Mở đầu
"Nghịch tặc chớ chạy! Nếu như ngươi vẫn còn dám ngoan cố chống cự, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu —— Oa!"
Tôi —— Cựu đại tướng quân của Đế Quốc Hoàng, Hoàng Anh Phong đang đứng trên lưng ngựa, quay đầu lại phía sau bắn một mũi tên và trúng vào cánh tay trái của kỵ binh dẫn đầu.
Một tiếng rên rỉ phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo của phương Bắc và màn đêm u ám trước bình mình. Cây đuốc trên yên ngựa rơi xuống khi kẻ địch rơi khỏi ngựa.
Mặc dù tầm nhìn có phần bị cản trở, nhưng nếu là ở trên chiến trường, tôi sẽ bắn xuyên trán của hắn... Nhưng cho dù kẻ tập kích cũng là con dân của Đế Quốc, tôi cũng không đành lòng giết hắn.
Tôi điều khiển ngựa chỉ bằng đôi chân của mình. Cùng lúc đó, tôi nhanh chóng bắn ra mũi tên này đến mũi tên khác vào đám truy binh.
Máu của kẻ tập kích bắn lên áo choàng của tôi và ngay cả bộ giáp nhẹ màu đen cũng bị dính không ít máu. Song kiếm treo ở bên hông không ngừng lắc lư, vỏ kiếm màu đen và trắng kêu 'bịch bịch'.
『 !? 』
Cánh tay với đùi của các kỵ binh còn lại liên tục bị trúng tên, dần dần dao động mà tốc độ chậm lại và cuối cùng ngừng dì chuyển. Có vẻ như phía truy binh không có người luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Tối nay mình vốn định tìm chỗ để ngủ trọ ở thành phố cực Bắc của Đế Quốc, 『 Lão Đào 』... Tôi khẽ thở dài.
Đồng thời, tôi đặt mũi tên lên cây cung cứng trong tay ——
Đây là thứ mà đội trưởng đội cận vệ của 『 Lão Đào 』đã cưỡng ép nhét cho tôi sau khi nhận thấy được nguy cơ.
"... Mình cũng có ngày bị gọi là nghịch tặc."
Khi đó là thời điểm xuân đang đến gần, trời mới ấm lên và còn se lạnh. Bình minh nơi hoang dã trở nên lạnh hơn và hơi thở ra cũng là màu trắng.
Nếu là bình thường, lúc này tôi đã ngủ ngon lành trong căn phòng ấm áp rồi...
Hai mươi năm trước, tôi và bạn thanh mai trúc mã ——
Người hiện đang giữ chức đại thừa tướng của Đế Quốc, Vương Anh Phong và Tiên Đế đã băng hà 7 năm trước.
Tại 『 Lão Đào 』này, mọi người đã thề rằng sẽ đạt được sự 『 thống nhất thiên hạ 』mà chưa ai đạt được từ thời thượng cổ.
[① Thần Đại: Trong tiếng Nhật ám chỉ thời đại trước kia của Thần Vũ Thiên Hoàng (Thiên hoàng Jimmu), tức là thời đại thần thoại. Tương ứng với Trung Quốc là ba thời đại trước, thời đại Tam Hoàng Ngũ Đế. Bởi vậy dịch thành thượng cổ ]
Năm mười năm tuổi đã ra trận giết địch và được Tiên Đế giao cho song kiếm, tôi đã vô tình trở thành đại tướng quân, làm thống lĩnh quân đội của Tiên Đế, chỉ huy quân đội 'Nam chinh Bắc chiến'.
Sau khi vượt qua vô số trở ngại tôi với quan chấp chưởng nội chính, Anh Phong đã được ca ngợi là 【 Song Tinh 】.
Đại lục bị chia thành Nam Bắc bởi Hoàng Hà. Ngoại trừ tiểu quốc 【 Yên 】nằm trên vùng thảo nguyên phía Bắc và 【 Tề 】đang khó khăn duy trì độc lập ở phía Nam của Hoàng Hà, Đế Quốc đã thôn tính tất cả các nước xung quanh.
Ngày ấy, dưới gốc cây đào khổng lồ được tương truyền là đã sống hàng ngàn năm, ba người chúng tôi đã thề rằng mình sẽ đạt được ước mơ và nó cuối cùng cũng đã ở trong tầm tay.
