Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

chương 27: đồng tình sở hư uyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi hệ thống tự động gửi icon emoji, An Nhu hoàn toàn mất đi Sở Hư Uyên. Không, là hoàn toàn mất đi Sở Hư Uyên tin tức.

【không thể trách tôi, tổng giám đốc Sở, anh ở đâu rồi 】

An Nhu run run rẩy rẩy giải thích.

【 là do hệ thống làm như vậy, không phải tôi làm đâu TT】

An Nhu cũng muốn khóc, cô làm sao mà biết hệ thống điên vào lúc này? Icon emoji động còn chưa tính còn tự động phát ra âm thanh? Nói lý, một icon emoji cao cấp như vậy, cô thật sự rất sợ hãi nha!

【...】

Sở Hư Uyên đã gửi một đoạn thật dài dấu ba chấm.

Ở trên đảo, tổng tài đại nhân đứng đầu tứ đại gia tộc đang trong tình trạng áp suất thấp, đen mặt thay áo sơmi ướt đẫm trên người, sau khi tắm rửa thay quần áo sạch mới nhìn thấy cái icon emoji kèm theo âm thanh kia, Sở Hư Uyên cần thiết thừa nhận, anh không đề phòng đã bị kinh sợ.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Sở Hư Uyên đang cầm ly rượu, một ngụm rượu trực tiếp tiêu sái phun ra ngoài, ướt nhẹp cái áo sơ mi mới thay.

Phản ứng lớn như vậy, cấp dưới còn đang đứng hội báo công việc cho Sở Hư Uyên cũng bị kinh sợ, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông trước nay đều không thể bắt bẻ, lộ ra bộ dáng chật vật khó gặp.

Đen mặt làm thuộc hạ rời đi, Sở Hư Uyên cả người lạnh lẽo không ngừng phát ra. Không phải lần đầu tiên anh bị An Nhu hố, chỉ là lần sau càng bị hố thảm thiết hơn.

An Nhu không biết Sở Hư Uyên làm ra chuyện mất mặt như vậy, nhìn thấy Sở Hư Uyên không chịu nói chuyện, chỉ có thể u buồn thở dài.

Tổng tài sao, trái tim pha lê nghiêm trọng một chút cũng là có thể hiểu được, cái loại âm thanh nhõng nhẽo õng ẹo này cũng ăn không tiêu.

An Nhu mạnh mẽ chống đến đêm khuya, mới ra tới đạp xe, lắc lư về nhà. Cô nhát gan, một người đêm khuya về nhà cũng rất sợ hãi. Tuy rằng đều lựa chọn những đoạn đường an toàn, nhưng cũng chỉ dám cúi đầu đạp xe.

【 tổng giám đốc Sở, tôi sợ...TT】 trên đường phố quạnh quẽ không có bóng người, An Nhu một mình cưỡi xe, nhịn không nổi, trong đầu tiếp tục kêu gọi Sở Hư Uyên. Cũng không có cách nào, hiện tại An Nhu chỉ quen có mình Sở Hư Uyên, không gọi Sở Hư Uyên cô thật không biết mình còn có thể kêu ai.

【Cô chuẩn bị đi trở về? 】 Sau khi Sở Hư Uyên im lặng trong một thời gian dài, rốt cuộc chịu lên tiếng để ý tới An Nhu.

【 Đúng vậy, đang trên đường, sợ, chung quanh không ai, đèn có cũng như không...】

Nói chuyện với ai đó làm trong lòng An Nhu yên ổn một ít, cô tăng tốc độ nhanh hơn, có chút hối hận. Lúc trước một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, chạy đến nơi xa xôi như vậy, giờ về mới mệt.

Sở Hư Uyên không nói chuyện. An Nhu cũng không để ý, đâm đầu chạy về phía trước, trong chốc lát, bên tai lại truyền đến tiếng piano đầy dịu dàng.

An Nhu chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên là những đợt gió lạnh thổi ập vào mặt chỉ là ảo giác. Nhưng hình như cũng không phải.

【tổng giám đốc Sở? Anh tự đàn piano cho tôi nghe sao? 】

An Nhu giật mình ngẩn người trong chốc lát, mới ý thức được âm thanh mà bản thân nghe được là bên phía Sở Hư Uyên truyền đến.

