Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Sau khi xác nhận lại tình trạng của Vlad đã có thể lên đường, Joseph lập tức triệu tập toàn đội quay về.
Mặc dù hai hiệp sĩ còn chưa bình phục hoàn toàn nhưng không phải ngày một ngày hai là khỏe nên cũng không thể cứ trì hoãn mãi.
Trên chuyến hành trình quay về thành phố Varna.
“Ta nghĩ chúng muốn cho ta thấy cái gì đó chứ không phải lấy mạng ta…”
“…”
Trong cỗ xe ngựa đang không ngừng lắc lư, Vlad ngồi im nghe Joseph nói chuyện.
Không, đúng hơn là cậu chỉ có thể ngồi nghe.
Joseph đã nhường cỗ xe ngựa mà ngài ấy hay dùng cho mấy hiệp sĩ chưa khỏe hẳn nên chỉ còn lại một cỗ.
“Sao ta lại nghĩ thế? Đơn giản thôi. Chúng quá hấp tấp sau những gì đã bỏ ra. Chúng đã thành công tách Jayar ra khỏi ta và đẩy ta vào nguy hiểm nên đáng ra phải nhanh chóng thủ tiêu ta luôn nhưng không.”
“…Vâng.”
Vlad chỉ có thể ngồi nghe Joseph – một quý tộc, tổng chỉ huy và là thiếu chủ của cậu.
‘Ngài ấy nói nhiều thật.’
Joseph đã gần gũi hơn với Vlad sau đêm hôm đó, anh đã thoải mái thể hiện con người thật hơn.
Đương nhiên là không phải tất cả nhưng so với người khác thì Vlad được ưu ái hơn thấy rõ.
‘Cũng nhiều người như thế mà.’
Mặc dù Jemina cũng lắm mồm nhưng cậu vẫn kiểm soát được vì chỉ cần bảo trật tự là cô ấy sẽ im ngay.
Nhưng ngài Joseph lại khác.
‘Không biết cô ấy sao rồi nhỉ.’
Nghe Joseph nói suốt cả chặng đường làm Vlad thấy mệt cả người nên đã quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ thử xem.
Chẳng có cảnh tượng yên bình gì cả, có mỗi bóng dáng ngài Jayar đang lườm cậu thôi.
Mắt ngài ấy như đang nói thế này: “Cư xử cho tốt vào.”
Vlad chẳng cãi được vì dù sao cậu cũng để một hiệp sĩ cưỡi ngựa ngoài kia còn cận vệ nhỏ bé như cậu lại thoải mái ngồi trong xe ngựa.
‘***.’
Đành quay đi nhìn cửa sổ bên kia nhưng không có gì để an ủi cậu cả, chàng trai cằm dài kia cứ liên tục ra hiệu bằng tay với chân.
‘Nhắc đến tôi trước mặt ngài ấy đi! Đội trưởng, nói hộ tôi đi!’
Goth giục Vlad nói những thành tích của anh ta cho Joseph.
‘…phiền thế.’
Bên thì ồn ào ra hiệu, bên thì lườm hoài, Vlad chỉ muốn đi ra đi bộ ngay cho thoải mái.
“Nghĩ đi. Tại sao lại như thế?”
“…Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ nhớ được nếu có chút rượu ở đây.”
“Cái đó thì hơi khó.”
Joseph để ý Vlad đang nhìn chăm chú chai whiskey bèn vội đặt nó ra sau lưng.
“Tôi cũng chỉ sống nhờ tiền trợ cấp thôi mà.”
“Ở đâu cũng như nhau thôi.”
“Mong ngài có thể sớm bình phục.”
Joseph cười nhẹ nhìn Vlad vắt óc nghĩ câu trả lời, có thể do rượu hoặc câu hỏi khó nhằn của anh nhỉ.
Muốn thật sự tỏa sáng thì phải đáp ứng nhiều điều kiện.
Không chỉ kiếm thuật mà còn cả nhân cách, trí tuệ, cách ứng xử và rất nhiều thứ khác.
Đúng là thằng nhóc tóc vàng trước mặt anh có tài năng thật nhưng còn thiếu nhiều lắm.
