“Makoto,” Tôi nghe giọng nói ngọt ngào đó gọi tên mình.
“Gì vậy Haru?” Tôi hỏi. Ngạc nhiên vì cậu ấy vẫn chưa ngủ; bây giờ phải là : sáng rồi.
Tôi quay người lại và nằm đối diện với cậu ấy.
Tôi sẽ không muốn thừa nhận rằng, tôi đã mừng thầm trong bụng vì có một lỗ hổng trên nệm hơi dẫn đến giờ tôi và Haru phải chen chúc nhau nằm trên giường của tôi. Chúng tôi luôn luôn gần gũi nhau hơn những cậu bạn thân cùng tuổi, như là họ chắc chắn sẽ xấu hổ khi nắm tay nhau ở nơi đông người, hoặc ôm chào tạm biệt… hoặc là cùng nằm chung giường. Tôi và Haru không giống như vậy. Chúng tôi gần gũi nhau như thể điều đó là đương nhiên, mặc dù chúng tôi có nhiều mặt trái ngược, nhưng chúng tôi vẫn tuyệt vời khi ở với nhau.
“Tớ không ngủ được,” cậu ấy nói, giọng cậu ấy có vẻ hơi lơ mơ. Cậu đặt tay mình lên tay tôi ở dưới lớp chăn và đan những ngón tay vào với nhau.
“Yeah, tớ cũng vậy,” Tôi nó. Bây giờ trong đầu tôi có thật nhiều thứ. Thì, tôi luôn luôn suy nghĩ về nhiều thứ, và bất chấp vấn đề có nhỏ đến mức nào, nó luôn có cảm giác như tận thế đối với tôi. Tôi cười, nhớ lại hôm mà tôi và Haru cùng đi tới phòng khám để lấy kết quả kiểm tra của tôi. Chúng tôi phải ngồi đợi hơn một tiếng trong căn phòng nhỏ trước khi bác sĩ gọi chúng tôi vào.
“Makoto,” ông ấy nói, “Tôi rất tiếc khi nói điều này nhưng cậu có vấn đề về ‘rối loạn lo âu’[] và tôi sẽ phải kê cho cậu một đơn thuốc.” Tôi nhớ rõ rằng mình đã ngạc nhiên ra sao, và cách mà Haru đan chặt những ngón tay của chúng tôi vào với nhau.
Tôi chấm dứt hồi tưởng, cười với cậu ấy, bóp bóp tay cậu ấy.
“Mako?”
“Hmm?” Tôi lẫm bẩm, vẫn mỉm cười.
“Kể chuyện cho tớ nghe đi.”
Tôi cười khúc khích trước sự đáng yêu của cậu ấy. “Tớ không giỏi kể chuyện mà, Haru,” tôi nói.
“Tớ không quan tâm, cứ thử đi,” cậu ấy bóp lại tay tôi.
Tôi thở dài, tôi không thể nào từ chối cậu ấy được.
“Được rồi,” tôi đầu hàng, “Có một cậu bé rơi vào lưới tình. Bình thường thì, đó là việc tốt, nhưng cậu bé này lại không thể kể với ai về tình yêu của cậu ấy, vì cậu biết rằng nó sẽ không được chấp nhận. Điều đó làm cậu buồn và rơi xuống vực sâu mà không ai có thể cứu vớt cậu. Người mà cậu yêu là một người rất quan trọng với cậu, và cậu biết rằng người đó là tri kỷ của cậu, mặc dù đối với người đó cậu không phải. Cậu che giấu cảm xúc của mình rất tốt, vì cậu biết rằng nếu mình làm hỏng những gì đang có giữa hai người, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.”
Tôi run rẩy thở dài, để cho những giọt nước mắt làm ướt khuôn mặt. Tôi rất mừng vì giờ trời đã tối, không thì Haru sẽ biết được chuyện gì xảy ra mất.
