Một chiếc xe ngựa đã đậu trước cổng guild, tôi và Regan leo lên nó và bắt đầu đi. 300 đồng tiền vàng cũng đã được cất trong Ma Thuật Không Thời Gian. Trong khi không chú tâm đến câu chuyện về Lula dễ thương thế nào của Regan, tôi nhẹ nhàng đặt Meru đang ngủ lên ghế xe.
Không biết Regan sắp đưa tôi đi đâu nên tôi ngó ra ngoài kiểm tra. Sòng bạc, rạp hát và quán rượu dọc theo xung quanh, ch-chắc chắn đây là khu đèn đỏ. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như vầy. Tim tôi đập nhanh hơn, ông tính đưa tôi đi đâu thế?
Một lát sau, chiếc xe ngựa dừng lại trước mọt biệt thự. Được bao quanh bởi những hàng cây, một cái cổng lớn và sang trọng, nhìn qua nó ta có thể thấy ngôi biệt thự. Nó là một tòa nhà hai tầng thậm chí còn lớn và xa hoa hơn cả cái cổng. Con đường dẫn thẳng từ cổng đến ngôi biệt thự cũng được bảo quản tốt, tôi dường như quên mất thực tại trong khoảng khắc. Hả? Có lẽ nào tôi sắp gặp một quý tộc. Nhưng tôi không biết nhiều về nghi thức cho lắm. Còn quần áo của tôi nữa? Tôi chỉ đang mặc bộ quần áo bình thường .... sẽ không sao chứ ....
- Nơi này không như cậu đang nghĩ đâu (Regan)
Regan nhắc nhở tôi, người đang vãi mồ hôi lạnh.
- Thế thì nơi này là nơi thế nào? (Wazu)
- Đây là nơi mà người đàn ông đến để chọn các cô gái để giải khuây. Ngoài ra đây là một trong những nơi chất lượng nhất trong thành phố(Regan)
-............ Hả? Ông dám lừa dối vợ? Không liên quan đến tôi nhá(Wazu)
- Cái g~~ !! Ta không có!! Chủ sở hữu của nơi này là thành viên cũ trong đội của ta khi còn là Mạo Hiểm Giả !! Hắn ta muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình vì cậu đã cứu thành phố !!(Regan)
Trong khi tôi vẫn còn bối rối vì lời của Regan, chiếc xe ngựa đã dừng lại trước cánh cửa lớn của biệt thự.
Tôi đặt Meru trên đầu và sau rồi xuống xe ngựa. Regan gõ liên hồi vào cách cửa.
- Này! Là tớ, Regan đây. Tớ đã đưa cậu ta đến rồi ~ !! (Regan)
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên tóc nâu hoa râm ngắn tương đối cao với vẻ thu hút tiếp đón chúng tôi từ bên trong. Ông ấy mặc một chiếc vét đen tuyệt vời. Sau khi xác nhận Regan và sự có mặt của tôi với đôi mắt híp, ông ấy liền nở một nụ cười hiền lành.
- Yo ~ Regan! đến sớm thế!
- Vì cậu đã yêu cầu mà, tất nhiên tôi không thể đến muộn được (Regan)
- Vậy là, anh chàng với con rồng trên đầu này là anh hùng trong tin đồn sao, trông có vẻ tầm thường nhỉ?
....Gì đây? Ông ta cố gắng thị oai mình với nụ cười đó sao. Trái với vẻ ngoài của ông ta, tôi có thể cảm nhận được một khí thế chiến binh phát ra từ ông ta.
