Khuôn mặt Lee Do Kyung nhăn nhó trong giây lát, nhưng vội vàng khống chế lại, tỏ ra bình tĩnh.
Chà, tôi đoán anh ta khó mà làm chủ cảm xúc của mình lúc này được, dù sao Lee Do Kyung cũng chỉ là học sinh cấp ba.
"Này, cậu... cậu đang nói lung tung gì thế?"
Anh ta lúng túng tới mức quên sử dụng cấu trúc tôn kính trang trọng trong câu.
Lee Do Kyung cau mày như muốn đe doạ tôi.
Vâng, phải thế chứ.
Đòn này đủ đau đúng không.
Cách diễn đạt của anh ta trung thực hơn nhiều rồi.
Tôi có nên thành thật hơn một chút nữa không?
Tôi quyết định có, tôi thản nhiên đọc ra vài cái tên.
Hai nữ thực tập sinh của Doubles sẽ ra mắt vào năm sau.
"Kang Min, L."
Còn ai nữa nhỉ?
À.
"Ngôi sao điện ảnh Lee Seo Hwa?"
"Tạm biệt!" Lee Do Kyung nhảy dựng lên.
Khuôn mặt mới bình tĩnh được một lúc lập tức sưng tấy lên, hệt như có thể vỡ nát ngay bất cứ lúc nào.
Tôi nhún vai, cười: "Tôi tưởng chúng ta xuyên về tận thế kỷ 16 và diễn trò chơi này cơ. Anh có kỹ năng che giấu bí mật tốt đấy."
Ước gì tôi có một chiếc máy ảnh để chụp lại khuôn mặt hiện tại của Lee Do Kyung.
Một khuôn mặt không thể duy trì sự thoải mái như ngày thường, trông có vẻ căng thẳng vô cùng.
Lee Do Kyung run rẩy nói: "Cậu nghe nó từ ai?"
"Tôi nói rồi tôi có quan hệ rộng."
"Bạn cậu nhìn thấy ở đâu? Không, không thể nào có người thứ ba ở đó..."
"Có vẻ như anh còn rất nhiều bí mật nhỉ. Một nơi tốt để che giấu cho cuộc hẹn?"
"Cậu biết được bao nhiêu rồi?"
Khi Lee Do Kyung tiến về phía tôi, như thể định đẩy tôi, tôi khôn ngoan bước lùi về sau.
Khuôn mặt anh ta bây giờ rất đáng sợ, nhưng tôi có nhiều kinh nghiệm từ Lee Jun Hyuk - người sẽ thực sự đánh tôi vì tôi gai mắt - nên tôi không bị doạ.
Anh ta diễn rằng mình là idol thân thiện hoà đồng với tất cả mọi người nhưng lại hành động với tôi thế này đây.
Mong các cô bạn gái của anh ta tỉnh táo.
Tôi bình tĩnh trả lời: "Khoảng chừng này. Một thành hai, hai thành ba, sau đó ba thành năm..."
"Lần này, cậu lại đang nói về cái gì?"
"Bạn gái của Lee Do Kyung."
"Đừng đùa nữa. Không vui đâu."
Lee Do Kyung tức tối vì lời nói của tôi.
Tôi không đùa.
Thực tế, có những năm người đấy.
"Anh quen Lee Seo Hwa không? Nếu cô ấy biết chuyện này thì đã sớm cắt đứt quan hệ với anh từ lâu rồi."
"Nếu cậu dám kể cho Seo Hwa, cậu sẽ chết. Đừng đụng tới em ấy."
Anh ta chân thành với người yêu nhỉ?
Tôi sẽ rơi nước mắt vì lời này nếu không biết con người thật của anh ta.
Thật là người bạn trai tuyệt vời.
"Tất nhiên rồi. Tôi có thể làm gì chứ? Chia rẽ mối tình của Lee Do Kyung? Không, tôi ủng hộ tình yêu của anh."
Ừm.
"Tuy không biết xã hội, đặc biệt là fan anh có ủng hộ không."
"Cậu bị điên à."
Tôi không quan tâm tới chuyện tình cảm của người khác.
Ban đầu, nếu Lee Do Kyung tỏ ra không hợp tác, tôi cũng sẽ không sử dụng con bài chưa lật này.
Nhưng, đáng lẽ anh ta không nên chạm vào những kiêng kị của tôi...
