Đêm khuya, chúng tôi bí mật vào làng Maima để không bị ai nhìn thấy. Nơi mà Naminissa chỉ ra là một cửa hàng cũ đã ngừng hoạt động nằm ở phía rìa ngoài của ngôi làng. Có vẻ như không thể bí mật tiếp cận nó vì nơi này được soi sáng bởi ánh trăng và xung quanh nó không có gì.
Hiện tại, bọn tôi đang núp trong bóng tối của ngôi nhà gỗ gần với cửa hàng cũ đó nhất và theo dõi tình hình.
- Có lính canh (Orlando)
Đúng như Orlando nói, có một người đứng trước cửa của cửa hàng cũ và hai người khác đang đi tuần xung quanh. Tất cả đều được trang bị một thanh kiếm và lá chắn màu đỏ giống nhau.
Orlando lùi hoàn toàn vào bóng tối của căn nhà gỗ và hỏi Naminissa sau khi anh ta kiểm tra tình hình.
- Vào lúc Naminissa-sama đi cứu người, thì chúng có bao nhiêu tên ở đó? (Orlando)
- Xem nào .... có vẻ như là mười tên, và ba tên đã bị đánh bại bởi Wazu-sama (Naminissa)
- Còn lại bảy tên. Vì có ba tên canh gác, vậy có bốn tên trong tòa nhà .... tuy nhiên, có khả năng chúng đã nhận được thêm quân tiếp viện, tốt hơn nên nghĩ rằng có nhiều hơn ở bên trong .... (Orlando)
Ơi, sao nói xong, hai người lại nhìn tôi? Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như thể mong đợi điều gì đó từ tôi !! Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi .... hai người muốn tôi đi đúng không .... thở dài ....
- Tôi sẽ đi một mình, nhưng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra. Orlando, anh cẩn thận bảo vệ Naminissa đấy? (Wazu)
- Ừ .... xin lỗi, tôi rất tự tin nếu đấu một-một, nhưng không chắc lắm nếu nhiều kẻ địch, vì vậy tôi sợ sẽ làm gánh nặng cho cậu (Orlando)
- Đừng lo, anh vẫn có thể trở nên mạnh hơn nên hãy việc này cứ để tôi, vậy tôi đi đây!! (Wazu)
Naminissa lẩm bẩm với âm giọng nhỏ - [Hãy cẩn thận ....] - khi thực hiện cử chỉ như cầu nguyện cho một cái gì đó. Cô đang cầu ai vậy? Nữ thần-sama? Nữ thần đất-sama? .... dừng lại đi. Tôi sợ họ sẽ tới đây thật đấy....
Tôi đi ra khỏi chỗ tối của ngôi nhà và bước chậm về phía cửa hàng cũ. Sao em không đợi ở chỗ nào đó, Meru? Khi tôi hỏi vậy, em ấy bám chặt lấy đầu tôi.
Em lo lắng cho anh phải không? Thật là một cô bé ngoan ~~~~~ !!!
Tôi tiếp cận cửa hàng cũ trong khi vuốt ve Meru. Ba tên lính canh xếp hàng chặn tôi bước tới. Tên mà đứng trước cửa, tiến tới tôi trong khi chỉa thanh kiếm của hắn vào tôi và nói với chất giọng mạnh mẽ.
- Dừng lại!!!
Những tên khác cũng rút kiếm ra.
- Ngươi không được phép đi vào khu vực này. Hãy quay lại ngay lập tức
Tôi bỏ qua lời cảnh báo của hắn và tiếp tục đi tới. Người này vung thanh kiếm của hắn vào tôi mà chẳng thèm che giấu ý định giết người của mình. Hắn tấn công tôi ngay lập tức.
- Ta cảnh báo rồi đấy
Đường chém từ phía trên xuống. Vì tôi sợ sẽ đánh Meru, tôi ngưng vuốt ve Meru và ra một đòn phản công lại. Thanh kiếm vỡ tan và người đàn ông bị văng xuyên qua bức tường rồi biến mất bên trong tòa nhà và để lại một lỗ trên bức tường.
Tôi tiếp tục đi tới. Ngay lập tức, tôi đánh hai người còn lại đang nhìn bức tường bị lủng lỗ và cho cả hai bay cùng nhau, theo tên đã nằm trong đó luôn. Tôi nghĩ một người nằm trong đó cô đơn quá nên gởi thêm hai người này cho có bạn.
