Memory 3: Starbucks, việc sạc pin và tôi[note23555]
****
Mọi chuyện chẳng hề kết thúc như tôi mong đợi.
Những tiết học còn lại của chúng tôi đều là mấy bài giảng bình thường trên lớp, nhưng tôi vẫn cố không cư xử kỳ quặc như lúc sáng. Thật ra thì tôi chẳng bận lòng lắm tới chuyện bạn cùng lớp nghĩ sao về mình đâu, và cũng không quan tâm việc họ ghét tôi hay gì. Chỉ có một lý do duy nhất khiến tôi kiềm chế lại ở trong lớp, cố không gây chú ý.
Tôi không muốn làm Koori thất vọng. Giữ vững lập trường đó, tôi đã cố hết sức để làm một học sinh bình thường, không nổi bật trước đám đông, nhưng một khi những tiết học kết thúc, và đến lúc về nhà, thì những ký ức đáng xấu hổ đó cứ quanh quẩn trong đầu.
…Mặc cho Koori có tỏ ra khoan dung nhiều đến vậy, tôi vẫn không thể đáp lại sự kỳ vọng của con bé dù chỉ một chút.
“Senpai~”
Koori đứng trước mặt tôi nở một nụ cười, vẫy vẫy tay.
“Ahaha~ Sao anh lại chớp mắt ngạc nhiên thế chứ~” Koori ngước nhìn tôi, vừa cười toe toét vừa hỏi. “Có chuyện gì vậy~? Anh cứ đơ người ra như ngáo ấy. Đang nghĩ gì à?”
Con bé chắc hẳn đã để mắt tới tôi lắm. Lúc chúng tôi vẫn còn có tiết học hôm nay, Koori đã luôn mỉm cười như thế mỗi khi ánh mắt hai đứa chạm nhau.
“...Anh đã không thể...hoàn thành việc đó.”
“Hoàn thành việc đó…? À à, anh đang nói tới mấy tiết học chiều nay hả? Ahaha, trông mặt ai cũng đơ hết cả ra ấy~ Thậm chí lúc anh bất động, và một tên hỏi anh là Vẫn còn sống chứ?, anh đã trả lời ngay rằng mình không phải là một undead! Em gần như đã phá lên cười lúc đó. À thì, em đã cản lại gần như bất cứ khi nào anh đứng dậy và cố gắng làm gì đó...Nhắc mới nhớ, bộ anh định thi triển ma thuật gì đó nữa à?”
“Anh đã tính dùng [Minh chứng của Sự sống]…”
“Minh chứng…Gì cơ?”
“[Minh chứng của Sự sống]. Ở một nơi gọi là Rigasha thuộc [Stero’Un], thoạt nhìn thôi thì em không thể nào biết mình đang đối mặt với người thật hay một ‘Undead’ đâu, nên những kẻ không rõ danh tính buộc phải chứng minh bản thân…”
“Ohhhh! Vậy ra những thứ như Undead thực sự tồn tại à! Chúng giống...zombie nhỉ?”
“Zom...bie…”
“Um...chờ chút. Em từng xem một bộ phim zombie nước ngoài trước đây...A, tìm thấy rồi!” Koori nói kèm một nụ cười thật tươi, rồi đưa cái màn hình điện thoại cho tôi xem.
…Gần quá.
“Mấy con zombie dị giới có giống thế này không vậy?”
Đôi mắt con bé ánh lên sự mong đợi và vẻ hứng thú. Trên mặt có trang điểm nhạt, càng khiến con bé trông dễ thương hơn, và xinh đẹp hơn bình thường. Thêm nữa, tôi chẳng thể hiểu nổi là gì, nhưng cái mùi hương phát ra từ người con bé khiến trái tim tôi cứ như bị sét đánh trúng vậy. Cánh tay thon thả lộ ra dưới bộ đồng phục mặc vừa như in, cũng như cặp ngực đầy đặn căng phồng phía sau lớp áo sơ mi trắng—
“...”