【Richard Clayderman, không phải cô nói muốn có người trò chuyện với mình hay sao? 】

Giọng Sở Hư Uyên lười nhác, còn mang theo không kiên nhẫn.

【 đàn cho cô nghe, nhanh chóng trở về nhà đi. 】

【 Cảm ơn tổng giám đốc Sở. 】

Có thể là do bị ăn mắng hằng ngày thành thói quen, An Nhu lại kỳ dị mà ngầm hiểu ý của Sở Hư Uyên, đôi mắt hoàn toàn sáng lên, An Nhu nhanh chóng tăng tốc độ, kèm theo tiếng đàn piano thoang thoảng bên tai, trong lòng cũng yên ổn không ít.

An Nhu còn chưa hoàn toàn chạy vào hẻm nhỏ, thì nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang đứng ở ngay đầu hẻm nhỏ.

"Nhu Nhu!"

An Nhu còn chưa chạy đến trước mặt người kia, thì nghe được một giọng nói quen thuộc.

Bóng người đứng yên lặng ở trong gió lạnh kia, nhìn thấy An Nhu lập tức phản ứng ngay, vội vàng chạy tới, giũa đường còn vị vấp lảo đảo vài cái bởi vì chạy quá nhanh. Cuối cùng chạy đến trước mặt An Nhu.

"Nhu Nhu, con, con đã trở lại?"

An Nhu dừng xe, xoay người xuống, đẩy xe, nhìn người phụ nữ chạy tới trước mặt mình, hơi giật mình một chút.

"Dạ, con đã trở lại." Chờ ở đầu ngõ hẻm chính là Từ Tuệ Văn. Bà bọc quần áo thật dày quanh người, nhưng toàn thân vẫn đông lạnh, sắc mặt tái nhợt sắp biến thành màu tím xanh.

"Trở về thì tốt, mẹ cũng kêu ba con trở về đây, ông ấy chạy tìm con ở bên ngoài suốt mấy tiếng rồi."

Từ Tuệ Văn nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một cái điện thoại di động cũ kỹ, run run gọi cho An Minh Lễ, sau đó nhìn An Nhu đang đứng ngu người: "Đi thôi, đi về nhà trước."

Dọc theo đường đi, hai người cũng không lên tiếng nói chuyện. An Nhu cất xe, lấy ổ khóa khóa lại, đi lên thang lầu, móc ra chìa khóa mở cửa.

Thẳng đến khi bước vào trong nhà, An Nhu mới cảm giác được một chút hơi nóng, kéo xuống cổ áo cao tới tận mũi xuống. An Nhu nghe mẹ An cũng đi vào, đóng cửa lại.

"Ăn cơm chưa?"

Ở một mảnh an tĩnh, vẫn là Từ Tuệ Văn mở miệng trước. Bà nhìn An Nhu đưa lưng về phía bà, do dự một chút: "Con chưa ăn cơm phải không? Để mẹ đi làm ..."

"Không cần, con không ăn."

An Nhu trực tiếp cự tuyệt: "Con không phải đói, con đi nghỉ ngơi trước" An Nhu cũng không biết nên đối mặt với cha mẹ An như thế nào, dứt khoát đi thẳng vào phòng ngủ.

"Con ... Con, Nhu Nhu."

Từ Tuệ Văn nghe An Nhu nói xong muốn chạy vào phòng ngủ, vẫn là không nhịn xuống, mở miệng nói: "Nhu Nhu, những lời hôm nay con nói ở trường học ... Mấy nhà đài truyền hình trong tỉnh đều phát sóng ..."

Buổi diễn thuyết kia của An Nhu sau khi phát sóng trực tiếp đã nhanh chóng gây ra ồn ào trong dư luận. Ban lãnh đạo nhà trường tức giận bao nhiêu không cần phải nói, cái nhìn của bọn học sinh đối với chuyện này như thế nào cũng không cần phải nói. Ngay cả các nhà đài truyền hình phát sóng trực tiếp nằm cũng trúng đạn.

