Chỉ xét mỗi concept bài hát 'Tied To You', người đầu tiên khiến Choi Myung Hwan lo lắng nhất chính là Do Seo Han.
Nói thật, cả khuôn mặt lẫn hình tượng không phù hợp với concept sexy.
Hamster tự xưng mình gợi cảm.
Có vẻ Seo Han tự xưng bản thân cậu ấy như thế và các thực tập sinh khác đã phản đối quyết liệt.
Nhưng.
Khả năng tiếp thu của cậu ấy có tốt quá không?
Trong khi các thực tập sinh khác đang vật lộn với concept mãnh liệt thì Do Seo Han lại nổi bật một cách đáng ngạc nhiên.
'Người ta nói trẻ con lớn lên chỉ trong chớp mắt!'
Em út Do Seo Han đang lớn lên từng ngày.
So với lúc chưa tham gia chương trình Stardust, kỹ năng khiêu vũ của Seo Han đã được cải thiện, thể loại vũ đạo cũng được mở rộng.
Choi Myung Hwan nhận xét với vẻ mặt hài lòng.
"Đó là một điệu nhảy mãnh liệt nhưng bạn thể hiện rất tốt. Rốt cuộc thì bạn vẫn có tài năng."
"...Cảm ơn!"
'Seo Han có phong cách nhảy nhấn và nhả rõ ràng.'
Anh không biết anh miêu tả đúng chính xác không, nhưng Seo Han đã nắm bắt rõ từng chuyển động của động tác trong bài hát này.
Vì thế, vũ đạo rất mượt mà.
"Seo Han, bạn có thể nhảy bất cứ thể loại gì."
"Cảm ơn!"
Seohan cúi đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
Choi Myung Hwan tình cờ nhớ đến, anh từng nghe từ huấn luyện viên thanh nhạc Yoo Min Seo nói ở kỳ kiểm tra bài hát giữa kỳ.
"Huấn luyện viên Min Seo nói rằng Seo Han sẽ xấu hổ khi có ai đó khen bạn."
"...Dạ?"
"Hôm nay trông bạn đẹp trai lắm."
"Hả?"
"Bạn nhảy rất giỏi, khuôn mặt thì đẹp trai. Wow, bạn cũng cao nữa. Bạn cao bao nhiêu? Nếu như thế, không phải bạn có hết mọi thứ à?"
Tin đồn lan ra tận đâu vậy?
Choi Myung Hwan nhìn thấy mặt Seo Han đỏ bừng lên chỉ trong một giây bật cười lớn.
Seo Han bị đóng băng cứng ngắc.
"Tôi rút lại lời nói trước đó. Tôi tưởng bạn trưởng thành rồi, nhưng bạn cần lớn thêm một chút."
"Puhup." Cha Seong Bin vừa run rẩy vừa nhịn cười.
Là do Do Seo Han xấu hổ tới mức tự động lùi về sau một khoảng rất xa.
Đúng là vẫn còn nhỏ.
Biên đạo múa Choi Myung Hwan mỉm cười và mở miệng: "Được rồi, tôi sẽ ngừng trêu bạn."
Do Seo Han và Kang Si Woo đều giống nhau.
Anh đã lo lắng rất nhiều cho thực tập sinh trong đội này, theo cách này hay cách khác.
Choi Myung Hwan nói bằng giọng của câu cầu khiến: "Mọi người phải làm tốt. Phải cố gắng hết sức. Đây là cơ hội cuối cùng của các bạn, nhớ nhé?"
"Vâng!"
"Chúng ta vẫn còn chút thời gian nên hãy suy nghĩ lại và tìm ra câu trở lời hoàn mỹ nhất, biến sân khấu của bạn trở thành đẹp nhất."
"Vâng!" Lee Do Kyung trả lời ngay lập tức, nhìn thẳng vào Choi Myung Hwan.
Dù vậy, anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì buổi học đã đến hồi kết.
Choi Myung Hwan gật đầu, đứng dậy: "Được rồi, buổi học hôm nay tới đây thôi."
***
Phòng tập trở nên yên tĩnh sau khi biên đạo Choi Myung Hwan rời đi.
Người đầu tiên giơ tay một cách thận trọng là Center Lee Do Kyung.