“Hm? Sau tự dưng anh lại quay mặt đi chỗ khác thế kia?”
Koori quá đỗi thuần khiết, còn tôi thì lại…!
Tôi nhắm mắt lại, và loại bỏ hết những suy nghĩ không trong sáng ra khỏi tâm trí.
“Senpai? Xin chào~? Có ai ở nhà không? ...Ế, anh ngủ rồi à?”
“...Anh vẫn thức mà, đừng lo.”
“...? Được rồi? Sao cũng được, kể tiếp đi anh.”
“...Chúng khác với thứ ‘Undead’ mà anh biết. Những thứ anh từng thấy không hề đầy thương tích thế đâu. Thay vào đó, không thể bị tổn thương mới là thứ khiến chúng ‘Bất tử’ ngay từ đầu.”
“Ế, thật à?! Ra thế nghĩa là...mấy con zombie này chỉ là giả thôi sao~? Ahh, thất vọng quá đi!”
“A..thì...không hẳn là chúng hoàn toàn không thể bị tổn thương. Một điều kiện để trở thành một ‘Undead’ chính là thứ được gọi là ‘Ma tố Vĩnh hằng’ mà trong Undead nào cũng có, nhưng bằng việc sử dụng vũ khí được tạo ra từ một khoáng vật gọi là ‘Anterial’, có khả năng đặc biệt là hấp thụ thứ ‘Ma tố Vĩnh hằng’ này, em có thể đả thương chúng, nghĩa là có thể những thứ như thế—”
“Ahaha, Senpai trông đáng sợ quá đi!”
Thấy Koori phá lên cười, tôi mới nhận ra bản thân vừa mới nói liên hồi như điên ra sao.
“...Xin lỗi...Điều anh muốn nói là—”
“Là có khả năng những con zombie như vậy có tồn tại, đúng không? Nên thấy em thất vọng, và anh muốn thay đổi điều đó...em không hiểu sai nhỉ? Ehe~”
Con bé nói trúng phóc, nhưng...việc nghe vậy từ chính cái người hỏi kia càng khiến chuyện này thêm khó xử. Chắc hẳn mặt tôi đang dần đỏ lên rồi, nhưng ngay cả khi tôi cố che miệng, gục mặt xuống dưới—thì Koori lại khom người rồi ngước lên nhìn tôi với một nụ cười tinh quái.
“...Vẻ mặt bối rối của Senpai dễ thương thật đó~”
Con bé thì thầm, rồi cười thật tươi…
“Không, em dễ thương hơn anh nhiều, Koori.”
***
“Không, em dễ thương hơn anh nhiều, Koori.”
……
“........Lại nữa, anh đừng có mà…?”
“...?”
“Anh lại chơi xấu nữa, Senpai!”
Tôi chẳng nhớ được đã bao lần cảm thấy ngực mình như thắt lại bởi những pha công kích đột ngột của Senpai. Gần như lần nào cũng trở nên xấu hổ vì chuyện đó, ấy vậy mà tại sao ảnh lại có thể đột ngột thẳng thừng khen tôi dễ thương chứ...Anh ấy thực sự quen với phái nữ đến vậy à…?
Ờm, câu hỏi thật ngu ngốc mà, gần như là...cứ nhìn hết những mỹ nữ bao quanh anh ấy ở những dị giới ảnh từng đi qua là rõ.
Khoanh tay suy ngẫm về Shaltinia-san và Shemi-chan, tôi lại một lần nữa hiểu ra cái mức độ thiếu nhận thức về trái tim phụ nữ của Senpai ra sao...Có lẽ...anh ấy cũng chẳng biết gì về cảm xúc của tôi đâu nhỉ…?
—Không không không, không nghĩ tới chuyện đó nữa!
Tôi đứng thẳng dậy lần nữa, và cất lời về phía Senpai.