Có một số đài truyền hình, dù không nổi tiếng nhưng cũng vẫn có người xem. An Nhu nói ra những lời này, đối với trường THPT Húc Dương, đối với thanh danh của An Nhu đều có tính chất huỷ diệt.

"Con biết."

An Nhu dừng bước chân, đứng lại. Cô cảm thấy những điều trước kia trong lòng chưa xác định, hình như một lần nữa đã quyết định rồi. Mẹ An vẫn là cái dạng này, không thay đổi, An Nhu cũng không trông cậy vào việc mẹ An thay đổi, đừng quan tâm những gì người khác nói, chỉ quan tâm suy nghĩ của cô. Nhưng cô đã thất vọng quá nhiều, nên giờ cũng chết lặng.

Đi đến phòng ngủ, An Nhu quay đầu, nhìn Từ Tuệ Văn, còn rất bình tĩnh mà nói.

"Mẹ, không cần mẹ nhọc lòng, con lập tức phải đến học viện DICE rồi, con không ở lại cái huyện thành này, không ai có thể nói con cái gì, như vậy là đến được rồi phải không?!"

An Nhu hiếm khi nói chuyện kiên quyết như vậy, cũng không nghe Từ Tuệ Văn nói, trực tiếp đóng cửa phòng.

Từ Tuệ Văn đứng ở ngoài cửa, nghe An Nhu nửa cứng nửa mềm nói xong đóng sầm cửa, một chút đường sống cũng không chừa. Bà ngẩn người đứng ở trong phòng khách trống rỗng, đột nhiên che lại mặt, cả người như già thêm vài tuổi, chậm rãi lê bước đi vào căn phòng kế bên phòng ngủ của An Nhu.

Chuyện này cứ như vậy đi qua.

An Nhu không trở về Húc Dương, đối với những tin tức trong trường cũng không có hứng thú. Hồ sơ học bạ đã lấy về, cũng không cần phải bị ban lãnh đạo nhà trường uy hiếp này nọ.

Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ cũng không có nhắc lại chuyện này. Bọn họ vẫn luôn vội vàng chuẩn bị mọi thứ cho An Nhu lên đường đến học viện DICE. An Nhu cũng chỉ mơ hồ nghe từ trong miệng An Như Uyển, Từ Trình hình như đã tuyệt giao với Ngụy Văn Kiệt, cũng không biết là thật hay giả.

An Nhu sẽ rời đi khỏi huyện thành này ngay sau khi ăn tết xong, ăn cái tết này, cô cũng không quá vui vẻ. Đây là cái tết đầu tiên sau khi đến thế giới này, nhưng trong mắt, trong lòng An Nhu, một chút không khí tết cũng không có, ngược lại cô thường xuyên trốn đến hiệu sách gần trường để đọc sách.

Ngược lại, nhà họ An lại rất náo nhiệt, mỗi ngày đều chào đón khách khứa, ngày tết đầu năm, còn mời cả nhà An Như Uyển đến cùng nhau ăn cơm.

Ông bà nội của An Nhu đã qua đời sớm, dư lại chỉ có hai anh em An Minh Lễ và An Minh Hùng, quan hệ cũng không thân cận, sau khi An Nhu lớn hai nhà mới nói chuyện qua lại.

Có An Như Uyển ở, bữa cơm tất niên này An Nhu càng ăn không thoải mái, miễn cưỡng ăn cho có, thấy mọi người không chú ý, An Nhu chậm rãi đi về phòng ngủ, một lần nữa lật ra quyển sách về IT, tiếp tục đọc.

Đây là một thu hoạch trong lúc vô tình An Nhu tìm thấy ở hiệu sách. Vốn dĩ cô không để ý, tùy ý tìm vài quyển tiểu thuyết trinh thám lại phát hiện bản thân rất có hứng thú đối với IT.

Bởi vì vậy, An Nhu cũng thuận tay đi tìm một vài quyển sách căn bản về IT để xem, cô có chút ngoài ý muốn phát hiện năng lực học tập của mình đối với chuyên ngành này rất tốt. Ngay từ đầu còn cảm thấy IT là ngành nghề buồn tẻ, giờ đây càng đọc càng yêu thích.

