Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Trong con hẻm nhỏ nghèo khó của thành phố có một vùng đất mà phải đi thật sâu vào trong mới có thể tìm thấy.
Ở đó có một cậu trai mồ hôi nhễ nhại đang vung cây gậy gỗ.
"Phù..."
Dù nơi này vừa nhỏ vừa xấu nhưng lại là chỗ đầu tiên Vlad dành được cho riêng mình.
Đối với một thiếu niên không có được gì trong tay kể từ thuở lọt lòng, nó là thứ đầu tiên cậu đạt được khi vượt qua bao khó khăn.
Vài năm trước, nó vẫn là chỗ dựng lều cho ba đứa trẻ Vlad, Jemina, Haven ở tạm.
"Không cần phải sửa nó làm gì."
Túp lều từng là nhà của cậu nhưng giờ đã sụp xuống vì không có ai dùng.
Vlad nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi lại quay đầu đi, tập trung vào đầu cây gậy.
Mọi thứ có hình thù rồi sẽ phải sụp đổ.
Nghe có vẻ buồn nhưng nó cũng đã làm tốt nhiệm vụ của mình, cậu sẽ nhớ về nó.
Bởi vì cậu sẽ không quay lại nơi này nữa.
Vùuu -
Cậu cứ lặp lại động tác mà chú Jorge từng chỉ không ngừng nghỉ, tự hứa với lòng sẽ không bao giờ trở lại cuộc sống như trước kia.
Trời đông rét buốt nhưng cậu vẫn đầm đìa mồ hôi.
Vlad như một con nhím quanh mình toàn gai nhọn đầy kiêu hãnh, nhưng cậu vẫn là một cậu bé khát khao được học hỏi.
Haven đã chứng minh điều đó ở bản thân.
Bằng trí tuệ thông minh của mình, anh ấy đã tự học chữ và bây giờ đang tận dụng điều đó để làm việc dưới trướng Thuyền trưởng Hoover.
Haven là một người khuyết tật bị cụt ngón tay và không thể đi lại bình thường, nếu anh ấy bỏ bê việc học thì có lẽ giờ đã chết đói hoặc phải lê lết đi ăn xin đâu đó trong hẻm tối này rồi.
"Ha..." Cậu thở hắt ra một hơi.
Không ngừng học tập bằng sự nỗ lực và củng cố nó, biến nó trở thành kinh nghiệm của mình.
Đó là quá trình khá khó khăn với những người ở con hẻm này, những người sống mà chẳng có hy vọng, nhưng Vlad lại là người đã tận mắt chứng kiến điều đó thành sự thật.
Đó cũng là lý do cậu ở đây vung kiếm mỗi ngày sau giờ làm.
Nhưng mà.
Vlad bắt đầu cau mày sau khi liên tục lặp lại động tác cơ bản kia đến đổ mồ hôi.
[...]
"... *** **, nếu chỉ vung mãi thế này thì cũng đâu được gì, thật sự đấy."
Đây là bãi đất trống, chỉ có mình Vlad nhưng cậu lại nghe được một giọng nói từ người khác.
Giọng ai đó cứ vang lên trong đầu cậu.
Vlad lắc đầu nguây nguẩy để quên nó đi.
[Cậu nên thu hẹp góc dưới khuỷu tay khi đánh xuống.]
Nhưng giọng nói vô định kia cứ vang lên không ngừng.
Ngay cả khi cậu bịt tai lại và bắt nó im đi, cậu vẫn nghe thấy nó khi cầm thứ gì tương tự như kiếm.
"...Mình nên mua nước thánh với số tiền kiếm được lần này."
Cậu không biết nên nói nó đang cho lời khuyên hay làm phiền cậu nhưng âm thanh ấy cứ vang lên mỗi khi cậu luyện tập gây nhiễu tâm trí cậu.
"Sao lúc đó sét lại đánh tôi?"
Vlad bắt đầu vung gậy gỗ trong tức giận.
Với cậu nhóc còn đang choáng váng mỗi ngày vì kiếm sống, tình huống hiện tại cũng đủ châm ngòi phát nổ cơn giận của cậu.
Nó bắt đầu từ một tháng trước.
Như bây giờ, nó chỉ xuất hiện trong đầu cậu.
Một tháng trước, một tia sét đen đánh trúng Vlad khi cậu đang đi bộ trong hẻm.
Dù có cảnh giác đến đâu thì cậu cũng không tránh nổi.
Lại còn là sét từ trời quang mây tạnh.
Chỉ riêng điều đó thôi đã là hiện tượng kỳ lạ chưa giải thích được rồi, nhưng vấn đề là sét có màu đen.
Những tin đồn về sự việc kỳ dị xảy ra với Vlad ngày đó không thể giải thích được, thành ra nó vẫn theo Vlad cho tới tận bây giờ.
Có người đồn Vlad bị quỷ ám.
"Tôi đã đến nhà thờ và nhờ giúp đỡ dù không có tiền."
Và tin đồn ấy lại có một phần đúng sự thật?
Vlad nhận thức được tầm quan trọng của việc này nên đã cố chứng minh mình vô tội bằng cách đến nhà thờ để quyên góp và giúp đỡ việc vặt.