"Nếu định uy hiếp người khác, hãy tẩy trắng cho bản thân anh trong sạch trước. Đừng đi nói bậy khi anh mới là người tồi hơn."
Nếu định gây thù chuốc oán chỗ này chỗ nọ thì anh ta nên xem lại bản thân trước đi chứ.
Vì tôi chưa từng có mối liên hệ trực tiếp hay gián tiếp với Lee Do Kyung ở kiếp trước nên tôi chỉ phớt lờ những lời đồn về anh ta.
Nhưng mọi chuyện thay đổi bởi anh ta đâm sau lưng tôi một nhát sâu thế này đây.
Tôi không có ý định bỏ qua cho Lee Do Kyung nữa.
Đáng lẽ, anh ta không nên chạm vào hyung ấy.
Seo Yi An, người luôn im lặng, oan nhất trong cuộc chơi này.
Lee Do Kyung nuốt nước bọt, quan sát tôi.
Ánh mắt nguy hiểm đột nhiên tắt điện. Lee Do Kyung vẫn nhíu mày, hỏi: "Cậu muốn gì?"
"Trả lại part."
"..." Mặt Lee Do Kyung lạnh ngắt vì câu trả lời của tôi.
"Cậu là kiểu người cống hiến vô tư như vậy?"
"Dĩ nhiên là không."
"Sau đó?"
"Trả lại part là việc đầu tiên, nhưng còn có một thứ tôi muốn..."
Thực tế, lần đánh giá nhóm thứ 2 phải được diễn ra suôn sẻ, tôi phải đạt kết quả xuất sắc dù tình trạng quan hệ cá nhân của team này tồi tệ ra sao.
Tôi không muốn làm chuyện ngu ngốc, chẳng hạn như đánh đồng đội và rồi phá hỏng sân khấu lần này.
Trả lại part vốn là chuyện hiển nhiên, còn có một thứ khác tôi thực sự muốn.
Khác với Lee Do Kyung một thực tập sinh thu thập thông tinh bình thường, trong cái ngành showbiz này, cô ấy là người có lượng tin tức vô cùng phong phú.
Tôi biết Lee Do Kyung lấy nguồn tin từ ai.
Chị gái của anh ta, một phóng viên chuyên săn tin đồn của công ty báo chí nổi tiếng.
Có vẻ sắp tới tôi cần mượn sức của cô ấy.
Nói chính xác nhất là cần sự giúp đỡ của phóng viên.
Tuy nhiên, tôi sẽ không nói ra lý do đó vì đề phòng để lộ nhược điểm.
Tôi cười rạng rỡ: "Lee Do Kyung, anh có chị gái đúng không?"
"Chị tôi?"
"Ừ, giới thiệu chị anh cho tôi."
"...Trong tình huống này?"
Hả?
"Tôi nghĩ anh đang hiểu lầm."
"Cậu cũng giống tôi thôi..."
Nghiêm túc?
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, như thể tôi sẽ cướp chị gái anh làm người yêu.
Tôi nhìn Lee Do Kyung bằng ánh mắt khinh bỉ: "Phóng viên."
"À."
Mặt Lee Do Kyung đỏ bừng.
***
Chụp ảnh concept là một nhiệm vụ quan trọng ảnh hưởng tới tương lai của mọi thí sinh.
Thực tập sinh hạng thấp có khả năng bị tuỳ tiện xếp vào team nào đó để lấp đầy chỗ trống, nhưng đối với thực tập sinh hạng cao lại khác.
Một cơ hội để quảng bá hình tượng bạn hướng tới.
Mọi người đều biết việc lựa chọn bài hát thi vào vòng sau được quyết định bằng ý tưởng concept này.
Jin Se Hyun đứng khoanh tay, mắt quét đạo cụ một lượt. Chẳng có cái nào hữu ích cả, anh tự hỏi có nên chỉ đội một chiếc mũ bình thường thôi không?
Cha Seong Bin bước nhanh tới bên cạnh Jin Se Hyun.
"À. Em ở đây à?"
"Chào anh."
Jin Se Hyun không thực sự quen biết Cha Seong Bin, anh chỉ biết rằng hyung này cùng đội với Ha Jun Seo hyung.
Điểm đặc biệt ở hyung là tính cách hướng ngoại, anh ta bắt chuyện với tất cả mọi người mà anh ấy gặp.
