Stardust Project

chương 58: tim anh đang đập rộn ràng như thế này

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khoảng thời gian trước trận chung kết.

Mỗi ngày, Kang Si Woo bắt đầu nhận được rất nhiều cuộc gọi đến.

'Si Woo, trả lời điện thoại đi!'

Đó là cuộc gọi đến từ bố.

Thật lòng, anh cảm thấy áp lực do gia đình anh không giống gia đình của các thực tập sinh khác, bố con anh hiếm khi nói chuyện với nhau.

Có nhiều lúc Kang Si Woo tắt nguồn điện thoại để tránh nhận cuộc gọi.

Bởi vì anh biết mục đích của cuộc gọi đó là gì.

Chúc mừng con đã tiến vào vòng chung kết. Bố đang xem chương trình phát sóng có con góp mặt. Không bao giờ có điều tử tế như thế trong lịch trình bận rộn của ông ta đâu.

Anh không có bức thư video nào, càng không nhận được bất cứ sự ủng hộ nào từ người thân.

Anh đã cố hết sức để phủ nhận nó, nhưng mỗi lần nghĩ tới điều này, anh lại đau đớn nhận ra sự thật.

Rằng anh là một đứa con bị bỏ rơi.

Kang Si Woo thường xuyên nghe thấy một câu nói quanh quẩn bên tai như ảo giác của thính giác.

Anh đã khắc ghi câu này trong trái tim tôi.

'Hãy sống trong im lặng!'

Bố anh đã nói như vậy.

Ông ấy nói điều đó vào khoảng thời gian lúc anh học cấp hai, khi mà anh mới gia nhập một công ty nhỏ với tư cách là thực tập sinh.

Ta sẽ cho con mọi thứ, đổi lại đừng lộ diện trước mặt người khác.

Nếu có thể, hãy sống trong im lặng.

Bố nói rằng sẽ chu cấp toàn bộ sinh hoạt phí nếu miễn anh không phải thực tập sinh. Nhờ vậy mà anh lớn lên mà không thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Đó là lý do tại sao anh không thể oán giận.

Việc tham gia vào Stardust Project chỉ để kết thúc ước mơ mà không còn nỗi tiếc nuối. Anh thực sự không có ý định làm điều gì đó vĩ đại.

Nhưng anh nên làm gì bây giờ?

Tim anh đang đập rộn ràng như thế này.

Anh không nghĩ anh có thể từ bỏ được.

Kang Si Woo thực sự cảm thấy anh sẽ phát điên nếu không phải bỏ cuộc lúc này. Anh đã đến gần ước mơ nhiều như thế.

Kang Si Woo cười khúc khích và nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Bố, con nghĩ con không thể giữ lời hứa rồi."

Sống lặng lẽ có vẻ khó khăn quá.

Kang Si Woo đã quyết định thử sức đến cùng.

Cho dù bố có thúc giục anh qua điện thoại nhiều thế nào đi chăng nữa, anh cũng không có ý định tự rút khỏi chương trình ngay trước trận chung kết.

Đúng hơn là bây giờ anh chỉ quan tâm tìm biện pháp để anh có thể hoàn thành xuất sắc vị trí Center được ban cho một cách thần kỳ này.

Trên đường trở về ký túc xá vào buổi sáng sớm.

Kang Si Woo đeo tai nghe, mở đoạn ghi âm demo của 'Tied To You' mà anh đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

"Tất nhiên, tôi nên tập lại đoạn rap mới viết."

Trong đầu anh không ngừng nghĩ đến lời rap.

Lúc đó đã hơn 3h30 sáng.

Mặc dù đang rất mệt nhưng rap vẫn rất là vui ngay cả khi anh thức thâu đêm.

"Anh quay xung quanh em như một vệ tinh, bị kéo bởi lực hút của em."

"Anh biết rằng đã quá muộn để thoát khỏi em."

Kang Si Woo đọc khẽ đoạn rap anh vừa viết trong ngày, mỉm cười hài lòng: "Tốt hơn một chút rồi, phải không?"

Sau khi tự đánh giá bản thân một cách hào phóng, Kang Si Woo gật đầu, nhẹ nhàng hòa vào nhịp điệu.

Mặc dù anh và cả nhóm đã nhảy múa cả ngày nhưng bước chân về phía ký túc xá của anh vẫn rất nhẹ nhàng.

Tuy nhiên.

Ngay lúc đó, một cảnh tượng kỳ lạ lọt vào tầm mắt của Kang Si Woo.

Một chiếc Sedan màu đen khiến canh cảm thấy quen thuộc đang đỗ trước cửa ký túc xá, anh có cảm giác từng trông thấy nó trước đây.

Một người đàn ông bước ra khỏi chiếc Sedan: "Đã lâu không gặp, Si Woo."