"Tôi có chuyện muốn nói."
Lee Do Kyung có đầu óc nhanh nhạy trong mọi tình huống. Vì vậy, anh biết rõ anh sẽ không thu được lợi ích gì trong tình cảnh bây giờ, nếu anh cứ khăng khăng giữ vững quan điểm hiện tại.
'Chỉ làm cho hình ảnh của tôi tệ hơn thôi.'
Anh không có tự tin rằng bản thân có thể biểu diễn Tied To You một cách hoàn hảo.
Nếu thế, anh sẽ tạo một bức tranh cảm động, đó là nhường vị trí Center cho người khác.
Quyết định vừa được đưa ra thích hợp nhất rồi, nên chỉ cần thực hiện ngay thôi.
Lee Do Kyung nuốt nước bọt, mở miệng: "Chúng ta nên làm gì với vị trí Center? Lời nhận xét của thầy Choi Myung Hwan làm tôi lo lắng. Tôi cố gắng hết sức rồi, nhưng bản thân bài hát này lại... khác với phong cách của tôi. Tôi nghĩ tôi vẫn còn thiếu sót một chút."
Seo Ha Im gật đầu trước lời nói của Lee Do Kyung.
Lee Do Kyung đang gặp khó khăn trong việc tiêu hóa Tied To You. Điều tương tự cũng xảy ra với Seo Ha Im.
Tôi hiểu sơ sơ điều anh ta muốn nói rồi.
Lee Do Kyung nói thẳng với giọng hơi run: "Tôi muốn trao cơ hội này cho người khác."
"Vậy... Tôi đề cử Si Woo hyung." Seo Ha Im thận trọng giơ tay, chỉ chỉ Kang Si Woo. Anh ấy là một trong số ít thành viên được thầy Choi Myung Hwan đánh giá tích cực trước đó, hơn nữa bầu không khí lạnh lùng có khí chất riêng của Kang Si Woo phù hợp cực kỳ với concept Tied To You.
"Em cũng đồng ý."
"Ừ, cậu ấy hợp phết. Tôi nghĩ em sẽ làm được."
"Được không, hyung?"
Y như lời nói của fan của Si Woo, thứ Si Woo thiếu là câu chuyện. Đến mức fan anh ấy còn chỉ thẳng vào mũi PD, nói anh là kẻ thù của PD.
Rất nhiều người không thể ra mắt vì thời lượng lên hình không đủ. Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội này. Kang Si Woo gật đầu không hề do dự: "Anh muốn thử."
"Bọn này tin tưởng cậu, cố lên."
"Waaaaa!"
Xét theo khía cạnh nào đó, mối quan hệ khá là khó chịu.
Lee Do Kyung và Kang Si Woo cùng vướng vào một mối de doạ do thứ hạng của cả hai hơi nhạy cảm, nhưng dù thế Lee Do Kyung không có lý để phản đối Si Woo thành Center.
Vì vậy, Lee Do Kyung giả vờ giao vị trí này cho Kang Si Woo với vẻ mặt nhẹ nhõm. Sau đó, anh vỗ tay tập trung sự chú ý của đồng đội.
"Ừ, vậy..."
Center đã được xác định, cuộc họp cũng nên kết thúc.
Đúng lúc đó.
Do Seo Han, đang giữ im lặng, đột nhiên giơ tay lên: "Em có chuyện muốn nói."
Mọi người đều quay sang nhìn Seo Han với ánh mắt ngạc nhiên.
Lee Do Kyung quan sát cậu, thử hỏi: "Cậu cũng muốn làm Center...?"
"Không đâu." Seo Han lắc đầu.
Thứ hạng hiện tại là 5.
Trong tình thế tuyệt vọng này, tôi chỉ quan tâm tới những lời nhận xét gay gắt của huấn luyện viên Choi Myung Hwan thôi.
'Không có sức hút.'
Thất vọng vì bố cục sắp xếp cả bài không làm nổi bật vẻ lộng lẫy và hào nhoáng của Tied To You.
Chúng tôi không thể cứ chấp nhận hiện thực và làm qua loa thế này được.
Ngay cả khi phải bán linh hồn cho ác quỷ, tôi vẫn muốn thể hiện một sân khấu không có hối tiếc.