“Từ nay về sau, nếu anh rảnh, thì em sẽ vui lòng cho anh xem cái TV drama đó, Senpai. Có hơi cổ điển chút, nhưng em nghĩ nó khá thú vị đó chứ~”
“Được rồi. Nếu em đã nói vậy, thì anh sẽ xem...Anh có thể...xem cái đó trên...smart...phone, đúng không?”
“Aha, anh vừa bị bối rối bởi cái thuật ngữ smartphone à? Ừm, quả thật là anh đã không sử dụng nó suốt 20 năm nhỉ~ A, khoan. Senpai, không phải là anh đã dùng nó cả ngày nay rồi cơ mà?”
“Nó hỏng từ hôm qua rồi.”
“Hơ?! Hỏng...à, vậy sao?!”
“Ý em là sao?”
“Hôm qua em đã link cho anh vài lần, nhưng anh chẳng hồi âm gì hết. Em tưởng anh hẳn đã quên mất cái đó vì đã không dùng trong nhiều năm...khoan, anh có nhớ Link là gì không đấy?”
“...Một tin nhắn à…?”
“Ừm, không hẳn...Link còn là nơi anh có thể gửi những biểu cảm nữa.”
“...À à, anh nhớ ra rồi.”
“Và, hôm qua em đã gửi cho anh một tin nhắn qua Link, hay còn gọi là link cho anh. Em muốn trò chuyện về trường học và mọi thứ.”
“Ra là vậy...Anh xin lỗi.”
“Không sao, ổn cả mà. Em biết anh chắc chắn đã quên cách dùng nó rồi. Mà này, sao nó lại hỏng vậy?”
“Anh đã sạc pin cho nó không đúng cách.”
“Sao mà được vậy?!”
Anh làm thế được luôn hả?!
“À, thôi khỏi...Hiểu rồi...Mấy cái thế giới kia làm gì có sạc cáp cơ chứ.”
Thậm chí có lẽ anh đã hoàn toàn quên mất cách làm sau hai mươi năm rồi nhỉ...Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cái cảm giác sạc pin cho cái gì đó sau hai mươi năm nó ra sao.
“Bọn anh có vài cách tương tự với một thiết bị sạc. Nhưng dùng ma lực để nạp đầy mọi thứ.”
“Ể, vậy thì…”
”Dựa vào đó, tự dưng anh lại muốn sạc smartphone của mình bằng ma lực, và nó đã phát nổ.”
“Em cũng nghĩ vậy đó!! Mà, anh có bị thương ở đâu không?!”
“Cơ thể không sao hết...nhưng điện thoại của anh thì đã bị làm cho vô dụng mất rồi.”
Senpai đang chán nản dễ thương quá đi.
“Ahhh...chắc anh phải gắn bó với nó lắm nhỉ.”
“Không phải là bản thân cái máy, mà là những dòng tin nhắn của anh với em…”
“Với em á…? À, từ hai năm trước hả?”
Senpai gật đầu, và nhìn tôi tỏ vẻ đồng ý.
“Chúng đều là những kỷ niệm quan trọng đối với anh.”
“—!”
Hai năm trước. Senpai và tôi đã không liên lạc với nhau quá nhiều. Hai đứa còn trao đổi địa chỉ của nhau khá muộn trong game...Và cách anh ấy coi trọng những dòng tin nhắn đó...khiến tôi thực sự hạnh phúc.
Nhưng mà, anh ấy lại truyền ma lực vào bên trong, khiến nó phát nổ…
“Truyền ma lực...vào bên trong nó…”
Khoan...Bây giờ mình không thể mở miệng ra được, nếu không thì…
“Khiến điện thoại của mình phát nổ cơ đấy...Pfft...fu..ha...haha…”
Không hay rồi, mình sẽ không kiềm chế được mất thôi…
Tôi phải gắng hết sức để nhịn cười, còn Senpai thì lại nhìn về phía tôi với ánh mắt nghi hoặc. A...quả thật là...tôi thực sự...thích anh ấy. Tất nhiên là tôi muốn làm ảnh vui. Thế nên.
