Tôi vẫn đó ngồi ngắm bình minh cùng với Kumino. Khi mặt trời đã lên cao thì chúng tôi cũng tạm biệt nhau. Tôi cảm thấy mình thật ngu xuẩn khi đã không tỏ tình lúc ấy. Tất cả là do sự thiếu can đảm của tôi. Lúc này thì Sora chạy đến:
"Anh hai, anh hai! Mọi chuyện thế nào rồi, có tiến triển gì không?"
"Chịu thôi Sora à! Em đã biết thằng anh này phế vật đến mức nào rồi đúng không?"
"Nhưng em vẫn luôn mong chờ sự lột xác của anh đó, anh hai!"-Con bé cười với tôi.
"Nhưng phải làm thể nào mới được cơ chứ?"
"Cứ đối xử với chị ấy như là với em đi. Anh hai rất tốt bụng mà!"
"Nhưng anh..."
"Không nhưng nhị gì hết! Nếu mà anh cứ rụt rè như vậy thì em sẽ về với đội của Kolia đó, anh hai!"
"Ừm, anh hiểu rồi. Anh sẽ cố gắng hết sức!"
"Ưm!"
Nhưng rồi con bé lại nói với tôi:
"Tuy vậy anh cũng không được phân biệt đối xử đâu đó, anh hai! Sora cũng yêu anh hai lắm đó!"
"Ừm, anh cũng yêu Sora mà!"-Tôi ôm con bé đang sà vào lòng mình.
"Những câu nói như vậy dễ gây hiểu lầm cho người khác lắm đấy, nhóc!"-Spino nói chen vào.
"Ai nói gì vậy, anh hai?"
"Anh có nghe thấy gì đâu? Chắc Sora nghe nhầm thôi!"-Tôi giả vờ lờ đi.
Và rồi tôi nghĩ lại về câu nói vừa nãy của mình. Tôi nhìn Sora và cảm thấy mình thật là ngu xuẩn. Như biết tôi đang nghĩ gì, con bé mỉm cười với tôi:
"Đừng bận tâm, anh hai. Chúng ta là anh em mà, để ý làm gì cơ chứ?"
"Ừm, chúng ta là anh em mà, để ý làm gì chứ?"-Tôi nói với Sora.
Tôi dẫn Sora vào trong hầm trú ẩn, còn mình thì ra ngoài tập luyện. Tôi nhòm ngó xung quanh xem có ai để ý không và đi vào trong khu rừng gần đó, như Spino bảo. Hôm qua, đài báo rằng quân đội đã tan rã vì bất lực trước bọn quái vật nên bây giờ, đất nước, hay cả thế giới này sẽ rơi vào trạng thái vô chủ. Bây giờ tội phạm sẽ xảy ra thường xuyên nên người dân phải thật cẩn thận. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ những gì có thể xảy ra trong tương lai, và hiển nhiên là nó sẽ chẳng tốt đẹp chút nào. Khi ra đến giữa rừng, Spino nói:
"Rồi nhé, hôm nay ngươi sẽ tập luyện ở đây. Ở đây hiện không có người và nếu có thể, ngươi sẽ được đánh với vài con quái đá đấy!"
Vậy mà đến tận mãi sau này tôi cũng chẳng gặp con quái đá nào!
"Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập cái gì vậy Spino? Mà này, ông định giữ cái hình dạng khủng bố đó luôn à?"
"Sao lại không nào? Nó rất ngầu chứ!"
Đúng là vậy. Nhìn giống con Spinosaurus trong Jurassic Park III, chỉ có điều là ông ta có kích thước vượt trội hơn hẳn.
"Ngươi còn nhớ trong trận chiến với lũ quái lửa hôm qua, ngươi đã bị gì không?"
"Tôi không biết, mà mỗi khi cố gắng nhớ lại thì đầu tôi đau nhói."
"Ta biết mà!"
"Có chuyện gì à, Spino?"
"Đó chính là hậu quả khi cố gắng sử dụng hệ mana mà không luyện tập trước. Tối hôm qua ngươi đã bị mất kiểm soát đấy!"
"Thật vậy ư?"
"Chẳng lẽ không phải? Dù có là kẻ địch thì cũng không một người bình thường nào lại giết chóc một cách tàn bạo giống như vậy cả!"
