Bùm-
Tôi giật mình bởi tiếng pháo nổ, ngẩng đầu lên xem: "Wow."
Lúc đầu, tôi nghĩ đây là giấc mơ. Bởi vì tôi không thể nào tin được. Với vẻ mặt sửng sờ, tôi từ từ nhéo má: "Á. Đau quá."
Là sự thật.
Tôi ngơ ngác bật cười.
"Seo Han aaaaaa! Họ nói chúng ta là số một!!!" Seo Ha Im nhảy cẩng lên choàng vai tôi. Tôi vô tình bị đẩy lùi ra sau và vấp ngã.
Lúc đó, tiếng cười không ngừng vang lên khắp nơi.
"Thật sự, thật sự?"
"Vị trí số một! Yoo Young! Spacewalk! Đúng chứ?"
"WAAAAAA!"
"Aaaaaaaaaaaaa!"
Tôi có cảm giác tai tôi sắp nổ tung vì tiếng reo hò của Fan hâm mộ. Bạn đã bao giờ nghe thấy tiếng reo hò ấm áp như vậy chưa?
Trong không gian kín, cùng không khí lạnh chạm vào chóp mũi, những chiếc lightstick phát sáng đung đưa, đẹp đến mức không giống thực tế.
Nhìn những tấm banner uốn lượn, tôi cắn môi để ngăn thanh âm rên rỉ bật ra bởi tiếng khóc.
Ở đằng kia...
"U... Hu..."
"Jun Seo, cậu đang khóc à?" Cha Seong Bin cười khúc khích khi thấy Jun Seo bắt đầu nức nở.
Anh chàng đó từng bị suy sụp tinh thần, nhưng thật ngạc nhiên khi anh ấy mạnh mẽ đến thế trong hoàn cảnh này.
"Ha Jun Seo, khóc nhè~."
"Huh... U... Uuu... ."
Trong tình huống mọi người đều mất tập trung, Leader tỉnh táo trước tiên, anh nhận micro.
Kang Si Woo gật đầu trước cử chỉ yêu cầu anh bày tỏ suy nghĩ của MC.
"À, vâng."
Kang Si Woo nhìn vào camera, bắt đầu nói một cách bình tĩnh. Một giọng nói trầm nhẹ phát ra.
"Stardust chúng tôi đã đạt được vị trí đầu tiên trên chương trình âm nhạc."
Kỷ lục như mơ có được chỉ sau 10 ngày ra mắt.
'Nếu chúng ta ra mắt, chẳng phải chúng ta có thể đạt được vị trí đầu tiên trên các chương trình âm nhạc sao?'
'Hát live trong màn trình diễn encore?'
'Wow, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt vời rồi.'
Những câu tôi lặp đi lặp lại hàng chục lần trong quá trình luyện tập nay đã trở thành hiện thực.
Kang Si Woo cười vui vẻ, tiếp tục nói. Đó là một câu trả lời tiêu chuẩn, cứ như thể anh đã chuẩn bị trước vậy.
"Trước hết, tôi xin cảm ơn Baek Nam Il, Giám đốc điều hành của Doubles. Anh quản lý và các nhà tạo mẫu luôn ở bên cạnh và làm việc chăm chỉ cùng chúng tôi. Cảm ơn..."
Những lời nói tuôn ra một cách trôi chảy như thể đây là bài diễn thuyết được tập luyện trước. Anh chàng này thực sự giỏi ăn nói đến vậy sao?
"Hơn bất cứ ai khác, các nhà tài trợ của chúng tôi đã giúp chúng tôi đạt được giải thưởng lớn này...!"
"WAAA!"
"Tôi rất vui vì bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau bằng cái tên Dusty."
Ha Jun Seo theo dõi Leader Stardust, lắng nghe cảm nghĩ của Kang Si Woo về việc giành được vị trí đầu tiên, một trải nghiệm mới khiến anh bật cười.
Khi anh nhớ lại những ngày còn là thí sinh, tính tình ranh mãnh của anh đã được cải thiện đáng kể.
"Tôi yêu bạn, Dusty." Kang Si Woo vẽ một trái tim trên đầu, rồi lùi về sau một bước. Tiếng reo hò lớn vang vọng khắp trường quay.
"Kyaaah!"
"I LOVE U STARDUST!"
