Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Màn đêm dần buông, những ngọn đèn được thắp lên một cách cẩn thận.
Đây mới là lúc những con hẻm nhỏ phía sau thành phố bắt đầu rực sáng.
Một con đường chạy xuyên qua Shoara chia thành phố làm hai nửa thế giới hoàn toàn khác biệt, một bên đang chìm vào giấc ngủ, một bên mới từ từ thức giấc.
Và chỉ có bây giờ, những con người lẩn trốn sau ánh đèn rực rỡ tấp nập của thành phố mới có thể lộ diện.
Con hẻm nhỏ lại vang lên tiếng mời chào gạ gẫm khách hàng cùng tiếng hò hét đinh tai nhức óc của mấy gã say xỉn.
Có một thiếu niên với mái tóc vàng rực đứng một mình giữa khung cảnh tồi tàn và xoàng xĩnh đang không ngừng chuyển động ấy.
"Tuyệt thật."
Cậu ấy đứng trước một tiệm rèn, nơi treo một thanh kiếm vô cùng đẹp đẽ và bắt mắt.
Thanh kiếm ấy như đang tỏa sáng và phô hết dáng vẻ sang trọng của mình.
Nó cũng là thứ duy nhất tỏa sáng trong cái hẻm dơ bẩn này.
Ánh sáng ấy đã xuyên qua đôi mắt mà chạm tới trái tim, soi sáng điều gì đó trong tâm hồn cậu.
"..."
Vì đứng tại chỗ khá lâu nên chân cậu lún cả xuống bùn nhưng cậu chẳng quan tâm.
"Lại đứng ngẩn người ra rồi."
Bỗng có ai đó đến gần cậu.
"Vlad. Cậu có biết mấy ngày nay cậu như bị điên không hả? Mọi người đều nói này nói nọ cả rồi đấy!"
Đó là một cô gái mặc bộ quần áo cũ kĩ nhưng lại có mái tóc dày đỏ rực như lửa, nó quá màu mè và chẳng phù hợp với con hẻm tăm tối này chút nào.
Cậu nhìn cô ấy với ánh mắt trống rỗng.
"Thì sao chứ? Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì để làm trong cả."
"Không có?! Bà chủ và chú Jorge chỉ bảo cậu làm mỗi cái này thôi á?"
Cô ấy giơ hai tay ra trước mắt cậu.
"Thấy gì không? Tôi ngâm tay trong nước quá lâu vì phải rửa bát đến nỗi bị chàm luôn rồi đây này! Với những người có tài sản quý giá là sắc đẹp như tôi thì chàm là cả vấn đề đấy!!!"
"Cậu đang làm gì đấy? Phiền thật."
Chàng trai tên Vlad cau mày và kéo tay cô ấy xuống.
"Đây là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trong ngày của tôi đấy. Đừng làm phiền."
"Hmm~"
Hành động này của cậu có thể coi là khinh thường nhưng cô ấy cũng chẳng để ý.
Cô ấy sẽ không thể sống nổi trong con hẻm thối nát này nếu bị tổn thương chỉ vì thế.
Thay vào đó, cô quan sát biểu cảm của Vlad và cẩn thận thì thầm bên tai cậu đầy lo lắng.
"...Cậu có còn nghe thấy giọng nói kia khi cầm cái gì đó như que củi không thế?"
"..."
Cô nhíu mày khi thấy cậu thừa nhận là có bằng cách im lặng.
"Kiếp trước cậu đã làm gì nên tội để giờ lại bị sét đánh giữa cái trời trong vắt không một gợn mây như này?!"
Khu ổ chuột thì cũng phải nhộn nhịp và tấp nập thôi nên tin đồn cứ thế mà lan nhanh hơn.
Và tin đồn mấy ngày nay là về một cậu trai tóc vàng bị sét đánh giữa trời quang mây tạnh.
"Mà bị sét đánh thì thôi đi, đây lại còn là sét màu đen nữa."
"Nếu cậu đến đây chỉ để làm phiền tôi thì mau đi đi."
"..."
Sự thất vọng như muốn trào ra khỏi cổ họng cô trước sự thờ ơ của Vlad nhưng cuối cùng cô lại ngậm miệng lại và chẳng nói gì cả.
‘Mình phải chịu đựng nó.’
Bởi vì cô biết nơi mình sống càng khắc nghiệt thì lại càng mất nhiều thời gian để ổn định tâm trí.
"Nhưng bây giờ chúng ta có thể ngừng đến đây được không?"
Bây giờ không phải lúc.
"Đừng lảng vảng quanh đây nữa. Cứ ở yên trong quán cho tới khi mọi thứ êm xuôi đi. Cậu cũng biết giám mục rất để ý đến mấy cái đấy mà."