“—Mọi chuyện đều cực kỳ ổn mà, Senpai.” Giọng tôi đầy vui vẻ. “Chúng ta có thể tạo ra những kỷ niệm như ý muốn từ giờ trở đi mà! Hãy đi thật nhiều nơi, cùng nhau làm thật nhiều điều khác biệt nhé~”
“Cùng nhau làm thật nhiều điều khác biệt…”
“Chính xác~ Em có nhiều thứ muốn làm cùng Senpai lắm đó, nên nếu anh có chuyện gì, thì cho em biết ngay nhé~”
Đúng vậy, quả thật có rất nhiều. Nhưng, quan trọng hơn hết thảy là.
“Để làm được chuyện đó, anh nhất định phải có có một cái smartphone~ Chúng ta cần phải liên lạc cho nhau được cái đã…”
“Nếu cần trò chuyện nhanh gọn lẹ, thì anh có thứ ma thuật này gọi là [Truyền dẫn]...”
“Không nhé, cảm ơn anh.”
Nói thật đó, xin anh đừng.
Tôi tạo dáng hai cánh tay thành chữ X để thuyết phục Senpai đã giơ tay lên rồi kia.
“Hmm...smartphone khá đắt nhỉ, và anh cũng không đủ tiền mua thêm một cái nữa…”
“Anh không nhớ chính xác smartphone có giá thị trường là bao nhiêu, nhưng chắc là đủ.”
“Sao cũng được, nhưng đừng có đem mấy đồng tiền ở dị giới ra nữa, nhé?”
“Cái này anh lấy ở nhà, thế nên không có sao hết.” Senpai nói, rồi anh ấy lấy ra một vài tờ tiền.
Không hẳn là một vài, mà là cả một bọc ấy. Cứ như thể không có gì hết vậy.
“Nhiêu đây đủ chưa?”
“...Xin lỗi ạ?”
Hết sức bình tĩnh nào.
“Rõ ràng đây không phải là số tiền anh có thể nhét vừa túi đâu…”
Senpai không có làm việc gì mờ ám đâu, phải không nhỉ?
“.........”
“Ủa? Sao anh lại đảo mắt đi thế kia?”
“.....Hình như anh đã liên kết phía trong bộ đồng phục với [Kho giả tưởng]...”
“Được rồi, thật thà vậy là tốt. Mà, cất cái đó ngay đi.” Gật đầu kèm theo điệu bộ khoanh tay, tôi yêu cầu Senpai cất cái bọc tiền kia đi. “Đừng lôi ra trước mặt những người khác là được, nhưng mà tốt hơn là anh đừng có dùng cái đó với người xung quanh em, nhé?”
“Được thôi. Anh sẽ chỉ dùng nó trước mặt Koori. Nếu em muốn, thậm chí anh có thể dùng [Thệ ước] ngay bây giờ.
“Chẳng phải em vừa mới nói là không được dùng ma thuật à?”
Ư...Cái này thực sự không phải là một chuyện gì đó buồn cười, nhưng tôi gần như không thể kiềm chế được rồi…
“Dù sao thì, có vẻ như chúng ta khỏi lo về vấn đề tiền bạc rồi nhỉ.”
À mà, gia đình anh ấy làm gì mà ảnh lại để dành được nhiều tiền đến vậy chứ…? Tôi muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng ngay khi đang thắc mắc liệu có được không, thì Senpai đã cất lời trước mất rồi.
“Koori.”
“Vâng?”
“Um...nếu em thấy được thì…”
Senpai hành động hơi khả nghi, chỉ để bộc lộ ra biểu cảm cương quyết trên mặt, rồi tiếp tục.
“Em có thể...giúp anh chọn một cái được không…?”
“À, phải rồi. Một cái smartphone, nhỉ? Đương nhiên, không thành vấn đề~”
“......!”
