Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Một dinh thự trắng nằm giữa cánh rừng rộng lớn.
Sau tòa dinh thự cổ kính ấy là một ngọn đồi thấp.
Trơ trọi một cái cây cùng nhiều bia mộ.
Gió xuân khẽ luồn qua tóc một người phụ nữ nhưng cô ấy vẫn ngồi bất động.
“...”
Cô ngồi bên một ngôi mộ nhỏ lặng lẽ nhìn dinh thự.
Nơi cô ấy sinh ra và lớn lên.
Nơi đáng ra cô ấy phải ở trong tương lai.
Nơi đáng ra phải thuộc về cô ấy.
Cô ngồi nhìn nó thật lâu, thật lâu.
Nước mắt chầm chậm dâng, tầm nhìn mờ đi nhưng cô vẫn cứ dõi về phía đó.
Cô không rơi một giọt nước mắt nào.
Cô chỉ lặng lẽ xóa mọi dấu vết của mình cùng nỗi đau không nên có.
Đã hết thời gian để khóc rồi.
Ai rồi cũng sẽ phải trải qua khoảng thời gian này thôi.
***
“Dạo này tim tôi đập nhanh quá.” Vlad vừa nói vừa khởi động để làm ấm người trong khi Goth đang ăn thịt bò khô.
“Bệnh rồi à?”
“Tôi không biết. Tôi cứ thấy bất ổn sao ấy. Không tài nào tập trung được.”
“Chắc lại do gió xuân rồi.”
“Có thể là vì lâu rồi không được ra ngoài.”
Cả câu trả lời và câu hỏi đều qua loa cho có lệ nhưng cũng chẳng sao.
Họ chỉ đang nói chuyện vì muốn cử động miệng thôi.
“Đi mất mấy ngày thế?”
“Người đánh xe ngựa nói là ba ngày.”
“Không phải anh mới là người đánh xe ngựa à?”
“Tôi chỉ hỗ trợ thôi.”
Mặc dù họ di chuyển bằng xe ngựa nhưng lại là chuyến đi nhàm chán vô cùng với một thanh niên trai tráng sung sức như cậu.
“Đi nào!” Ai đó hô lên.
“Họ bảo đi kia đội trưởng.”
“Ừ ừ.” Vlad đứng dậy và trả lời như một ông già.
“Nhưng cậu không thể cho tôi một miếng giăm bông à?”
“Không, nó là của tôi.”
Goth thì thầm với Vlad nhưng Vlad lại đi thẳng chẳng thèm quay lại nhìn.
“Thế nên anh phải cắn một miếng trước khi nó là của tôi chứ.”
Nghe Vlad nói, Goth chỉ biết thở dài não nề và nhai nốt thịt khô.
Gió ấm thật đấy, trời cũng nắng đẹp.
Cả đội bắt đầu lên đường tới phía nam phương Bắc giữa mùa xuân.
***
Thành phố Deomar.
Thành phố duy nhất thuộc quyền sở hữu của gia tộc Nam tước Hainal.
Nơi này xa vị trí trung tâm đến nỗi nếu thời tiết tốt thì đi xe ngựa từ Sturma - nhà chính của Bayezid - đến đây cũng phải mất cả tuần.
“Nơi này nổi tiếng với chanh.”
“Không phải chanh thường sinh trưởng ở phương Nam sao ạ?”
“Thế nên chanh mới được tiêu thụ nhiều.”
Nơi này nằm trong vùng khí hậu cực bắc cũng thích hợp để trồng chanh nên sản xuất chanh là hoạt động kinh doanh chính và các sản phẩm chế biến từ chanh cũng rất được ưa chuộng.
“Họ thu hoạch chanh vào lúc những người khác đang bán và bán khi người khác hết hàng. Dù không thu hoạch được nhiều chanh do khí hậu những họ đã tính toán rất kĩ càng.”
“Ồ.”
Thì ra có thể buôn bán kiểu đó.
Thì ra có thể nâng cao giá trị của mặt hàng như vậy.
Mắt Vlad sáng lên và gật đầu khi nghe Joseph giải thích.
Ngồi với người nói nhiều như ngài Joseph không khác gì thách thức cậu nhưng kiến thức và tầm nhìn của ngài ấy lại rất tuyệt vời.
“Những người phương Bắc ít được ăn hoa quả như chúng ta sẽ thích thành phố này đây. Và nó còn là đường dẫn tới khu vực trung tâm nữa, trung tâm của mọi thứ.” Joseph vừa nói vừa nhìn đầu ngón tay Vlad khi cậu đang cắt giăm bông, “Đây là thành phố vô cùng quan trọng với người dân phương Bắc.”
Vlad như thấy có gì đó màu đỏ lóe lên trong mắt Joseph.
“Cắt nhanh lên.”