“Để ý cái gì?"
Cô cười tươi hơn khi cuối cùng chàng trai cũng nhìn mình thay vì thanh kiếm.
"Điềm báo."
Cô khẽ nói bên tai Vlad như thể sợ ai khác nghe thấy nhưng lại vô tình phà hơi vào tai Vlad khiến cậu hơi nhột.
"Ông ta từng là Điều tra viên Dị giáo nên sẽ thiêu sống bất kì ai nếu người đó có dấu hiệu của bọn ác quỷ đấy."
“Ê này!”
Vlad vội đẩy cô đi và ngoáy ngoáy tai.
"Cậu vừa nhổ nước bọt đấy à?!"
"Nhảm nhí. Thật sự đấy."
Cô đứng chống nạnh như chết lặng khi thấy lòng tốt của mình bị vứt bỏ.
"Mọi người đều đang bàn tán sau lưng cậu nên tôi mới bảo cậu đừng có đứng đây nữa. Nếu cậu bị bắt và đưa đến nhà thờ thì phải làm sao?"
"..."
Lần này Vlad không trả lời nữa.
Bởi vì cô ấy chẳng nói gì sai cả.
Và cậu cũng biết là cô ấy nói thế vì lo cho mình.
"Chỉ nhìn chút nữa thôi..."
"Bực thật đấy! Không phải mua nó là được sao? Bao nhiêu?"
Cô bực mình nhìn Vlad vẫn còn đang lẩm bẩm.
"Đồ trong tiệm rèn ở cái hẻm tồi tàn này thì đắt bao nhiêu được chứ?"
"...5 đồng vàng."
"...Đùa à, nhìn lâu hơn chút đi."
Cô vô thức há miệng khi nghe cái giá phải trả cho nó.
"...Tôi có thể thoải mái tận hưởng mà chẳng cần làm gì suốt một năm với số tiền đó đấy."
Mặc dù cô không đủ hiểu biết để hiểu được giá trị của thanh kiếm đó nhưng ít nhất cô cũng biết 5 đồng vàng quý như thế nào.
5 đồng vàng đấy!
Cũng không đến mức làm cả đời không đủ nhưng mà cái khu này không để cô giữ số tiền lớn như thế trong người đâu.
Dù có tiết kiệm vất vả đến đâu thì rồi cũng bị ai đó cướp mất thôi.
Đó là cách để họ tồn tại ở chốn này mà.
"Với số tiền đó..."
Cả hai nhất thời bị mê hoặc bởi ánh hào quang của thanh kiếm kia.
"Bọn mày cứ đứng chặn cửa thế kia thì ai mà buôn bán được?"
Ông già chủ tiệm rèn cau mày gào lên đuổi hai đứa trẻ.
"Đây không phải thứ mà bọn khốn trong hẻm nhỏ như chúng mày có thể với tới!"
Có thể do nhìn lửa quá lâu nên mắt ông vẫn nhức dù đang đứng yên.
"Ông mở tiệm ở hẻm nhỏ mà không bán cho người trong đấy thì buôn bán cái gì?"
Cô gái có mái tóc xoăn màu đỏ kia hét vào mặt ông.
"Thời gian cả hai chúng tôi ở đây cộng lại còn chưa lâu bằng ông đâu! Cái danh thằng khốn trong khu ổ chuột hợp với ông hơn đấy ông già!"
"Mày... con điếm thối này! Mày có biết lễ phép là gì không!"
Ông già cau mày và khinh thường nhổ nước bọt khi thấy cô gái bật lại.
"Về rửa nốt đống bát của mày đi. Con nít con nôi tới đây làm gì!”
“Con nít? Ông đang nói chuyện với một quý cô trưởng thành đấy!”
Cô nàng với vóc dáng nhỏ bé đang cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc nên phàn nàn với cả ông già và cậu trai.
"Tôi sẽ ra mắt vào năm sau! Nếu ông mua sự trinh trắng của tôi thì thanh kiếm kia cũng chỉ đáng giá một cốc bia thôi!"
Cô mỉm cười khiêu khích nhìn ông ta khi vuốt mái tóc đỏ kiêu hãnh của mình.
Nụ cười đó không nhằm mục đích quyến rũ ai mà chỉ là sự tự mãn thôi.
"Tôi nghĩ là sau khi mua được nó~ Tôi sẽ dùng để cắt xúc xích."
"C-con điên này!!!"
Ông già thợ rèn giận run lên khi nghĩ đến cảnh cô ả cắt xúc xích bằng thanh kiếm mà mình đã rất vất vả mới có thể chế tạo.
Thế mà lại đi cắt xúc xích?!