'À, đúng rồi.'
Có một bức tranh tổng thể khác đột nhiên hiện lên trong đầu tôi khi nghe huấn luyện viên Choi Myung Hwan đánh giá.
"Em nghĩ chúng ta cần sử dụng đạo cụ."
"Đạo cụ?" Lee Do Kyung kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Seo Han.
"Vâng."
Nếu thầy Choi nói bài hát đang nhạt, vậy chúng tôi sẽ nêm thêm gia vị vào. Có một ý tưởng chắc chắn có hiệu quả trong một bài hát gợi cảm như thế này.
Anh ấy sẽ không thể tưởng tượng ra chúng tôi sắp dàn dựng sân khấu gì.
Kế tiếp... Seo Han nói với giọng chắc nịch: "Chúng ta hãy biểu diễn với dây."
"...?"
'Tại sao lại có dây ở đây?'
Ngay khi anh tự hỏi, đó cũng là lúc bức tranh tổng thể của Seo Han hiện lên trong đầu anh.
Lee Do Kyung nuốt tiếng cười vào trong mà không hề nhận ra.
"Ha..." Do Seo Han.
Cậu ta luôn như vậy sao? Thiên tài?
***
Một sân khấu hoàn hảo cho đêm chung kết.
Chúng tôi phải tạo ra một sân khấu mà ngay cả những khán giả đang xem buổi phát sóng cuối không ý định bầu phiếu cũng phải bầu cho chúng tôi.
Vì tôi đã đề ra ý tưởng, tôi được giao nhiệm vụ chỉ đạo sân khấu.
Tôi tự tin mình sẽ làm tốt.
Bởi vì lần này tôi thực sự cống hiến hết sức một cách liều mạng nhất.
So với nhiệm vụ trước, sân khấu Tied To You có nhiều tự do hơn trong việc sáng tạo vũ đạo. Có rất nhiều đoạn tôi được phép chạm vào.
Nhờ đó mà chúng tôi có thể chỉnh sửa lại được khá nhiều vũ đạo phù hợp với kỹ năng của các thành viên.
Tôi nói lớn sau khi quan sát một thời gian ngắn: "Chúng sẽ xếp thành hình bác giác và căn đều đội hình."
"Được!"
Tôi mạnh dạn lựa chọn dây.
Động tác khiêu vũ trở nên phức tạp hơn nhờ đạo cụ được thêm vào, những bức ảnh đẹp được tạo ra nếu vũ đạo được dàn dựng hợp lý, việc thay đổi đội hình liên lục chắc chắn khiến công chúng không thể rời mắt.
Hai sợi dây đan chéo nhau, nối liền Choi Han và Seo Ha Im. Khoảng trống giữa hai người họ, Kang Si Woo lao ra hệt như xé lưới.
Tuy nhiên.
Xoay vòng.
Ngay lập tức, một sợi dây khác được kéo căng, trói Kang Si Woo lại.
Một chàng trai bị trói do mắc vào bẫy dây. Đó là vũ đạo tượng trưng cho hàm ý của Tied To You - 'không thể tránh thoát khỏi em'.
Sân khấu này chắc chắn thú vị hơn kế hoạch ban đầu.
"Wow." Tôi vừa cười vui vẻ vừa giơ ngón cái lên.
"Lần này đã tốt hơn chưa?"
Đây là đoạn làm sai từ nãy đến giờ, Kang Si Woo chỉ vào chính mình: "Anh vào đúng nhịp không?"
"Ừ, chính xác rồi."
"Còn hình ảnh thì sao?"
"Kích thích, ngầu nữa."
Kích thích, mới có sức hút.
Xét theo phương diện đó, ý tưởng này đang đi đúng đường.
Seo Ha Im nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, lè lưỡi thể hiện như anh vừa nghe điều đó thật ngớ ngẩn.
"Seo Han, em liều mạng quá..."
"Ai cũng phải liều trên sân khấu này mà."
"Mức độ điên rồ..."
Dù phải liều đến mức nào tôi cũng chẳng qua tâm, tôi chỉ đang làm những điều đúng đắn.