‘Mình không thể trực tiếp dạy cậu ấy kiếm thuật nhưng…’
Joseph không thể tự dạy kiếm cho cậu vì cơ thể yếu đuối này nhưng anh vẫn có thể dạy những thứ khác.
Dù sao thì anh cũng hoàn toàn đủ năng lực.
“Hmmm, hay là chúng muốn cảnh cáo? Cảnh cáo gia tộc Bayezid bằng cách giết ngài? Ngài Joseph? Nên là giết được hay không cũng không thành vấn đề?”
“Nói tiếp đi.”
“Ngài không giận vì tôi nói là giết ngài được hay không cũng không sao chứ?”
“Không hẳn.”
Tuy ngài ấy nói vậy nhưng Vlad vẫn cau mày nhìn Joseph mở chai rượu uống một mình.
“Tất nhiên là sao mà tôi biết được đúng không ạ?”
“Dù sao thì nghĩ thêm đi.”
Dù có ngồi trong xe ngựa thì Vlad vẫn liên tục được giảng dạy.
“Ta nói là nghĩ lý do.”
Joseph thản nhiên lắc chai whiskey trước mặt Vlad.
Suy ngẫm.
Đừng chỉ chấp nhận tình hình, hãy lọc ra các điều cần chú ý.
Suy luận một cách logic dựa trên nguyên nhân và kết quả, manh mối từ môi trường xung quanh.
Qua đó, Joseph muốn huấn luyện Vlad thành một hiệp sĩ có khả năng phán đoán tuyệt vời không kém Jayar.
Tiềm năng của cậu ấy vô cùng chói lọi.
“Tôi không biết…”
Vlad có nhăn nhó như nào thì chặng đường về Varna vẫn bình yên đến khó tin.
Như thể mục tiêu thật sự không phải là ngài Joseph giống như cậu đã đoán.
***
Thành phố Varna.
Một trong ba thành phố thuộc quyền quản lý của Bayezid.
Đội săn giết quái được thành lập ở đây nên về tới nơi là Joseph cho giải tán đội và đi báo cáo về chuyến đi cho thị trưởng thành phố.
Con trai của bá tước có địa vị cao hơn thị trưởng thành phố nhưng thủ tục thì vẫn phải hoàn thành.
Bá tước Bayezid trừng phạt bất cứ ai không theo luật lệ, kể cả con mình.
“Ta đoán chúng ta sẽ phải ở đây khoảng một ngày.”
Joseph không ở Varna.
Sau khi hoàn thành hết thủ tục cần thiết, anh định về nhà chính của gia tộc Bayezid ở Sturma.
Ở đó, anh cần phải lên kế hoạch khác cho sự thất bại lần này.
“Lần đầu cậu đến Varna à?”
“Dù đến đâu thì cũng là lần đầu với tôi thôi.”
“Giờ mới thấy cậu quê mùa thật đấy.”
Thấy Vlad nói rằng chỉ sống trong khu ổ chuột ở Shoara, Jayar bật cười.
“Vậy thì ta sẽ cho cậu nghỉ một ngày. Đi dạo quanh thành phố đi. Đừng đi lạc đấy nhóc.”
“…”
Vlad bực mình vì bị Jayar chế nhạo nhưng chẳng làm được gì.
Dù sao thì cậu cũng thiếu trải nghiệm và tầm nhìn thật.
[Có vẻ Jayar thích cậu đấy.]
‘Nếu thích tôi thêm chút nữa thì chắc ổng giết tôi luôn rồi.’
Nghe mấy câu vô lý vang lên trong đầu, Vlad lắc lắc cái túi lủng lẳng.
“Thành phố này có gì nhỉ?”
Mặc kệ thái độ của Jayar, nhận được tiền rồi thì giọng Vlad khắc sẽ thay đổi.
Ngài Joseph trả tiền công theo ngày.
V-không một xu dính túi-lad cũng cần chút tiền đó để khám phá thành phố Varna chứ.
“Đúng như ta nghĩ, chó nhà giàu vẫn tốt hơn kẻ ăn xin.”
[Đừng phung phí, mua cái gì có ích cho tương lai ý.]