“Cậu ấy chỉ, tiếp tục tiến lên và cười vì người bạn tri kỉ của mình, vì cậu biết điều đó là tốt nhất, dù cho điều đó có làm cậu đau đớn đến đâu. Cậu-“
“Makoto,” cậu ấy cắt ngang tôi.
Trời ơi, tôi đã quá xúc động. Chắc chắn cậu ấy sẽ phát hiện ra điều gì mất. Tôi đã làm gì chứ?
“Gì vậy Haru?” Tôi hỏi một cách vô tội.
“Tớ có hai câu hỏi.”
“Nói đi.”
“Cậu nghĩ tớ có bạn tri kỷ?”
Trái tim tôi vỡ nát. Tôi muốn hét lên rằng “Đúng vậy! Cậu không hiểu à? Đó là tớ!”. Tôi mất tất cả sức lực để kiềm chế chứ không hét lên.
“Yeah, tớ thì ngược lại.” Tôi bóp tay cậu ấy lần nữa.
“Tốt,” cậu ấy nói một cách đơn giản, “Giờ thì tới câu hỏi thứ hai.”
Cậu ấy ngừng lại, và điều đó làm tôi lo lắng.
“Sao?” Tôi hỏi.
“Cậu nghĩ tớ ngu sao?”
“Cái gì?” Tôi không ngờ trước được cậu ấy sẽ hỏi thế.
“Tớ không ngu, Makoto.” Cậu ấy nói.
“Tớ biết mà,”
“Vậy để tớ nghĩ rằng cậu ngốc rồi. Tớ cũng có một câu truyện. Có một cậu bé nọ cảm thấy đau đầu vì tình yêu của mình. Cậu điên cuồng vì con người đó, và anh là tất cả đối với cậu. Họ luôn luôn có nhau, kể cả khi bố mẹ của cậu bé đi xa trong vài tháng và không hề ở nhà quá vài ngày. Cậu ấy chắc chắn rằng cảm xúc của hai người là không hề giống nhau cho đến một đêm. Người bạn tri kỷ của cậu kể cho cậu nghe một câu truyện và cậu nhận ra rằng đó là về mình. Cậu không hề ngu ngốc, nên cậu nắm lấy cơ hội, và cậu thấy người bạn của mình khóc trong bóng tối dù anh nghĩ cậu không hề biết.
Ừ thì tôi không hề ngu ngốc nên cuối cùng tôi cũng đã hiểu.
“Vậy… khi cậu bé đó phát hiện tình cảm của mình được đáp trả, cậu có nói với người bạn tri kỷ của mình rằng cậu yêu người đó không?” Tôi hỏi.
“Không,” cậu trả lời.
Cậu ấy dịch sát vào tôi và giữ lấy khuôn mặt tôi. Vứt những chú bướm đi, tôi cảm thấy như trong bụng mình đang có cả một sở thú vậy.[]
“Cậu hành động.”
Và như vậy, Haru ấn môi cậu ấy lên môi tôi.
Nụ hôn này bao hàm quá nhiều thứ: hy vọng, khát khao, nỗi mong ước, nỗi buồn và tình yêu. Nó nhẹ nhàng, và dĩ nhiên là dữ dội, và tôi không cần suy nghĩ để hôn lại cậu.
Nước mắt chảy xuống cằm tôi, giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi không dám nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra.
Cậu ấy đẩy tôi ra và cười với tôi. Haru ít khi cười, nhưng nụ cười đó thật đẹp.
“Đừng khóc.” Cậu ấy nói, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tuyệt vời đó của cậu.
“Haru, tớ yêu cậu.”
“Dĩ nhiên là cậu yêu tớ,” cậu nói, “Chúng ta là bạn tri kỷ mà.”
“Yeah, đúng vậy,” Tôi cười.
“Oh, và Makoto này?”
“Gì vậy Haru?”
“Tớ cũng yêu cậu.”
The end