Song kiếm cũng được ca ngợi là Thanh Kiếm Chỉ Huy Thiên Hạ ——【 Thiên Kiếm 】.
Tuy nhiên... Sau khi Tiên Đế băng hà, lãnh thổ của Đế Quốc không hề tăng thêm một tấc nào.
Hoàng Đế hiện tại, chí hướng cũng không nằm ở thống nhất thiên hạ.
Tôi không còn là một đại tướng quân nữa và một Anh Phong gần gũi thân thiết như vậy đã biến mất trong vài năm.
Tôi vừa đa cảm vừa bắn tên về phía kẻ địch đang truy đuổi trong đêm.
Tiếng rên rỉ và tiếng la hét, lại vang vọng trong đêm.
"Tại sao, tại sao hắn vẫn bắn trúng!?" "Mau, mau dập tắt đuốc đi!" "Người bị thương quá nhiều! Không thể tha thứ được!!"
"Hãy trốn ở phía sau tấm khiên! Nếu vị đại nhân kia nghiêm túc... Chúng ta, chắc chắn sẽ chết đó!!"
Tôi lắp mũi tên lên cung trong khi phân tích chiến lực của đối phương.
—— Hầu hết đều là tân binh không có kinh nghiệm thực chiến.
Số ít lão binh không có kinh nghiệm về kỵ binh tác chiến vào lúc bình mình khi tầm nhìn bị cản trở.
Bây giờ đã không có còn sức để truy đuổi tôi. Tôi tháo mũi tên xuống khỏi dây cung và lẩm bẩm một mình.
"... Quá yếu, quân đội trực thuộc Hoàng Đế chỉ có trình độ này. Nếu như chúng thực sự muốn giết ta, thủ đoạn rõ ràng vẫn còn nhiều."
Bản thân không có gan ám sát ta ở kinh thành, nhưng các ngươi lại làm giả nhiệm vụ 『 Đề phòng xuân đến có kẻ địch đến quấy nhiễu, sắc lệnh thị sát phía Bắc 』—— Không đúng, chẳng lẽ là, cố ý sao... Đã hận ta đến mức này rồi sao..."
Tôi không nói ra lời cuối và kéo dây cương để ngựa dừng lại.
Trời gần sáng, dưới bầu trời phương Bắc lấp lánh hai vì sao, tôi quay đầu ngựa đi vòng vèo và phi thẳng về đích.
——
Tôi đã từ chức tướng quân vào năm sau cái chết của Tiên Đế
Có lẽ chuyện dâng lời can gián và không tiếc công sức ủng hộ việc nên tấn công 【 Tề 】sớm của tôi đã chọc giận thiên nhan.
Vị Hoàng Đế hiện tại đã khéo léo thúc giục tôi nghỉ hưu. Do đó, đầu tiên là vị trí đại tướng quân.
Mặc dù tôi đã có một lần tranh cãi kịch liệt với Anh Phong, nhưng cuộc tranh luận với đại thừa tướng các hạ chấp chưởng chính sự của Đế Quốc cuối cùng vẫn không thể đạt được sự đồng thuận nhất trí.
—— Tôi chạm vào vỏ kiếm màu đen và trắng tinh.
Thứ duy nhất mà Tiên Đế để lại cho tôi là【 Thiên Kiếm 】.
Chỉ có【 Thiên Kiếm 】—— Sẽ không giao ra bất kể thế nào đi chăng nữa.
"Ở đây!!!! Mau lên!!!!"
Từ phía trước, giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên và sau đó có hàng chục kỵ binh phi nước đại xuống ngọn đồi nhô cao.
Là phục binh sao!
Tôi vừa thúc ngựa về phía trước vừa suy nghĩ từ góc độ của một người chỉ huy quân đội.
Bao gồm cả các sát thủ, đây là đội nhân mã thứ năm.
Nếu mục tiêu của chiến dịch chỉ là một người, thì áp chế đại quân ngay từ đầu mới là thượng sách.
Có vẻ như việc liên tục cắt giảm quân phí trong 7 năm qua không chỉ dẫn đến mức độ huấn luyện của binh sĩ giảm sút, mà còn khiến cho trình độ của các tướng lĩnh cũng giảm theo.
Đồng thời, tôi có thể khẳng định toàn bộ chiến dịch này không phải là do Anh Phong chỉ huy.
Tôi nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh đang đến gần nhanh chóng.
Mặc dù bản thân đang trong sương sớm, nhưng không phải là tôi không thể dùng cung bắn lén...