Cha Seong Bin trò chuyện tự nhiên với Jin Se Hyun: "Ý tưởng của em là gì?"
"Ừm, một cái gì đó ngầu nhất."
"Nghe hợp với em lắm." Cha Seong Bin cảm thán ngắn gọn, đáp lại câu trả lời của Jin Se Hyun. Sau đó, rời đi mà không hề tiếc nuối.
Jin Se Hyun nghĩ anh ấy cũng sẽ theo phe concept ngầu lòi hoặc mạnh mẽ vì ngoại hình của Seong Bin hợp với chúng, nhưng không ngờ Cha Seong Bin lại thích thú với concept mới mẻ hơn.
Nếu mỗi người làm theo concept riêng mà họ muốn thì khả năng được phân vào cùng nhóm nhau sẽ bị kéo càng thấp.
'Tôi rất vui. Có vẻ anh ấy là người dễ bỏ cuộc.'
Chỉ mỗi Seo Ha Im đủ khiến anh phát điên rồi.
Seo Ha Im sôi nổi và tươi sáng, còn Cha Seong Bin lại có cảm giác bí ẩn, khác xa sở thích của Jin Se Hyun.
'Tôi thích tính cách dễ gần của em út.'
Em ấy suy nghĩ chín chắn hơn so với độ tuổi và thoải mái hoà nhập ở bất cứ môi trường nào.
Jin Se Hyun ngẩng đầu, nghĩ tới Do Seo Han: "Ừm, tôi đoán người tiếp theo là Seo Han?"
Trùng hợp, Seo Han cũng tới studio.
Jin Se Hyun mở to hai mắt, nhìn qua.
Cha Seong Bin cũng hứng thú với Seo Han.
"Em ấy có ý tưởng gì thế?"
"Tôi cũng chưa nghe kể gì cả..."
À, nhớ rồi.
Seo Ha Im từng nói gì đó ngày hôm qua.
Tầm mắt Jin Se Hyun dừng giữa không trung, như đang hồi ức ký ức mờ nhạt.
'Vậy ý tưởng của Seo Han là gì?'
'Tôi nghe nói em ấy hướng tới concept gợi cảm.'
Do Seo Han... sexy...???
Jin Se Hyun chớp mắt nhìn Seo Han đang chuẩn bị quay.
Anh trả lời Cha Seong Bin với giọng không chắc chắn: "Sexy... Nghe nói đó là concept của Seo Han..."
"Tôi đoán là em nghe nhầm rồi."
Đúng vậy, maknae của chúng ta không thể làm điều này được.
"Có lẽ em nghe nhầm thật."
Jin Se Hyun lập tức phủ định, cầm chai nước bên cạnh lên. Ngay khi Jin Se Hyun làm dịu cơn khát, chờ Seo Han bắt đầu quay, bản nhạc quen thuộc vang lên.
"Ơ?"
Dancing on movie của LROY. Bài hát giúp Seo Han đạt điểm H vòng đánh giá cá nhân.
Jin Se Hyun khá bối rối vì bài hát này có concept mơ mộng.
Chuyện này hơi khó hiểu.
Anh không biết
Anh vẫn chưa biết
Thực tế là, bài hát vừa mới bật lên...
Do Seo Han lập tức nhảy trên nền nhạc với vũ đạo có lực rất mạnh.
Cùng một điệu nhảy nhưng không khí lại khác hoàn toàn.
Lúc đó, vũ đạo nhấn mạnh vào bầu không khí huyền bí xen lẫn mơ mộng...
Lần này lại khác hoàn toàn.
Ánh mắt sắc bén.
Vũ đạo tinh tế nhưng dính nhớp kỳ lạ.
Seo Han là vũ công giỏi tới mức có thể dễ dàng thể hiện tất cả các thể loại concept khác nhau.
Đây là một vũ đạo sexy nên không thể nào trước đây em ấy chưa từng nhảy được, việc Seo Han biết nhảy sexy không phải là chuyện gì đặc biệt ghê gớm cả.
Nhưng.
Jin Se Hyun biết em ý giỏi, nhưng kỹ năng này không phù hợp với ấn tượng của anh.
Tại sao chú hamster bé xíu của bọn anh lại như thế này...
Tại sao hamster...
Đột nhiên khiêu gợi?
Đôi mắt Jin Se Hyun không biết để ở đâu mới đúng.
