Mặc dù thành phố B không lớn nhưng những đồ mà thành phố A có bán thì nơi này cũng không thiếu, mặc dù giá tiền có hơi cao chút.
Tôi đang chẳng có mục đích lựa chọn các đồ trang trí mà tôi cho là thích hợp trong cửa hàng bày đầy các loại đồ trang trí nhà cửa. Không biết chủ quán là lần đầu tiên gặp phải khách hàng mua nhiều đồ như vậy hay là thái độ phục vụ của cửa hàng này tốt hơn nơi khác mà chủ quán để cho nhân viên trong cửa hàng đẩy xe nhỏ đi theo sau giúp tôi đẩy các đồ trang trí mà tôi đã chọn xong, còn anh thì đứng ở một nơi không xa mỉm cười lẳng lặng nhìn tôi chọn lựa đồ trang trí, dường như không có ý định can thiệp quá nhiều vào sự chọn lựa của tôi.
Tôi đứng ở trước một tấm thảm lông cừu thuần trắng do dự thật lâu, đây là tấm thảm mà cách đây thật lâu tôi đã muốn mua, nhưng vì giá tiền của nó lại làm cho tôi cảm thấy hơi đắt, với giá tiền này thì ở thành phố A cũng có thể mua được một nửa rồi. Thấy tôi cầm tấm thảm trải sàn này hồi lâu không lên tiếng, anh không biết từ khi nào đã đi đến sau người tôi nói "Uyển Uyển, thích liền mua đi!"
"Nhưng. . . . . ." Giá tiền phía trên lại làm cho tôi có chút do dự. Tôi đang muốn hỏi chủ quán có thể giảm giá hay không thì một giọng nói có chút quen tai từ phía sau cách đó không xa vang lên.
"Thật là trùng hợp, thế nhưng lại gặp nhau ở đây." Tôi và anh đồng thời xoay người lại —— Hàn Sướng, mặc một bộ đồ mùa thu tươi đẹp, tóc dài đến eo được uốn lọn dùng dây cột tóc buộc lên. Xem ra có một loại xinh đẹp quyến rũ.
Cô ấy phát hiện tôi đang chọn lựa đồ trang trí nhà cửa thì trong mắt lóe lên chút kinh ngạc và một tia sáng không biết tên. "Chị thích tấm thảm này à, nhưng giá tiền thật là đắt, ở thành phố F cũng bán cái này nhưng giá tiền chỉ bằng một phần ba thôi." Thấy tôi nắm một góc thảm trong tay, cô ấy đến gần tôi nhìn lướt qua bảng giá trên mặt thảm.
"Thật sao?" Tôi trả lời có chút không chút để ý. Coi như giá tiền ở thành phố F chỉ có bằng một phần năm nơi này thì tôi cũng không thể chỉ vì một tấm thảm mà đặc biệt chạy đến thành phố F để mua được.
"Đúng rồi, cuối tuần em có chuyến bay đến thành phố F, đến lúc đó em sẽ mua một tấm về cho chị." Hàn Sướng có hơi vô cùng nhiệt tình đề nghị.
"Nhưng. . . . . ." Tôi không muốn dính líu đến cô ấy quá nhiều, lần trước gặp phải đã là rất khéo rồi, tôi không muốn cô ấy tham dự vào trong cuộc sống của tôi và anh quá nhiều.
"Không sao không sao, rất tiện, hơn nữa giá tiền cũng rẻ hơn ở đây rất nhiều. Đúng rồi số điện thoại của chị là bao nhiêu, chờ em mua xong rồi sẽ gọi điện thoại đưa tới cho chị." Cô ấy xoay người lại hỏi số điện thoại của tôi.
"Ừ, được" Đối phương đã hỏi tôi số điện thoại, không cho cô ấy thì hình như cũng không được tốt cho lắm.
"Được, không quấy rầy hai người đi dạo phố nữa, đã có số điện thoại liên lạc rồi, học trưởng có nếu rãnh rỗi thì ra ngoài ăn bữa cơm, rất nhiều bạn học thời cấp của em rất muốn trông thấy học sinh ưu tú đứng đầu đại học A trong truyền thuyết trông như thế nào lắm đấy." Hàn Sướng vẫy vẫy tay với chúng tôi rồi không quay đầu lại, xoay người rời khỏi cửa hàng đồ trang trí.