A, vẻ mặt anh ấy tươi tỉnh hẳn lên kìa! Thấy rồi nhé! Ể, tại sao chứ? Oooh, ước gì lúc mình có thể chụp được một kiểu nhỉ…! Tiếc quá, cái biểu cảm hạnh phúc của ảnh hiện ra nhanh như nào thì biến mất nhanh như thế, còn giờ thì ảnh lại đang nhìn chằm chằm vào ống kính điện thoại của tôi. Giá mà mình nhanh tay hơn chút nữa...Ầy, sao cũng được.
“...Không cần phải...tự ép mình đâu, nhé?”
Á, hình như tôi lại khiến anh ấy hiểu lầm nữa rồi. Vậy nên tôi phải nhanh chóng xua tan nỗi lo đó của ảnh.
“Không không không, em đã tự tiện dù cho anh không muốn mà! Trước tiên hãy cùng đi xem qua mấy cửa hàng ở nhà ga nào~!”
****
Vậy đấy.
Thật vui khi chúng tôi đã tới hết mọi cửa hàng gần nhà ga như ý muốn, nhưng đến khi tôi hỏi Senpai rằng trước đây anh ấy dùng hãng nào, thì phát sinh ra một vấn đề khác.
“Hãng? ...Cái đó không phải là ma thuật gì đâu, nhỉ?”
“Không đâu~ Um...Mấy công ty như Komoco, Hardbank, hay CU...có nhớ được cái nào trong số đó không?”[note23556]
“...Xin lỗi, anh chỉ nhớ được mấy thành phố có tên giống vậy thôi.”
“Tên thành phố à…”
Có lẽ là ở thế giới khác. Chắc vậy rồi. Tự nhiên mình lại muốn hỏi ảnh chuyện đó ghê, nhưng mà…
“Mmm...à ừm, giờ thì mấy cái đó rẻ và phải chăng hơn, còn hai năm trước thì không nổi tiếng đến thế. Mặc dù có lẽ đó là ba nhà phân phối lớn nhất ở thời điểm hiện tại~”
Bởi điện thoại của Senpai đã phát nổ, nên thẻ SIM chắc cũng vô dụng luôn rồi, nhỉ? Chúng ta phải xem xét thêm cả cái đó nữa.
“Em biết nhiều về mấy thứ này nhỉ…”
“À, lúc trước đi mua một cái smartphone, em đã tìm hiểu hết mấy cái này rồi~ Em thấy khá vui đó.”
Hứng thú với lợi nhuận và những vấn đề liên quan của một công ty, thứ dựa trên hợp đồng, nên thỉnh thoảng tôi vẫn mày mò tìm hiểu chúng.
“Ra vậy...khá tuyệt đó chứ…”
“Ể…? Aha, không phải thế đâu~ Mấy đứa bạn em còn chẳng mấy hứng thú tới chuyện đó cơ mà.”
“Thật à?”
“Đúng rồi, kiểu như Nano biết quá nhiều, sợ thật đó và gì gì nữa ấy.”
Chà, họ cũng đã khá quen với sở thích kỳ quái của tôi rồi, nên giờ thì chỉ biết cười trừ mà thôi. Đồng thời thì tôi cũng quen với việc bị đối xử như thế rồi, nên nghe được Senpai cảm thấy thế thực sự còn bất ngờ hơn… Tôi không biết phải đáp lại sao cho đúng nữa… Dẫu sao tôi cũng rất vui.
“À mà này, Koori...em đang dùng hãng nào vậy?”
“Em á? Em đang dùng KQ~ Có một cửa hàng ở ngay ki—”[note23557]
“Vậy thì anh cũng sẽ lấy cái đó.”
“Ủa?”
“Anh sẽ quay lại ngay.”
“Wah...chờ chút đã! Chẳng phải quyết định vậy có hơi nhanh quá à? Sao anh không...ừm, suy nghĩ kỹ chút đi đã?”
