Lee Jun Hyun khó chịu hơn bất cứ ai trong nhóm và mất hết bình tĩnh khi Kill me của Venus không được chọn.
Rõ ràng hắn không thích chuyện đang diễn ra theo chiều hướng hiện tại.
Hắn luôn phải đúng.
Những gì hắn nói phải trở thành sự thật.
Lee Jun Hyuk nói với biểu tình cực kỳ không hài lòng, hệt như những đang ở Doubles Enter: "Lúc đó cậu nghĩ gì?"
"..."
"Thật ngu ngốc vì không chọn Kill me trong tình huống đó." Lee Jun Hyuk thốt ra lời đầy gai nhọn, kèm nụ cười khinh khỉnh trên mặt. "Cá chắc cậu đang rất vui vì đột nhiên may mắn thế này."
Tôi có thể đáp trả nhưng tôi biết không nên làm vậy.
Tôi tức giận đấy nhưng không đến mức mất khôn.
Dáng vẻ bực tức không thể kiểm soát của Lee Jun Hyuk thật buồn cười. Anh ta không thèm quan tâm hình tượng của bản thân, và tự tay huỷ hoại nó.
Dường như mọi người ở đây đều xem anh ta thành người vô hình. Bầu không khí gay gắt mà anh ta muốn tạo nên cũng chẳng ra sao vì không ai phản ứng.
"Này, rốt cuộc ý cậu là gì?"
Lee Jun Hyuk nhún vai nhìn Jin Se Hyun đang nói.
Tôi đoán Lee Jun Hyuk muốn tôi đáp lại sự khiêu khích của gã.
"Mọi người không nên quyết định gì đó theo bản năng..."
"Không hẳn." Jin Se Hyun không phải kiểu người nói nhiều nhưng hyung chưa bao giờ cắt ngang câu nói của người khác một cách trắng trợn như vậy.
Lee Jun Hyuk cau mày vì hành động của Se Hyun.
Jin Se Hyun mím môi, sau đó bình tĩnh chấm dứt sự khiêu khích đến từ một phía này: "Chúng ta đi tập nhé?"
"Ừ, chắc chắn rồi."
"Được thôi, luyện tập! Seo Han, đi thôi!"
Jin Se Hyun thản nhiên rời đi với khay thức ăn trên tay.
Đó là khoảnh khắc ngắn nhưng cứ như hyung đang hỏi tại sao phải lãng phí cảm xúc cho tên này.
Điều đó càng khiến Lee Jun Hyuk tức hơn.
***
"Bầu không khí tổng thể của cả bài hơi loạn, hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra từng người trước!"
Huấn luyện viên thanh nhạc Yoo Min Seo đến từ Doubles Enter đánh thức tất cả thực tập sinh bằng giọng hát trong trẻo.
Ánh đèn đỏ nhấp nháy trên máy quay ghi lại sống động tình hình hiện tại.
Buổi học riêng của các nhóm vẫn tiếp tục.
Nhóm phụ trách trình diễn bài hát của Venus có lịch luyện tập chậm hơn vì phải họp với tổ sản xuất.
Hôm nay, lớp luyện thanh bắt đầu bằng team Đường đến trường của LROY.
"Ồ, có một vài gương mặt quen thuộc trong nhóm này." Giáo viên Yoo Min Seo mỉm cười, nhìn thành viên hai nhóm cover bài hát này.
Trong hai nhóm, đội Seo Han nổi bật hơn.
Center ở đây.
Tại cuộc họp đầu tiên trước khi bắt đầu chương trình, các huấn luyện viên ở Doubles đề cử người muốn push, anh bạn này không ở vị thế của một cầu thủ đầy triển vọng.
'Cậu ấy thông minh.'
Người duy nhất nhận ra tài năng của Seo Han là Yoo Min Seo.
Đúng như dự đoán, Seo Han khéo léo sống sót qua vòng đầu chương trình thử giọng đẫm máu.
Nhưng vẫn cần đủ kỹ năng cho tương lai. Cô dự định kiểm tra điều đó hôm nay.