Cánh cửa mở bật ra, ba tên khác ùa ra nhưng tôi đá chúng trở lại vào phòng. Tôi phá một bức tường ở vị trí khác và đi vào trong trong khi nhìn những tên bị đá đang bay đi
. Một phụ nữ trẻ và một thanh niên ăn mặc trang phục hầu gái và quản gia đang bị trói, tương ứng có 2 tên đang kề gươm vào cổ họ. Ồ, có chúng có thêm một người nữa ....
- Mày là thằng quái nào...
Một tên ấn lưỡi gươm của hắn vào cổ cô hầu gái trong khi hỏi tôi điều đó. Hmm .... mình có nên trả lời không? Khi còn đang suy tính, thì đột nhiên tên còn lại đổ xuống. Người quản gia trông có vẻ là đang bị trói, đã thoát và đang phủi bụi quần áo của anh ta.
- Có vẻ như cứu viện đã đến .... tốt, ta đã nghe được những gì cần nghe rồi ....-
- Đồ khốn!!
Tên cuối cùng giận dữ chém vào người quản gia nhưng đòn chém đã được tránh một cách điệu nghệ. Nhìn cũng đủ biết là thanh gươm khó có thể chạm đến người anh ta. Ngay cả chuyển động của quần áo anh ta trong khi tránh các đòn tấn công cũng trông rất tự nhiên. - [Ooh ~] - tôi buột miệng cất tiếng khi vỗ tay tán thưởng, người quản gia đã cúi chào tôi một cách thanh lịch dù đang ở thế tránh một đường gươm.
Nó cho thấy rõ ràng về sự khác biệt giữa khả năng của họ. Nếu anh ta mạnh vậy, tại sao anh ta lại bị bắt? Tôi thắc mắc vậy .... Ồ, tôi nhớ ra những gì anh ta nói lúc nãy, - [ta đã nghe được những gì cần nghe rồi....] - nói cách khác anh ta để bị bắt với mục đích thu thập thông tin. Hoặc tương tự như thế ....
Trong khi suy nghĩ điều đó, người quản gia nháy mắt với tôi. Tôi tự hỏi anh ta muốn gì? .... và sau đó tôi nhớ ra tình trạng của cô hầu gái. Cô ấy đang cố gắng để cởi dây trói. Dường như cô ấy cần giúp đỡ. Trong lúc tôi tiếp cận cô ấy để gỡ dây trói, cô ấy là một đồng minh phải không nhỉ?
- Ng-ngươi là ai?
- Umm .... Tôi đến để giúp đỡ. Tôi sẽ cởi dây trói .... Tôi sẽ cởi dây trói ngay bây giờ .... Tôi sẽ cởi dây trói mà, được chứ? (Wazu)
Dường như cô ấy không tin tôi và nhìn chằm chằm vào tôi một cách nghi ngờ. Sau khi tôi tháo dây thừng, tôi thúc giục cô ấy trốn sau tôi. Người quản gia gật đầu với sự hài lòng. Anh ta tránh đường kiếm bằng cách nương người theo và tấn công vào hàm của người đàn ông để cho tên đó bất tỉnh.
Người quản gia tiếp cận tôi và cúi chào.
- Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của cậu. Cách ăn mặc của cậu, chắc rằng cậu là một Mạo hiểm giả phải không?
- Tôi là Mạo hiểm giả cấp F, Wazu. Tôi đã đến đây để thực hiện yêu cầu của Naminissa .... không biết có cần thiết không? (Wazu)
- Tất nhiên rồi. giúp ích rất nhiều đó, cảm ơn cậu
Kế tiếp quản gia, cô hầu gái cũng cúi đầu cám ơn tôi. Sau đó, sử dụng dây thừng có sẵn để buộc những tên hồi nãy. Chúng tôi rời khỏi cửa hàng cũ để nhập bọn với nhóm Orlando và Naminissa.
Naminissa để lại những người tên bị trói trong cửa hàng cũ cho trưởng làng để đợi những Hiệp sĩ từ thủ đô tới. Chúng tôi đi đến một quán trọ trong làng.