Orlando và tôi thong thả bước dọc theo con đường chính để đến ngôi làng kế tiếp. Có vẻ như chúng tôi sẽ cần thêm năm ngày nữa để đến làng kế, chúng tôi tiến bộ đều đặn trong việc tập luyện. Thỉnh thoảng Orlando tập dựt một mình để làm quen với thanh kiếm mới của anh ta.
Rõ ràng phần lưỡi thanh gươm cũ của anh ta bị mẻ nhiều chỗ sau trận chiến với tên to xác và tuổi thọ của nó cũng đã đến gần giới hạn. Nên chẳng có gì lạ khi anh ta sử dụng nó để gạt cây rìu của tên to xác chứ không đỡ.
Tôi coi Orlando cắt đầu một con Goblin xuất hiện dọc theo xa lộ trong khi vuốt ve Meru. Anh ta quay lại trong khi nghiêng đầu suy nghĩ.
- Có chuyện gì thế? (Wazu)
- Không, không biết có phải do tôi tưởng tượng không nhưng cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi sử dụng thanh kiếm này (Orlando)
Chỉ nhìn thì không thể nói được gì, nhưng nếu Orlando sử dụng thanh kiếm cảm mà cảm thấy như vậy, thì chắc là đúng. Mà nghĩ về nó cũng chả đi đến đâu nên chúng tôi tiếp tục đi bộ tới làng kế tiếp.
Chúng tôi chỉ còn cách ngôi làng một ngày đi bộ nữa. Trong khi đang đi bộ và trò chuyện với Orlando, một tiếng nói lạ đến tai tôi.
- Giú ..... p ..... tôi .....
Hmm? Gì thế này....? Tôi kiểm tra xung quanh nhưng không thấy bất cứ ai khác ngoài chúng tôi ở đây. Orlando đang nhìn tôi với vẻ lạ lùng vì hành vi bất ngờ của tôi. Meru chỉ ngủ mà không có phản ứng. Tôi nghĩ chắc chỉ là tưởng tượng của tôi nên tôi vẫn tiếp tục đi tiếp như bình thường, nhưng lần này giọng nói trở nên rõ ràng hơn.
- Có ai .... nghe ..... thấy ..... không ....
Ồ? Đúng là có mà. Tôi nhìn xung quanh một lần nữa nhưng vẫn không thể thấy người nào ... ma chăng? Nếu vậy thì không thể đấm hay đá nó rồi. Trong khi tôi đang tự hỏi phải làm gì, Orlando chỉ vào tay tôi.
- Nó có thể đến từ cái nhẫn đó? (Orlando)
- Ồ? (Wazu)
Tôi hiểu rồi, hiện tại tôi đang đeo Nhẫn Song Hành hàng trên ngón trỏ ở tay trái. Vậy thì, giọng nói của người phụ nữ tôi nghe được là từ chiếc nhẫn.
- Giúp tôi với...............
* Kabooooom !!!!!!!!!!! *
Ngay khi cô gái nói câu đó, một ngọn lửa bùng nổ từ hướng khu rừng phía trước chúng tôi. Orlando và tôi nhìn nhau gật đầu. Chúng tôi chạy về phía khu rừng, nơi đã xảy ra vụ nổ vừa nãy.
Có ba người ở đó. Hai người cầm thanh gươm mặc giáp và khiên màu đỏ. Người còn lại cầm gậy mặc áo choàng đỏ. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ vì họ đội mũ giáp và mũ trùm đầu.
Và cuối cùng là một phụ nữ người đang đối mặt với ba người này. Cô đã được che phủ bởi một chụp lồng ánh sáng trong suốt nửa hình tròn, có vẻ như là một rào cản trong khi nhìn vào ba người đàn ông với một biểu hiện trầm trọng. Mặc dù cô ấy mặc bộ quần áo tu viện, nhưng cũng không che dấu được bộ ngực gợi cảm cấn lên bộ quần áo vì dáng vẻ mảnh mai của cô ấy.
