năm trước...
Một cô bé bước ra khỏi cổng trường, khuôn mặt cứ cuối xuống không may va phải một người đàn ông nói trắng ra là pho tượng làm mắt kính của cô rơi xuống
Thân hình hắn rắn chắc như đá khiến cô bé có chút đau đớn đứng không vững, vừa sắp ngã ra sau thì vòng tay rắn chắc của người đàn ông đỡ lấy từ phía sau.
Cô nói tiếng cảm ơn với người đàn ông đó rồi liền đi sang một bên, đi thẳng về nhà khiến cô không thể thấy được ngũ quan của người đó.
Nhưng không! Chỉ là cô không thấy thôi. Mọi bộ phận của cô đầu lọt vào mắt người đàn ông đó.
"Bá Ảnh, mau tìm thông tin của một cô bé mới vừa ra khỏi trường, trên cánh tay có một vết bớt bên cánh tay phải"- Anh nói chuyện điện thoại với người đàn ông đó xong, liền liếc mắt nhìn bóng lưng của cô bé đó.
..Năm ấy cô tuổi..
"Hà Ly Bối! Con nhanh tay lên tý!" Tiếng người mẹ nóng ruột của cô, trên trán bà đẫm mồ hôi. Nét mặt bà như đang rất lo lắng.
"Vâng mẹ! LiLi em ở lại đây nha chị đi đây. Chị xin lỗi chị không thể mang em theo." Cô thì thầm với con búp bê bằng vải. Mặt cô bé đang cười nhưng trong lòng cô như khóc. Bởi vì con búp bê này chính là món quà sinh nhật năm tuổi của cô. Cũng chính sau ngày sinh nhật ấy, mọi tai họa đều ập đến gia đình cô. Công ty ba cô bị phá sản, ba cô bị người ta ám sát. Mẹ và cô phải trốn khắp nơi để tránh móng vuốt của một tên tổng tài mà ba cô từng đắc tội.
Hôm nay mẹ gấp gấp như vậy cũng bởi vì người của hắn ta đã biết được địa chỉ nhà cô.
"Bối Nhi! Nhanh lên con!"
"Vâng mẹ!"
Đoàng!
"Á.............." Một tiếng súng vang trời cùng tiếng hét thất thanh của một cô bé tạo nên một khung cảnh thật ghê sợ.
Bọn người ấy đã đến họ đã bắn mẹ cô.
Một tên trong đó chĩa súng vào cô. Ngón tay hắn chuẩn bị bóp còi, ngay khi cô nhắm mắt chuẩn bị đón nhận sự đau đớn thì giọng đàn ông trầm ổn vang lên.
"Không được giết cô bé ấy!"
"Nhưng mà..." Tên cầm súng quay sang nhìn thủ lĩnh.
"Lão đại có dặn, triệt tiêu tất cả trừ đứa bé"- Nói xong hắn ta tiến đến gần cô bé.
"Chú đứng lại không được tiến đến!" Ly Bối gan dạ chỉ thẳng tay vào Bá Ảnh. Trên mặt thể hiện sự ngang bướng.
"Nào bé con ngoan ngoãn về với lão đại" Hắn dùng một ít sức nhấc bổng cô bé lên. Sau đó ra lệnh bọn thuộc hạ dọn dẹp hậu trường.
"Ông buông ra, ông là kẻ tàn nhẫn, ông là người đã sát hại mẹ tôi." Cô bé vùng vẫy muốn thoát khỏi.
"Hà tiểu thư mong cô yên lặng, đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh."
Ly Bối im bặt nhưng đôi mắt cô dần lạnh giá. Đúng cô sẽ trả thù.