Cậu ấy đã trưởng thành bao nhiêu kể từ ngày tham gia chương trình rồi, hay vẫn như cũ? Cô gặp cậu ấy vài lần trong buổi tập bài hát chủ đề, nhưng đây là lần đầu cho vòng hai.
Đôi mắt huấn luyện viên Yoo Min Seo tràn đầy chờ mong: "Thực tập sinh Do Seo Han?"
"Vâng!"
"Chúng ta bắt đầu từ nhóm bạn nhé?"
"Tôi sẵn sàng rồi!"
Ha Jun Seo bước lên trước, hét lớn. Các đồng đội cũng tiến tới đứng ngang hàng.
Yoo Min Seo đặt tay lên phím đàn: "Ai trước?"
"Tôi ạ!"
"Tôi sẽ làm nó!"
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Ha Jun Seo và Lee Jun Hyuk. Do Seo Han - người huấn luyện viên kỳ vọng đang chờ tới lượt tiếp theo.
'Tôi muốn nghe bạn hát trước.'
Thật không may, nhưng đành vậy.
Huấn luyện viên nhìn Lee Jun Hyuk: "Vậy, hãy bắt đầu với thực tập sinh Lee Jun Hyuk."
Căn cứ theo ký ức ở Doubles, vocal của anh bạn này cũng thuộc nhóm đỉnh cao.
Thực tế là anh bạn này giỏi hơn Do Seo Han một bậc về kỹ năng thanh nhạc.
"Tôi sẽ hát đoạn đầu."
"Được."
Lee Jun Hyuk tự tin tuyên bố và cất tiếng.
Tuy nhiên.
'Cái gì?'
Có điều gì đó gây thất vọng.
Lee Jun Hyuk vừa liếc Do Seo Han vừa điều chỉnh quảng giọng.
Huấn luyện viên Yoo Min Seo bình tĩnh nghe một lúc, nhướn mày.
Kỹ năng hát của anh chàng này tệ thế sao?
KHÔNG.
'Tại sao cậu ta phân tâm?'
Yoo Min Seo nhăn mặt khi thấy Lee Jun Hyuk cứ liên tục nhìn về phía Do Seo Han.
Không biết đã xảy ra chuyện gì trong nội bộ team này nhưng Lee Jun Hyuk dường như đang cảnh giác với đồng đội.
Đặc biệt là Do Seo Han.
'Tôi tốt hơn hắn.'
Lee Jun Hyuk hát với suy nghĩ đó, những phát âm không cần thiết được thêm vào, chẳng hạn như luyến láy, kéo nốt cao chót vót với những kỹ thuật khó.
'Cậu ấy đang cố thắng ai...?'
Một cuộc chiến kỳ lạ đang diễn ra, như một vở nhạc kịch.
Không, cụm từ 'chiến tranh' không chính xác.
Đây là cuộc chiến đơn phương.
Trong khi đồng đội chuyên tâm phân tích bài hát để chuẩn bị cho lượt thi của mình, thì mỗi Lee Jun Hyuk để tâm tới sự hiện diện của người khác do phán đoán ngốc nghếch của hắn.
'Nguyên nhân của cuộc chiến là gì?'
Yoo Min Seo khá nhạy bén.
Nhìn vào mắt Lee Jun Hyuk, cô biết anh chàng này không tập trung. Cô cũng không biết anh ta đang hát hay đang tự làm khổ bản thân nữa.
Đây không phải là cách hát đúng.
Đường đến trường của LROY gợi lại những kỷ niệm tuổi học trò, về thanh xuân đã trôi qua.
'Tôi hát hay thế này.'
'Mấy người thấy chưa?'
Bài hát này không nên hát với tâm trạng đó.
Cậu ta chỉ làm ô nhiễm toàn bộ bài hát thôi.
Điều đó khiến cô cảm thấy tiếc cho ca sĩ gốc, LROY.
"..."
Ting.
Yoo Min Seo không thể tập trung với màn trình diễn nên ngừng đàn.
"Có chuyện gì à?"
"Ừm." Lee Jun Hyuk có vẻ bối rối. Nhất thời không thể khống chế nét mặt.