Tôi đeo cung tên lên lưng và cầm lấy trường thương buộc trên yên ngựa.
"Giá!"
Tay trái cầm dây cương và thúc ngựa tăng tốc trong một hơi thở.
Vị đội trưởng đội cận vẻ trẻ tuổi của 『 Lão Đào 』thực sự đã chọn một con ngựa tốt cho tôi.
Hắn dường như đã được tôi cứu một mạng.
... Hi vọng sau đó, tôi không thể làm liên lụy đến hắn.
Khi nghĩ đến những chuyện này, tôi xông vào trong màn sương ngay sau đó.
"!?" "A ha!" "Hả!" "Cái gì!"
『 Hả!? !!! 』
Tôi đột phá quân địch từ chính diện, ngay sau đó vượt qua kỵ binh địch vào lúc 'ngàn cân treo sợi tóc' và dùng cán thương đánh ngã nhiều tên xuống đất.
Một kỵ binh trẻ tuổi cầm kiếm đâm tôi, tôi né đòn phản công của hắn trong chớp mắt và sau đó quay đầu ngựa lại.
Sương mù tan đi và có thể nhìn thấy rõ biểu cảm khó tin trên mặt các binh lính.
『 Kết thúc thiên hạ loạn lạc, cứu bách tính khổ vì giặc cướp, việc chính trị tệ hại với dị tộc 』, tôi sợ rằng ước mơ mà ba người chúng tôi lập lên trước đây sẽ không thể thực hiện được.
... Cho dù là như vậy!
Tôi vung múa trường thương bằng tay phải và thông báo tên họ của mình.
"Ta là Hoàng Anh Phong, cựu đại tướng quân của Đế Quốc Hoàng cũng là ta! Đám tiểu bối các ngươi —— Đầu của ta ở đây, có gan thì đến lấy đi!!"
*
"Đi bên này sao?"
Sau khi đi qua con đường hẹp bí mật —— Con đường núi hẹp mà tôi với bạn thân thời niên thiếu đã phát hiện ra, tôi cuối cùng đã đến đích.
Tôi bảo con ngựa đã kiệt sức bởi vì đột phá vòng vây nhiều lần dừng lại. Lúc này, phía Đông có màu trắng.
Thứ đập vào mặt là cây anh đào khổng lồ và tảng đá phủ đầy rêu xanh như thể muốn bao phủ toàn bộ vách núi.
Tiếng thác nước đổ xuống 'ầm ầm' vang vọng.
Nơi khởi nguồn của vị Hoàng Đế Đế Quốc cách đây 20 năm —— Tiên Đế, tôi, Anh Phong đã thề ở đây rằng muốn 『 giành lấy thiên hạ! 』và cây anh đào già này đã chứng kiến lời thế của chúng tôi vẫn không thay đổi chút nào.
Ngoài tuổi thọ rất lâu ra, hoa đào nở quanh năm cũng rất được sùng bái. Hoa hồng màu nhạt như ảo mộng trong nắng mai mờ ảo.
Khi đó, chúng tôi không sợ hãi và trong lòng chỉ ôm ấp những lý tưởng vĩ đại.
... Giờ chỉ là những kỷ niệm.
Tôi xuống ngựa và tháo yên ngựa xuống cho nó. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cổ nó và nói.
"Cám ơn, ngươi đã giúp ta đủ rồi. Hãy đi đi, ngươi ở lại cũng không sống nổi đâu."
Sau đó, con ngựa giống như hiểu tính người này híp đôi mắt lại thành một khe hở và hí lên với tôi như thể nói lời xin lỗi. Tiếp đó, nó rời khỏi theo con đường hẹp ban đầu.
Tôi đưa mắt nhìn con ngựa rời đi, để lại hành trang và đứng lặng hồi lâu trước khúc gỗ khổng lồ.
Tên đã dùng hết, trường thương đã gãy.
Dựa vào hai ngôi sao lấp lánh phía Bắc với hướng mặt trăng đang lặn và mặt trời đang mọc ở đường chân trời, bình minh sắp đến gần.
Truy binh, cũng sắp đuổi kịp rồi.
Nói đi cũng phải nói lại ——
"Nơi này thực sự không thay đổi chút nào."
Tuổi thọ của cây đào rõ ràng ngắn ngủi.