"Kang Si Woo! Kang Si Woo!!!"
Tôi mỉm cười hạnh phúc, nhìn sang bên cạnh.
Tiếp theo, micro tự nhiên chuyền về tay anh cả Ha Jun Seo.
"Dusty... Chúng tôi rất... rất hạnh phúc... Cảm ơn... Ơn... "
Đây không phải là lúc bày tỏ cảm xúc của anh như thế đâu.
Hyung, kiếp trước anh lãnh đạo Stardust kiểu gì vậy?
Ngẫm lại, tôi nhớ anh đã khóc suốt những ngày đầu mới ra mắt, tuy đó không phải kỷ niệm anh ấy muốn lưu lại.
Tôi nhìn Ha Jun Seo trong khi cố nhịn cười: "Jun Seo hyung...?"
"Se Hyun, em có muốn phát biểu gì không?" Trước khi micro được chuyển cho Jin Se Hyun, tôi tình cờ chạm mắt Ha Jun Seo.
"Hay là Seo Han?"
Ít nhất tôi tự tin rằng tôi sẽ không khóc như hyung ấy.
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị nhận micro với ánh mắt như muốn nói: 'Để em thể hiện cho mà anh xem nè'.
"...!"
Một banner làm tôi chú ý.
[Seo Han, chị sẽ cho em trở thành Top.1]
Tấm banner vẫy về phía tôi ở hàng đầu tiên.
Câu cổ vũ đập vào mắt tôi như thể người đó đang nói chuyện trực tiếp với tôi vậy.
[Chúc mừng em đã đạt được vị trí thứ nhất, Seo Han, em sẽ luôn tỏa sáng!]
Khoảnh khắc tôi vô tình đọc hết mà không hề nhận ra...
Tách-
Nước mắt rơi xuống.
"Seo Han, em muốn nói gì không?"
Ừm, không hiệu quả.
Tôi đã kìm nén cho đến tận bây giờ, nhưng sự ủng hộ của Fan chạm đến trái tim tôi.
Bởi vì tôi biết rất rõ chiếc cúp này về tay anh em chúng tôi bằng cách gì.
Bài hát đã được lựa chọn kỹ càng.
Tôi đã luyện tập chăm chỉ.
Album đầu tay tiêu tốn rất nhiều thời gian lẫn công sức của mọi người, nhưng...
Chính người hâm mộ mới khiến bài hát trở thành Top 1.
Nỗ lực đó hiện diện trong banner đập vào mắt tôi, rồi đọng lại trong lòng.
[Seo Han, chị sẽ cho em trở thành Top 1]
'Cảm ơn.'
Tôi không thể thốt nên lời do nước mắt cứ tuôn rơi.
Và.
Tôi quyết định không khóc, nhưng vẫn không thể...
Tôi chết lặng đến mức bật khóc thành tiếng. Tôi cúi đầu, khẩn trương nói: "Anh thay em..."
"Ừm, được rồi."
Tôi đưa mic cho Jin Se Hyun.
Jin Se Hyun mỉm cười vui vẻ khi cầm chiếc cúp trên tay: "Dusty đã trao cho tôi chiếc cúp này, tôi rất biết ơn và yêu các bạn. Chúng tôi sẽ trở thành một Stardust làm việc chăm chỉ hơn nữa trong tương lai! Cảm ơn!"
"Waaaaaaa!"
"Chúc mừng Jin Se Hyun!"
MC rời đi cùng với câu chúc, các thần tượng đang đứng trên sân khấu cũng lùi dần về phía sau.
Trong khi cúi chào các tiền bối, bản MR của Yooyoung (Spacewalk) được phát lên.
"Chúc mừng."
"Chiến đấu Stardust!"
"Cảm ơn, cảm ơn."
Thời gian Encore trực tiếp. Tôi đang loay hoay lau nước mắt nhưng câu đầu tiên lại đến lượt tôi.
"Ha...Ha..."
Mọi người dần im lặng vì phần Encore đã đến. Tôi cầm lấy micro, mở miệng.
This is my universe, anh bơi trong không gian
Khoảng cách hơn 500 năm ánh sáng
Thứ duy nhất anh có thể với tới only light and me
Nhờ cố nén tiếng khóc mà câu đầu tiên hát một cách ổn định... Một lần nữa, nước mắt lại rơi.