"Tôi đã ném tiền qua cửa sổ đấy!"
Bất chấp mọi nỗ lực, giọng nói vẫn còn đó.
Cậu bực mình khi nhận ra mọi thứ mình đã làm đều vô ích.
Nhưng nếu cậu nói với nhà thờ rằng có ai đó nói chuyện trong đầu cậu thì rất có thể cậu sẽ bị bắt lại và thiêu sống.
Không, không đâu.
Thế giới này khắc nghiệt hơn nhiều với những kẻ yếu.
"Hửm?"
Mải thở phì phò vì giận, giờ Vlad mới để ý đầu cậu giờ khá yên tĩnh.
'Kệ nó đi! Họ nói rằng cậu càng trả lời thì nó càng bám theo!'
Nhớ lại lời Jemina, Vlad cố lấy lại bình tĩnh.
"Vlad! Chú Jorge gọi!"
"..."
Cậu cay mày khi cô gái cậu vừa nghĩ tới mấy giây trước giờ đã đứng ngay bên cạnh.
"Tôi làm xong việc của hôm nay rồi."
Vlad là chàng trai không thể ngồi im một chỗ và tập luyện một cách thoải mái như mấy quý tử.
Cậu ấy sống trong khu ổ chuột, nếu không làm việc trong một ngày thì hai ngày sau sẽ phải nhịn đói.
"Biết rồi."
"Nhanh lên! Tôi biết cậu đang tập nên cố tình câu giờ đấy."
"...Tôi bảo tôi biết rồi."
Giờ là lúc ngừng mơ mộng và trở lại thực tại.
Trước khi Jemina gọi, cậu đã định vung gậy thêm một lần nữa.
"Phew.."
Cố gắng tới tận giây cuối cùng.
Thật tập trung.
Đánh xuống.
[Thu hẹp khuỷu tay lại!]
"...!"
Khoảnh khắc đó, giọng nói ấy lại vang lên vô cùng rõ ràng.
Cậu giật mình, vô thức làm theo lời nó.
Vụt-!
Không giống lần trước, cậu có thể cảm nhận đòn đánh hữu lực này qua cây gỗ cùng tiếng xé gió.
"Wow."
Đường kiếm gọn gàng mà ngay cả Jemina đang đứng nhìn từ xa cũng phải kinh ngạc.
"...***."
Vlad không thể không thừa nhận rằng thu hẹp góc khuỷu tay là đúng đắn.
Và giọng nói vô danh kia biết cách dùng kiếm.
Nếu như những gì cậu vẫn làm trước kia chỉ là vung gậy thì lần này nghe theo lời nó chính là kiếm pháp.
***
Mặc dù được hình dung như con hẻm nhỏ nghèo đói nhưng nó vẫn là một phần của thành phố.
Shoara vô cùng lớn nên con hẻm này cũng khá rộng, và theo lẽ tự nhiên, nó cũng có khu vực trung tâm.
Bởi vì lãnh thổ của 5 băng đảng được phân chia quanh khu vực trung tâm nên mỗi thành viên đều tránh gây mất trật tự ở đó.
Thế nên lúc nào ở đó cũng toàn tiếng mấy gã say xỉn cùng người mua kẻ bán.
Nhưng không phải bây giờ.
"..."
"..."
Vlad và Jemina đang đi trên con đường đáng ra phải tấp nập này.
Hai người vẫn luôn trò chuyện với nhau nhưng lúc này lại buộc phải im lặng.
"Quá yên tĩnh rồi."
"Ai cũng biết."
Vlad quay đầu lại nhìn các quán trên khu vực trung tâm.
Một số đã đóng cửa hoàn toàn, chỗ nào còn mở thì cũng mang hết hàng vào trong rồi.
Trông như sẵn sàng đóng cửa bất cứ lúc nào vậy.
"Tôi nghĩ mọi người cho rằng lần này sẽ có biến động lớn."
"..."
Có vài lần các thành viên trong băng đảng xung đột với nhau nhưng đã rất lâu rồi chưa có trận chiến chính thức nào xảy ra.
Những người buôn có thể đoán trước được cũng bởi họ đã sống ở đây quá lâu rồi.
"Cậu sẽ ổn chứ?"
Jemina hỏi khi thấy Vlad trả lời một cách thờ ơ.
Vlad có thể sẽ dẫn dắt cuộc tấn công này.
Mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng Jemina vẫn run lên vì lo cho cậu bạn từ thuở còn thơ của mình, cô lo cậu chẳng còn nhiều thời gian nữa khi phải lao vào cuộc "ẩu đả" kia.
Vlad là bạn, là gia đình, là một trong số ít người cô có thể dựa vào.
"... Cậu không nên ra ngoài một mình trong khoảng thời gian này. Không, tốt nhất là cứ ở yên trong quán đi."
Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của Jemina, Vlad chú ý người đàn ông ở cuối đường đang nhìn họ.
Là gã to con bị đánh bại hôm đó, gã trợn mắt nhìn cậu chằm chằm.
"... được."
Jemina càng tự tin hơn khi trả lời Vlad, còn cậu vẫn đang đấu mắt với ai đó.
