Reng- Reng-
Sau khi kết thúc cuộc họp, trên đường về, điện thoại di động trong túi tôi rung lên ầm ĩ. Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra người gọi đến, đó là một cái tên quen thuộc.
Là phóng viên Lee Do Yeon.
Sao chị ấy lại liên hệ với tôi?
Vì chúng tôi không trò chuyện nhiều ở cuộc gọi trước nên tôi cũng tò mò đầu dây bên kia sao rồi.
Bước đệm cuối cùng để chuẩn bị cho việc giành hạng nhất trong nhiệm vụ đồng đội này. Tôi gọi nó là 'đuổi cổ kẻ nghiện ma tuý'.
Tôi bắt máy một cách dứt khoát: "Chào chị, lâu rồi nhỉ."
"Tôi đã đợi lâu đấy. Cậu khoẻ chứ?"
Bây giờ quan hệ của chúng tôi đã cải thiện hơn rồi sao, đến mức quan tâm sức khoẻ của nhau ư.
Tôi cười, bước vội. Mục tiêu là tìm một nơi không ai có thể nghe lén cuộc gọi này.
"Vâng, tôi vẫn khoẻ. Mặc dù tôi đang bận luyện tập."
Sau khi tìm được nhà kho kín, nơi giọng nói tôi không bị lọt ra ngoài, tôi mới vào chủ đề chính.
"Chị liên hệ tôi có chuyện gì vậy?"
"Tin độc quyền?"
"Haha...."
"Cậu biết mà. Tôi đã suy nghĩ cả ngày lẫn đêm về việc khi nào nên phơi bày nó ra."
Phóng viên Lee Do Yeon trả lời thành thật với gọng nói vui vẻ.
Sự thật là, miếng mồi của tôi có thể khiến bất cứ phóng viên nào thèm khát.
Từ ngôi sao đang lên chuẩn bị comback với tác phẩm mới đến thực tập sinh no.1 có giá cổ phiếu đang trên đà tăng vọt của chương trình nổi đình đám.
Bài viết liên luỵ đến nhiều đối tượng của công chúng.
Nếu bài này mà xuất hiện, cơn bão dư luận sẽ kéo dài nhiều ngày lắm.
Phóng viên Lee Do Yeon phấn khích nói: "Tôi muốn giữ tin tức tuyệt vời này và đăng nó đúng thời cơ thích hợp. Seo Han, ra mắt là chuyện quan trọng với cậu, còn với tôi thì không."
Và lý do sâu sắc đấy.
"Thời cơ chuẩn là sau màn comback tạo được tiếng vang lớn, nữ diễn viên đang thực hiện dự án tiếp theo và sự quan tâm của công chúng tới cô ấy đã tăng tới mức cao nhất...?"
"Ồ."
Chị có phải ác quỷ không?
"Tin tức bê bối cũng cần canh thời gian đăng tải thích hợp mới thu về hiệu xuất cao. Seo Han cũng biết rõ điều này. Cậu có gì khác để tôi viết thêm không?"
"..."
Tôi thở dài, bật cười.
Giọng nói vui vẻ nhưng khát máu khiến tôi nhớ đến đôi mắt điên cuồng của chị ấy vào lần gặp trước đó.
Người ta từng nói không ai vô cớ nên duyên với nhau.
Mỗi lần tôi nhìn phóng viên Lee Do Yeon là tôi lại liên tưởng đến người nọ.
Dù sao thì, phóng viên Lee Do Yeon vẫn liên tục nói không ngừng.
"Trong khi chờ đợi cậu liên lạc, tay tôi cứ run bần bật. Tôi cứ lo mình sẽ không kiềm được mà nhấn nút enter và tải hết mọi thứ lên."
"Chị gấp gáp quá."
"Càng lớn, tôi càng trở nên vội vàng trong mọi việc. Vì vậy, tôi hy vọng cậu cho tôi biết thời gian cụ thể cậu muốn. Do Seo Han."
Giọng dần tăng cao vút của Lee Do Yeon khiến cổ tôi bị nghẹn.
"Ừm..."
Cũng ổn, nếu tôi nhấn kíp nổ lúc này.
Không, nếu tôi muốn giành hạng nhất vòng này, vậy phải tung bê bối càng sớm càng tốt.
Lựa chọn tốt nhất là hiện tại. Bởi vì sắp kết thúc vòng ba rồi.
"Tôi quyết định."
