Chỉ còn vài ngày nữa là tới vòng đánh giá theo nhóm đầu tiên. Dĩ nhiên, phòng tập luôn sáng đèn cho đến bình minh. Nhờ thế mà tôi đạt được sức chịu đứng tốt.
"Một hai ba bốn, hai hai... Khoan đã. Anh nghĩ Ha Im nên lùi về sau chút sẽ tốt hơn." Ha Jun Seo thành viên lớn tuổi nhất đang sắp xếp nhanh đội hình.
"Hoặc Seo Han và Se Hyun cùng đừng trước thì sao? Anh nghĩ động tác nhảy của hai đứa có lực nhất trong đội, sẽ đẹp mắt hơn nếu hai đứa nhảy cùng một lúc."
Bằng cách nào đó, tôi trở thành main dance nhóm này.
Trách nhiệm của tôi là làm việc cùng Seo Ha Im để tạo ra vũ đạo chung. Tôi cũng giúp Jin Se Hyun biên tập bài hát. Làm lãnh đạo bận rộn hơn tôi nghĩ.
Ha Jun Seo quan sát và gật đầu: "Ừ, ổn rồi đấy."
"Nếu đoạn đầu của vũ đạo yêu cầu sự uyển chuyển, em nghĩ bắt đầu bằng một điệu nhảy uốn cong nhẹ tốt hơn là mạnh mẽ lao vào."
"Ừ, em nói đúng."
Thành viên trẻ nhất của team dường như có rất nhiều năng lực, ngay từ đầu, em ý không phải kiểu người biết lãnh đạo với tinh thần trách nhiệm cao như thế này. Càng tìm hiểu càng thấy nhiều điều kỳ diệu.
Hơn nữa, Ha Jun Seo tin tưởng Seo Han tuyệt đối kể từ lần chọn bài hát của LROY.
Không tệ.
Hướng cải biên vũ đạo và kiểu kể chuyện này phù hợp với bài hát.
Chúng tôi đã rẽ đúng lối nhất trước nhiều ngã tư.
"Okay, mọi người nghỉ ngơi một chút nhé!"
"Wow, món nay ngon quá."
"Ugh.. Tôi cảm thấy mình sắp chết..."
Một vài lần nghỉ ngơi ngắn. Mỗi người chọn cách thư giãn khác nhau.
Seo Han thả chai nước xuống sàn và nằm dài trong phòng tập, trong khi đó Se Hyun lặng lẽ ngồi bên cửa sổ.
Seo Ha Im vừa nói vừa thở hổn hển: "Seo Han!"
"Gì thế, hyung?" Vì chúng tôi thân thiết hơn rồi nên tôi quyết định xưng hô theo cách thoải mái là "hyung" thay vì sử dụng biệt danh khó mở miệng.
Ha Im dụi mắt, nói khẽ: "Em không buồn ngủ à? Anh nghĩ anh sắp ngất mất."
"Hôm qua em ngủ ngay khi về túc xá nên hôm nay khá hơn một chút. Còn Se Hyun hyung thì sao?
"...Có lẽ hiện tại anh đã chết rồi..." Jin Se Hyun thở dài với đôi mắt vô hồn.
"Em cũng gặp khó khăn." Dù vũ đạo tổng thể tốt nhưng tôi cũng phải chiến đấu cả ngày với Lee Jun Hyuk vì anh ta cứ trốn tập mỗi khi có cơ hội.
Chà, vậy anh ta đi đâu?
Lúc căng thẳng, anh ta có xu hướng ra khỏi phòng tập để hút thuốc.
Bây giờ, mọi người đều biết nhân cách đó của anh ta rồi.
Hình như Lee Jun Hyuk muốn dẫn dắt đội ngũ theo ý hắn nhưng càng làm vậy, anh ta càng giống bị cô lập.
Hành động hệt như tên bạo chúa cai trị vùng đất không ai ủng hộ vua vậy.
Mặt khác, tôi tự hỏi mối quan hệ của team chúng tôi thân thiết nhường này có phải vì cùng chung kẻ thù tên Lee Jun Hyuk hay không.
Tất cả chúng tôi đã thân tới mức có thể đặt những câu hỏi cá nhân riêng tư.
Seo Ha Im hỏi tôi với đôi mắt lấp lánh: "Seo Han, em có em không?"
"Không, nhưng có một anh trai."
"...Em có giống anh trai không? Mỗi lần nhìn em là anh lại thấy lạ."
"..."
"...Phải nói như này nè, mỗi lần nhìn thấy em, em cho anh cảm giác như em đang sống cuộc đời thứ hai. Khiến anh cảm thấy tuổi tinh thần của em cao hơn anh."
"Thoạt nhìn chỉ có khuôn mặt là trẻ thôi." Jin Se Hyun bình tĩnh đưa ra kết luận, nhún vai.
Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến trên nhưng một phần trong tôi không muốn hiểu và thông cảm với ẩn ý giấu sau lời nhận xét của cả hai.
Thay vào đó, tôi hỏi vặn lại: "Hyung là con út trong nhà phải không?"
"Ừ, anh có một chị gái."
Jin Se Hyun nghiêm túc lắng nghe, khi thấy Seo Ha Im cười, ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi thực sự tò mò."
"Huh?"
"Nếu tên cậu là Ha Im. Vậy chị gái cậu là Choco phải không?"
Choco Ha Im.(Choco Heim là một loại socola của Hàn Quốc. Choco Haim trong tiếng hàn tương đương với tên của nhãn hiệu.)
Tiếng cười bật ra bởi trò đùa vô lý.
Điều buồn cười hơn là, Se Hyun là người khởi xướng: "Không thể nào, không thể nào. Sao có thể có chuyện đó được, nhỉ Ha Im hyung?"
Tôi tưởng đó là một trò đùa nhưng vẻ mặt hoá đá của Ha Im là sao dzậy?
Khi tôi quan sát Ha Im, câu nói gây bất ngờ vang lên.
"...Sao cậu biết được?"
Chuyện này thật đấy à?
Thật sự có chuyện như vậy à?
Sao lại đặt tên ai đó là Choco...?
"... ..."
Ha Jun Seo, quay về phòng tập muộn vì ra ngoài ăn thịt bò khô, nhìn thấy mọi người kinh ngạc liền hỏi: "Gì vậy? Mấy đứa có cuộc trò chuyện thú vị à?"
"Chị em tên là Choco."
"Hả? Ồ, vì em là Ha Im hả?"
"Vâng."
"Ý tưởng của ai thế? Gia đình em có phải một trong những nhà cho trẻ con tự quyết định tên của mình không?"
"Bố mẹ em tự chọn đấy."
"..."
"Bố mẹ em là người sành điệu...?"
"..."
"Có lẽ anh hơi hiểu rồi. Hmm... Tuyệt vời." Ha Jun Seo giơ ngón cái lên với đôi ngươi dao động.
Thay vì trả lời câu hỏi của Ha Im, Jin Se Hyun đưa ra nhận xét ngắn gọn xúc tích: "Thật may mắn, vì cậu sinh ra ở vị trí thứ hai."
Để không phải mắc kẹt với cái tên ngốc nghếch đằng trước...
"Tôi cũng nghĩ thế!" ... Ha Im thậm chí còn đồng cảm, gật đầu, cười tươi: "Tôi dễ thương. Tôi nghĩ mình sinh ra đẹp trai nhờ cái tên đó!"
U là trời, hyung này nói thật lòng...
Hyung thật sự lạc quan quá mức...
"Em không thể bác bỏ điều đó." Mười lăm phút trôi qua khi tôi bị phân tâm bởi lý thuyết Choco Heim của Seo Ha Im.
"Ừm, bắt đầu luyện tập thôi."
Từng người một, lượn lờ như thây ma sống lại từ cõi chết.
Ha Jun Seo vươn vai, nhìn đồng hồ: "Nhưng mà khi nào Jun Hyuk mới trở về?"
Tôi ước chừng anh chàng này biến mất khoảng 30 phút rồi.
Jun Seo hyung là người tốt tính, không muốn công kích vào hành vi xấu của ai cả, chỉ đơn giản là nhắc tên họ.
Làm quái nào mà tính cách tệ hại đó lại kiên định như vậy?
Tôi cảm thấy mình nên xem xét lại tính cách tồi của anh chàng này lần nữa, vì nhiều thứ tôi chưa từng thấy ở kiếp trước.
Kiếp trước, tôi không rõ vì chỉ chú tâm vào việc luyện tập, hoặc tính cách này không được chiếu nhiều trên show.
Nhưng những người cùng team với Jun Hyuk trước đây chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều.
Tôi thậm chí cảm thấy may mắn vì kiếp trước không cùng nhóm với anh ta.
Khi chuyện này xảy ra thường xuyên, không chỉ một hay hai ngày, cả team tôi dần bỏ cuộc.
"...Chúng ta bắt đầu trước nhé."
Bang.
"Ôi trời, trễ quá. Tôi phải ghé qua một nơi nên hơi mất thời gian!" Lee Jun Hyuk cười khúc khích và mở cửa. Cùng lúc đó, mùi hăng xộc vào mũi tôi.
Anh ta lại đi hút thuốc à?
Dù nghĩ nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn thấy rõ ràng anh ta đang chơi đùa trong cuộc thi.
Thay vì chỉ trích, Ha Jun Seo lên tiếng đề phòng bầu không khí bị kéo căng: "Tất cả chuẩn bị bắt đầu nhé?"
"Okay. Làm đi." Lee Jun Hyuk ngồi trong góc, càu nhàu, không một lời xin lỗi.
"..."
Liệu anh ta có nhớ...
