Mấy ông thích 4 chap bộ này, 1 chap bộ kia mỗi tuần hay là thích 3 bên này và 2 bên kia hơn ?
------------
Chúng tôi lao về chỗ những đám lửa rồi hét lên.
“CỨU VỚIIIII!”
Chúng tôi la hét một cách tuyệt vọng, nhưng, rõ ràng là chiếc máy bay không thể nghe được..
“Ôi không… Cái máy bay sắp bay đi mất rồi..!”
“Không sao mà… Chúng ta đã cố hết sức rồi…” – Tôi an ủi Iori đang hơi thất vọng
“Ngay từ đầu, mình cũng không nghĩ chiếc máy bay sẽ bay đến cứu chúng ta.”
“Ể, tại sao chứ?”
“Cậu biết đấy, ở đây không có đường băng…”
“Ờ nhỉ…!”
Có vẻ Iori đã quên mất điều này, cũng dễ hiểu thôi vì có thể Iori đã mất bình tĩnh khi thấy chiếc máy bay…
“Nhưng mà ít nhất, đám khói này có thể sẽ khiến phi công hoặc một vài hành khách nhìn thấy. Nếu họ thấy, họ sẽ gọi cứu trợ đến chỗ chúng ta.
“Mình hiểu rồi!”
“Những gì ta có thể làm chỉ là đợi đến mai thôi, nếu ta may mắn, cứu hộ sẽ đến…, thậm chí nếu may mắn hơn nữa thì chúng ta có khi lại được cứu ngay đêm nay.”
“Ồ!” – Iori lấy lại tinh thần.
“Mong là mọi chuyện tiến triển theo dự đoán của chúng ta.”
“Ừ-Ừm…”
Iori đi trước rồi vươn đến tay nắm cửa, nhưng bỗng cô quay về phía tôi.
“Masato-kun, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
“Ể, vì cái gì cơ chứ?”
“Vì đã giúp mình bình tĩnh lại”
“Mình đã làm thế ư ?” – Tôi đã không để ý đấy.
“Cậu luôn bình tĩnh và tích cực, nhờ thế nên mình cũng lấy lại sự bình tĩnh đó. Hồi nãy, dù chỉ trong một khoảnh khắc… mình đã sợ…, nỗi sợ và lo lắng chiếm toàn bộ tâm trí mình…
Dù cô nàng đã giải thích, nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm… Nhưng có vẻ sự bình tĩnh của tôi đã giúp cô ấy.
“Ừm, thật tốt vì nó đã giúp được cậu!”
“Yeah!” – Iori đáp lại bằng một nụ cười
------------
Bữa tối đầu tiên của tụi tôi trên đảo hoang chỉ toàn là trái cây và trái cây… Thậm chí chỉ có mỗi táo và chuối.
“Mình bắt đầu thấy ngán khi mà chỉ ăn mỗi trái cây rồi…”
“Ừm…”
Chúng tôi đã thử chế biến qua nhiều cách khác nhau,
thế nhưng vị của nó vẫn chỉ là trái cây bình thường. Thử nghiệm rất nhiều kiểu nấu khác nhau nhưng kết quả không đổi mấy, Iori và tôi bỏ cuộc.
“Cảm ơn vì bữa ăn!” Chúng tôi đồng thanh.
Tụi tôi dùng bữa xong cũng là lúc mặt trời đã lặn, chỉ còn le lói vài mảng màu cam. Chắc tầm mười lăm – hai mươi phút nữa thì trời sẽ tối hoàn toàn.
“Mình muốn tắm quá đi…”
“Mình nữa, người mình nhớp nháp cả rồi, và mình cũng muốn giặt đồ nữa... – Iori nằm vật lên giường.
“Tắm có lẽ hơi khó, nhưng mà giặt đồ thì được đó”
“Ể! thật à !?”
------------
Iori ngồi xổm xuống khi nghe tôi giải thích.