[Chúc mừng bạn đã ra mắt, Seo Han]
[I LOVE YOU, DO HAMCHI]
Tôi đã đi vòng quanh một thời gian rất lâu để đến con đường này.
Tôi không nghĩ lần này tôi chọn sai.
"Chúc mừng Seo Han!"
"Seo Han, đừng khóc!"
Tôi hạnh phúc đến mức không thể ngừng khóc.
"Gấp vũ trụ làm đôi..."
"Kyaaah!"
"Anh sẽ đuổi kịp thời gian đã trôi qua... ... "
Ah.
Chết tiệt.
Tôi thực sự không thể tin được.
***
[Sân khấu Encore thật điên rồ.]
Kỹ năng được mài giũa của idol chân chính.
Sao một tân binh ra mắt ngày thứ 10 có thể xé nát sân khấu Encore live hoàn mỹ như thế?
A, Seo Yi An hát hay quá ㅠㅠ Hát chính của SpaceDust God Seo Yi An, anh là cả thế giới và đất nước của tôi. Chỉ cần nhìn anh là tôi liền thấy tự hào.
[Ấn tượng nhất của Stardust: Cơn bão nức nở]
Kang Si Woo là người lãnh đạo dũng cảm và Seo Ha Im trông như đang khóc, nhưng anh ấy đã bình tĩnh một chút trong phần Encore.
Nhưng Jun Seo và Seo Han kkkkkkkkkk. Họ gần như vừa khóc nức nở vừa hát nhỉ?
-Yi An đã khóc rất nhiều trong trận chung kết, nhưng thật ngạc nhiên, anh ấy giữ vững bình tĩnh khi được công bố đứng vị trí số 1.
ㄴAnh ấy bình tĩnh nhưng bạn có thể thấy khóe miệng anh ấy nhếch lênㅠㅠ Dễ thương quá. Một chú thỏ mềm mạiㅠㅠ
ㄴNgười có tinh thần thép chắc chắn là Cha Seong Bin.
ㄴVậy sao?
-Gấp vũ trụ làm đôi!
└ Đuổi kịp thời gian tôi đã chạy.
└Seo Han của chúng ta vừa khóc vừa hát hay đến hết câu đầu tiên, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được bật khóc thành tiếng
└Không sao đâu, HuHu Jun Seo cũng khóc mà.
└ HuHu Jun Seo, hahahahaha
└Đây là biệt danh từ những ngày anh ấy còn là thí sinh
ㄴNgoại hình trông giống anh lớn, nhưng tôi không ngờ anh ấy có thể làm điều này ó
ㄴTôi cũng khóc theo khi thấy anh bé khóc, hahahaha
ㄴJun Seo là anh cả, tại sao ẻm lại dễ thương đến thế? ㅠㅠ Ồ, phải rồi, dù là anh cả trong nhóm, nhưng vẫn còn là em bé màㅠㅠ
└Jun Seo vẫn còn là em béㅠㅠ
└Bạn chốt câu huyền thoại thật đấy
ㄴHọ chính thức đối xử với anh cả như một đứa trẻ hay khóc nhè. LMAO, thế thì quá đáng quáㅠㅠ
└Ha Jun Seo không biết, nhưng niềm tự hào của anh ấy đang bị tổn thương ó
└Seo Han: Tại sao tôi lại bị đối xử giống như Jun Seo? Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha, thực sự rất giống cách Seo Han nói chuyện
└Dễ thương là được
└Dễ thương là đủ 2222
└Im lặng.
ㄴDo Mít Ướt, kakakakakakakakaka, mấy bạn ác ghê
└Chị muốn giúp emㅠㅠ Cơ mà, buồn cười quá, buồn cười thật sự, hahahaha. Chị xin lỗi, Seo Han.
└Dusty là bụi còn gì, kkkkkkk, không chắn nổi đâu
ㄴĐây là thế giới Kpop lạnh lùng, nó là vậy đó.
Kể từ ngày hôm đó, biệt danh mới của Do Seo Han là Do Mít Ướt và Ha Jun Seo là HuHu Jun Seo.
Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.
"Em cảm thấy rất đau đớn..."
"Gì?"
"Tại sao em lại bị so sánh giống Jun Seo hyung?"
