Thấy đôi của Yu và Xu, tôi lén nhìn qua nó và nghĩ về mình. Có lẽ nó biết tôi đang nghĩ gì? Thế nên nó cứ cười tinh nghịch với tôi. Chẹp...đáng yêu thật!
Vậy rồi trò chuyện với Yu và Xu xong, cả đám chào tạm biệt kéo nhau đến bệnh viện của Vi để thăm Vi. Nghĩ đến Vi, lòng tôi bỗng có chút gì đó chẳng lành. Chợt cứ thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra khiến tôi cứ thấp thỏm lo âu. chút gì đó sợ sệt, tôi mong là linh cảm của tôi sẽ sai. Thế nhưng chuyện gì đến thì nó sẽ đến. Ko thể trốn tránh đc nữa...Thấy bọn tôi đến thăm Vi, ba mẹ của Vi rất vui mừng đón tiếp vui vẻ. Vi cũng vừa thức dậy sau khi liều thuốc ngủ đã hết nên cả bọn ngồi nói chuyện với nhau và chủ yếu là an ủi, động viên Vi cố lên. Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Vi sẽ khỏi bệnh...
Thoáng bắt gặp ánh mắt của ba mẹ Vi nhìn tôi và nó có chút gì đó kì lạ.Dường như là có cái gì đó rất khác thường nên khi họ nói ra ngoài lấy nước nóng cho Vi lau mình thì tôi cũng đứng dậy kiếm cớ đi theo sau.Chẳng biết nên đỗ thừa cho cái tính tò mò của tôi hay do ông trời sắp đặt phải như thế, tôi đã vô tình nghe đc sự thật. Tất cả về bệnh tình của Vi,về việc mẹ tôi sẽ hiến tuỷ, về tôi và nó vẫn còn là ẩn số ko biết ai sẽ là con ruột của họ? Tay chân tôi bỗng rụng rời khi nghe đc mọi chuyện. Đứng ko vững nữa nhưng tôi vẫn cố bước đi tìm chỗ nào đó giúp tôi bình tĩnh lại. Sân thượng..ờ, tôi đã tìm đến sân thượng của bệnh viện.
Ngồi bệt xuống đất như đuối rồi, tôi ôm đầu suy nghĩ và cố gắng tống khứ những gì mình vừa nghe đc ra khỏi trí óc tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Sao bỗng dưng Vi ko phải là con nhà giàu nữa mà là con ruột của mẹ? Sao..sao..sao lại có chuyện nhầm lẫn như thế? Cả ngàn câu hỏi, vạn câu cần giải đáp bỗng ùa về trong đầu tôi khiến tôi thấy não mình muốn nổ tung để cố tìm lời giải đáp. Ông trời, ông quả là người khó hiểu nhất trên đời. Con người dù có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là sinh vật nhỏ bé đối với ông và là trò chơi để ông đùa sao? Ai cũng có số phận riêng của mình nhưng trong số phận của mỗi người đều có sự trớ trêu của ông.
...Trách ông trời, tôi chợt nghĩ đến chữ tại sao cho chính bản thân mình. Tại sao tôi ko vui khi biết tôi và nó ko phải là chị em ruột? Lẽ ra tôi phải vui vì đứa ko phải là chị em chứ? Vui àh? Sao lại vui đc đây? Tôi và nó yêu nhau. đứa đã can đảm đến với nhau và bước qua cả rào cản về huyết thống. Bây giờ đứa ko phải là chị em ruột. Có lẽ nó mới là con của ba mẹ Vi và Tú Vi mới là em ruột của tôi vậy thì mọi chuyện giữa tôi và nó phải chăng sẽ phiền phức, khó khăn hơn? Là chị em, chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, quan tâm chăm sóc cho nhau. Còn giờ đây, nó là tiểu thư nhà giàu, liệu ở bên cạnh tôi còn xứng ko? Chưa nói đến việc ba mẹ thật sự của nó có chấp nhận quan hệ giữa tôi và nó ko?