- Này, dừng lại đi! Garret! Có thể cậu ta trông bình thường, nhưng sức mạnh của cậu ta là thật đấy. Thậm chí chúng ta cùng nhau đấu với cậu ta, cũng không làm xước nổi cậu ta đâu (Regan)
- ....Tớ hiểu rồi. Cậu ta có thể nhận được sự hăm dọa của tớ. Tớ thì lại chẳng thể cảm thấy sức mạnh của cậu ta sâu đến dường nào, vậy tớ nên tin rằng cậu ta đã đánh bại Majin với một cú đánh duy nhất. Tôi là Garret, chủ nhân của nơi này, rất vui được gặp cậu (Garret)
- Ha ~ a, rất vui được gặp ông (Wazu)
Rồi Garret mở cửa rộng và mời chúng tôi vào. Khi vào trong, chúng tôi đi qua khu như một cái quầy. Rồi ông ấy dẫn chúng tôi đến phòng tiếp tân ở phía sau.
- Không có khách hàng nào vì chưa tới giờ mở cửa. Nơi này được rồi, tôi sẽ mang đồ uống tới, làm ơn ngồi chờ một chút (Garret)
Garret-san vào phòng bên cạnh phòng tiếp tân. Có cầu thang lên tầng hai, một lượng lớn nhiều cánh cửa có thể được nhìn thấy từ nơi bọn tôi đang ngồi. Các bàn đã được bố trí ở trung tâm của phòng tiếp tân tạo bầu không khí yên tĩnh. Tôi không thể bình tĩnh và cảm thấy bồn chồn ở chốn người lớn này. Trước khi tôi nhận ra thì nãy giờ Regan ngồi trên một chiếc ghế sofa to và cười khúc khích trong khi thấy tình trạng của tôi.
- Sao thế? Có phải lần này là lần đầu tiên cậu tới một nơi như thế này phải không? (Regan)
- Đó là ........... (Wazu)
Tôi ngồi cạnh Regan với vẻ mặt sưng sỉa. Meru trên đầu tôi đã thức dậy bởi vì tôi không ngừng nhìn xung quanh. Có vẻ như thích thú với phòng tiếp tân, em ấy đã bay vòng quanh phòng với vẻ rộn rã.
- Đừng nói là cậu không có bất kỳ kinh nghiệm gì nhá? (Regan)
- .................. (Wazu)
Tôi quay đầu nhìn về hướng khác khi Regan hỏi. Ý tôi là .... tôi đâu có hấp dẫn gì, Aria đã phản bội tôi, khi tôi thú nhận Sarona-san, cô ấy đã làm tôi thất vọng .... Haaaa ....
- Ta hiểu rồi .... thì .... thế nào nhỉ.... rồi một ngày nào đó cậu sẽ làm được !! Đừng lo lắng !! Được chứ? (Regan)
Hãy dừng sự an ủi nghèo nàn này lại dùm. Tôi cảm thấy sắp khóc rồi đây.
- Hmm? Gì thế này? Bầu không khí có vẻ lạ? (Garret)
Garret-san đi ra từ phòng với một chai Sake. Sau khi đặt ly trước mặt chúng tôi, ông ấy đã đổ đầy Sake.
- Thế hai người đang nói về vấn đề gì vậy? (Garret)
Ông ấy nói vậy trong khi rót Sake vào ly. Đừng mang chủ đề này ra nói mà! Tôi dùng hai tay che mặt mình.
- Thì, đó là .... anh chàng này nói với tớ rằng đây là lần đầu tiên cậu ta đến một nơi như vậy .... và .... cậu ta cũng không có kinh nghiệm ....
(Regan)
- Hmm .... cậu bao nhiêu tuổi? (Garret)
- .... 17 tuổi (Wazu)
- Theo luật thì 15 tuổi đã được coi là người lớn. Không có vấn đề gì cả, dịch vụ của tôi ok tuốt(Garret)
- Ể? (Wazu)
- Ồ! Không tệ chút nào? (Regan)
- Hả? (Wazu)
Ch-Ch-Chờ một chút .... Hả? Ngay tại đây? Ngay bây giờ? To-Tôi nên làm gì .... tôi chưa sẵn sàng ....
- Thật là một câu chuyện thú vị, liệu tôi có thể trở thành bạn đồng hành cùng cậu không?
Tôi ngạc nhiên khi chợt nghe tiếng
một cô gái. Cô ấy đang chậm rãi xuống cầu thang từ tầng hai.