Kiếp trước, lúc An Nhu còn học đại học, cũng từng học qua vi tính căn bản, nhưng khi đó cô không thấy hứng thú, chỉ thi cho có để lấy bằng nộp cho nhà trường. Hiện tại cầm một quyển IT chuyên về thuật số khó nhằn lại có thể đọc hiểu.

An Nhu không thể nghĩ được nguyên nhân nào khác ngoại trừ bản thân cô là thiết bị điện tử cao cấp, nên cô có thể đọc hiểu những thuật số cùng ngôn ngữ lập trình.

Thì ra năng lực này còn có thể được sử dụng như vậy?

Lần đầu tiên An Nhu nhận biết được chuyện này. Tuy rằng cô còn chưa khai thác hết những gì trong đầu mình, nhưng cũng mơ hồ phát hiện ra năng lực này, so với tưởng tượng của cô còn có ít hơn nhiều.

Một quyển cơ sở lập trình viên đã được cô đọc hơn phân nửa. An Nhu khép lại sách, dụi dụi mắt. Chờ về sau đến thành phố A lại mau một cái laptop, đến lúc đó luyện tập một chút. Tuy rằng cô đối với phương diện này cũng không hiểu lắm, nhưng cũng hiểu, thiên phú tốt như vậy không thể để mai mọt lãng phí.

【 tổng giám đốc Sở, năm mới vui vẻ. 】

Nhìn đồng hồ đã hơn giờ, An Nhu nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn chúc tết cho Sở Hư Uyên.

【 anh đang ở nhà xem chương trình chúc mừng năm mới sao? 】

Biệt thự trống trải, Sở Hư Uyên một thân một mình đang ngồi ở trong phòng làm việc xem văn kiện. Từ hội nghị gia tộc ở trên đảo trở về chính là như vậy, báo cáo tổng kết cuối năm cùng kế hoạch phát triển cho đầu năm tới rất nhiều, Sở Hư Uyên càng bận bịu hơn so với ngày thường.

Nhưng dù cho có bận như thế nào, ai làm tổng giám đốc đều sẽ chọn về nhà ăn cái tết hạnh phúc bên gia đình ấm áp, nhưng Sở Hư Uyên không giống như vậy. Anh được xưng là công tác cuồng cũng không phải nói bậy, dù là hôm nay là ngày tết, tổng giám đốc Sở vẫn làm việc như ngày thường, làm việc, làm việc lại làm việc.

Màn hình di động sáng lên, Sở Hư Uyên nhìn thoáng qua câu hỏi vô cùng ngu ngốc trên màn hình di động, vẫn cố mà trả lời An Nhu.

【 năm mới vui vè, tôi đang làm việc. 】

【đang làm việc?!. 】

An Nhu hơi giật mình, lại nhớ tới thân thế của Sở Hư Uyên, chớp chớp mắt đã hiểu ra.

Ở trong tiểu thuyết có nhắc tới, thân thế của Sở Hư Uyên cũng không tốt, cha mẹ ruột đều qua đời từ sơm, mẹ kế khắt khe, còn có một đứa em cùng cha khác mẹ lúc nào cũng hăm he cái ghế chủ tịch. Cho dù là ngày tết, dựa theo tâm tính lãnh khốc của Sở Hư Uyên cũng sẽ không nguyện ý cùng bất kỳ kẻ nào giao lưu.

Chuyện này không quá khoa học.

An Nhu cũng biết, thân là người trong gia tộc lớn còn là người đứng đầu gia tộc, nói như thế nào cũng không có khả năng không có ai lui tới chúc tết. Nhưng Sở Hư Uyên sinh ra đã mang theo tính cách lạnh lùng không thích giao tiếp, anh ta tươi cười bắt tay với người khác mới là phi logic.

Không, Sở Hư Uyên không phải như thế. An Nhu cắn chặt môi. Một âm thanh thật nhỏ dưới đáy lòng phủ định những gì cố biết về cốt truyện về tính cách về con người Sở Hư Uyên.

Tính cách của Sở Hư Uyên là lạnh băng tàn khốc, An Nhu biết, ngay từ đầu anh cũng xác thật là cái dạng này. Anh đối xử với An Nhu cũng rất tàn nhẫn độc ác, chỉ nghĩ giết cô, nhưng hiện tại tổng giám đốc Sở vẫn còn giữ suy nghĩ đó sao?

