áo của anh ta có biểu tượng dấu chân màu bạc, cho thấy anh ta thuộc về clan Dấu Chân.
Anh ta trông chẳng kém gì so với người đàn ông cao lớn trước mặt tôi. Trên má của anh ta có một vết sẹo sâu, và anh ta lườm Ruda cùng người đàn ông cao lớn bằng ánh mắt nguy hiểm.
Anh ta thét lên bằng giọng thô to ngang với hai người kia.
“Này! Ngừng đánh nhau lại! Nếu muốn đánh thì đi nơi khác mà đánh! Tuy nhiên tôi sẽ đá hai người ra khỏi cuộc kiểm tra!”
Người đàn ông cao lớn thu kiếm lại, mím môi quay trở về chỗ cũ trong hàng. Ruda cũng thu dao vào trong vỏ.
Và thế là, đoàn người vẫn chậm rãi đi về phía trước.