Nhưng cái cây này... Chẳng những không khô héo, mà đã sinh trưởng ở đây hàng ngàn năm nếu như dựa theo truyền thuyết.
Thảo nào nơi này được gọi là 『 Lão Đào 』.
——
Một lúc sau, gió mang theo mùi bùn đất tươi mới.
Tôi di chuyển tầm mắt về phía ——
Con đường núi đã rộng hơn trước kia.
"... Đã đến rồi sao."
Trong sương sớm, các binh lính đã đến với thuẫn binh đi đầu.
Con số —— Khoảng một ngàn người.
Chỉ là một cựu tướng quân, bọn họ lại đưa vào đội quân tinh nhuệ nhất của Đế Quốc... Thật đúng là chuyện bé xé ra to mà.
Tôi xoa cằm và hét lên với nữ tướng trẻ tuổi đang đứng giữa đoàn quân trên lưng ngựa.
"Người đến hãy dừng bước! Nếu tiến xa hơn nữa ——
Lần này các ngươi sẽ chết đó!!"
Hàng binh sĩ đi đầu hốt hoảng dừng lại và trên mặt các binh lính đều tràn đầy vẻ bất an lo lắng.
Chắc hẳn là bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều người bị thương trên đường đến đây... Họ thực sự thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Tuy nhiên, binh sĩ lại tiếp tục di chuyển và chậm rãi tiến lên sau khi nữ tướng quân đội mũ sắt lộng lẫy vung gậy chỉ huy ra lệnh.
Mặc dù tôi không thể nghe thấy rõ tiếng của đối phương bởi vì âm thanh của thác nước quá to, nhưng chắc hẳn là mấy câu như 『 đừng sợ hãi! 』.
Lão binh cận vệ của Tiên Đế đã giải tán từ lâu, có vẻ họ cũng không muốn những gì tôi đã làm rất nhiều trên chiến trường cho đến nay được người khác biết.
"... Ta chưa già đâu, ta vẫn còn trẻ, lắm đó!"
Khi tôi cười khổ, quân địch đã bao vây tôi trên vách đá và hoàn thành việc bày trận ở nơi cách xa hơn một chút.
"Bình thường và nhàm chán, sẽ thật tuyệt nếu nỗ lực nhiều hơn vào bày trận. Tuy nhiên, điều đó thật phiền phức."
Vũ khí duy nhất còn lại trong tay là song kiếm treo ở bên hông.
Thứ này, tuyệt đối không thể nhắm vào người của mình... Vị tướng lĩnh trẻ tuổi đứng bên quân kỳ rút bội kiếm ra.
"Lão già này đã rơi vào tuyệt cảnh, cung tên đã cạn! Hãy tiến lên và giết chết nghịch tặc!!"
『 ... 』
Biểu cảm bối rối hiện trên khuôn mặt của các binh sĩ với sĩ quan cấp dưới trong đội ngũ và toàn quân trở nên do dự.
Nhìn một cái có thể nhận ra ngay họ là đám lão binh và thể hiện vẻ ghê tởm trắng trợn.
Các binh sĩ đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ trực tiếp giao chiến với tôi như thế.
Nữ tướng quân vung gậy chỉ huy với vẻ mặt đầy sốt ruột và gầm lên.
"Tại sao lại dừng bước!!!! Giết chết lão già này ——
Giết chết 『 nghịch tặc 』 Hoàng Anh Phong !!!!!"
"Đây là, sắc lệnh của Hoàng Đế bệ hạ!!!!!"
Tôi đã nghe thấy cụm từ này nhiều lần trong đêm nay và nó lại làm tim tôi đau nhói. Ngay cả tâm phúc của Anh Phong cũng nói như thế, Hoàng Đế thực sự hận tôi đến mức đó sao?
—— Một số binh sĩ do dự không tiến lên chợt chạy lên đường núi.
Tôi nhắm mắt lại trong nửa khắc và tay phải chạm vào chuôi kiếm của thanh kiếm đen.
"Chịu chết đi —— Ya!?" 『! 』
Binh sĩ đầu tiên giơ kiếm cao quá đầu, nhưng tôi đã đá trúng phần thân giáp của hắn trước khi đối phương chém xuống.
Binh lính kia bất tỉnh, lăn xuống từ trên đường núi và kéo theo những binh sĩ gần đó.
Tận dụng cơ hội này, binh lính bên cạnh cũng lao đến giết.
"—— Hãy chăm sóc tốt bản thân."