Nụ cười biến mất khỏi môi Kang Si Woo.

Khó thể tới gần ký túc xá nếu không được tổ sản xuất cho phép. Có lẽ một số thỏa thuận đã được thông qua ở hậu trường.

Không có gì không thể giải quyết bằng tiền.

Kang Si Woo nuốt nụ cười cay đắng vào trong và nói: "Cuối cùng bố cũng đến."

Lẽ ra anh nên nghĩ tới chuyện này, ngay từ lúc ông ta gọi điện nhiều như vậy.

Kang Byung Tae, Phó Chủ tịch Tập đoàn Taewoon.

Một số người có thể nghĩ rằng bởi ông là tài phiệt thế hệ thứ hai, ông sống trong nhung lụa và là chủ của một Tập đoàn lớn đã phát triển, nhưng Phó Chủ tịch Kang Byung Tae mà anh ấy biết không phải một người có cuộc sống thoải mái như vậy.

Phó Chủ tịch Kang Byung Tae đã cống hiến rất nhiều góp phần đưa Tập đoàn Taewoon phát triển đến hiện tại.

Bố anh thuộc tuýp người luôn theo đuổi chuyện mà ông đam mê.

Người đó thậm chí còn gọi điện bảo anh từ bỏ ước mơ làm người nổi tiếng.

Nếu đúng như vậy, chắc chắn ông ấy đang lên kế hoạch để anh bị loại khỏi chương trình này.

Phó Chủ tịch Kang Byung Tae nhìn chằm chằm vào Si Woo với đôi mắt khó hiểu.

Bầu không khí vô cùng khó xử dù đây là cuộc gặp gỡ của hai bố con.

Sau một thời gian dài im lặng, Phó Chủ tịch Kang Byung Tae lên tiếng trước: "Nói chuyện ở đây hơi bất tiện. Vào đi."

Ánh mắt anh hướng về chiếc Sedan màu đen.

Mặc dù lúc này là sáng sớm nhưng vẫn nên đề phòng có ai đó theo dõi.

Nhưng.

"Con nghĩ vào xe càng bất tiện hơn vì con đang ở trong trại huấn luyện." Kang Si Woo không có ý định đi theo Phó chủ tịch Kang Byung Tae.

"Sao?"

"Sự thật là như vậy mà. Con đang chuẩn bị cho trận chung kết nên không thể rời khỏi nơi này."

"Ý của mày là gì..."

Phó chủ tịch Kang Byung Tae nhíu mày.

Chắc là ông ta đã biết ý định của anh qua việc từ chối điện thoại, có lẽ ông rất khó chịu vì anh cứ im lặng và không chịu nghe lời.

Kang Si Woo nuốt khan, đợi Phó Chủ tịch Kang Byung Tae phát biểu.

Phó Chủ tịch Kang Byung Tae hỏi với vẻ mặt cau có: "Mày... trái lời ta không?"

Đứa con riêng của Tập đoàn Taewoon vẫn chưa được tiết lộ với truyền thông.

Đó là sự thật.

Đây là điều họ đã cố gắng ngăn chặn cho dù phải trả một số tiền lớn để bịt miệng đội ngũ sản xuất.

Tuy nhiên.

Cái kim trong bọc, lâu ngày sẽ lòi ra.

Sau khi Kang Si Woo ra mắt, anh sẽ không thể bảo vệ bí mật này đến hết cuộc đời được.

Không có cách nào cả.

Vì vậy, Tập đoàn Taewoon bằng cách nào đó đã nghiến răng chịu đựng việc chăm sóc Kang Si Woo.

Có lẽ cố gắng ngăn chặn anh ra mắt là điều đương nhiên vì lợi ích của nhiều người.

Anh cũng định làm theo ý muốn của bố.

Nhưng.

Tại một thời điểm nào đó trong cuộc thi này, một cảm xúc xa lạ dâng lên trong anh.

'Đó là cuộc sống tôi phải sống sau này sao?'

Không may với bố là, Kang Si Woo không muốn chiều theo tính tình độc đoán của ông nữa. Thế nên anh mở miệng bằng một giọng nói rất bình tĩnh: "Con muốn ra mắt. Đó là lý do tại sao con không thể bỏ cuộc dù có chết."

Cuộc nổi loạn đầu tiên trong cuộc đời 20 tuổi của anh.

Trước phát ngôn bất ngờ của Kang Si Woo, Phó Chủ tịch Kang Byung Tae bị sốc và bắt đầu to tiếng: "Mày... mày biết mày đang nói gì không đấy... Gì, dù chết cũng không bỏ cuộc?"

"Con đã truyền đạt hết ý kiến của mình. Mời bố về đi."

"Kang Si Woo!" Một tiếng hét lạnh lùng tóm lấy Kang Si Woo.