“Đó là hãng sản xuất mà em chọn sau khi đã xem xét kỹ lưỡng rồi, đúng không? Thế thì không vấn đề gì đâu. Anh có thể tin tưởng được vào quyết định của em.”
“Eh...ehhhh? Thì, em cũng định giới thiệu cái đó, nhưng…”
Mà này, nếu anh cứ thẳng thừng mà nói với em như thế, thì em sẽ lại bị bối rối nữa cho mà xem… Lại còn—
“Đúng hơn là...anh muốn có...một cái giống với Koori.”
“~~~!!!”
Đừng...đừng có mà làm cái vẻ mặt đắc chí...như thế nữa mà.. Ừm, mình hoàn toàn bị nó đánh bại rồi, nhưng dẫu vậy em vẫn muốn anh làm cái vẻ mặt đó nữa cơ!
Thấy Senpai như vậy khiến tôi muốn ngồi xổm ngay tại chỗ, hét lên Sao anh lại dễ thương quá vậy?! Sao. Anh. Lại. Dễ. Thương. Quá. Vậy?!, nhưng sau ba nhịp hít thở thật sâu, tôi đã kiểm soát được ham muốn thêm lần nữa.
“N-Nếu là thế...thì…chắc là, đ-được mà nhỉ…?”
“Thật sao? Cảm ơn em.” Trông nhẹ nhõm thấy rõ, Senpai bước lên trước, và vào cửa hàng KQ.
Haaa...ở cạnh senpai khiến mình đau tim quá đi...dẫu là theo một nghĩa tốt.
Tôi vội theo sau ảnh, nhưng rồi lại đợi ở ngoài chừng một giây để tâm trí hạ hỏa, đúng lúc đó thì anh ấy đột nhiên quay trở lại.
“...Anh không làm gì được nếu không có thư chấp thuận từ người giám hộ…”
“À.”
Quên mất tiêu. Chuyện đó hoàn toàn rớt khỏi não tôi luôn rồi.
“Ư-Ừm, chúng ta có thể tới vào lần sau mà—”
—Vậy nên không có sao h-hết nhé, tôi đã định nói vậy, nhưng trước lúc đó.
“...Một đôi smartphone...với Koori…”
Trông Senpai hoàn toàn chán nản cùng cái tâm hồn treo ngược cành cây của ảnh, tôi thật sự không sao nhịn thêm được nữa.
“Pfff...hahaha! Anh trông thất vọng quá vậy, Senpai à!”
Thêm nữa là, gương mặt anh có thể dễ thương đến mức nào vậy, thật đó!
“Có cái đó thôi mà sao họ cũng cần sự chấp thuận của người giám hộ chứ…”
“À à, có lẽ anh đã tự thân vận động ở mấy cái thế giới khác anh từng đi qua nhỉ~ Chẳng lạ gì nếu anh gặp rắc rối với mấy Onee-san nhân viên đâu.. khoan, đừng bảo là anh nói thế thật nhé?”
“Ừ.”
Biết lắm mà...
“Mặc dù cô ấy đã bỏ ngoài tai như thể chẳng có gì hết.”
“Pfft...A-À ừm..anh đổ lỗi cho cô ấy đấy à…”
Chỉ tưởng tượng ra cuộc trao đổi giữa Senpai và cô nhân viên kia thôi cũng khiến tôi phải khúc khích cười rồi...Ahh, đáng ra mình nên vào trong để xem trực tiếp mới phải.
“Link...với Koori…”
A, anh ấy vẫn nói tiếp về chuyện đó kìa.
“Anh sẽ làm được cái đó sớm thôi mà~ Đấy, mai chúng ta có phải đi học đâu nào, nên hãy đến đây lần nữa nhé. Tuy nhiên anh phải được bố mẹ đồng ý đã.”