Đột nhiên tôi không còn hứng thú tiếp tục mua đồ, đẩy những đồ lúc trước chọn xong tới quầy tính tiền, bởi vì mua tương đối nhiều mà chủ quán giảm giá cộng thêm giao hàng về đến tận nhà.
"Uyển Uyển, có tâm sự sao?" Ngồi ở trên xe taxi mặt tôi vẫn nhìn quang cảnh thành phố ngoài cửa sổ đang không ngừng di động về phía sau, anh vươn tay xoay mặt tôi đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt của tôi.
"Không có gì, chỉ là quang cảnh thành phố chưa xem qua bao giờ nên có chút mới lạ." Tôi tiếp tục xoay mặt trở về ngoài cửa sổ.
Dường như anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không có nói ra khỏi miệng, thành phố không lớn cho nên đi cũng không lâu, mới mười mấy phút chúng tôi liền về tới nhà, chỉ chờ chủ quán đưa đồ mà chúng tôi mua tới. Đồ được đưa tới... tôi lựa chọn đồ thích hợp đặt ở vị trí mà mình cho là thích hợp, mặc dù mua rất nhiều nhưng không tốn bao nhiêu thời gian thì tôi đã bày biện xong. Anh vẫn ngồi ở trên ghế sa lon dùng ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn tôi mang các đồ trang trí lên các chỗ. Cho đến khi một bình hoa cuối cùng được mang lên giàn hoa sau đó tôi mới xoay người đi vào toilet rửa sạch tay.
Ăn xong cơm tối xong trở lại khách sạn của chúng tôi thì đã là chín giờ tối, ban đêm đi dạo trên đường phố thành phố B, mua không ít đồ ăn vặt đặc sản của thành phố B mang về khách sạn.
Tẩy đi một thân mệt mỏi, tôi nửa nằm ở trên giường ôm tạp chí thời đại mới mua.
"Uyển Uyển, hôm nay tâm trạng của em không tốt." Cả người anh ướt nước ôm tôi vào trong ngực, anh là dùng câu khẳng định mà không phải là câu nghi vấn.
"Không có, tâm trạng em đâu có không tốt." Tôi nhắm mắt lại kề mặt vào cơ thể ấm áp của anh, muốn giảm bớt sự lo lắng trong lòng đang càng ngày càng lớn kia.
"Uyển Uyển, anh biết em đang lo lắng cái gì, tin tưởng anh được không? Đừng như vậy nữa, nếu em còn như vậy thì anh sẽ rất đau lòng." Dường như cảm nhận được tôi lo lắng, anh ôm tôi vào lòng thật chặt, nhịp tim trầm ổn dán ở bên tai tôi không rời, nhưng sự lo lắng trong lòng tôi lại dường như cũng không có bởi vì anh mà giảm bớt, mặc dù hôm nay thấy dung mạo của Hàn Sướng vẫn có mấy phần tương tự tôi, nhưng loại xinh đẹp quyến rũ và tràn đầy sức sống kia lại là thứ mà cho tới bây giờ tôi chưa từng có.
Cũng như cô ấy nói, có lẽ tôi có phong cách và dáng ngoài mỏng manh trong sáng và làm cho lòng người sinh thương tiếc, nhưng trên người lại thiếu hụt vẻ quyến rũ hút hồn người của cô ấy.
Cái loại quyến rũ nổi bật đó của cô ấy vào một lúc nào đó sẽ làm cho người lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy sẽ không tự chủ bị cô ấy hấp dẫn, nếu như anh. . . . . . , tôi không dám tưởng tượng nếu như quả thật có một ngày kia thì tôi nên làm cái gì đây.
Nhắm mắt lại chôn sự lo lắng vào thật sâu trong đáy lòng, ít nhất bây giờ tôi còn ở bên cạnh anh, nếu quả thật có một ngày kia thì tôi tin tưởng mình đã chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất, chỉ là trong lòng không hy vọng nó sẽ xảy ra mà thôi.