Buổi chiều sau khi tan học.
Tôi đã hứa với Akane là sẽ học bài cùng nhau, nên tôi đang đi tới nơi mà chúng tôi đã hẹn sẽ gặp mặt ở đó.
Đúng, là một nơi để gặp mặt.
Do hai chúng tôi học cùng lớp, nên tôi cứ nghĩ rời đi cùng nhau sẽ tiện hơn.
――Nếu tụi mình mà ra về cùng nhau thì kiểu gì mọi người trong lớp cũng sẽ làm ầm lên nữa cho mà coi! Thế nên gặp cậu sau nhé!
Tôi nhận được một tin nhắn như thế.
Và Akane đã rời khỏi phòng học trước tôi một lúc.
Tôi cất đồ của mình vào cặp, đang chuẩn bị rời đi thì hình ảnh cậu bạn đang gục đầu xuống bàn lọt vào tầm mắt tôi.
"Touru, tới giờ ra về rồi đấy."
Tôi vỗ vai cậu bạn bàn bên đang nằm ngủ trên bàn - Touru Itabashi.
"……mmmm~"
Touru tỉnh dậy, vươn vai mệt mỏi.
Hiếm lắm mới thấy cậu ta như thế này.
Thường thì trên lớp cậu ấy sẽ nghe giảng một cách nửa vời, và khi tiếng chuông vang lên cũng là lúc cậu ấy sẽ mời tôi nhập bọn hoặc là một mình phóng đi luôn.
"Sao thế, thức khuya hả?"
Nghi là cậu ta đã thức cả đêm để ôn bài lắm.
Nhưng sự thật là, cậu ta ôn bài cũng chẳng để làm gì.
Có vẻ như cậu ấy đã nhận được một suất học bổng toàn phần của một trường Đại Học có liên quan đến Chân Dương Giáo Hội.
Cậu ấy sẽ nối tiếp nhà thờ của cha, nên con đường sự nghiệp phía trước đã được định sẵn rồi.
Mà, nghe đồn rằng tổ chức kỷ luật ở đó nghiêm hệt như quân đội vậy, nên tôi cũng chả tham.
"Thanh xuân của tôi sẽ chấm dứt sau khi tốt nghiệp cao trung đấy! Thế nên bây giờ tôi phải tận hưởng quãng thời gian đi chơi với gái được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
Lúc nào Touru cũng luôn miệng nói vậy.
"Ô……chào Souta. Mấy bữa tối dạo gần đây tôi toàn thức để giúp cha cho nên…… tôi chưa được chợp mắt tí nào hết."
"Ồ, nghe căng vậy. Ông đang giúp việc gì thế?"
Cha của Touru là vị Linh Mục của Nhà Thờ thành phố này.
Nên tôi ngay lập tức nhận ra rằng hẳn là có liên quan đến Nhà Thờ rồi. Nhưng vẻ mặt của Touru trông mệt mỏi và căng thẳng hơn tôi nghĩ nhiều.
"Thì…… nhiều chuyện lắm. Đang trong lớp thế này thì không tiện nói ra, nên để vừa về vừa kể cho ông nghe."
"À, ừ, được thôi."
Chẳng lẽ chuyện lại nghiêm trọng đến thế ư? Cách cậu ta nói chuyện lại quá nghiêm nghị, không giống cậu ta thường ngày chút nào.
Ra khỏi cổng trường, tôi và Touru cùng bước đi trên con đường phố.
Theo như dự định thì tôi sẽ gặp Akane ở một quán café nằm gần ngoại ô thành phố.
Nếu đi đường này thì sẽ lâu tới hơn, nhưng vẫn còn một chút thời gian, nên chắc đâu sẽ vào đấy thôi.
"Vậy, Touru này. Ông phụ giúp công việc gì thế?"
Tôi điềm đạm cất tiếng hỏi cậu bạn của mình.