Sẽ nhắc nhở An Nhu đừng vội vàng hành động, sẽ ở cho cô ấm áp mỗi khi cô sợ hãi, sẽ đàn piano cho cô nghe khi cô cô đơn, cũng sẽ lo lắng cho cô nhắc cô vào tiệm tránh cái lạnh giá khi cô theo dõi Hà Văn Thiến.

Đánh giá con người qua những dòng chữ trong tiểu thuyết là không công bằng đối với Sở Hư Uyên.

【 tổng giám đốc Sở TT ( ôm lấy cọ cọ.jpg ) 】

An Nhu ngón tay giật giật, không tự giác gửi đi. Cô vẫn không biết tính cách hiện tại của Sở Hư Uyên ra sao. Nhưng ít nhất cô cũng biết, Sở Hư Uyên ở nhà một mình, giống như An Nhu, đang một mình trốn trong phòng, tránh né sự náo nhiệt ngoài kia.

Không phải là hoàn toàn thờ ơ lãnh cảm, mà là những người đó không làm cô thấy hạnh phúc, tham gia vào chỉ cảm thấy mệt mỏi, chi bằng ở một mình còn thấy vui hơn.

Có thể làm lơ mọi cảm tình chính là thần.

An Nhu ở chung với anh lâu như vậy, giờ cô mặc kệ Sở Hư Uyên rốt cuộc là người nào, cô cảm thấy một tiếng ' bạn bè ' là có thể nói rõ mối quan hệ hiện tại giữa hai người.

Sở Hư Uyên nhìn cái icon emoji giả vờ đáng yêu làm nũng ôm một cái, cau mày, thần sắc tràn đầy lạnh nhạt. Anh không biết An Nhu suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không khó đoán, đồng tình, hay là thương hại? Cái loại con gái trong sáng này luôn luôn nghĩ như vậy.

Sở Hư Uyên không cảm thấy bản thân yêu cầu mấy thứ đó, anh thấy bản thân không đáng thương đến nổi cần một cô bé như An Nhu thương hại, khép mắt, Sở Hư Uyên cong môi, nụ cười hơi trào phúng.

Hay là cảm thấy bản thân ngây thơ hồn nhiên lại đáng yêu, bằng vào mị lực cách không muốn trình diễn truyện cổ tích cô bé lọ lem ... Mấy cô bé đầy dã tâm ôm loại tâm tình ngu đần này cũng không thiếu. Trong khoảng thời gian Sở Hư Uyên trở thành chủ nhân của dòng họ Sở, anh từng chứng kiến hàng tá người ngu đần như thế.

Chính là bản thân anh vô cùng chán ghét phái nữ, nên anh không để ý đến mấy thủ đoạn ngu ngốc thiếu não đó.

Không chút để ý xoay tròn di động, thần sắc Sở Hư Uyên bình tĩnh đến đáng sợ.

Dù là ngây thơ, thông minh, hay là gợi cảm ... Anh đều không cần.

An Nhu không phải người mang theo mục đích dơ bẩn đó tiếp cận anh, nhưng cái suy nghĩ ngây thơ đó khiến anh rất chén ghét.

Màn hình di động lần thứ hai sáng lên, người đàn ông thu hồi suy nghĩ, cảm thấy có chút phiền chán. Anh không cần đồng tình, không cần ấm áp từ người khác, anh có tiền có thế, cần gì có đó, còn cần thứ ấm áp giả tạo đó sao?

Chỉ là ôm tâm lý ngay cả chính bản thân anh cũng không biết, Sở Hư Uyên như bị thần sai quỷ khiến, mở di động lên ... Anh, chỉ muốn nhìn xem cô muốn nói gì tiếp theo thôi, không hơn.

【 tổng giám đốc Sở, tôi cảm thấy anh cũng không có việc gì làm, tôi cũng không có việc gì làm, không bằng hai người chúng ta cùng ngồi xem chương trình liên hoan tiệc tối Tết Âm Lịch trên đài CCTV đi? ( dân tộc đóa hoa, anh em đồng bào đều là người một nhà ~.gif ) 】

Truyện Chữ Hay