“Cái này phải thái mỏng thôi ạ. Nó khó hơn ngài nghĩ đấy.”
“Chậc.” Joseph tặc lưỡi quay đầu đi khi nghe Vlad lí sự.
“Vì thế nên ngài Jayar mới đi ạ?”
“Ừ.”
Hiện tại, đoàn người đang tiến về Deomar - thành phố của Nam tước Hainal.
Họ đã nhận được lời mời từ Alicia Hainal - người kế nhiệm hợp pháp của gia tộc.
“Khủng hoảng cũng là cơ hội, đặc biệt là khi không phải khủng hoảng của mình.”
Lời mời đó chỉ là hình thức thôi, thực tế là cầu xin giúp đỡ.
“Giới quý tộc phức tạp thật.”
“Nếu cậu nhìn nó một cách phức tạp thì nó sẽ phức tạp, nếu nhìn đơn giản thì nó sẽ đơn giản thôi.” Joseph vừa ngân nga vừa cầm miếng giăm bông lên.
“Rốt cuộc thì cũng chỉ là giành quyền sở hữu Deomar thôi.”
“Giữa những người cùng chung dòng máu ấy ạ?”
“...Tranh giành quyền lực giữa những người cùng chung dòng máu đã thành truyền thống lâu đời rồi.” Joseph nói với vẻ cay đắng khó giấu.
“...”
Thấy vậy, Vlad bèn tập trung cắt giăm bông tiếp.
Mỗi người đều có gánh nặng trên vai.
Alicia cũng vậy, cô ấy đã phải mời Joseph tới đây.
Hiện tại cô ấy đang tranh chấp quyền kế vị.
Cũng như mọi cuộc đấu tranh khác, gia tộc Hainal hiện đang hỗn loạn không hồi kết.
“Nhưng những trường hợp như thế này khá hiếm bởi phơi bày góc khuất của gia tộc khá xấu hổ đấy.”
Chú của Alicia là Endre Hainal đã tuyên bố rằng Alicia là con riêng.
Không biết có phải là thật hay không nhưng nếu cô ấy biến mất thì ông ta sẽ trở thành Nam tước Hainal đời kế tiếp.
Và Alicia - đứa con duy nhất của cựu Nam tước Hainal lại chẳng có nhiều thế lực sau lưng chỉ vì là một người phụ nữ.
Cách duy nhất để giải quyết rắc rối này là chứng minh sự trong sạch của mình qua trận đấu danh dự do điện thờ tổ chức.
Nhưng nó vốn dĩ cũng là do Endre bày ra.
“Ta muốn nhân cơ hội này trả ơn cho gia tộc Hainal. Cha ta cũng đã đồng ý rồi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vlad nhìn Jayar bên ngoài cửa sổ xe ngựa.
Ông ấy là một hiệp sĩ xuất sắc đến mức Alicia Hainal đặc biệt cho mời để đại diện cho danh dự của cô.
‘Đỉnh thật.’
Danh tiếng và kĩ năng không nhất thiết phải tỉ lệ thuận với nhau.
Những hiệp sĩ đi thăm thú nhiều nơi sẽ có nhiều cơ hội để đánh bóng tên tuổi hơn những hiệp sĩ chỉ tập trung phục vụ gia tộc như Jayar.
“Nhìn gì hả thằng bất lịch sự này?”
“...”
Vlad nghi ngờ nhìn Jayar và thay đổi cái nhìn về ông.
“Cảm giác để hiệp sĩ của mình cưỡi ngựa bên ngoài còn bản thân thì ngồi thoải mái trong xe thế nào hả?”
“...”
Có mười cái miệng cũng không cãi nổi.
Đó chính xác là cảm giác của Vlad lúc này.
“Xấu hổ thật, lâu lắm rồi ta mới phải chịu cái cảm giác này.”
“...”
Vlad có thể nghênh ngang đi khắp nơi vì đã chém những tên cận vệ khác nhưng thực tế cậu chỉ là tên nghèo kiết xác còn chẳng lên nổi ngựa.
Đến giờ Vlad vẫn còn nghe tiếng người ta cười mình.
“...Những con ngựa đó ghét tôi.”
“Sao cậu lại nghĩ chỉ có chúng nó ghét cậu thôi?”
“...”
Tất cả các hiệp sĩ đều cưỡi được ngựa.
Và có lẽ cũng chẳng có tên cận vệ nào không cưỡi được ngựa.
Ngay cả Goth đang đánh xe ngựa đằng kia cũng còn biết nữa là.
“Nếu là… một con đắt tiền thì chắc tôi có thể.”
“Ta mới là người nên cưỡi ngựa đắt tiền. Ta còn đáng giá hơn cậu.”
Jayar nhăn mặt lại như đang nghe một cái cớ rất vớ vẩn còn Vlad chỉ biết cúi đầu yên lặng.