Do Mít Ướt và HuHu Jun Seo. Tôi biết tin này bởi Se Hyun đã cho tôi xem.
Thực tế, dạo gần đây Dusty đang gọi anh em chúng tôi như vậy.
Tôi gần như đánh mất cơn buồn ngủ. Tôi đẩy ghế ra, chồm tới.
"Chúng ta đâu có khóc cùng cấp độ đâu."
"Xin lỗi, nhưng mà Seo Han à. Em khóc nhiều hơn nhá." Ha Jun Seo phản đối, khịt mũi.
Anh vừa vẫy tay vừa nhai món thạch Haribo.
Đây chính là điều khiến tôi bật cười vì nó quá vô lý: "Hyung, anh đang nói về gì vậy? Nhảm nhí."
Tôi đã rất xúc động khi nhìn thấy banner cổ vũ đến mức suýt rơi nước mắt, chỉ một chút thôi.
Đó chắc chắn không phải là concept 'khóc nức nở' như câu miêu tả của Fan hâm mộ.
Tất cả chỉ là tin bịa đặt bị lan truyền.
Vì vậy, ở đây xuất hiện một người có ký ức bị bóp méo.
"Em khóc nhiều hơn sao? Hyung mới là người khóc to ý, còn em chỉ... thút thít?"
"Em không có lương tâm à. Ai đã nuôi dạy em lớn thế này?"
"Có lẽ Jun Seo hyung chiếm 90% chăng?" Seo Ha Im la lên, tham gia tranh luận. Mọi người đều nghiêm túc thảo luận vấn đề này trong chiếc xe chật chội.
Seo Ha Im thốt lên với giọng rất phấn khích: "Wa, tôi tận mắt thấy cảnh đó mà."
"Seo Ha Im, cậu cũng vừa xem vừa khóc!"
"À, dù sao thì, nghe tôi nói này!"
Có người nói không khóc, người khác lại chứng nhận anh ấy cũng khóc, có người chỉ cười xem.
Loạn thế cơ á?
Cuối cùng, Jin Se Hyun là người đứng ra dọn dẹp mớ hỗn độn.
"Ngủ đi, ngủ đi! Chúng ta sẽ xem xét nó sau!"
"Cả hai người đều khóc nức nở!"
Dù anh ấy không giúp được gì nhiều.
"Hừm." Ha Jun Seo khoanh tay và lắc đầu.
"Coi như hai chúng ta có khóc đi."
"Em ghét phải thừa nhận, nhưng em nghĩ chúng ta phải thỏa hiệp vì lúc đó là vậy."
Cuối cùng, đây là một bộ phim buồn với nội dung về Do Mít Ướt và HuHu Jun Seo.
Chúng tôi đề nghị kiểm tra nội dung bộ phim.
Tôi đoán tôi sẽ ngồi yên bình nhai bỏng ngô trong khi Ha Jun Seo thổn thức.
Không tồn tại đâu. Thực tế.
Lúc tôi quyết định xem mà không phản đối gì thêm.
Seo Yi An chứng kiến cuộc tranh luận nhanh chóng kết thúc, cười vui vẻ và giơ ngón tay cái lên: "Cái kết thật ấm lòng."
Tuy nhiên, không ấm lòng lâu lắm.
Quản lý Lee Jae Yoon im lặng lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện vô nghĩa của chúng tôi một lúc, anh quay đầu lại thông báo.
"Tới rồi."
Kít-
Chiếc ô tô cỡ lớn đạp phanh dừng lại trong bãi đỗ.
Đài truyền hình SBC nơi chúng tôi đến để quay phim Weekly Pocket Idol. Seo Ha Im nhìn ra ngoài cửa sổ, cởi dây an toàn, đứng dậy.
Chuyện là như vậy.
Hôm nay là ngày quay [Weekly Pocket Idol VS Rookie Battle].
"Cuối cùng cũng đến ngày này."
"Anh đã đánh bóng bản thân rất nhiều."
Ánh mắt các thành viên tích tụ rất nhiều ý chí lớn thậm chí cả sự quyết tâm.
Jin Se Hyun nắm chặt tay, nói khẽ: "Xé toạc The Core."
"Hãy đập tan nhóm đó một cách nhẹ nhàng."
Tôi bước ra khỏi xe với tinh thần chiến đấu cao ngất.