"À……. Ông có nhớ tên bám đuôi mà ông đã giải quyết lần trước không? Thật ra tên đó là con nghiện một loại ma túy bất hợp pháp, và bọn tôi đã lần ra được nguồn cung là từ [Phái Lục Y]…… Nên hiện bọn tôi đang phối hợp với lực lượng cảnh sát địa phương để điều tra những địa điểm khả nghi."
"…………"
Thế này còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng cả chục lần luôn rồi!?
Một giáo phái dính dáng tới ma túy sao?
Đây có phải là chủ đề tám chuyện phù hợp cho học sinh cao trung trên đường về nhà tí nào không vậy!?
"Và ma túy đó…… là [Tuyết]."
"!?"
Từ tôi vừa nghe khiến tôi phải rùng mình.
Cảm tưởng trái tim của tôi như trĩu nặng và chìm sâu dần xuống đất.
――『Tuyết』
Cùng một loại với cái mà tên tài xế tông chết YUKINA đã dùng.
Một mặt hắn ta cũng đã có men say trong người, và sau đó cũng phát hiện ra trong cơ thể hắn còn chứa loại ma túy nào đó khác nữa.
Tên tài xế đó cũng đã tông chết vài người đi bộ, cuối cùng đâm thẳng vào một bốt điện thoại và tử vong do va chạm mạnh.
Chi tiết thì tôi không biết rõ, nhưng hình như đó là một loại ma túy có tính gây nghiện cao.
"……Vậy cái thứ [Tuyết] đó đang rải rác quanh thành phố này hả?"
"Ừ…… Tệ hơn nữa là nó không phải một loại ma túy bình thường. Cậu cũng đã tận mắt chứng kiến tác dụng phụ của nó rồi đấy. Nó sẽ làm cho con người ta trở nên hung bạo cực kỳ, và có khi còn mạnh lên một cách bất thường nữa."
Không thể tin nổi……
Cái thứ ma túy đó, cái thứ đã giết chết Yukina đó, nay lại đang rải rác khắp thành phố sao……
"Không phải việc này hơi nguy hiểm quá đối với ông rồi sao, Touru? Ông đang phải đi điều tra quanh những chỗ mà mấy tên như thế tụ tập đấy……"
Tôi biết Touru không phải dạng người ưa bạo lực, nên tôi không thể không lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy được.
"Haha. Đừng lo. Còn có cảnh sát nữa mà, nên là an toàn tuyệt đối."
Cậu ấy nói đúng.
Nhưng, sao họ lại để cho một học sinh cao trung phải đối mặt với những nguy hiểm nhường này cơ chứ?
"Vậy à, nhưng dù sao cũng phải cẩn thận đấy."
"Ừm, cảm ơn ông. À mà ông có muốn tới Starbucks không? Họ mới ra một vị Frappuccino mới có vẻ ngon lắm."
A!
Nghe tới Starbucks làm tôi sực nhớ.
Tôi còn phải đến nơi gặp mặt với Akane nữa!
"Xin lỗi ông, Touru! Tôi đã lỡ hứa với một người bạn khác mất rồi! Chắc để lần sau nha!"
"Ô, vậy thôi. Lần sau cũng được."
Tôi xin lỗi Touru và ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ hẹn.
Chắc Akane cũng sẽ sớm tới thôi.
Với tốc độ này thì từ đây đến đó có lẽ tôi sẽ chạy tới trong vòng năm đến sáu phút gì đấy.
Chú thích bên Eng:
Sutaba (スタバ) - Viết tắt cho Starbucks.
Sumaho (スマホ) - Viết tắt cho smartphone[note48338]. Hình như trong bản dịch tôi dùng từ "cell"[note48339] thì phải, nhưng chắc bọn trẻ bây giờ cứ gọi chung là điện thoại hết rồi nhỉ? Tự nhiên cảm thấy mình già cả rồi... Có khi trong tương lai, lúc mà đưa con trai học cấp ba đến trường, thì chắc tôi sẽ la lên rằng, "Này con trai! Con có đem cái thứ mà reo reng reng reng reng với con chưa đấy?!" [note48340]