Không phải chỉ vì cậu không dám nhìn lên.
‘Sao ngài ấy cứ thế này nhỉ?’
Tim cậu đập thình thịch như đang chạy marathon.
Dạo này cậu thường xuyên bị như vậy.
‘Hay là do bị quan sát nhiều quá?’
Cũng khá dễ hiểu nếu nghĩ vậy khi ngài Joseph ngồi trước mặt cậu và nói không ngừng nghỉ còn ngài Jayar thì luôn ở cạnh cậu bất cứ khi nào có thể.
Áp lực tinh thần là gốc rễ của mọi bệnh tật.
Thịch - thịch - thịch…
Vlad cố gắng bình tĩnh lại và hít thở sâu nhưng không thể.
“Huh?”
Và không chỉ nhịp tim đập của Vlad tạo âm thanh lạ.
“...Mặt đất đang rung chuyển.”
Cả Joseph cũng cảm nhận được, ba người họ dần nghiêm túc lại.
Không phải chỉ di chuyển mới cảm nhận được động đất.
Mọi thứ xung quanh đều đang rung lên.
“Dừng lại!”
Ở bên ngoài, Jayar cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường nên đã dừng đoàn xe lại và nhanh chóng nhìn xung quanh.
‘Cả cây cũng đang lắc lư.’ Vlad nhìn qua cửa sổ.
Mọi người đều nín thở và dồn lực trước tình huống bất ngờ này.
Ầm ầm ầm-!
Mặt đất kêu lên dữ dội.
“Động đất!”
“Mọi người mau xuống ngựa!”
Heeeeeee -
Đàn ngựa vốn nhạy cảm với âm thanh phát ra từ dưới chân bắt đầu chạy như phát điên.
“***!”
Cỗ xe ngựa rung lên cùng đám ngựa, Vlad vội ôm lấy Joseph và đạp cửa xe ra.
Cậu vô cùng hoảng loạn vì tình huống chưa gặp bao giờ nhưng vẫn hành động theo bản năng và kéo Joseph khỏi xe.
“Aaaaaah!”
“...”
Cậu ôm chặt lấy Joseph rồi lăn xuống đất.
Nhưng người được bảo vệ là Joseph lại bình tĩnh như không có chuyện gì.
Anh ấy nói: “Sự chân thành của cậu đáng ngưỡng mộ đấy, nhưng không cần sợ thế đâu.”
“Cái này! Có phải động đất không ạ?”
“Không, không phải. Có thể là…”
Ầm ầm ầm!
Joseph chưa kịp nói xong mặt đất lại rung lên đến đỉnh điểm.
Mạnh đến nỗi dù có đứng tại chỗ cũng thấy mặt đất nứt hẳn ra và bụi bay tứ tung.
“Hết rồi.”
“...Phew.”
Chỉ vài phút nhưng Vlad đã kiệt sức, buông Joseph ra và lăn qua một bên.
“Lần đầu tiên tôi gặp động đất.”
“Không phải động đất đâu.”
“Sao ạ?” Vlad ngạc nhiên thốt lên khi thấy Joseph đứng dậy phủi bụi như không phải chuyện gì to tát.
“Nhìn đi.”
Vlad nhìn theo hướng Joseph chỉ.
“Huh?”
Cậu có thể thấy đằng xa kia đang rung lên.
Như kiểu có con chuột chũi đang đào đất.
Nhưng vì ở khá xa nên dù có là chuột chũi thì cũng phải là một con chuột chũi khổng lồ.
“Đó là một con Sâu Tử Thần khổng lồ. Nó sống ở phía Tây nhưng thường đến vùng trung tâm kiếm ăn vào thời điểm này.”
“Sâu Tử Thần khổng lồ?”
Thấy Vlad nhìn mình với ánh mắt thắc mắc, Joseph đành phải trả lời.
Cậu trai này rất tài năng nhưng lại thiếu mọi thứ, dù có bù bao nhiêu cũng không đủ.
“Nó bắt nguồn từ một con rồng. Nó cũng như động đất thôi, có điều con người không xử lý được.”
“Rồng…”
“Nói đúng hơn thì là tàn tích của một con rồng đã ngã xuống.”
Nói xong Joseph liền đi, để lại đám người kiểm tra đồ đạc.
“...”
Cậu chỉ ngồi đó quan sát cái thứ vẫn đang di chuyển đi xa làm rung chuyển mặt đất.
Cậu vẫn mở to mắt ra nhìn dù có bị bụi bay vào mắt.
“Không thể tin được.”
Lần đầu tiên trong đời.
Con mà cậu chưa từng được thấy khi rúc trong đống bùn kia.
Nhịp tim Vlad dần bình tĩnh lại khi nhìn nó đi xa.
Thế giới trong mắt cậu đang ngày càng lớn hơn.