Cha Seong Bin cũng nhận ra những chuyển động nhỏ được thay đổi uyển chuyển hơn.
Nơi anh bị mắc kẹt có lẽ là nhà tù
Bóng tối vô hạn không thể kết thúc
Người buông tay là tù nhân
Anh cố gắng chấm dứt hành trình lang thang vô nghĩa này
Do Seo Han nhìn thẳng vào ống kính với ánh mắt chất chứa nhiều bí mật.
Đôi mắt đó thực chất... không hề có một chút tính uy hiếp nào.
Nếu bắt Jin Se Hyun miêu tả cụ thể thì Seo Han vô cùng giống chú hamster đang tức giận vì bị trộm mất hạt hướng dương.
Cha Seong Bin cũng không đứng yên được: "Ơ..?" Anh nhìn thấy vật gì đó trong tay Seo Han.
Một chai nước suối của nhãn hàng tài trợ y hệt chai Jin Se Hyun vừa uống.
Seo Han vừa giơ chai nước lên vừa nhếch cong môi. Đồng thời, vặn nắp mở chai nước ra.
Lúc này anh mới nhận ra đây là đạo cụ của em ý.
"Không thể nào, chai nước..." Lời nói của Cha Seong Bin kết thúc ở đây.
Vì màn trình diễn bất ngờ của Do Seo Han.
Một cảnh quay chứa nhiều tham vọng dùng làm màn kết cho video.
Seo Han đột nhiên đổ nước văng tung toé lên đầu.
Cha Seong Bin vô thức che miệng lại.
"...OH! Em đang làm gì thế?"
"Seo Han...?"
Tóc và áo ướt sũng, nước nhỏ giọt.
PD vội vàng zoom cận cảnh vào đôi mắt long lanh. Những thực tập sinh khác quan sát Seo Han trong lúc chờ tới lượt mình cũng trợn tròn mắt, nhón chân hóng hớt.
Màn biểu diễn nóng bỏng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ bàn về sự rung động, không ai có thể thoát khỏi ma lực của concept này.
Cha Seong Bin sững sờ, nghi ngờ mắt mình nhìn thấy ảo giác.
"... Cái quái gì thế này?"
Khung cảnh Do Seo Han nhìn trực diện camera, toàn thân ướt đẫm... Gợi cảm, nhưng đặc biệt kỳ lạ.
"Giống một chú hamster bị mắc mưa..."
"Hình ảnh này là ướt như chuột lột mà?"
"Nhìn cậu ấy như bị đau ấy."
Khụ.
Seo Han bắt đầu run vì lạnh.
Cộng thêm mái tóc ướt nhẹp nên trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Seo Han ngăn cơn ngứa mũi rồi giữ nguyên tư thế trước ống kính.
"Ồ..." Một tư thế kết thúc màn ảnh thuần thục như đã thực hành hàng trăm lần.
Bởi vì Seo Han diễn xuất hết mình sử dụng các kỹ năng tốt nhất mà cậu ấy có.
Mức độ nghiêm trọng tới mức khiến Jin Se Hyun muốn tìm lỗ chui xuống.
PD xem khoảnh khắc kết màn ngay trước mặt thông qua ống kính, độ hài lòng cũng đạt đến mức cao nhất.
Ai nhìn vào cũng biết video PR được quay bằng toàn bộ tâm huyết của người mẫu.
Đạo diễn giơ hai ngón cái với khuôn mặt hưng phấn.
"Woaa... Dễ thương quá."
"Tôi hiểu quay như thế nào rồi. Video này thật sự rất đẹp."
Seo Han, người không thể nghe thấy gì do nước lọt vào tai, thông qua đoán khẩu hình miệng, hiểu như sau.
À là một lời khen...
'Bạn quyến rũ lắm.'
Được công nhận, nhiệm vụ thành công.
"Khụt, khịt... Nước, nước chảy vào mũi tôi rồi." Seo Han bước ra khỏi trường quay với nụ cười tự hào, lắc đầu rũ nước.
Đôi mắt kiêu ngạo khiến cậu trông như thật sự tin rằng cậu rất nóng bỏng.
Cha Seong Bin hạ giọng hỏi Jin Se Hyun.
"Nhóc đó, cậu ấy luôn như vậy à?"
Thay vì trả lời, Jin Se Hyun phun ra một câu.
"Tôi không quen người đó."