- * ororororororororororo *
Tôi thấy cái gì đó chảy xuống biển, pha trộn vẻ đẹp và uyển chuyển. Một cầu vồng nhỏ cũng được hình thành. Anh ta đang nôn một cách tuyệt vời ..... Freud.
Ở cạnh boong của con tàu mà chúng tôi đang đi, Freud đang nôn vì bị say tàu.
Là người chăm sóc bởi vì anh ấy đã cho tôi mượn tiền để lên tàu, tôi nhẹ nhàng xoa lưng họ ..... Vâng " họ", bởi vì có hai người.
- * ororororororororororo *
- Đúng rồi. Đúng rồi. Cứ nôn hết ra sẽ cảm thấy tốt hơn (Wazu)
Một tay xoa lưng Freud và một tay còn lại xoa lưng người đàn ông đang nôn cạnh anh ta.
- Rất xin lỗi Wazu-sama, không biết rằng mình lại say tàu nhiều như vậy--- (Freud)
- Xin lỗi anh bạn, tôi không ổn với biển lắm---
[[* ororororororororororo *]]
Không biết làm sao mà tới nông nỗi này..... Lúc đầu Freud trông có vẻ ổn, nhưng trước khi tôi kịp nhận ra thì, anh ta đã đứng nôn bên cạnh người đàn ông này ở rìa của con tàu.
Theo câu chuyện của anh ta, có vẻ như đây là lần đầu tiên anh ta đi tàu và nói rằng mình không nhận ra đi tàu lại say tàu. Tôi xoa lưng khi nghe anh ta kể. Tôi xin thủy thủ đưa cho tôi một ít nước để họ súc miệng.
Tôi không bị say tàu dù đây cũng là lần đầu tiên tôi đi, chắc là do kỹ năng của tôi?
Người đàn ông đang nôn bên cạnh Freud, anh ta có mái tóc đen dài mặc đồ gọn nhẹ, cơ thể anh ta dường như đã được tập luyện tốt vì có thể nhìn thấy cơ bắp ở nhiều chỗ. Hai thanh kiếm giao nhau với nhau được đeo phía sau thắt lưng. Xét từ nét mặt, anh ta là người đẹp trai nhất mà tôi từng nhìn thấy từ trước tới nay, nhưng hiện tại khuôn mặt đẹp trai ấy đang bị phủ lên với biểu hiện đau đớn của anh ta.
Tình cảnh như vậy vẫn tiếp tục thêm một khoảng thời gian nữa cho đến khi họ bình tĩnh và nước da của họ cũng đã bớt tái một chút.
- Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã xoa lưng (Freud)
- Cậu đã cứu tôi đấy anh bạn
- À, không có gì to tát đâu(Wazu)
Hai người cảm ơn tôi cùng lúc. Sau đó Freud quan sát khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh để xác nhận danh tính của anh ta.
- Lẽ nào ngài là "Grave-sama Lốc Xoáy" ? (Freud)
- Ồ! Cũng lâu lắm rồi mới được nghe gọi bằng cái tên đó mà làm ơn đừng thêm "-sama" vào bởi vì nó hơi khó xử, không phải chúng ta là bạn cùng nôn sao? (Grave)
- Đó là thói quen của tôi bởi vì tôi là một quản gia, xin hãy thứ lỗi (Freud)
- Lốc xoáy gì? (Wazu)
Anh ta là ai? Freud giải thích khi tôi nghiêng đầu vì tôi không thể hiểu ý nghĩa của nó.
- Grave-sama Lốc Xoáy là một mạo hiểm giả cấp S, có nhiều sự tích anh hùng kể về ngài ấy (Freud)
- Ồ ồ~ (Wazu)
- Ngài ấy còn có danh hiệu nổi tiếng khác là "Vua Harem". Người ta nói rằng vợ của Grave-sama rải rác trên toàn thế giới
(Freud)
- Ouu, hiện tại tôi có 195 bà vợ (Grave)
- Hả ..........? (Wazu)
Phải nói gì đây, anh ta tuyệt thật .....