"Nó!" Ông chỉ vào thanh kiếm, "tao không bán cho ai ở hẻm nhỏ hết!"
"Nó được treo ở hẻm nhỏ nên chỉ người ở đây thấy nó thôi, không bán cho họ thì cho ai? Ông già nên lẩm cẩm à!"
"Sao bọn mày có thể xấc xược như thế!"
Còn Vlad lại đang nhăn nhó vì khoảng thời gian yên bình nhất trong ngày lại thành ra thế này.
"Đi thôi, Jemina. Thưa ông, chúng cháu đi đây."
"Cút khỏi cửa hàng của tao trong 10.000 năm nữa!!!"
"Sao ông không làm cái gì đó bình thường thay vì thanh kiếm chỉ dành cho hiệp sĩ và gây ra mớ hỗn độn này chứ! Chẳng phải ông sắp xuống lỗ rồi sao?"
"Mày!"
Vlad nhận ra cả hai sẽ không chịu nhượng bộ nên vội vàng túm cổ áo Jemina và kéo cô đi.
"Đúng rồi đấy! Là vì tao sắp chết rồi đấy con khốn!"
Ông thợ rèn vẫn còn đang loạng quạng vì huyết áp tăng cao và đôi tay run run như thể chưa hết bực dù con nhỏ đầu đỏ kia đã đi khuất mắt.
"Con chó ghẻ đó... Chắc nó chưa chết đói bao giờ nên cái mồm nó mới độc địa như vậy..."
Ông lại nhớ tới mấy đứa nhóc lang thang thường quấn chăn kín người trong tiết trời đông rét buốt.
Ba đứa kia lại quấn chung một cái chăn và sống sót nhờ cái sự thối nát của khu ổ chuột thay vì nhận lòng thương cảm của người khác.
"Mày đã trả lại cho tao được cái gì chưa hả con chó!"
Khi con nhỏ đầu đỏ chỉ biết làm ông cáu biến mất sau con hẻm kia, ông lại nhổ một bãi nước bọt và vô tình chú ý đến một thứ.
Đáng thương thật.
"Thằng ngốc này, nó chỉ nên lo mà kiếm sống thôi..."
Có dấu chân đã in sâu xuống vũng bùn.
Có vẻ cậu ta đã đứng đây rất lâu, nhìn dấu chân kia cũng đủ gợi lên dòng cảm xúc khác ngoài sự tức giận với nhóc đầu đỏ trong ông.
Ông lắc đầu quay trở vào tiệm, khẽ thở dài cho ai kia.
"Mẹ kiếp... Mấy đứa kia làm ông già này đau đầu quá."
Ông từ từ giơ cánh tay còn hơi run lên gỡ thanh kiếm xuống, cẩn thận tra dầu lau qua nó.
"Kiếm yêu của ta... Theo đuổi ước mơ khó biết chừng nào ở cái chốn như này..."
Dù ngoài miệng là thế nhưng ông vẫn cẩn thận đánh bóng thanh kiếm, nó có thể là tác phẩm cuối cùng của ông rồi.
"Ta biết chứ, biết rất rõ là đằng khác."
Những nếp nhăn quanh mắt ông khẽ giật giật.
Chàng thợ rèn trẻ trung từng ôm bao hoài bão năm ấy cuối cùng vẫn bị hiện thực đánh bại và bị kìm hãm trong con hẻm nhỏ tồi tàn này.
Từ đầu xanh cho tới đầu bạc.
Những kẻ được sinh ra trong con hẻm nhỏ này rồi sẽ bị chính nó chôn vùi mãi mãi.
Cả ông, cậu trai ngoài, và ngay cả kiệt tác cuối đời của ông cũng thế thôi.
Nhưng niềm hy vọng trong ông vẫn chưa bao giờ vụt tắt.
"Ta không thể để tác phẩm cuối cùng của mình phải mục nát ở những nơi như thế này."
Một tia sáng rực rỡ bắt đầu tỏa ra từ mũi kiếm.
"...Nên ta sẽ chỉ bán nó cho người có thể rời khỏi đây thôi."
Giữa con hẻm nhỏ đầy rẫy những tối tăm bẩn thỉu này, ông chủ tiệm rèn lại treo thanh kiếm lên một lần nữa.
Nó như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm thăm thẳm.
Thanh kiếm được đánh bóng bởi ước mơ còn dang dở của một ông già đang tỏa sáng rực rỡ.
Dẫu cho dấu chân đã in hằn xuống vũng bùn trước tiệm, cặp mắt sáng ngời của cậu trai vẫn luôn dõi theo ánh sáng tươi đẹp kia.
Khi cậu nhìn thanh kiếm ấy, ánh mắt tựa vì sao.