“Huh?”
Vlad đang định nuông chiều bản thân một chút sau một thời gian dài nhưng có vẻ giọng nói vô danh kia đã nhận ra và cảnh cáo trước.
[Chuẩn bị tốt cũng như có thêm cuộc sống mới. Đừng quên.]
“Ở đâu cũng toàn phải nghe mấy lời phàn nàn thế.”
Mặc dù làu bàu thế nhưng Vlad vẫn đồng ý với giọng nói đó.
Cậu nhớ về những ngày trốn chạy khỏi Shoara và lang thang trong rừng giữa đông lạnh giá chỉ mang theo mỗi thanh kiếm.
Nếu không gặp được ba tên lính đánh thuê kia thì chắc cậu chẳng sống nổi và lạnh cóng mà chết rồi.
[Để tránh những trường hợp như thế thì tốt nhất là chuẩn bị nhiều thứ.]
“Vậy thì tôi nên mua gì?”
Vlad đang định rời khỏi tòa thị chính và cân nhắc lời khuyên của giọng nói đó.
“Huh?”
Ai đó cẩn thận kéo góc áo cậu.
“Anh Vlad.”
Cậu phó tế nhỏ bên cạnh ngài Andrea.
“Có chuyện gì sao cậu phó tế.”
Vlad thấy việc nói chuyện với trẻ nhỏ thật phiền phức nhưng với cậu phó tế nhỏ này thì khác.
Cậu nhóc quá nhỏ so với bộ đồ phó tế thành ra trông rất kỳ cục, nhưng dù tối đó có đáng sợ đến mấy thì cậu bé vẫn hoàn thành nghĩa vụ của mình được.
“Nếu anh chưa có kế hoạch gì thì ngài linh mục muốn mời anh đến.”
“Ồ.”
Vlad nhìn lên và thấy linh mục Andrea đang đứng cười đằng sau cậu bé.
“Sao ngài lại tìm tôi qua cậu phó tế thế?”
“…Ta xin lỗi.”
Linh mục Andrea đang trốn sau cậu bé và cười ngượng ngùng. Một quan tài quen thuộc nằm sau ông ấy.
“Vẫn không có ai muốn lắng nghe ngài ạ?”
“Có chăng là do quý cô này muốn cậu tiễn cô ấy đi?”
Vlad cạn lời nhìn linh mục Andrea đang cười.
“Chúng ta hãy lấy một con lừa đi. Ta sẽ hỗ trợ bên cạnh.”
Linh mục Andrea, Vlad và cậu phó tế nhỏ bắt đẩu đẩy quan tài dọc theo đường chính của Varna.
‘Ở đây khá khác Shoara.’
Dù Vlad chỉ sống trong khu ổ chuột nhưng Shoara cũng có bầu không khí riêng của nó.
Varna trông có vẻ ổn định hơn Shoara.
Tĩnh lặng, thanh bình, chẳng mấy ai gây ra tiếng động lớn như kiểu thành phố đang chìm trong yên tĩnh sớm bình minh.
“Khi đến điện thờ cậu sẽ thấy bầu không khí này càng rõ rệt hơn bởi Varna mang đậm màu sắc tôn giáo.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vlad gật đầu lắng nghe ngài Andrea giải thích.
Kể cả ở Shoara thì mọi người vẫn đi nhẹ nhàng yên tĩnh quanh điện thờ.
“Đến nơi rồi.”
“Wow.”
Vlad nhìn kiến trúc đồ sộ trước mặt, cậu có thể cảm nhận được Varna quả thực bị ảnh hưởng bởi tôn giáo rất nhiều.
Điện thờ này phải lớn gấp đôi cái ở Shoara.
“Trông lớn thật. Điện thờ ở Shoara cũng không to như thế này.”
“Thủ phủ của lãnh thổ của Bayezid là Sturma nhưng trung tâm tôn giáo là Varna.”
Vlad lại gật đầu.
“Nếu xong rồi thì tôi…”
“Cậu đã tới đây rồi thì sao không ở lại ăn tối với ta nhỉ?”