"Nhưng mà chúng là quái vật. Tôi giết chúng là sai à?"
"Ta không phán xét việc ngươi giết chúng, mà là cách thức ngươi giết chúng."
Tôi ngẫm lại. Đúng là tôi có giết chúng với các phương pháp rất dã man. Thì ra đó là lí do tại sao khi đó Spino lại muốn cản tôi. Tôi đã quá tự tin vào bản thân của mình. Tôi hỏi ông ta:
"Vậy thì sau này, nếu còn gặp lại những trường hợp như vậy thì tôi phải làm gì?"
"Tam thập lục kế, Tẩu vi thượng kế (), còn làm thế nào đó là việc của ngươi!"
"Tôi hiểu rồi!"
Sau đó, Spino bắt tôi rèn luyện thể lực bằng những bài tập kinh khủng: "Hít đất cái, chạy vòng quanh khu rừng, leo thác lần và đốn hạ cái cây to nhất trong rừng để vác về. Tôi đã muốn chết khi rơi từ độ cao mét xuống dòng nước chảy siết sau lần leo thác thứ vì đã quá mệt. Hai bài tập luyện ở trên thật kinh khủng, tôi chỉ muốn nghẻo đi cho rồi nhưng dòng nước không cho phép, thay vào đó, nó lại chữa trị cho tôi. Tôi hỏi Spino:
"Tại sao tôi lại được chữa trị vậy, Spino?"
"Hỏi thừa! Ngươi hệ chính là gì hả? Khi môi trường xung quanh có cùng hệ với ngươi thì ngươi sẽ được hưởng một số quyền lợi đặc biệt, nhưng cũng ít thôi."
Bỗng nhiên Spino nghĩ ra một ý tưởng. Spino có thuật kết giới và ông ta muốn dạy cho tôi. Spino bảo chỉ cần làm bắt chiếc lại thao tác lúc ông ta làm là được, sau đó truyền mana ra. Tôi nghỉ lại giữa chừng và dành phần thời gian còn lại của buổi sáng để tập sử dụng thuật kết giới, tất nhiên là dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của Spino. Đơn giản ông ta cho tôi luyện tập vì thuật này cũng như dịch chuyển và phân thân, nó là phép cơ bản. Tuy vậy cũng chẳng dễ lắm khi mà tôi đã xuýt mất kiểm soát vài lần.
Đến trưa, tôi trên đường trở về hầm trú. Tôi vẫn chưa thể sử dụng thuật kết giới vì nó không dễ như phân thân hay dịch chuyển. Tôi hỏi Spino:
"Tại sao tự nhiên ông muốn dạy tôi thuật này vậy? Ông có ý tưởng gì mới à?"
"Đúng vậy, và ta nghĩ với sức mạnh hiện tại thì nó cũng rất có ích cho ngươi. Nhưng sau này khi ngươi đã mạnh thì có lẽ cũng không có tác dụng lắm. Nhưng dù sao thì, đầu xuôi, đuôi lọt nên ngươi cứ cố gắng học đi!"
Spino nhìn tôi cười, mặt có vẻ gian gian. Con thằn lằn này đang có một ý tưởng mới và ông ta đang dùng tôi làm vật thí nghiệm. Tôi về đến hầm trú và bất ngờ có một tiếng kêu cứu:
"Có cướp, có cướp, bắt hắn lại dùm tôi!"
Tên cướp đeo một tay nải trên vai. Bên trong có lẽ là tài sản. Hắn chạy ra ngoài hầm trú và thấy tôi. Tay cầm con dao, hắn đe dọa:
"Thằng ranh kia, tránh ra không tao đâm đấy!"
Tôi vẫn đứng im. Hắn nghiến răng:
"Mày chán sống rồi ranh ạ!"
Tên cướp lao đến. Tôi dễ dàng né được và đánh vào vai hắn, nhẹ nhàng. Tên cướp ngất ngay tại chỗ.
"Tao mới là người phải nói câu đấy!"-Tôi lôi hắn vào và để mọi người xử trí.
Qua sự việc này thì đúng là tình hình bây giờ rất tệ. Vì hiện tại pháp luật đã không còn nên bây giờ thế giới này sẽ là thiên đường của bọn tội phạm. Không biết từ giờ cho đến năm nữa tình hình sẽ như còn tệ đến mức nào nữa đây?
(): Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.