- Tôi đang trên đường đến gặp người phụ nữ đang làm việc ở thị trấn suối nước nóng, có vẻ như người hùng Hao Sui-chan cũng ở đó, mong thật ~ (Grave)
- Chúng tôi cũng đang trên đường đến thị trấn suối nước nóng (Freud)
- Ồ, vậy thì đi chung nào (Grave)
Eh? Đi chung sao? Dù chỉ mới gặp nhau trên con tàu này, mà anh ta có thể dễ dàng quyết định thế sao? Tính thế nào giờ, anh ta táo bạo hơn với vẻ bề ngoài.
- Mặc dù hơi trễ nhưng tôi là quản gia và tên tôi là Freud. Người đã chăm sóc cho chúng ta cho đến giờ là --- (Freud)
- Tôi tên Wazu, Mạo hiểm giả cấp F (Wazu)
Nói mới nhớ. Rằng tôi vẫn là Mạo hiểm giả cấp
F. Chắc phải làm gì đó để giải quyết việc này mới được.
- Ồ, là đồng nghiệp à! Rất vui được gặp cậu! (Grave)
Thân tàu bất ngờ lắc mạnh khi chúng tôi đang nói về nhau. Do sự rung chuyển nên Freud và Grave-san lại rơi vào tình trạng say tàu.
[[* ororororororororororo *]]
- Quái gì thế này? (Wazu)
Tôi xoa lưng hai người và hỏi tình hình từ một thủy thủ đoàn chạy qua gần đó.
- Tệ rồi!! Chúa tể biển xuất hiện!! Chúng ta phải thoát khỏi khu vực này nhanh !!
Anh ta nói như vậy và tôi quay về hướng anh ta đang chỉ. Có một con rắn khổng lồ xuất hiện từ mặt biển. Tôi không chắc lắm vì khoảng cách, nhưng vòng thân của nó có đường kính khoảng 3 mét. Như thể con rắn khổng lồ này tìm thấy con mồi, nó tiến lại gần con tàu khi gây ra một đợt sóng lớn.
Tôi dừng xoa lưng hai người này. Trong giây lát, tôi chạy về phía mũi tàu, nơi con rắn khổng lồ đang tính nhảy lên đó.
- Mày xuất hiện không đúng lúc rồi ~ !! (Wazu)
* baaaam *
Sau đó, tôi trở lại bằng cách chạy trên mặt biển. Tôi nhận được lời khen từ các thủy thủ đoàn, - [Cảm ơn] - hoặc - [Cậu đã cứu chúng tôi] - họ nói vậy. Vì vậy tôi tiếp tục hành trình với việc xoa lưng hai người kia.
Nhân tiện, một phần thân của rắn khổng lồ đã được buộc vào thân tàu. Nó sẽ được đưa đến thị trấn cảng nơi bọn tôi tới bởi vì nó có thể được bán với giá cao.
- Không hổ danh Wazu-sama (Freud)
- Cậu mạnh thật đấy anh bạn ~ (Grave)
Làm ơn đừng khen nữa. Freud với vẻ mặt thông thường nhưng nhợt nhạt của mình. Ngay cả nước da tê tái, nhưng Grave vẫn biểu lộ khuôn mặt ngưỡng mộ. Tuy nhiên, họ nhanh chóng quay mặt về phía biển vì cơn buồn nôn vẫn chưa biến mất. Tôi thở dài và tiếp tục xoa lưng họ.
-
-
-
-
-- Cướp biển tới ~~ !!!
lại nữa ..... bao nhiêu lần cho đủ đây? Ngay sau khi con rắn khổng lồ xuất hiện, tôi không nhớ có thêm bao nhiêu lần những con quái vật biển khác tấn công chiếc tàu này, và bây giờ là bọn cướp biển .... Tôi dừng xoa lưng họ và phóng đi với một cảm giác thông thường.
- Chọn giờ đến đúng lúc nhỉ!!! (Wazu)
Với một cú đánh, tôi đã phá hủy chiếc tàu của bọn cướp biển và chạy về phía tàu của chúng tôi. Các ngươi có thể sống nếu may mắn.