『 ~~~~~~ Á!? 』
Không tránh được cú càn quét của thanh kiếm đen thu vào trong vỏ, hơn chục tên binh sĩ phát ra tiếng rên rỉ, bị đánh bay lên trời và sau đó lần lượt rơi xuống đất.
Tiếng than khóc và thở dài, tiếng rên rỉ đầy sợ hãi truyền đến.
Tôi kinh ngạc nhìn những binh sĩ theo sau đã dừng lại và chân thành khuyên bọn họ.
"Ta đang đợi người, ta không muốn gây thêm sát nghiệp nữa. Nếu không muốn chết, đừng tới đây."
Trong lòng các binh sĩ vô cùng dao động và nhiều người đã rút lui.
Trong số ít lão binh, tôi biết khá nhiều người —— Ngay cả bọn họ tái mét.
"Tại sao lại dừng bước! Cho dù lão già mạnh như rồng như hổ ——
Hắn chỉ có một mình, chỉ có một mình mà thôi!!!"
"Giết chết kẻ địch của Đế Quốc và Hoàng Đế bệ hạ!!!! Thảo phạt nghịch tặc!!!!!"
Nữ tướng quân khích lệ binh sĩ và dường như rất muốn giết tôi khi sắc mặt cũng tái mét.
Không ——
Có lẽ là vì lòng trung thành, vì không muốn làm bẩn tay chủ thượng đã đề bạt mình từ một nô lệ thành tướng quân, 『 không muốn làm bẩn tay của Anh Phong 』.
Tôi nắm chặt thanh kiếm đen và nhe nanh ra.
"Vậy thì... Chẳng còn cách nào khác. Ai lấy được thủ cấp của ta sẽ trở thành người lưu danh hậu thế..."
"Dừng tay ————————!!"
Một người đàn ông nho nhã, y quan không chỉnh tề thúc ngựa chạy như bay đến từ con đường hẹp.
Mái tóc rồi bù với những sợi trắng xen lẫn và áo khoác đã ố màu.
Sắc mặt của nữ tướng quân mũ sắt thay đổi và phát ra tiếng than khóc.
"Các, các hạ!? Tại, tại sao ngài lại ở..."
Người đàn ông nho nhã —— Không chỉ là bạn thân của tôi, mà còn bị người ngoài cho rằng là kẻ thù chính trị hiện tại của tôi, Vương Anh Phong. Hắn lại ra lệnh với giọng điệu lãnh đạm thờ ơ đến khó tin.
"Hồng Ngọc, lui ra. Đây là mệnh lệnh của đại thừa tướng Đế Quốc. Ta có lời muốn nói với đại tướng quân của Đế Quốc Hoàng, Hoàng Anh Phong!"
"Hơn nữa —— Đây là nơi mà Tiên Đế và chúng ta đã tuyên thệ!! Kẻ nào dám tự tiện xông vào đều không thể dễ dàng tha thứ!!"
"Tuân lệnh... Thuộc, thuộc hạ đã không làm tròn bổn phận..."
Toàn thân nữ tướng quân run rẩy, cúi đầu xuống và bất lực vung gậy chỉ huy.
Các sĩ quan với vẻ mặt co quắp cũng chỉ huy binh lính, tập trung thương binh lại và dẫn bọn họ xuống đường núi.
Cho đến khi đội quân khuất bóng không thấy đâu nữa, Anh Phong nhìn xuống đội quân với vẻ mặt nghiêm nghị.
—— Cuối cùng, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người xuống ngựa và cúi đầu thật sâu với tôi.
"... Thực sự xin lỗi, chuyện lần này... Tất cả là lỗi của ta..."
"Đừng để ở trong lòng. Cô ấy là một cô nương tốt, tất cả là vì nghĩ cho ngươi. Uống đi."
Tôi lấy ra hai chén rượu từ trong hành trang và đưa cho đồng minh sau khi rót đầy rượu.
Sau khi Tiên Đế băng hà, mối quan hệ giữa tôi và Anh Phong cũng khác đi.
Tuy nhiên —— Không thể phủ nhận sự thật rằng chúng tôi đã là bạn thân từ khi còn nhỏ.
Chúng tôi là đồng minh.
Anh Phong cầm lấy chén rượu và uống một hơi cạn sạch. Mái tóc bạc trắng lấp lánh dưới ánh ban mai và làm nổi rõ quầng thâm dưới khóe mắt của hắn.
