Chương : càng lớn càng con nít
Long tịch bảo ăn uống no đủ, thỏa mãn sờ sờ bụng nhỏ căng tròn, cười nói “Oa, ăn thật ngon, về sau nếu ai gả cho anh thật sướng.”
Doãn thiên cười không nói, giúp Long tịch bảo dọn dẹp bát đũa, Long tịch bảo động tác lưu loát thu thập xong bát đũa, nhìn đồng hồ treo tường, giờ, nếu không đi sẽ không kịp mất.”Anh Thiên, thật sự em phải về nhà rồi, cám ơn anh đã chiêu đãi em ăn ngon no bụng.” Long tịch bảo cười nói, cuối cùng còn vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.
Doãn thiên sờ sờ đầu của cô, cười nói: “Em thích là tốt rồi, trở về đi, đi đường cẩn thận, biết chưa? Vết thương không được chạm nước, về nhà xong thì gọi bác sĩ gia đình băng bó lại, phải nghe lời anh đó, đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.”
Long tịch bảo khéo léo gật đầu một cái: “Biết, từ lần này trở đi, có thể em phải trở về công ty làm, về sau có thể không tìm anh chơi được, nếu có chuyện gì thì anh gọi điện cho em, nhất định em sẽ đến.”
Doãn thiên khẽ cười: “Được, vậy em đi nhanh đi, anh không tiễn đâu.”
“Dạ, em đi đây, anh phải chăm sóc mình cho tốt nhá, bái bai.” Long tịch bảo cười ngọt ngào nói lời từ biệt, xoay người rời đi.
Để lại doãn thiên một mình, ngơ ngác nhìn phương hướng cô rời đi, rốt cuộc anh bị sao vậy, không phải là anh muốn tìm chia rẽ tính cả giữa cô cùng bọn họ sao? Tại sao lại để cô trở về sớm chỉ vì sợ cô bị đánh chửi chứ? Tại sao nhìn cô xoay người rời đi anh lại muốn ôm chặt lấy cô, anh ••• rốt cuộc bị sao rồi•••
Long tịch bảo ••• rốt cuộc em đã hạ độc gì với anh vậy••••
Long tịch bác cùng Long tịch hiên đem tất cả thu vào trong mắt, nhíu mày, liếc nhau một cái, Long tịch hiên nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu ta có ý với Bảo Bảo.”
“Vậy thì sao chứ, chẳng qua tịch nhi đối với gã là thương hại mà thôi.” Long tịch bác không vui nói.
“Chúng ta đều biết mục tiêu của gã không phải là Bảo Bảo, mục tiêu của gã có khả năng nhất chính là chúng ta, hoặc là vị cha lãnh khốc vô tình kia cơ, rất rõ ràng, Bảo Bảo chẳng qua là một con cờ trong dự tính của gã, nhưng xem ra, bây giờ tựa hồ gã cũng tính sai một nước, đó là sức hút của Bảo Bảo, cậu ta đã yêu bảo bảo.” Long tịch hiên nhẹ giọng nói.
“Đủ rồi, cho dù là vậy thì thế nào, tịch nhi là của chúng ta, chỉ có thể là của chúng ta, ngộ nhỡ nếu con bé yêu doãn thiên, anh sẽ không chút do dự bẻ gảy cánh của cô, khiến cô vĩnh viễn cũng không ra được khỏi nhà tù tráng lệ này.”
Long tịch bác âm trầm nói đến, đúng vậy, Long tịch bảo chỉ có thể là của bọn họ, bọn họ sống mà không có cô, liền mất đi ý nghĩa.
Anh căn bản chưa từng nghĩ tới, nếu như không có nụ cười ngọt ngào của cô, cô làm nũng, cô nịnh hót, cô đáng yêu, cuộc sống của anh sẽ biến thành dạng gì, anh ••• không thể mất đi cô, cô, là trái tim của anh.
“Anh đừng kích động như vậy, Bảo Bảo không phải là cái loại thấy một yêu người một một người đâu, mặc dù lòng dạ cô mềm yếu, nhưng con bé nói được làm được, anh phải tin tưởng cô, chúng ta không thể ép cô quá nhiều, nếu không sẽ ngược lại mất.”
Long tịch hiên nhàn nhạt nói đến, giọng nói dịu dàng là khiến lòng người trấn an.
Bình tĩnh lại, Long tịch bác thở dài: “Anh biết rồi.”
khi Long tịch bảo về đến nhà, sinh đôi đã ngồi ở trên bàn cơm đợi cô, cô vội vã xông tới, tự giác hôn mỗi người một cái, sau đó cười híp mắt, nói: “Em đã về.”
Long tịch bác đưa tay cô ôm lên trên đùi, hôn một cái vô trán cô, dịu dàng hỏi: “Hôm nay có ngoan ngoãn hay không?”
Long tịch bảo không cần suy nghĩ, đáp lại: ” mỗi ngày em đều ngoan mà.”
Long tịch hiên khẽ cười, gắp lên một miếng chả đút vào trong miệng của cô, Long tịch bảo tinh mắt lập tức phát hiện tay phải anh quấn băng.
Cô lập tức bắt được cổ tay Long tịch hiên, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Anh bị thương sao? Tại sao? Làm gì mà bị thương? Có đau không? sao anh không cẩn thận như vậy?”
Long tịch hiên cười khẽ sờ sờ tóc của cô, dịu dàng nói: “Không cẩn thận bị mảnh thủy tinh quẹt vào, không có chuyện gì, hết đau rồi.”
Long tịch bảo có chút không vui, mân mê miệng nhỏ, nói nhỏ “Lớn như thế mà còn bất cẩn, anh cứ thế này làm sao em yên tâm được chứ?”
Long tịch bác véo mũi nhỏ của cô, rất không khách khí nói: “Xin em đừng sao chép lời trên TV nữa có được không? Chú ý tuổi thọ của em đi, bà cụ non ạ.”
“A! Tại sao tay của anh cũng đeo băng, anh cũng bị thương ư, có đau hay không, chuyện gì xảy ra vậy, sao các anh lại không cẩn thận như thế chứ •• ngô •” Long tịch bảo lại lớn kêu lên.
Long tịch bác che miệng nhỏ nhắn của cô: “Anh không sao, cũng không đau, em đừng ngạc nhiên.” Cô muốn người trên toàn thế giới biết à.
Long tịch bảo gỡ bàn tay anh ra, không vui nói đến: “Các anh sao lại không cẩn thận như vậy, tại sao lại để mình bị thương chứ, người đã lớn như thế rồi, vô duyên vô cớ bị thủy tinh đâm! Các anh thật là càng lớn càng giống con nít!”
Nghe được thế, sinh đôi không hẹn mà cùng nâng đôi màu giống nhau như đúc, nhìn cô vẫn đang ung dung, cô có tư cách nói bọn họ ư, bọn họ còn chưa tính sổ với cô đấy . . . . .