Tôi ngẩng đầu, nắm chặt điện thoại di động ở bên tai. Đây không phải sở thích của tôi nhưng... Tôi không ngờ mình lại nói chuyện có thể khiến khuấy đảo nước Hàn với giọng bình tĩnh đến vậy.
"Chúng ta sẽ làm nó trong tuần này."
"Tuyệt! Cảm ơn cậu đã quyết định nhanh chóng!"
Phóng viên trả lời lập tức với giọng nói lạc hẳn tông.
Phóng viên Lee Do Yeon có vẻ sẽ mất kha khá thời gian để tính cách chị ấy trở nên phù hợp với danh tiếng rực rỡ sắp tới.
Cũng đã hết chuyện cần giải quyết rồi, tôi đang định chào tạm biệt, sau đó cúp máy.
Trước khi tôi kịp nói, phóng viên Lee Do Yeon giành trước.
"Nhưng Seo Han, cậu có anh không?"
Tôi ngước lên, tay lại vô thức nắm chặt điện thoại.
"Vâng?"
Tôi biết rõ kỹ năng moi tin của Lee Do Yeon nhưng chuyện này đáng kinh ngạc đấy.
Làm cách nào mà chị ấy biết được thông tin này dù tôi chưa từng tiết lộ trên truyền hình?
Người tôi đề cập trong hồ sơ chỉ có bố mẹ. Tôi chưa bao giờ nói rằng mình có anh trai, và anh ấy là người bình thường.
"..."
Phóng viên Lee Do Yeon hình như hiểu lầm sự im lặng của tôi là dấu hiệu tiêu cực nên vội vàng bổ sung.
"Đừng hiểu lầm. Tôi không điều tra lý lịch đâu! Chỉ là, tôi tình cờ gặp người đó, và..."
"...Tình cờ?"
"Người đó là PD mới tại Đài phát thanh và truyền hình SBC. Tôi không biết cậu còn có anh trai. Hai người thậm chí giống nhau y như đúc. Wow, anh trai của cậu đẹp trai thực sự. Tại sao cậu không kể cho tôi?"
"Gu của chị ạ?"
"Ừ... Đương nhiên... Ơ?"
Không có lý do cụ thể để che giấu việc có anh trai. Nhưng chẳng có lý do nào kể chuyện đó.
Tôi cười khúc khích: "Tôi đoán."
Tôi thắc mắc từ kiếp trước, làm sao hai người này lại gặp được nhau, hoá ra họ gặp nhau lần đầu tại đài truyền hình.
Tôi có cảm giác như được chứng kiến một lần nữa cảnh tượng trong quá khứ.
Đúng vậy.
Nguyên nhân tôi biết phóng viên Lee Do Yeon.
Bởi vì chị ấy là bạn gái cũ của anh trai tôi.
Phóng viên Lee Do Yeon không phải là người có tính tình hiền dịu, nhưng nửa kia của chị ấy cũng không hề thua kém.
Tôi có một ít ký ức sống động về trận chiến 'cãi vả yêu thương' của cả hai.
Đúng là không nên can thiệp vào chuyện tình yêu của người khác, nhưng...
Làm ơn đừng chia tay nữa.
"Tôi nói trước để chị biết, tính cách bẩn thỉu lắm đấy, vì thế nhớ cẩn thận."
"Hả, sao? Đột nhiên nói gì vậy?"
Tút-
Tôi cúp máy với lời khuyên không rõ ràng.
***
"Seo Han, em có ở đây không?"
Kết thúc cuộc gọi, tôi đến phòng tập và Seo Yi An bước ra khỏi căn phòng cách âm với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
Tôi vẫy tay chào mà không suy nghĩ gì, sau đó tôi chợt nhận ra có gì đó kỳ lạ.
Anh ấy đang luyện thanh chứ đâu có tập nhảy, sao lại chảy mồ hôi như mưa?
Tôi bị sốc, nhìn chằm chằm hyung.
"Anh đã luyện tập khá lâu..." Seo Yi An bật cười, gãi gãi đầu. Vì khát nên anh đã uống nước rất mau nhưng có vẻ anh cung cấp lượng nước không đủ. Giọng hơi khàn đi rồi.
Anh ấy luôn là người anh chăm chỉ, nhưng lần này anh ấy hơi khác một chút, dường như đậu phụ mềm cả ngàn năm này đang có ý chí chiến đấu sục sôi hơn bao giờ hết.