Lúc nào cũng vậy.
Cậu không ngại đánh nhau với bất kì ai để bảo vệ cô.
Jemina luôn biết ơn vì điều đó nhưng không dám nói thành lời.
Nhưng cô nghĩ bây giờ mình nên bày tỏ hết nỗi lòng trước khi quá muộn.
Vlad và Jemina cùng trở về "Nụ cười của hoa hồng" với vô vàn suy nghĩ trong đầu.
Vừa mở cửa, mọi ánh nhìn từ người phục vụ ngồi trong sảnh đều đổ dồn về phía hai người rồi lại rời đi.
"Sao mọi người còn ở đây? Mọi người không làm việc à?"
Vlad hỏi rất to nhưng không ai trả lời cậu.
Khoảng thời gian trước khi chính thức mở cửa đón khách mỗi ngày bao giờ cũng vô cùng bận rộn, phục vụ chạy quanh kê lại bàn ghế rồi sắp xếp đồ đạc, các cô gái thì chỉnh sửa lớp trang điểm, nhưng bây giờ họ lại tụ lại một chỗ ngồi im lặng.
"Khó chịu thật đấy."
Sự căng thẳng ở vùng trung tâm đã lan ra tận đây rồi cơ à.
"Có đánh nhau à?"
Vlad có chút kinh ngạc và lo sợ, cậu vừa càu nhàu vừa lên tầng 4 chỗ chú Jorge ngồi.
Cái gì cần đến rồi cũng sẽ đến thôi.
Ánh mắt cậu dần lạnh lẽo hơn khi nhìn thấy mọi người cứ túm năm tụm ba như bầy thỏ chìm trong sợ hãi.
Cậu vốn đã to gan nên khó có thể hiểu được những người bình thường đang nghĩ gì.
Và đó cũng là điều Jorge mong đợi ở cậu nhóc này.
Khi lên đến nơi, Vlad thấy Jorge vẫn đang bày đồ ăn như thường lệ.
Cậu bỗng thấy nhẹ nhõm vì điều đó.
Jorge cũng giống như cậu.
"Cháu nghe bảo chú gọi cháu?"
"Ừ. Hôm nay không cần bán nến nữa."
Cậu khẽ cong môi khi nghe thấy vậy.
Có người nghĩ rằng công việc đó khá tốt nhưng Vlad lại không cho rằng nó phù hợp với năng khiếu của cậu.
"Vậy cháu phải làm gì ạ? Đi thu tiền hay giám sát?"
"Hmm..."
Jorge cười khi thấy Vlad nhìn ông với ánh mắt sáng ngời.
Cậu có trái tim mạnh mẽ và kiên cường, không hề khuất phục trước cả một ông trùm.
Nếu ông còn là một hiệp sĩ, ông sẽ không ngần ngại mà phong cậu làm cận vệ của mình.
"Có tin tình báo là Jack 1 tay mời người từ bên ngoài. Họ là hiệp sĩ và lính đánh thuê."
"Giống như chú ạ?"
"...ừ, như chú."
Jorge cười cay đắng uống nốt chỗ bia còn lại.
Ông uống không hết làm ướt ra cả bộ râu xù xì.
"Có vẻ lần này hắn rất nghiêm túc."
"..."
Vlad lặng lẽ gật đầu khi nghe Jorge nói.
Kẻ hám tài Jack 1 tay.
Công việc chủ yếu của hắn ta là cho vay tư nhân, với số tài sản khổng lồ kia, hắn đã thu hút được rất nhiều người và lập nên băng đảng quyền lực nhất khu ổ chuột này.
Tuy vậy, Jack 1 tay vẫn khó chịu với Jorge và "Nụ cười của hoa hồng", có thể là vì Jorge là 1 hiệp sĩ.
Đàn cừu có đông đến đâu cũng không địch lại 1 con sói.
Hơn nữa, dù bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa, những nhân tài thật sự sẽ không dễ dàng nâng kiếm giúp đỡ một ông trùm khu ổ chuột.
Vì vậy, sự hiện diện của Jorge vẫn luôn là bức tường vững chãi ngăn cản Jack 1 tay.
Nên Jack 1 tay dựa vào lực lượng đông đảo của mình còn Jorge chỉ có một người, cả hai cân bằng quyền lực một cách kì lạ và không xâm phạm chủ quyền lẫn nhau.
Nếu Jack 1 tay thành công mời một người có thể đối phó với Jorge đến thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác.
"Nếu điều đó là thật thì chúng ta đang ở thế bất lợi. Chính vì thế mà chú cần cháu."
"Cháu?"
Vlad mở to mắt nhìn Jorge khi nghe thấy nhắc đến mình.
"Ừ. Chỉ có cháu thôi, một cựu tân binh mới có thể làm được điều này."
Jorge cười.
"Với tư cách là người đứng đầu, chú sẽ giao cho cháu nhiệm vụ đầu tiên."
Không chút căng thẳng hay sợ hãi.
Cậu trai tóc vàng lộ rõ vẻ mong đợi.
Quan sát những đứa trẻ có tiềm năng cũng thú vị thật đấy.