"Ông đã già rồi, nhìn không giống một người 30 tuổi chút nào, đại thường tướng các hạ?"
Tôi nói đùa với hắn trong khi rót đầy chén rượu của hắn. Và Anh Phong cũng thở dài với vẻ mặt đau khổ.
"... Khác với cựu đại tướng quân như ông, ta đã làm ra rất nhiều chuyện phiền phức!"
"Ta lại không giỏi chính sự. Suy cho cùng, ta chỉ là một thanh 『 kiếm 』 mà thôi."
"... Hừ!"
Anh Phong uống một nửa rượu và thô bạo giật lấy chai rượu từ trong tay tôi.
"... Tên khốn nhà ông vẫn không thay đổi, vẫn thẳng thắn như vậy. Đối với những chuyện mà mình phải làm thì quán triệt đến cùng và không chút do dự. Cũng chính vì như vậy..."
Khi gió thổi, vô số hoa đào nhảy múa dưới sự đan xen của ánh sáng ban đêm và ánh sáng mặt trời.
Giống như lúc đó —— Cảnh tượng của 20 năm trước...
Ngay sau đó, người bạn chợt ngẩng đầu lên và trong mắt xuất hiện những giọt lệ to.
Chén rượu rơi khỏi tay, phát ra âm thanh giòn giã rồi vỡ tan. Vai của tôi bị giữ chặt.
"Anh Phong, bạn của ta. Hãy chạy đi... Tên khốn này... Một người đã chiến đấu vì đất nước và dân chúng hơn bất kỳ ai khác như ông, không nên bị giết... Vì một sự bất công sai lầm như thế!!
Vào khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt khuyên nhủ một cách tuyệt vọng của hắn, tôi lập tức hiểu.
Ô hô... Người đàn ông này, người bạn với lòng dạ lương thiện và thông minh hơn bất kỳ ai khác này, chắc hẳn đã trải qua vô số đêm mất ngủ sau khi được Hoàng Đế ra lệnh ám sát tôi và đã phiền não cho đến nay.
Tôi ngẩng đầu nhìn cây đại thụ —— Đổi về giọng điệu của quá khứ và nói ra những suy nghĩ thẳng thắn của mình.
"Bệ hạ... Tên tiểu tử đó, không ngờ tới hắn lại hận ta đến vậy."
Tôi biết rằng đứa con trai duy nhất của Tiên Đế, Hoàng Đế hiện tại là một kẻ tầm thường.
Tuy nhiên, tôi vẫn luôn tin rằng chỉ cần có Anh Phong là đủ rồi, là đủ để giúp Đế Quốc tiếp tục phát triển.
Người bạn cúi đầu.
"... Tên khốn nhà ông quá nổi bật. Ông đã đi qua rất nhiều chiến trường mà chưa bao giờ bị thương, chưa bao giờ thất bại. Những chiến công mà ông tích lũy được với tư cách là thanh 『 kiếm 』 của Tiên Đế có thể nói là không ai sánh bằng."
"Ngay cả khi đối mặt với bệ hạ, ông vẫn thẳng thắn mà không kiêng kỵ, tự nguyện trả lại chức quan, đất phong và thậm chí cả binh quyền mà không hề bận tâm chút nào. Tuy nhiên, ông lại không hề giao nộp lên 【 Thiên Kiếm 】..."
"Từ góc độ của một người chưa bao giờ trải qua chiến trường như bệ hạ, chắc hẳn người cảm thấy mình bị ông xem thường."
"Thứ gọi là【 Thiên Kiếm 】này không phù hợp với họ. Bây giờ thiên hạ vẫn chưa thống nhất, đúng không?"
Không đáp lại câu nói đùa của tôi, Anh Phong đấm mạnh một quyền vào tảng đá gần đó.
"Thành thực mà nói, ngay cả ta —— Cũng cảm thấy ghen tị với tên khốn nhà ông... 『 Tại sao, Ông Trời lại muốn Hoàng Anh Phong và Vương Anh Phong sỉnh ra cùng một thời đại chứ 』..."
"Cứ cười đi, cho dù bị người đời khen ngợi là 『 đại Thừa tướng 』 gì gì đó, nhưng thứ thúc đẩy ta bây giờ, 7 năm sau khi cái chết của Tiên Đế vẫn là sự ghen tị với tên khốn nhà ông!"