"Tại sao mày không chịu nghe lời!" Phó chủ tịch Kang Byung Tae nắm chặt vai Kang Si Woo với khuôn mặt đỏ bừng.

"Ta đã bảo mày nhất định phải sống lặng lẽ. Sống trốn trui trốn nhũi như một con chuột... Nhưng tại sao mày dám, mày dám lộ diện một cách thảm hại như vậy!"

Cơ thể của Kang Si Woo, vốn không hề bị lực mạnh tác động, lại lắc lư qua lại.

Kang Si Woo cắn môi dưới, trừng mắt nhìn thẳng vào Phó Chủ tịch Kang Byung Tae: "Không, con không muốn."

"Cái gì? Mày không thích à?"

Yêu cầu phải sống trong im lặng. Trước đây anh không nhận ra, nhưng một ông bố nói với con cái như thế này không phải quá tàn nhẫn sao?

Anh vẫn đang sống khỏe mạnh. Vẫn thở bình thường như mọi người. Tại sao anh phải sống như một con chuột?

Thật không công bằng. Chỉ vì cách anh chào đời không giống người bình thường sao?

Không còn lý do để tiếp tục nghe chuyện vô lý này nữa.

"Ha... Mày với mẹ mày cần thêm bao nhiêu sau ngần ấy tiền?"

"...Bố vừa nói gì vậy?"

"Báo giá đi. Ta sẽ đưa, im lặng và từ bỏ giấc mơ rực rỡ đó đi."

Trời ạ, nghe mà xem.

Khoảnh khắc đó, máu anh trở nên lạnh buốt.

Kang Si Woo chán ghét thái độ đong đếm ước mơ của anh bằng tiền của ông ta.

"Bố." Kang Si Woo tỏ ra hoài nghi, anh cắn chặt răng.

Vì người kia chính là bố anh chứ không phải ai khác.

Đó cũng là lúc lương tâm anh biến mất như tuyết tan.

Khi mọi việc diễn ra như thế này, những lời anh chôn giấu bấy lâu bỗng nhiên bật ra: "...Bố không cần chu cấp cho tôi nữa. Tôi đã trở thành người lớn rồi. Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân."

Và.

Bố không được can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, một chút cũng không được.

Kang Si Woo nói một cách bình tĩnh, nhấn mạnh từng chữ: "Cho dù bố muốn gì ở tôi, thì tôi vẫn sẽ sống cuộc sống mà tôi muốn. Tôi sẽ xuất hiện trên TV, sẽ phát hành một album với mục đích miêu tả về sự xúc phạm của bố với tôi nhiều nhất có thể. À, tôi dự định thực hiện tour lưu diễn vòng quanh thế giới vào một ngày nào đó. Tôi muốn trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng đến mức mọi người trên thế giới này đều biết đến tôi. Khi nhớ đến tôi, họ sẽ nói 'anh ấy là ca sĩ tuyệt vời'."

"Đồ khốn nạn!"

"Vì vậy, hãy nhớ kĩ. Kang Si Woo, tên dài ba ký tự. Một ngày nào đó, nếu chỉ gõ một chữ cái 'Kang' vào thanh tìm kiếm, tôi mới là người xuất hiện ở đầu danh sách, trước cả bố."

Chết tiệt!

Ha-

Phó chủ tịch Kang Byung Tae không thể kiềm chế được nữa, ông giơ tay lên.

Một bên má nóng rát và sưng đỏ. Kang Si Woo ngẩng đầu với đôi mắt trống rỗng.

"Cái gì? Mày, mày... Tao đã cho mày ăn học... Sao mày dám chống đối tao?"

Hai người đều trút hết mọi cảm xúc. Ánh mắt đỏ ngầu vì giận cực của Phó chủ tịch trợn trừng lên.

Khoảnh khắc ông không kìm được cơn tức và muốn đánh Kang Si Woo thêm cái tát nữa.

Kang Si Woo nhắm mắt lại theo bản năng.

Tuy nhiên.

Lần này anh không thấy đau.

Tak -

Ai đó đã nắm lấy cánh tay đang định đánh anh của Phó Chủ tịch Kang Byung Tae.

Kang Si Woo nhíu mày, từ từ nhấc mí mắt lên. Tầm nhìn của anh, vốn bị bóp méo trong giây lát, dần dần ổn định lại.

"Chú đang làm gì vậy ạ?"

Đó là Do Seo Han.

***

"Chú có gương mặt trông hơi quen. Chú là người nổi tiếng à?"

Hai mắt của Phó Chủ tịch Kang Byung Tae hướng về phía vị khách bất ngờ đột nhiên xuất hiện.

Chàng trai khá cao, không phù hợp với khuôn mặt trẻ trung. Một chàng trai cao lớn đứng giữa hai người họ.

"Cậu định làm gì?"

