Guido đang đứng trước cửa phòng một chàng trai, người mà anh đã giao trọng trách lãnh đạo đội đặc vụ [Homura[note21222] ]. Cả đội toàn một lũ kì quặc, nhưng sự vô tư và ích kỷ của cậu ta là thứ nổi trội hơn tất thảy bọn họ, vậy mà người thấu đáo như Guido lại để một kẻ như cậu ra lệnh cho cả đội.
—Mà cũng không có gì bất ngờ, nghĩ về cậu ta khiến Guido thở dài thườn thượt.
Dù sao, anh vẫn là người đã nhận nuôi cậu trai đó. Thu nhận đứa trẻ mồ côi về dưới trướng của mình, nuôi dạy cậu ta trở thành một điệp viên hạng nhất. Dù anh không hề kỳ vọng rằng khi trưởng thành cậu lại trở thành một người có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Cậu ta luôn tự nhốt mình trong phòng, không ra ngoài dù là bữa sáng hay bữa trưa, thậm chí cũng không thèm bước chân ra để đi vệ sinh. Guido gõ cửa trong sự bực tức tự thắc mắc không biết cậu ta đang làm gì.
Xung quanh căn phòng thay đồ chào đón anh bằng một cảnh tượng bàng hoàng. Tường phòng màu trắng được trải thảm đỏ—đều nhuốm một màu đỏ thẫm. Thứ chất lỏng không giống với máu kia vương vãi khắp nơi bên trong căn phòng, thậm chí còn lem lên cả chiếc giường và tủ đồ. Trông giống như hiện trường của một vụ án mạng man rợ đến mức khiến cho một người dày dặn như Guido cũng phải khó khăn mới có thể kiềm lại tiếng hét. Cung điện Kagerou[note21223] , căn phòng kiểu âu mỹ lúc trước còn đẹp đẽ, giờ đã biến thành một nơi ghê rợn.
Một tấm canvas khổng lồ được đặt ở giữa căn phòng, và cậu ta đang đứng trước nó, nhìn xuống nó với vẻ mặt vô hồn.
“Tuyệt vời—”
Như thể muốn đập nát tấm canvas, cậu ta vung cây cọ vẽ, tô màu cho chính nó và cả tấm thảm, cùng với khuôn mặt của Guido. Tiếp đó, có vẻ nhận ra điều khác thường, cậu quay lại với vẻ hứng thú. Hm?
“...Thầy cần em có việc gì ạ?”
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Em chỉ đang có hứng vẽ gì đó thôi. Thầy có thể mua cho em số màu còn thiếu được không?”
“...Cậu thật biết cách hành hạ giáo viên đấy.”
—Tôi đến đây vì một số chuyện quan trọng, nên đừng có kéo tôi vào mấy chuyện ngu ngốc đấy, Guido cau mày.
Mà đúng hơn thì cậu ta là một tên ngốc thật sự chứ chẳng phải diễn nữa.
“Một nhiệm vụ đặc biệt. Cậu sẽ phải tách ra khỏi đội ngay ngày mai và hoạt động đơn lẻ trong một thời gian.”
“Đặc biệt…?”
Guido tiếp tục đi vào chi tiết. Càng giải thích sâu vào vấn đề, nét mặt của cậu ta cũng bắt đầu thay đổi theo. Mệnh lệnh này khó khăn đến mức khiến cho bất kì đặc vụ nào cũng có thể nổi trận lôi đình. Thậm chí cả Guido cũng sẽ ngay lập tức từ chối bất kể khả năng điêu luyện của bản thân. Việc này không khác nào bảo người ta vứt đi mạng sống của mình cả.
“Cậu thậm chí cũng chỉ có ít hơn 10% cơ hội thành công. Nếu thất bại cậu sẽ chết. Làm được không?”
“Em chấp nhận—chỉ cần là mệnh lệnh của thầy.”
Nhận được câu trả lời ngay lập tức khiến Guido chết lặng vì đã nghĩ đến việc bị từ chối. Cùng lúc đó, cậu ta lại tiếp tục đưa chiếc cọ màu đỏ đi khắp tấm vải. Cúi đầu hài lòng, hôm nay đến đây thôi, Guido bắt gặp ánh mắt của cậu.
“Thầy, em sẽ để lại di chúc phòng trường hợp cần thiết. Mọi thứ em có được hiện tại là nhờ thầy. Thầy đã nhận nuôi em khi em còn là đứa không cha không mẹ rồi nuôi nấng em thành con người bây giờ. Lòng biết ơn của em đối với sếp là vô biên, và cũng không nói quá để nói rằng em yêu tất cả các thành viên của Homura. Em không biết về người thân thật sự của mình nhưng em xem mọi người là gia đình. Và
những thành viên trong gia đình ấy đều có những người bạn, những người họ yêu thương và cả họ hàng của họ. Nếu tính thêm tất cả những người đó thì sẽ là cả một đất nước mà em yêu quý.”
“Cậu không muốn bỏ trốn sao…?”
“Một chút cũng không.”
Guido thở dài. Thật dễ chịu biết bao nếu cậu ta từ chối lúc này.
“Này, tên đệ tử ngu ngốc, khi nào hoàn thành nhiệm vụ, sao không tự phong cho mình một danh hiệu thử xem.”
“Một đặc vụ thì làm gì với danh hiệu chứ?”
Tuy hơi bất ngờ nhưng đó là lý do rất hợp lý, Guido vẫn giả ngơ với cậu ta.
“[Đặc vụ mạnh nhất thế giới], thế nào?”
Thật là một cái tên trẻ con. Tuy nhiên, đối phương lại trông có vẻ rất thích nó.
“Tuyệt vời—”
Chuyến đi sẽ khởi hành sớm. Cậu ta cất chiếc cọ đi, khoác lên mình bộ đồ và trang bị vũ khí vào bên trong. Một chiếc đồng hồ đeo tay, sợi dây ẩn được sử dụng để siết cổ, một chiếc bút máy có khả năng ghi âm, một chiếc dao gắn bên dưới cổ áo và những chiếc kim được giấu trong phần ống tay. Sau khi kết thúc việc chuẩn bị trong không quá năm phút, Guido thở hắt ra và nói.
“Bảo trọng.”
Cậu ta trừng mắt. Có vẻ cậu đã bị bất ngờ bởi những từ ngữ mà mình ít khi được nghe.
“—Em đi đây.”
Mối quan hệ giữa họ cởi mở hơn phần nào, điều đó khiến anh phải nở một nụ cười hổ thẹn.