Tied To You hội tụ tất cả sự quyến rũ, một bài hát có concept đủ để khiến sân khấu bùng cháy. Nếu chúng tôi trình diễn tốt, hình ảnh sẽ thay đổi 180 độ và có khả năng chiến thắng rất cao.
Tất nhiên, để chuyện đó xảy ra thì điều đầu tiên phải làm là vũ đạo hoàn hảo.
Nếu đường di chuyển phức tạp bị rối và dây bị xoắn lại với nhau khi trình diễn trực tiếp, đó sẽ là sự cố lớn lắm, chúng tôi cần kết hợp với nhau hàng chục hàng trăm lần để tăng độ thuần thục lên cao nhất.
Tin tốt là cơ thể dường như đã ghi nhớ vũ đạo do liên tục lặp đi lặp lại một thời gian, mọi người dần hiểu ý di chuyển của nhau rồi.
Sau khi cài đặt máy quay có góc độ vừa vặn, tôi quay trở lại đội hình nhóm: "Chúng ta sẽ tập cả bài một lần nữa."
Bài hát cuồng nhiệt đến mức cảm giác không có kẽ hở để nghỉ lấy hơi.
Vì thế, sau khi tập xong, tay chân tôi cạn kệt sức lực.
"Anh sẽ nhảy lại lần nữa!"
"Bây giờ chúng ta tập lại lần nữa nhé?"
Bài hát mãnh liệt cứ được mở lại suốt.
"Thêm lần nữa..."
Bản năng muốn sống khiến tôi dừng câu đang nói lại. Tôi nhìn năm người đang từ từ biến thành thây ma, hỏi: "Chúng ta có nên nghỉ ngơi một lát không?"
"Ừm..."
"Ha, vậy đi."
Chúng tôi đã luyện tập cho đến khi không thể đứng vững, mồ hôi đã đổ như mưa, sau đề nghị của tôi, mọi người nằm dài ra sàn vì kiệt sức.
Seo Ha Im ngã y hệt như ngất xỉu: "Anh sắp chết..."
"Huh... (thở hổn hển)." Tôi cũng chính là người đang thở dốc, vội vã đi tìm chai nước.
Haiz, thật khó. Tôi chịu đựng được bởi vì tôi có khớp xương của một đứa trẻ mười tám tuổi... Nếu tôi hai mươi sáu tuổi, tôi sẽ bất tỉnh ngay lập tức.
Hơn nữa, tôi càng căng thẳng khi phải đảm nhận vai trò chỉ huy màn trình diễn.
"Ôi trời."
"Ha...."
Ngay khi tôi ngồi xuống, nhạc bài hát vang lên một cách tự nhiên.
Tôi đang dựa vào tường, nghỉ ngơi lấy sức thì Seo Ha Im đến bên cạnh tôi.
"Seo Han, có đáng không?"
"Em ước có thể thắng trò oẳn tù tì... Đó là tất cả những gì em đang nghĩ lúc này."
"...Thực ra, anh cũng vậy."
"Ai chơi oẳn tù tì, ai ra kéo?"
Seo Ha Im hắng giọng, tránh ánh mắt của tôi.
Tôi được phân công Tied To You vì trò chơi oẳn tù tì.
Có lẽ.
Tôi thêm vào để không gây áp lực cho Seo Ha Im: "Không sao. Em thích những thứ đầy thử thách."
"Seo Han, mắt em run rẩy khi nói thế."
"A, hơi khó hơn tưởng tượng...."
Tôi nên làm gì nếu tôi sắp chết vì khó khăn?
Tôi cảm thấy mình đang già đi, hệt như tôi trẻ lại 8 tuổi chỉ để chuẩn bị cho vòng thi này...
Khi tôi đang lẩm bẩm và than thở với chính mình, tiếng rung lớn vang lên. Seo Ha Im lấy điện thoại di động từ trong túi ra với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ơ, anh nhận được cuộc gọi từ chị gái."
"Chị em?" Cha Seong Bin vừa bật thốt hỏi vừa quay đầu lại với đôi mắt mở to.
Nếu là chị gái của Seo Ha Im....
"Chị ấy hả!"
Hiện tại, người bình thường nhưng nổi tiếng nhất trong mắt thí sinh Stardust.
Đó là chị của Ha Im.