Tôi nghĩ là do vai trò hát chính, cộng thêm sự ảnh hưởng từ những đồng đội tốt.
'Anh muốn thử nó. Hát chính.'
Seo Yi An đã làm theo lời khuyên của tôi. Ứng tuyển vào vị trí main vocal thay vì center. Với kỹ năng thanh nhạc vượt trội, anh thành công đạt được vai trò hát chính một cách dễ dàng.
"Anh cảm thấy hát chính thế nào?"
"Ừm, thú vị, mỗi ngày đều có phát hiện mới mẻ."
Wow, Seo Yi An thường im lặng lại nhận xét như vậy á?
Anh vươn vai và có vẻ sảng khoái. Có lẽ do nền tảng của kỹ năng thanh nhạc vững chắc nên anh ngày càng tiến bộ rõ rệt.
Nếu có một vấn đề....
"Anh nghĩ do anh khá đần?" Seo Yi An gãi đầu, cẩn thận nói.
Sự đánh giá khách quan.
Kỹ năng vận động của anh giống động vật thân mềm gợi nhớ đến hình ảnh của 'đậu phụ'. Mặc dù nó ở mức 'nhanh nhẹn', nhưng trong phần dance của Seo Yi An có một vài chỗ còn thiếu này thiếu kia.
Đánh giá toàn diện thì Seo Yi An không phải không biết nhảy, nhưng hơi thất vọng?
Không, nếu so với kỹ năng hát của anh thì nó khá thất vọng.
Seo Yi An luôn bị chỉ trích là đần độn vì không thể tự phát hiện ra lỗi sai, và đã chịu đựng sự chỉ trích rất lâu.
Vì thế, tôi tới đây.
Tôi nhìn Seo Yi An, nói: "Nhớ lời hứa em nói lúc trước không?"
"Có, em sẽ giúp anh ra mắt..." Seo Yi An cười tươi.
"Đi nào, hyung."
Đã đến lúc khoá huấn luyện đặc biệt định chế riêng cho anh bắt đầu.
***
Sao em không chạm vào anh
My heart, my love
Nảy nở
Tình yêu của anh đang nảy nở
Bây giờ anh muốn touch em
Vũ đạo bao gồm xoay một vòng, nhanh chóng ngồi xuống và đứng lên như thể bị đẩy.
Các biên đạo cho biết họ đã nghiến răng khi quay video demo nhưng không ngờ lại cho ra thành quả tốt hơn mong đợi.
(*Đa phần dancer không thích nhảy concept đáng yêu:))))) kkkkkk)
Không, họ làm tốt quá.
Bài hát thật sự trong trẻo và tươi sáng. Họ bảo chúng tôi hãy cười khi hát và tạo ra một vũ đạo khiến họ cười vui vẻ khi xem.
"Seo Han giỏi tới mức khiến dancer lâu năm cũng phải trầm trồ."
Cơ thể tôi đang feel theo flow, bởi tôi làm điều này gần mười năm rồi.
Kỹ năng khiêu vũ bẩm sinh cùng kinh nghiệm của huấn luyện viên dance ở kiếp trước, đang hiện diện rõ qua từng bước nhảy mà tôi đang làm mẫu cho Yi An.
Vì thế...
Seo Yi An liên tục bày tỏ sự ngưỡng mộ và cố gắng bắt chước cách tôi chuyển động. Đó là cách học linh hoạt.
Nhưng.
"Đừng chỉ cố bắt chước giống thôi mà cần có điểm nhấn và điểm nhả."
"...Như vậy?"
"Nếu có thể, anh hãy tạo ra điểm nhấn bằng cách dồn sức vào đoạn vũ đạo anh muốn nó ấn tượng và thả lỏng dần ra ở các chuyển động khác."
Tuy nhiên, Yi An chắc chắn có tài năng.
Một khi đã sửa đúng lỗi nào đó, là không bao giờ phạm sai lầm tương tự.
"Nói thật, anh không hề đần tí nào luôn."
"Thật á?"
"Và nếu anh đi đâu đó, lỡ lời nói ra câu này, anh sẽ bị ném đá. Nên đừng nói bản thán như vậy."
Sở trường của lực lượng anti là xuyên tạc lời nói mà.
Tôi nhanh chóng chỉ ra một số khớp nối để chuyển đổi giữa vũ đạo này sang vũ đạo khác, thực hành chúng cho anh ấy xem.
I followed you.