Hình như Phó chủ tịch Kang Byung Tae không biết Do Seo Han, một trong những người hiện đang nổi tiếng nhất trong chương trình thử giọng.

Seo Han nói một cách tự tin với nụ cười trên môi: "Thực ra tôi đã quay một số video từ xa. Nếu chú muốn lên trang nhất của bản tin ngày mai, tôi sẽ gửi lên mạng, đặc biệt là gửi cho phóng viên..."

"...Xóa đi."

"À, tất nhiên rồi, tôi là người cực kỳ quan tâm tới luật pháp. Ngày nay, quyền sử dụng hình ảnh của người khác rất quan trọng. Tôi không thể chụp ảnh ai đó nếu không được cho phép."

Seo Han nhún vai, mỉm cười: "Vì vậy, nếu hôm nay Phó chủ tịch im lặng trở về, tôi sẽ vờ như không có đoạn video này."

Kang Si Woo hoang mang nhìn Do Seo Han.

Anh không biết tại sao Seo Han lại tình cờ đi ngang qua đây vào lúc sáng sớm như thế này, và anh càng không hiểu vì sao em ấy lại dũng cảm gánh vác cục diện phức tạp như hiện tại, bọn anh thậm chí chẳng phải bạn thân.

Phó Chủ tịch Kang Byung Tae có cách cư xả độc ác ngay cả đối với con cái của ông ta. Tôi lo lắng đến nỗi chân đang run rẩy.

Tuy nhiên, Seo Han không hề nản chí dù người đó có là Phó chủ tịch của một Tập đoàn lớn.

Không, ngược lại, Seo Han còn tấn công mạnh mẽ hơn.

Seo Han quay sang nhìn Kang Si Woo, cực kỳ bình tĩnh nói: "Hyung nghĩ sao, hyung? Em có nên xóa video không?"

Khi Seo Han nói vậy, em ấy nhấc chiếc điện thoại cầm trên tay lên.

Khi thấy hình ảnh của video trên màn hình, Kang Si Woo hít một hơi thật sâu.

Đó không phải là đoạn video bố đánh anh, mà là đoạn video giám sát luyện tập, quay trong buổi tập luyện ban ngày.

'Em ấy đang nói dối.'

Em ấy bị điên rồi. Nhỡ bị phát hiện thì sao?

Khuôn mặt của Phó chủ tịch Kang Byung Tae cũng đầy vẻ bối rối.

Tên nhóc trẻ măng điên khùng đó là ai?

Ánh mắt ông như đang suy nghĩ điều gì đó.

Kang Si Woo nuốt nước bọt, lần lượt nhìn qua lại hai người.

Không khí căng thẳng như thể một quả bom hẹn giờ sắp nổ tung bất cứ lúc nào.

Bố anh có mặt ở đây, mục đích quá rõ ràng, để gây áp lực thúc ép anh rời đi.

Tuy nhiên.

Khi Seo Han xuất hiện, những câu đe dọa biến thành vô nghĩa.

Anh có mắt để nhìn.

"Ha...." Phó chủ tịch Kang Byung Tae đang nghiến răng với vẻ mặt như thể ông ấy có rất nhiều điều muốn nói.

Ông ta nghiến răng. Ánh mắt lạnh lùng của ông hướng về Kang Si Woo: "Được rồi, gặp lại sau."

Án tử hình của Kang Si Woo bị hoãn tới lần gặp tiếp theo.

Kang Si Woo cười ngượng nghịu, cúi đầu: "Con sẽ gặp lại bố sau khi con ra mắt."

Đó không phải là điều ông mong muốn. Phó Chủ tịch Kang Byung Tae nhíu mày, nhưng chỉ có thế thôi.

Tài xế chú ý, nhanh chóng ngồi vào ghế lái.

Cộp-

Cánh cửa chiếc Sedan màu đen đóng lại.

Kang Si Woo xụi lơ trong giây lát khi nhìn đuôi chiếc Sedan đang phóng nhanh dọc theo con đường dốc, cách anh ngày càng xa.

Chân anh run lên vì đột nhiên được thư giãn sau một khoảng thời gian cực kỳ căng thẳng.

"Ừm... ừ! Hyung, cẩn thận." Seo Han đỡ Kang Si Woo, giúp anh lấy lại thăng bằng.

"Ừ. Ừ." Kang Si Woo, người gần như không tìm được trọng tâm, đứng yên một lúc, rồi hít một hơi thật sâu.

Mặc dù tình hình nghiêm trọng vừa qua không thể dễ dàng giải quyết hết được. Có một điều chắc chắn.

Hôm nay, em trai anh là chỗ dựa đặc biệt vững chải.

Kang Si Woo nói với một nụ cười yếu ớt: "Cảm ơn."

Truyện Chữ Hay