"Bạn sao vậy? Bình thường bạn đâu hát thế này?"
Huấn luyện viên Yoo Min Seo thở dài, nhận xét nghiêm khắc: "Bạn đã tốt nghiệp lớp cơ bản. Bạn không phải thực tập sinh tự do, bạn đến từ Doubles, thậm chí bạn đã theo học lớp của tôi mấy năm trời. Tại sao bạn lại hát như thế?"
"À... Ừm..." Lee Jun Hyuk không thể trả lời nên câu hoàn chỉnh. Và bây giờ trông rất dễ đọc.
"Bạn tỉnh táo lại chưa?"
"..."
"Nếu bạn có ý thức cảnh giác, hãy hướng ý thức đó về khán giả. Hoặc, hướng về tôi."
Vì anh ta công khai nhìn và khiêu chiến Do Seo Han nên Yoo Min Seo nhắc nhở. Đến giờ cô vẫn chưa hiểu ý định ngu ngốc của anh ta.
'Vì cậu ấy thông minh.'
Để sống sốt trong chương trình thử giọng, bạn phải thật thông minh. Yoo Min Seo càng ngày càng tin tưởng vào lựa chọn của cô.
Lee Jun Hyuk ủ rủ trả lời: "... À, tôi không chú ý tới chuyện đó."
"Làm lại."
Kỹ năng rớt đến điểm thấp nhất.
Lần hát thứ hai cũng không khác nhiều.
Cô không biết anh chàng này có phải là kiểu người dễ bị ảnh hưởng tâm lý không, nhưng nó không quan trọng, thứ duy nhất Yoo Min Seo để mắt tới là kỹ năng.
Cô thắc mắc làm sao người này lại tiến gần tới đội hình ra mắt trước đây.
"Huh..." Lee Jun Hyuk gần như mất giọng, và đột ngột bỏ đi.
"Đáng sợ quá..." Đánh giá khắc khe. Thực tập sinh vừa nuốt nước bọt vừa chờ đợi tới lượt của họ.
Do Seo Han cũng đứng xếp hàng với vẻ lo lắng.
Huấn luyện viên Yoo Min Seo càng tò mò hơn.
Nếu Lee Jun Hyuk dám công khai khiêu chiến Do Seo Han, thì chắc kỹ năng của cậu ấy cũng tiến bộ đáng nể.
Giọng hát đã cải thiện đến mức nào sau cuộc thi center nhỉ?
"Ừm... Tiếp theo là thực tập sinh Do Seo Han." Đừng làm cô thất vọng. Hai mắt Yoo Min Seo sáng lấp lánh.
"Bắt đầu!"
Do Seo Han đáp lại ánh mắt đầy hy vọng đó bằng cái nhìn kiên định.
***
Giọng hát trong vắt len lỏi qua từng nốt nhạc piano.
Ảo ảnh hiện ra. Tôi có thể nhìn thấy rõ khi tôi nhắm mắt.
Ký ức tuổi thanh xuân.
Khác với kỹ thuật mà huấn luyện viên Yoo Min Seo vừa dạy cho Lee Jun Hyuk, tôi nhả chữ bằng những kiến thức cơ bản.
Tài năng được phát hiện ban đầu của tôi là dance chứ không phải vocal, vì vậy những ngày đầu làm thực tập sinh tôi tập trung vào vũ đạo hơn.
Kiếp trước, khi tham gia chương trình Stardust Project, tôi mới dần dần chuyển sang luyện vocal nhưng đã muộn.
Tuy nhiên, cuộc đời này lại khác.
Dù tôi xuyên về quá khứ, kinh nghiệm từng trải vẫn còn đó.
Lợi ích của việc chi tiền cho các lớp học năng khiếu bộc lộ rõ.
Lần này, tôi đi trên con đường hoàn toàn mới.
Đó là giọng hát cực kỳ tự nhiên. Bài hát bạn nghe sẽ khác nếu sử dụng những cách hát riêng, Do Seo Han thể hiện đúng cách.
Giọng êm nhẹ nhưng rõ lời.