“Được thế thì tôi không thể từ chối…”
“Tiện thể sao ta không đi sâu vào trong luôn nhỉ?”
“…Chúng ta ở đây vẫn tốt hơn.”
Vlad đã nằm gọn trong tay ngài Andrea kể từ khi bị cậu phó tế nhỏ kia túm được, cậu chỉ có thể rên rỉ rầu rĩ đặt quan tài xuống trước điện thờ.
“Ta xin lỗi. Có vẻ cậu vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn.”
‘Ngài ấy biết rõ mà còn.’
Mặc dù cậu cực kì bất mãn trong lòng nhưng vẫn cười trả lời: “Tôi chỉ muốn báo đáp những gì đã nhận được ở doanh trại thôi ạ.”
“Ta nhìn người cũng được đấy.”
Có lẽ trong tình huống hiện tại, Vlad còn chẳng thể nhận ra phàn nàn chỉ là mấy lời cằn nhằn nhỏ nhặt thôi.
Việc được linh mục Andrea nhờ vả là một vinh dự đấy.
“Cô gái bất hạnh.” Linh mục Andrea thở dài khẽ vuốt chiếc quan tài cuối cùng cũng được đưa về nơi an nghỉ.
“…”
“Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra, có lẽ ai đó đã lợi dụng điều này.”
Dù chưa hoàn thành cuộc điều tra nhưng ngài Andrea vẫn phán đoán được dựa trên việc cô ta trở thành nạn nhân của tà thuật.
“Một lời nguyền khủng khiếp lợi dụng tình mẫu tử. Mặc dù việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của ta nhưng điện thờ ở Varna sẽ cố gắng hết sức để tìm ra kẻ chủ mưu.”
“Nếu có người làm được thì chính là một linh mục như ngài vậy.”
Linh mục Andrea nhăn mày vì cơn giận không thể kiềm chế nhưng vẫn nhìn Vlad mỉm cười ấm áp.
“Giờ cậu đã ở đây thì ta đi cầu nguyện trước khi dùng bữa đã nhỉ?”
“Liệu người không có gốc gác như tôi có thể cầu nguyện trong điện thờ không?”
“Đừng lo về điều đó.”
Người sống trong khu ổ chuột không có mối liên hệ thân thiết với điện thờ, tòa thị chính hay các tòa nhà của quan chức.
Là một thằng nhóc chỉ sống trong khu ổ chuột, Vlad cũng không ngoại lệ.
Vì vậy cậu thấy khó xử và không thoải mái khi ở trong này và hơn hết là cậu còn thấy sợ khi ở trong một nơi mình không được phép vào.
Nhưng ngài Andrea đã nắm lấy tay cậu và dẫn cậu tới nhà nguyện[note60618].
“Hãy cầu nguyện ở đây một lúc, ta đi kiểm tra chỗ này đã.”
Ngài Andrea bỏ lại Vlad và cậu phó tế nhỏ trong nhà nguyện.
“…”
“Chúng ta cầu nguyện thôi chứ ạ?” Cậu bé phó tế khịt khịt mũi và cẩn thận hỏi, có thể cậu thấy có lỗi với Vlad vì sự thờ ơ bất ngờ của ngài Andrea.
“Đây là lần đầu tiên tôi chính thức tham gia một buổi cầu nguyện…”
“Tôi sẽ hướng dẫn anh.”
Vlad muốn xin lỗi và ra khỏi đây nhưng không thể làm thế được.
‘Chà chà.’
Giờ là lúc trả nghiệp khi lợi dụng thân phận Riemann nguyện cầu.
[Ngày nghỉ trọn vẹn đấy. Nếu cậu nói với Joseph là mình đã thanh lọc cơ thể và tâm hồn ở đây thì chắc anh ta phải hài lòng lắm.]
‘Cả ngày hôm nay tôi sẽ chỉ tận hưởng cuộc sống thôi.’
Vlad khẽ nâng thanh kiếm lên và nghe thấy giọng nói đó đang khá hài lòng.
“Hmmm, hmm.”
Vlad chỉ biết quỳ gối cúi đầu một cách ngượng nghịu và cầu nguyện giống như cậu bé phó tế.