Dù bây giờ cô ấy có biểu hiện trầm trọng, nhưng tôi có thể tưởng tượng được một nụ cười nhẹ nhàng của cô cũng có thể xoa dịu trái tim của bao người. Tuy nhiên, phần bắt mắt nhất là đôi mắt đỏ của cô ấy. Nó có màu giống với mái tóc của cô và đã được buộc lại bằng dải băng nhỏ ở sau lưng. Không biết vì sao mà tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Ngay bây giờ tôi đang đứng giữa người phụ nữ đó và ba người kia, một mình. Orlando và Meru đang trốn ở đâu đó trong bụi rậm. Thôi kệ, vì tôi chạy nhanh quá, lỡ đà nên không kịp dừng lại. Meru đã bay khỏi đầu tôi khi em ấy hiểu tôi không thể dừng lại. Con rồng phản bội ....
Tôi ra dấu cho Orlando đừng ra mặt. Tôi không biết tình huống này sẽ dẫn đến đâu nên tôi không muốn có thêm những rắc rối không cần thiết.
Bởi vì tôi đứng im trước mặt họ và im thin thít, hai người cầm kiếm tấn công tôi không do dự. Tôi ung dung tránh đường kiếm của họ.
Các đường kiếm của họ đồng bộ. Tôi nghĩ rằng thế đánh của họ cũng tương tự, mà nghĩ kỹ thì. Giáp và khiên tốt, họ mặc cùng một loại trang bị, có thể họ cùng là thành viên của một nhóm nào đó.
Tôi cố gắng tránh nghĩ ngợi nhiều nhưng .... trông họ giống như những hiệp sĩ, hmm? Có thể họ là người tốt và người phụ nữ trong rào chắn kia là kẻ xấu? Nhưng .... họ tấn công tôi nãy giờ không giống đùa chút nào ... Tôi có thể cảm nhận được sự khát máu từ thanh kiếm họ đang nhắm vào tôi ... Tôi liếc nhìn người phụ nữ, cô ấy nhìn tôi với một khuôn mặt nhợt nhạt như thể lo lắng cho tôi. Quá rõ ai là người xấu ở đây rồi.... thở dài .... chẳng còn cách nào khác.
Tôi tránh đường gươm của họ với khoảng cách như tờ giấy mỏng và tiện thể cho mỗi người họ một đập để làm cho họ bất tỉnh. Trong chớp mắt ôi đến gần người pháp sư, người đang rất ngạc nhiên vì cả hai người kia đều đổ xập xuống. Tôi cũng làm cho anh ta bất tỉnh với một đòn để anh ta không có cơ hội sử dụng ma thuật.
Phù~ .... tôi không giết họ, vì nếu có thì sau này có thể sẽ gặp rắc rối nữa, phải không? Mà tôi cũng không chắc là rắc rối sẽ đến nếu giết hay không?
- Cậu giết họ rồi hả? (Orlando)
- Không, tôi chỉ làm họ bất tỉnh (Wazu)
Orlando ra khỏi bụi rậm và hỏi tôi. Meru như thường lệ nhảy lên đầu tôi. Mà, anh nghĩ ai cũng sẽ chết nếu tôi đánh họ à? Anh nghĩ tôi là gì chứ .... mà, mặc dù có thể tôi lỡ tay
.... thở dài ....
Người phụ nữ ban nãy đứng trong rào cản đã tiếp cận chúng tôi với một biểu hiện nhẹ nhõm. Đứng cách chúng tôi khoảng vài bước chân, cô ấy đột ngột cúi đầu xuống.
- Cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của anh. Hiện tại, tôi không có gì để trả ơn ngoại trừ những lời tri ân này
Khi cô ấy ngẩng đầu lên, cô ấy mỉm cười rất dịu dàng đúng như những gì tôi đã tưởng tượng.
- Tôi là nhị công chúa của vương quốc Mabondo, Naminissa Mabondo
Đệt, có mùi rắc rối rồi....