“Chúng ta có thể giặt quần áo bằng cách dùng nước giếng mà, ở kia có một cái xô đấy, dù có thể mục đích nó không được dùng để giặt đồ” – Tôi chỉ chỗ cái xô cho cô nàng.
“Nhưng mà nếu chúng ta giặt đồ thì chẳng phải tụi mình sẽ khỏa thân sao!?”
“Không sao hết, trong cabin có một cái tủ đồ”
Tôi mở tủ quần áo ra rồi lấy ra một mảnh đồ hình tam giác, ở giữa đục một cái lỗ nhỏ hình tròn.
“Nó đây nè”
“Nó có thật là quần áo không thế ?”
“Thoạt đầu mình cũng không nghĩ nó là quần áo, nhưng mình nhớ ra cái này gọi là “Kantoui” trang phục của thời Jomon”[note57037][note57038]
“Kantou-i?
“Để mình chỉ cậu cách mặc, nó là một trang phục từ thời xưa.”
Cách mặc rất đơn giản, bạn chỉ cần tròng đầu của mình qua cái lỗ rồi buộc bộ đồ lại quanh eo bằng sợi dây có sẵn trên bộ đồ ấy.
“Nó giống như một cái đai lưng nhỉ ?”
“Đúng thế”
Có tổng cộng bốn bộ, tất cả đều cùng một size nhưng có hơi nhỏ đối với tôi – một thanh niên cao 1m72. Cái sợi dây buộc quanh eo cũng hơi ngắn so với tôi luôn, có lẽ size này phù hợp cho người nào thấp hơn tôi một cái đầu.
“Giờ thì khỏi sợ phải khỏa thân khi giặt đồ nhé !”
“Vậy thì giặt đồ thôi! Váy của mình bẩn quá đi”
Chúng tôi chuyển sang bộ kantoui…
“Chất liệu này… hơi khó chịu nhỉ ?”
“Chịu thôi, dù sao thì nó cũng được xếp vào hàng cổ vật quốc gia đấy!”
“Ừm!”
Sau khi thay đồ, chúng tôi bắt đầu công việc giặt giũ…
Tụi tôi ném đống đồ dơ vào trong cái xô rồi đem chúng ra ngoài, mặc dù mặt trời đã lặn nhưng khu xung quanh giếng vẫn khá sáng do có hai đám lửa chúng tôi nhóm ban sáng.
“Mình sẽ bơm nước từ giếng lên, và Masato-kun, cậu giặt đồ nhé ?”
“Vậy mình sẽ làm người giặt đồ!”
“Và sau đó cậu cũng sẽ phơi đồ luôn nha!”
“Cậu chia việc “đều” thế” – Tôi cười trừ
“Mình có hai lý do!” – Cô nàng đáp lại với sự tinh nghịch
“Hửm ?”
“Đầu tiên, mình đã kiệt sức rồi nên mình hông muốn làm việc nữa đâu!”
Tôi chưa kịp nói gì thì cổ đã tiếp lời…
“Và điều thứ hai!”
“Mình nghĩ mình nghiện việc bơm nước rồi !”
“Ôi trời ạ! Thế thì.. để mình giặt đồ vậy,” – Tôi bật cười
“Tuyệt lắm, Masato-kun!”
“Ừm.”
Tôi bắt đầu việc giặt giũ, đầu tiên là cái bộ đồng phục của tôi trước…
“Mình đã được mẹ dạy cách giặt tay quần áo, chúng ta phải xoa nhẹ, xát vùng bẩn của bộ đồ, sau đó rửa sạch và vắt khô!”
“Mình cũng đươc mẹ chỉ tương tự! Nhưng mình chưa thử làm bao giờ”
Tôi giặt đống đồ mọt cách cẩn thận mà không dùng quá nhiều sức để chúng không bị rách…
“Làm thế này đúng không nhỉ ?”