Trong khoảng một giờ.
Đầu gối cậu sắp liệt luôn rồi thì cánh cửa đằng sau bỗng mở ra.
“Cậu chờ lâu chưa?”
“…Không ạ, đây là buổi cầu nguyện đầu tiên của tôi nên mọi thứ đều khá mới mẻ.”
“Hahaha! Không thể nào. Ta lại thấy việc đó có hơi chán.”
“…”
Vlad không biết phải nói gì khi nhìn vị linh mục vĩ đại trước mặt nói rằng việc cầu nguyện khá chán và mỉm cười một cách tử tế.
“Ta xin lỗi vì đã để cậu phải chờ. Đây, cầm lấy.”
“Đây là gì ạ?”
Vlad nhận được một tấm thẻ gỗ nhỏ.
“Đó là thẻ căn cước công dân của cậu.”
“Dạ?”
Vlad thấy bối rối và kiểm tra thẻ gỗ cẩn thận.
Thẻ gỗ màu đen cầm khá chắc tay và đầy chữ.
Cậu mở to mắt đọc từng dòng trên tấm thẻ.
“Nơi sinh ra… Shoara.”
Mặc dù từng học chữ nhưng cậu vẫn gặp một số ký tự lạ.
“Tên… Vlad.”
Khoảnh khắc đọc tên mình, Vlad cảm nhận rõ nhịp tim đập trong lồng ngực.
Tấm thẻ gỗ nhỏ này là bằng chứng cho sự tồn tại của cậu.
Với một thằng nhóc lớn lên trong khu ổ chuột còn chẳng được đăng ký khai sinh như cậu thì cậu chẳng bao giờ tưởng tượng được mình sẽ có thứ này.
“Ngài Joseph cũng sẽ lo liệu cái này cho cậu nhưng nhận căn cước từ điện thờ là có ích nhất bởi vì ân điển của Chúa trải dài khắp lục địa.”
Lắng nghe ngài Andrea nói, Vlad lật mặt sau của tấm thẻ lại.
Có một dòng chữ dài và chỉ được sử dụng ở một nơi.
Tên của vị thần duy nhất trên thế giới này và biểu tượng của điện thờ thờ phục vị thần đó.
Bên dưới còn có tên một người khác.
“Người giám hộ… Linh mục Andrea.”
Vlad đọc được tên một người khác viết trên căn cước của cậu.
Người giám hộ của cậu.
Người sẽ đứng về phía cậu mỗi lúc khó khăn.
Vlad ngẩng đầu nhìn ngài Andrea.
“Bất cứ khi nào con thấy khổ cực và mệt mỏi, hãy về bên ta. Ta là người giám hộ của con.”
“Ngài linh mục…”
“Giờ thì cầu nguyện thôi. Đây là nơi gần Chúa nhất đấy.”
Vlad không giấu nổi cảm xúc lẫn lộn trong cậu mà đi theo ngài Andrea và cúi đầu trước Chúa.
“Đây là con chiên mới mà con muốn giới thiệu với người. Xin người hãy che chở cậu ấy trong vòng tay rộng lớn của người…”
Rác rưởi trong khu ổ chuột.
Một cậu nhóc được sinh ra ở nơi mà chẳng ai thèm nhớ đến dù còn sống hay đã chết.
Nhưng Vlad không còn là người như thế nữa.
“Xin người hãy thương xót con chiên Vlad của Shoara…”
Ngài hôm nay, Vlad đã khẳng định được sự tồn tại của mình dưới sự chứng kiến của Chúa và người giám hộ quý giá của cậu.
Lần đầu tiên cậu khắc tên mình lên thế giới bao la rộng lớn này.
Từ hôm nay trở đi cậu không còn là Vlad ở khu ổ chuột nữa mà là Vlad của Shoara.
“Con thành tâm cầu nguyện mong người chấp nhận cậu ấy như con của mình.”
Giờ đây Vlad đã đủ gốc gác để tự tin đối mặt với thế giới ngoài kia.
Ánh sáng chiếu qua cửa kính đầy sắc màu khẽ khàng ôm lấy mái tóc cậu.