Một giai điệu phù hợp để tả ra tâm trạng của một thiếu niên mới lớn, thiếu kinh nghiệm trong tình yêu.
Cô hiểu vì sao bài hát này được chọn rồi.
Đường đến trường của LROY là bài hát hợp với Seo Han hơn bất kỳ ai.
Bài hát khiến cô nghĩ cậu ấy giỏi.
Ngoài ra, bài hát cũng có độ khó vừa đủ để thành viên trong nhóm cậu có thể dễ dàng 'tiêu hoá'.
Xét theo khía cạnh này, điều đó đồng nghĩa với việc phán đoán của Seo Han chuẩn tới mức dù xảy ra sự cố cũng có thể giải quyết ổn thoả.
"..."
Làm tốt lắm.
- Anh quay lại con đường nơi mà chỉ còn mỗi anh bước
- Anh sẽ đi đến khi nào gặp lại em
'Tại sao cậu ấy lại giỏi như vậy?'
Chỉ trong vài tuần...
Cậu ấy tiếp thu kiến thức như miếng bọt biển, tăng trưởng với tốc độ kinh ngạc.
Cô không thể tưởng tượng ra Seo Han còn tiến bộ đến đâu sau khi cuộc thi thử giọng kết thúc.
Giọng hát ổn định. Vẫn còn chút thiếu sót ở khâu truyền tải cảm xúc nhưng có thể giải quyết bằng biện pháp luyện tập. Yoo Min Seo quyết định chú ý vào sự trưởng thành vượt trội hơn là soi mói khuyết điểm nhỏ.
"Seo Han, sao bạn ấn tượng thế?"
"Ơ... A, cảm ơn." Do Seo Han cúi đầu ngay lập tức.
"Tôi không nói điều vô nghĩa, tôi thấy kỹ năng của bạn tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc bạn thi cuộc thi center. Bạn đã luyện tập rất nhiều."
"Cảm ơn ạ!" Làm được rồi.
Tôi đã vượt qua một số thí sinh cũng tập trung vào mảng giọng hát, và dành được 'câu chuyện trưởng thành với vocal'.
"Cách hát cũng tốt."
"Vâng."
"Giọng hát nhẹ nhàng. Tôi rất cảm động khi nghe đó."
"Ah."
"Còn việc nhắm tới vị trí main vocal thì sao? Thật đấy! Tôi đề cử bạn! Hãy suy xét lại! Bạn giỏi lắm!"
Tuy nhiên.
Tại sao trông cậu ấy lại bất an thế này?
Mắt Seo Han né tránh, ngón tay ngọ nguậy.
Cậu chàng có vẻ đang rối rắm không biết nói gì để đáp trả lời khen ngợi dồn dập.
Thật kỳ lạ vì Seo Han không quen bị tán dương.
"Không đúng, phải là bạn quá giỏi."
"...Cảm ơn."
"Bạn đã làm rất tốt."
"..."
"Tốt nhất!"
Có phải Seo Han là người yếu đuối trước lời khen?
Yoo Min Seo cười thầm bởi phản ứng thú vị. Đúng vậy, khi cô thấy ai đó ngại cô càng thích trêu.
"Em thậm chí còn đẹp trai nữa."
"Đúng, chú ve dễ thương nhất!"
"Waa!"
Ngoài ra, Ha Jun Seo và Seo Ha Im cũng ranh mãnh chọc thêm.
Ừm...
Do Seo Han chớp mắt, chịu đựng những lời khen không ngớt của mọi người một cách cậu cho là thành thạo như một cựu chiến binh.
Yoo Min Seo không giấu được tiếng cười, vừa gọi thí sinh khác: "Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của bạn kìa. Haha. Thực tập sinh tiếp theo là ai?"
Lúc này, cậu ấy mới thả lỏng.
Biểu cảm trên gương mặt Seo Han bây giờ như một chú hamster chui sâu vào hang và quyết tâm không bao giờ ngoi lên mặt đất nữa.
'Phù, cuối cùng cũng xong.'
Chú hamster khổng lồ nhanh chóng gục ngã.