Anh bối rối vì đứng trước mặt em
Touch, touch muốn chạm vào tim em, Baby
"Đoạn này, tất cả những gì anh cần làm là nghiêng về phía sau, nhấc chân lên một cách nhanh chóng. Dễ mà, đúng không?"
"Thầy ơi, nhịp nhanh chóng."
"Một-hai và ba, du-du-dong, dừng!"
"Thể hiện như đang bị ai đó đẩy!"
"...Đúng chưa?"
"Chuẩn rồi."
Seo Yi An mỉm cười và hất mạnh tay tôi ra. Đó là một điệu nhảy có lực bởi vì tôi cảm thấy đau.
I followed you.
Anh bối rối vì đứng trước mặt em
Touch, touch muốn chạm vào tim em, Baby
Liên tục tập luyện trong ba giờ đồng hồ, không hổ danh là khoá huấn luyện đặc biệt được định chế riêng. Seo Yi An hiếm khi được nghỉ giải lao.
Anh mệt nhưng đôi mắt hôm nay của anh tràn đầy sức sống.
Một kẻ điên với đôi mắt đơn thuần. Bằng cách nào đó, nhận xét kỳ lạ hiện lên trong đầu tôi. Anh chàng này cũng y hệt Jin Se Hyun?
Tôi định tiếp tục làm mẫu cho Seo Yi An nhưng tôi bị kiệt sức trước.
"Uh... Em sắp chết rồi."
Tôi vừa thở dốc vừa tựa vào tường. Khi tôi nhảy cùng anh trai để làm ví dụ mẫu, tôi cũng bị sự chăm chỉ điên cuồng của anh cuốn hút.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé?"
"Ừm, nghỉ một chút... Anh sẽ hát một lúc."
"...?"
Lời bài hát Touch mà tôi đã nghe hàng trăm lần vẫn văng vẳng bên tai như ảo giác của thính giác.
"À, anh chưa đủ giỏi... Có lẽ do anh tập chưa đủ."
A...
Seo Yi An thì thầm lời thoại của ác mà bằng khuôn mặt đậu phụ mềm: "Seo Han, chúng ta sẽ tập đến bình minh nhé?"
Cafe.
Hôm nay tôi đã làm rất nhiều chuyện.
Lịch trình dày đặc tới mức tôi phải cân nhắc xem có nên nạp thêm caffeine trong Americano khẩu vị Ha Jun Seo để thức muộn hơn không.
Hyung, rồi sẽ đến lúc anh bị ngã nếu kiên trì chế độ luyện tập như vậy.
"Đừng để bị ngất khi luyện tập."
Hyung đón nhận sự lo lắng của tôi bằng một nụ cười.
Tôi tặc lưỡi bên cạnh anh, anh ấy thật sự có ý định tập tành suốt đêm.
"Đừng ép cơ thể làm việc quá sức."
Dáng dấp của anh không liên quan gì đến mạnh mẽ nhưng ý chí thì có.
Tuy nhiên, người ngã xuống lại là người khác.
Tiếng các thực tập sinh ra vào hối hả, thậm chí còn có tiếng kêu to, gọi staff đến.
Seo Yi An mở cửa với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, tôi cũng thò đầu ra xem.
Đúng như dự đoán, chuyện đáng quan ngại đấy.
Lúc này mọi người thông thường đang vùi đầu tập luyện cho cuộc thi. Nhưng bây giờ ngoài đó rất đông.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận độ chen chúc dù khá xa.
Tôi nghĩ chuyện đó đã xảy ra.
"Có ai đó ngã sao?"
Bầu không khí của các thực tập sinh vây quanh cửa phòng tập nọ rất nghiêm túc. Seo Yi An tiến tới gần tôi hơn và hỏi với vẻ lo lắng.
Tôi ra ngoài, đi tìm hiểu.
Đúng lúc đó.
Jin Se Hyun luồn ra khỏi đám đông nhờ khe hở nhỏ.
Người mà ngày thường luôn bình tĩnh nay sắc mặt lại tái nhợt hệt như vô cùng hoảng sợ.
Khi ấy tôi mới kịp nhận ra.
Đó là phòng tập của team Better.
Tôi vội bắt lấy cánh tay của Jin Se Hyun, khi anh ấy kêu gọi staff bằng giọng cấp thiết.
"Hyung, chuyện gì vậy?"
"Chuyện là... Ha..."
Jin Se Hyun hít một hơi thật sau, sau đó giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Jun Seo, anh ấy ngất rồi."