Mà nhắc tới họ thì…
“Thật ra em chẳng biết chút gì về bố mẹ anh hết á, Senpai…”
Bởi họ còn chẳng ghé thăm lúc Senpai xuất viện nữa mà… Tôi chỉ có thể hình dung mà thôi… Nhưng vì đã khơi chuyện ra nên tôi không sao chuyển chủ đề được, chỉ còn cách chờ câu trả lời của Senpai mà thôi.
“Ừm, anh sẽ xin phép họ tối nay.” Anh ấy trả lời, hoàn toàn thoải mái.
“Ủa? Họ vẫn còn á?”
“...? Vẫn còn...gì cơ?”
“À, ừm...không có gì đâu…”
Chắc tôi đã nói gì đó không cần thiết rồi. Nhưng mà, nếu rút lại lời nói thì tệ với Senpai lắm, nên tôi tiếp tục lẩm bẩm.
“Thì… Em chưa từng gặp họ lần nào hết lúc tới thăm anh, thậm chí cả lúc anh xuất viện cũng không… nên em cứ tưởng…”
—Rằng họ đã mất rồi…
“À à, họ chỉ thuộc kiểu người không mấy quan tâm với những chuyện như vậy thôi.”
“Ể?! Không quan tâm tới việc con trai chính mình nhập viện và xuất viện á?!”
Mặc dù anh đã hôn mê suốt hai năm trời?!
“Ủa...à, cái cách diễn đạt của anh có lẽ đã gây chút hiểu lầm. Dẫu sao thì việc giải thích cũng có chút phức tạp…”
“A-À, nếu mà khó nói quá, thì không cần phải kể cho em đâu! Dù gì em cũng đã làm quá nên rồi mà…!”
Đương nhiên tôi muốn nghe về họ rồi...đúng hơn là, tôi muốn biết mọi thứ về Sen—khoan, mình vừa định nghĩ cái gì vậy chứ?
“Nói tới bố mẹ hiện giờ thì...không, phải là quá khác thường mới đúng.”
Anh có thể dừng việc khơi dậy tính hiếu kỳ của em thêm nữa được không? Ai lại làm thế bao giờ.
“Nói đơn giản thì giữa anh và bố mẹ không có vấn đề gì hết. Họ chỉ là quá bận và hiếm khi ở nhà thôi, nhưng bố anh sẽ về nhà tối nay, nên anh có thể xin ông ấy thư chấp thuận.”
“R-Ra là vậy…”
Không biết bố của Senpai là kiểu người như thế nào nhỉ… Tuy nhiên nhắc tới vấn đề đó sẽ rất nhạy cảm, nên bây giờ tốt hơn hết là im lặng…
“Nhưng mà...rốt cuộc, tối nay anh sẽ không thể nào liên lạc với Koori được…”
“Ủa? À, anh cũng có thể dùng Link trên những thiết bị khác mà, không phải sao?”
“Thật à?”
“Một cái máy tính hay máy tính bảng chẳng hạn, có là được.”
“Cái đó cũng khô…Không, hình như anh có một cái máy tính thì phải…?”
“Á, vậy thì sao chúng ta không đi thiết lập nó ngay giờ nhỉ?”
Khoan, không phải đây là một cơ hội hoàn hảo để tới nhà Senpai chơi à?! Mình là một thiên tài sao?!
Hoặc là tôi đã nghĩ vậy, nhưng chỉ sau một giây.
“Á, không được rồi...anh còn cần số điện thoại nữa cơ…”
Cái đó vẫn gần như SMS, nên kiểu gì cũng phải cần một cái smartphone mới được.
“.......”
Thấy Senpai chán nản và thất vọng như vậy, thú thật là tôi khá sốc đó. Trông như ảnh sắp quỳ gối xuống trong tuyệt vọng tới nơi rồi. Anh ấy nản lòng tới thế chỉ vì hai đứa không thể liên lạc sao? Ừm, hôm qua chúng ta đã không làm vậy, nên—Á, là lỗi của mình sao? Tôi đã tìm mọi cách để khiến việc đó khả thi, nên anh ấy hẳn phải bực lắm vì đến cuối cùng chuyện chẳng được như ý…
“Em xin lỗi, Senpai…” Nếu xin lỗi như thế thì anh ấy chắc sẽ không nghiêm trọng hóa vấn đề lên đâu, nên để thay thế, tôi liền chỉ vào một starbucks gần đó.