"Nhưng rốt cuộc, mọi thứ... Lại thành ra như vậy... Ta thậm chí không thể công khai cứu người bạn duy nhất của mình..."
"... Vậy à."
Thực ra, ta cũng không muốn trở thành một võ tướng đẩy người của mình vào chỗ chết, mà muốn trở thành một quan văn tạo phúc cho dân chúng giống như Anh Phong... Bây giờ tôi cũng không thể nói ra khỏi miệng lời này.
Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi rút ra song kiếm từ bên hông và đi về phía tảng đá khổng lồ gần đó.
Thanh kiếm màu đen, dòng chữ khắc trên nó là 【 Hắc Tinh 】.
Thanh kiếm màu trắng, dòng chữ khắc trên nó 【 Bạch Tinh 】.
Chúng là bảo vật duy nhất được trao cho tôi bởi người bạn thân của tôi với Anh Phong, Phi Hiểu Minh hiện đã quay đời trước khi ông trở thành Hoàng Đế.
Nghe nói nó là đồ vật của thời thượng cổ, được làm từ những ngôi sao rơi xuống từ trên trời.
Đồng minh chớp mắt liên tục.
"Anh Phong? Ông muốn làm gì ——" "Hả!"
Phớt lờ câu hỏi của hắn, tôi thản nhiên vung song kiếm xuống tảng đá khổng lồ mà Hiểu Minh từng ngồi.
——
Lưỡi kiếm giống như trượt vào một tảng đá.
Tảng đá khổng lồ bị một đao cắt làm đôi, lăn xuống thác nước và khuấy lên một cột nước khổng lồ.
Khi những giọt nước bắn lên người, tôi thu song kiếm vào trong vỏ và cởi xuống từ trên hông.
"Anh Phong!"
Trước người bạn đang bối rối của mình, tôi ném song kiếm không thể thiếu của 【 Thiên Kiếm 】 và nói.
"Chúng vẫn còn một nhiệm vụ. Sau này —— Sẽ do ông kế thừa!"
"Hả, Anh Phong? Ông đang... Ông đang nói gì thế...?"
Trong giọng nói run rẩy của người bạn, tôi đứng trên mép vách núi và chớp mắt nhìn hắn.
"Không có gì ——
À, đúng rồi, đã đến lúc ông nên đi cưới một vị phu nhân rồi nhỉ?"
"Biết, biết rồi. Ta biết rồi! Ông đừng làm chuyện ngu ngốc!"
Ánh nắng ban mai trắng tinh tỏa sáng nơi đây, đêm đã tàn, sao đã tan biến.
Cho dù Anh Phong tuyệt vọng khuyên nhủ, tôi vẫn chỉ lắc đầu.
"Từ giờ trở đi, thứ mà Đế Quốc muốn không phải là 『 kiếm 』—— "
Cũng giống như 20 năm trước khi ra chiến trường, tôi mỉm cười với người bạn sắp khóc.
"Mà là ông, Vương Anh Phong. Ta... Ước mơ của chúng ta sẽ do ông đi thực hiện —— Thống nhất thiên hạ và sau đó sáng tạo ra một quốc gia mà trăm họ
cơm no áo ấm."
Mặc dù nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng tôi vẫn hài lòng ——
"... Tạm biệt!"
"Anh Phong! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Tiếng hét của người bạn vang vọng đến tai và tôi đá mạnh xuống đất.
Cơ thể ném về phía không trung. Nếu như lúc này nhìn trên đỉnh đầu ở rất xa
—— Có thể nhìn thấy được cảnh tượng một trong hai ngôi sao dường như đang rơi xuống.
Ngay sau đó, tôi rơi xuống thác nước và được bao phủ bởi làn nước lạnh như băng.
——
Không phải là một kiếp sống tồi tệ.
Nếu như có kiếp sau... Lần sau ta không muốn trở thành võ tướng ra trận giết địch nữa, mà muốn trở thành một văn thần có thể 'kinh thế tế dân' như Anh Phong.
[kinh thế tế dân (经世济民): Trị quốc bình thiên hạ, khiến cho xã hội thịnh vượng và nhân dân được sống trong hòa bình ]
Mà, trong trường hợp của ta, ta phỏng đoán mình cùng lắm có thể làm một chức quan địa phương đã là cực hạn.
Ngay khi nghĩ đến những chuyện này, ý thức của ta ——
Hoàng Anh Phong dần dần chìm vào đáy nước tối tăm.*