Phòng tập cũng có camera...
***
Luyện tập xong, tôi trở về ký túc xá vào khoảng rạng sáng.
Mọi người kiệt sức tới mức không muốn nói chuyện, họ chỉ di chuyển vật vờ như zombie.
Người duy nhất còn sức là Lee Jun Hyuk. Vì anh ta không luyện tập theo cường độ của chúng tôi nên lúc nào trông cũng tràn đầy năng lượng.
Tôi ước mình có thể phớt lờ cái người đang gọi tên mình đó.
"Ê, Do Seo Han?"
"..."
"Seo Han?"
Tại sao lại bắt chuyện với tôi dù cả hai thậm chí chẳng phải là bạn bè?
Tôi cảm thấy khó chịu nhưng chỉ thể hiện bằng tiếng thở dài.
Tôi không thích tên mình bị kêu theo giọng điệu tuỳ tiện, nhất là từ miệng anh ta.
Có lẽ tiếp đó, tôi sẽ bị chế nhạo. Vì anh ta là kiểu người toả ra khí chất như vậy.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng những câu hỏi ngoài dự liệu xuất hiện.
"Tôi muốn kết bạn với cậu, nhưng tôi không biết nên làm thế nào."
"À, đúng rồi."
"Từ giờ hãy kể về chuyện của bản thân thôi."
"Ah.."
"Trước đây cậu từng thực tập ở công ty nào?"
Giọng điệu kiêu ngạo đó thật sự khiến tôi khó chịu, nhưng tôi vẫn bình tĩnh trả lời: "Tôi đã đến rất nhiều nơi."
Thực tế, đây là chuyện phổ biến. Sau khi làm thực tập sinh ở công ty nhỏ, tôi chuyển đến công ty lớn hơn để tích luỹ kinh nghiệm và dừng lại ở công ty có khả năng được ra mắt nhất.
"Cậu từng ở đâu đó lớn bằng Doubles chưa?"
Lee Jun Hyuk?
Sao anh ta lại hỏi câu đó?
Tôi đoán được một ít từ khuôn mặt của Lee Jun Hyuk, nụ cười tanh tưởi hiện lên trên mặt anh ta.
Suy nghĩ đen tối hiện rõ trong mắt, chắc anh ta muốn tìm ra nhược điểm của tôi lắm rồi.
"Tôi đã ở KJ một thời gian."
Điều chưa từng được tiết lộ ở bất cứ đâu.
Vì hành lang trống, không có máy quay và ai cả.
Ba người cùng ký túc dừng khá xa, tôi quyết định nhả mồi.
Hai mắt Lee Jun Hyuk ánh lên sự chờ đợi: "Tại sao cậu lại rút?"
Anh ta thốt ra, một câu hỏi trắng trợn. Phải điều tra bao lâu, thông qua bao nhiêu mối quan hệ để moi ra thông tin này?
Thật nực cười vì ý định thể hiện rõ ra mặt đó. Dù anh ta lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi đi nữa tôi cũng khó tôn trọng được.
Vì tôi sống lâu hơn ở kiếp này chăng.
Cử chỉ vụng về của anh ta khiến tôi bật cười.
Không có lý do gì để chịu đựng sự khiêu khích vụng về đó nhỉ.
"KJ là công ty tuyệt lắm. Anh tò mà hả?"
Vì không có camera ở đây. Và thằng nhóc sớm bị loại: "Cậu không thích nơi đó."
Vẻ mặt Lee Jun Hyuk trở nên lạnh ngắt.
Có phải vì tôi không đề cập chính xác theo ý anh ta muốn nên anh ta mới đi thẳng vào chủ đề không?
Không biết tại sao, nhưng khuôn mặt đó đáng để thưởng thức.
"...Không may mắn thôi, tôi." Tôi mỉm cười, thì thầm khẽ bên tai Lee Jun Hyuk.
Có lẽ câu trả lời vẫn không đạt yêu cầu. Anh ta mong đợi hình ảnh tôi tức giận vì xấu hổ hơn là hình ảnh như thế này nhỉ?
Xin lỗi, tôi không thích đấy.
"Thoạt nhìn, anh đã điều tra, nhưng tra không ra nguyên nhân cụ thể nhỉ. Đừng lãng phí thời gian."
"Ê, mày...!" Mặt Lee Jun Hyuk bắt đầu đỏ lên, như sắp nổ tung.
"Ê, Do Seo Han!" Lần này, anh ta nói bằng tiếng gằn ác độc: "Mày thực sự...!"
Nếu cứ tiếp tục thế này, những người khác sẽ chú ý tới chúng tôi.
Tôi bình tĩnh chào tạm biệt với khuôn mặt giận giữ mất kiềm chế đó: "Tôi buồn ngủ rồi, tạm biệt trước nha. Chúc ngủ ngon."
Tôi phải rời khỏi.
Vì lợi ích của cả hai.