“Vậy thì—vào starbucks đó trò chuyện chút thay cho khoảng thời gian hai ta không thể liên lạc tối nay thì sao nhỉ?”
—Hở?
Là điều mà tôi sẽ nghĩ nếu ở vị trí của anh ấy trước câu hỏi này của tôi. Nhưng dù sao tôi mới là đứa khơi mào trước mà.
Được hỏi, Senpai nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng là đang cần lời giải thích, nên tôi tiếp tục.
“Um, hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra, nên em sẽ mời! Cứ gọi bất cứ thứ gì anh muốn nhé!”
Kể cả có gọi suất lớn nhất cũng được!... Dù tôi không có muốn tốn nhiều tiền đâu. Tôi phải kiếm một công việc bán thời gian khác thôi, hầy~ Senpai cuối cùng có vẻ cũng thấy hứng thú với Starbucks, sau khi liếc trộm phía bên trong rồi nhìn sang tôi.
“Không…anh đã phiền em phải đi cùng rồi, nên để anh trả cho.”
“Không không không, em mới là đứa khơi mào mà, nên nếu không mời anh thì thật không phải phép.”
Thật đó. Em nghiêm túc đấy
“Vấn đề không phải thế. Em đã cho anh biết nhiều thông tin hữu ích ngày hôm nay, nên anh sẽ trả ơn cho việc đó.”
“Anh không cần phải ơn huệ gì đâu mà!”
“Thật mà, đều là nhờ em hết đó, Koori—”
Không không không. Không không. Không không—Tôi muốn tiếp tục trò chuyện với Senpai, nhưng lại không thể nào nhịn thêm được nữa.
“Pfft...r-rốt cuộc chúng ta đang nói cái gì thế không biết…”
Lại còn ngay trước Starbucks nữa! Buồn cười quá đi. Nhưng là Senpai thì kiểu gì cũng thành ra như vậy. Khi đi chơi cùng mấy đứa bạn thì chẳng bao giờ vui thế này, và lý do khiến tôi cười cũng khác hẳn.
Tất nhiên là đi chơi với bạn vui thì vui thật, nhưng chỉ khi ở bên Senpai tôi mới vui thế này thôi… Dù có hỏi tại sao bên anh ấy lại vui đến vậy, thì tôi cũng chẳng rõ có phải tại mình thích ảnh không nữa.
Đúng hơn là, tôi có đôi ba phần cảm thấy thế, nhưng không thể giải thích rõ tại sao…anh chàng mà đôi khi tôi không biết giải thích thế nào nữa. Chỉ là...khi ở bên Senpai, mọi chuyện đối với tôi dường như trở nên thật tuyệt, khiến cho tôi muốn ở bên cạnh anh ấy dù chỉ là một phút nữa thôi.
“Thôi nào! Với cái tốc độ này, thì chúng ta sẽ không bao giờ vào trong được đâu, nên sao hai ta không chia nhau trả nhỉ?!”
“.......! Đúng là thiên tài mà!”
Senpai...nhìn mặt anh kìa…!
“Không đâu, Senpai, thế thì có tài giỏi hay gì đâu mà…thật là….ahahahahaha!”
Chợt nhận ra rằng mình càng ngày càng đổ đứ đừ Senpai mất rồi, tôi gần như không sao chờ nổi đến ngày mai nữa. Mà suy cho cùng thì đó là một ngày nghỉ, nên nếu chỉ đi tìm một cái smartphone thì chán lắm...có lẽ tôi nên tìm thêm vài nơi khác mà hai đứa có thể tới...Nhưng phải giữ bí mật với Senpai mới được...Á, sao mình giống một chiến lược gia vậy ta!