Lại nghĩ về Tú Vi. Liệu Vi có chịu đc sự thật này ko? Thú thật thì tôi lo cho Vi hơn là cho chuyện giữa tôi và nó. Tuy Vi rất hoà đồng, thân thiện, ko chảnh và kênh kiệu như mấy cô nàng tiểu thư con nhà giàu khác nhưng dù gì cũng đã sống trong vật chất đầy đủ, đi xe hơi,ngủ phòng máy lạnh, ở nhà cao cửa rộng... Bây giờ phải sống trong gia đình bình thường, ko đầy đủ mọi thứ, Vi có quen chăng? Và...Vi từng thích tôi..tình cảm đó đã hết chưa?Trở thành em gái của tôi thì Vi sẽ thế nào đây?
Hài.z.z...nhức đầu. Càng nghĩ càng mệt.Ko muốn nghĩ nữa nhưng vẫn cứ phải nghĩ. Tại sao mọi chuyện lại đến bất ngờ như thế? Sao lại ko phải là ai khác? Sao lúc nào cũng xoay quanh đứa tôi thế này? Như là bị ức chế đến ko chịu đc. Tôi hét thật to cho thoải mái hơn thì bất chợt nó xuất hiện, vỗ nhẹ vai tôi cái tươi cười nói:
- Khìn! Trốn lên đây làm gì zạ?
- A..ko có gì! Sao biết upa ở đây mà lên vậy?
- Xì, có gì đâu mà ko biết! Lúc nãy thấy dáng vẻ của upa là biết có gì òy mà ở bệnh viện thì chỉ có sân thượng là nơi lí tưởng để upa trốn thôi. Hi..hi..!
- Ờ, thông minh wá ta!
- Chứ sao? Plè...
- Vi nè.
- Sao nè?
- Ừm...!-tôi ngập ngừng ko biết có nên nói cho nó biết ko
- Gì mà ừm trầm ngâm như ông già zậy?Có gì thì nói ih!
- Ko có gì!Thôi,đi xuống!
- Khìn hả?Ấp úng đã ko nói!-nó dỗi
- Ừa thì tại đứng nãy giờ trên đây nên bị say nắng.Khìn òy.Đc chưa?-tôi cố chống chế
- Plè...
- Lè lưỡi wài,hun chít bi giờ!
- Xí, thách đấy!-nó đứng gần tôi hơn, hất mặt thách thức cách tinh nghịch. Tôi nhìn nó cười rồi đưa tay ra kéo nó vào lòng mình hôn nhẹ cái lên trán nó. Chớp chớp mắt, nó ngước lên nhìn tôi tiếp tục giọng đùa:
- Ủa? Tưởng phải là ở đây chứ?-vừa nói, nó vừa chỉ ngón tay lên môi tôi
- Muốn ở đây thì phải mua chuộc mới có. Còn giờ thì có chịu đi xuống chưa nè?-tôi nắm ngón tay nó kéo ra khỏi môi mình và nói:
- Hì..chỉ cách mua chuộc đi rồi xuống!
- Ừm...vậy thì đứng trên đây mình luôn đi. Ko chỉ cách đâu.-tôi nói rồi buông nó ra chạy về phía cửa cầu thang đi xuống. Bị tôi chơi, nó liền đuổi theo la:
- Upa nhớ nha. Để em bắt đc là chết áh! Đứng lại!
Thế đấy. Nhờ có nó xuất hiện đúng lúc mà tôi tạm quên đi mọi chuyện rắc rối sắp tới. đứa trở về phòng của Vi nhập bọn thêm đc lúc nữa rồi lại kéo nhau ra về. Cứ tưởng ngày như thế là xong. Quá đủ bất ngờ và những vấn đề cần phải suy nghĩ thì sẽ ko còn gì xảy ra nữa nhưng nào ngờ tối hôm đó, sự việc vẫn tiếp tục như chính bánh xe số phận vẫn luôn quay.