Sau khi giặt xong, tôi phơi đống đồ trên một cái giá nằm ở phía sau cái cabin, có vẻ nơi này được giấu khỏi những chiếc máy quay. Chúng tôi lúc đầu đã không để ý đến nó cho đến khi đọc xấp giấy ban sáng.
“Giờ mình giặt luôn đồ của cậu nhé ?”
“Sao cậu không giặt chúng cùng lúc với đồ cậu thế ?”
“Ừm… mình nghĩ là nên giặt riêng và hỏi ý kiến cậu trước…”
“Cậu ghét giặt đồ của mình ư ?”
“Không phải thế mà !”
“Mình hiểu mà, cậu chỉ hơi xấu hổ thôi đúng chứ ?” – Iori bật cười làm tôi cũng cười theo.
Nhưng mà…
Tôi hơi do dự khi giặt đống đồ còn lại… bên trong là váy, tất, áo ngực và quần lót nữ…
“Cậu chắc chứ Iori? Mình giặt quần..l...lót của cậu đấy..?
“Quần lót ?”
“Ừm…”
“Mình ổn mà ! Đây là bằng chứng cho tình bạn của tụi mình !”
“Cậu đang nói gì thế hả ?”
Tôi cảm thấy hơi rạo rực khi giặt đống đồ lót của cô nàng… ừm tôi không phải biến thái đâu mà…
Nói mới nhớ…
Tôi đảo mắt sang chỗ Iori, nơi cô nàng đang tận hưởng việc bơm nước…
Bên trong cái Kantoui đó….
Đúng là không nên nghĩ đến những thứ thiếu đứng đắn như vậy mà… cứ như thế này sẽ tệ lắm. Tôi lại hướng mắt sang chỗ khác.
Mặc mỗi cái Kantoui này nguy hiểm quá đi, chỉ lơ là một tí cũng có thể khiến cô ấy ghét tôi.
“Cậu đang nghĩ gì thế Masato ?”
“Không gì hết !” – Tôi nhắm mắt lại và tiếp tục giặt giũ
------------
Gịặt đồ xong thì cũng hết việc cho ngày hôm nay, lúc này chắc khoảng tám giờ tối.
Nếu trong tình trạng bình thường thì tôi sẽ rất mong đợi khi đến buổi đêm… Nhưng hôm nay tôi đuối quá rồi, mắt tôi díu lại.
“Ừm… mình nghĩ giờ nên đi ngủ thôi nhỉ..”
“Ừm…”
Vẫn còn một vấn đề nữa… chỉ có một tấm futon trong cái cabin…
Cuối cùng thì tụi tôi quyết định sẽ ngủ chung, quay lưng lại với nhau…
“C-Chúc ngủ ngon Iori…”
“Cậu cũng vậy nhé Masato-kun…”
Giọng cô nàng hơi run, có lẽ cô ấy cũng thấy ngượng khi ngủ chung với một thằng con trai.
Mình sẽ ngủ thiếp đi vì mệt hay là thức trắng trong sự phấn khích vì ngủ chung với idol của trường đây…
Vì ngủ khi mà vẫn buộc dây giữ quanh eo rất khó chịu nên chúng tôi đã cởi nó ra. Cũng chính vì điều này mà dù tôi có cố ngủ như thế nào thì tôi vẫn tỉnh như sáo…
“Đừng có nghĩ linh tinh nữa Masato Ichinose! Đây không phải tình tiết trong phim người lớn !”
Tôi tự quát tháo bản thân rồi nhắm tịt mắt lại… Cuối cùng thì ý thức tôi cũng dần mờ đi…
Nhưng…
“Ể!?”
Bất thình lình, Iori xoay người lại, cô ấy ôm chầm lấy tôi từ phía sau...
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/stranded-on-a-deserted-island-with-the-schools-number-one-beauty-so-ill-give-it-my-best-shot/chuong-06-15