- Mẹ ơi, đói bụng quá.Sao giờ mẹ vẫn chưa nấu kum mà cứ làm gì trong phòng zạ?-nó đứng trước cửa phòng mẹ kêu than trong khi tôi cố lục trong tủ lạnh xem có cái gì ăn đỡ cho hết buồn miệng ko?
"Cạch"-tiếng cửa phòng của mẹ mở ra, nó tròn xoe mắt há hốc nhìn mẹ ko nói nên lời. Ờ mà tôi cũng có khác gì đâu? Tôi làm rơi cả cây xúc xích vừa tìm đc trong tủ lạnh. Thấy gương mặt ngạc nhiên của đứa tôi, mẹ búng ngón tay vào trán nó cái [vì nó đứng gần mẹ nhất mà] rõ đau khiến nó ôm trán nhăn nhó nói:
- Ui da..đau wá!Hiz..!
- Mẹ đi đâu mà mặc đồ đẹp zạ?-tôi bước gần lại hỏi
- Ừm. Mặc đồ đẹp cho nó lịch sự. Tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn.
- Hả?Mẹ nói "chúng ta" là cả nhà mình đó hả?-nó bất ngờ thêm lần nữa và tất nhiên bị mẹ cho thêm búng tay vào trán nữa vì cái tội "ngu đột xuất". Ko nhịn đc cười, tôi phá lên cười vì thấy nó ôm trán xoa xoa đến tội. Thấy tôi cười nó, nó liền ném cho tôi cái liếc rồi định bay vào xử lý tôi thì mẹ tôi nói tiếp:
- đứa thay đồ mau đi. Đứa nào chậm là ở nhà coi chừng nhà đó nha.-lời mẹ vừa dứt,nó và tôi liền chạy ngay vào phòng đóng cửa lại cái rầm chen lấn nhau lấy đồ mới ra thay. Đang cởi đồ ra thay thì tôi và nó chợt giật mình nhớ lại đối phương đang có mặt ở đây. Ngượng ngùng và đỏ mặt, tôi xoay đi chỗ khác cầm quần áo che mặt mình lại nói:
- Xin..lỗi..!
- Gì mà phải xin lỗi?-nó vẫn đứng ở phía tủ nhìn tôi [ đứa chỉ mới cởϊ áσ thôi nhá,chưa cởi ra hết àh!]
- Thì..lỡ..nhìn..!
- Nhìn thì sao?-nó tiến lại gần tôi hơn ép tôi sát vào tường
- Thì..thì..-tôi ấp úng ko biết nói sao vì giờ đã khác trước rồi còn gì. Làm sao có thể bình thản nhìn...nhìn nhau?
- Áh,con gián kìa!-nó bỗng la lên làm tôi giật mình liền theo phản xạ bỏ bộ quần áo đang cầm che mặt ra nhìn xem con gián ở đâu? [Ko phải là do tôi sợ gián đâu nhá. Mà vì tôi sợ dơ thôi. Căn phòng luôn đc tôi lau chùi mỗi ngày ko thể để có gián đc. Bổn phận làm chị đã thành thói quen nên nó chẳng bao giờ làm việc nhà!>.
Mặt tôi liền đỏ lên như người say rượu và chỉ khác họ tí là ở mũi bắt đầu có tí nước màu cam chảy ra. Thấy dáng vẻ của tôi, nó lè lưỡi trêu:
- Plè... hi..hi..có thế mà đã máu dồn lên não rồi!
- >.<br br="" sao="" ph="" ng="" h="" huni="" c="" em="" x="" th="" m="" r="" qu="" tay="" l="" t="" nh="" n="" lau="" d="" hiz..t="" s="" b="" kiss="" ngo="" ti="" thay="" g="" v="" mu="" ko="" xong="" tr="" nhau="" ra="" ai="" cho="" xu="" trong="" teen="" gi="" zai="" vi="" yeyeye="" con="" ch="" rau="" mua="">.