Nằm bệt bất động ở đó một lúc lâu, Lục Thiên Tình mới dần lấy lại sức lực, cô nén lấy đau khổ, cố gắng bò về phía trước, lay lay Phó Thành.
Cô thật hy vọng anh sẽ không có chuyện gì cả, vì ngay lúc này, cô chỉ còn anh là điểm tựa duy nhất mà thôi.
"Thành!
Thành, anh sao rồi?"
Cô dùng chất giọng bi thương mà hỏi anh.
Phó Thành khe khẽ mở mắt ra, lại nhìn cô một chập, đầu tóc rối bời, cánh môi đầy máu, nhìn thật khiến người ta phải đau xót làm sao.
Anh gắng gượng ngồi dậy, cũng không biết lục phủ ngũ tạng ở bên trong đã nội thương đến mức nào rồi, không nói dư thêm một lời, chỉ chậm rãi ôm chầm lấy cô.
Đứng trước những nỗi đau thế này, mọi ngôn từ trên thế gian dẫu đa dạng bao nhiêu cũng đều không có ý nghĩa.
"Tình, tôi chỉ muốn nói với em, xin em đừng gục ngã.
"
Lục Thiên Tình gật đầu, lại nói tiếp lời anh.
"Tôi sẽ không gục ngã đâu, sau khi tôi rời khỏi đây, tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá thật thê thảm.
Tôi hứa với anh!
Cũng là hứa với người mẹ và đứa con đã mất của mình.
"
Chiêu hôm đó, ở trong phòng tắm, cô nhìn dòng máu đỏ đông đặc từ dưới thân chảy xuống, trục thai ra ngoài, một nỗi đau không thể diễn tả bóp nghẹn lấy trái tim.
Lục Thiên Tình lần đầu tiên dùng chính sức lực của mình mà đấm vỡ chiếc gương trong phòng tắm, lại nhặt lấy một mảnh vỡ sắc nhọn rơi rụng ở dưới sàn, không màng đau đớn mà tự rạch lên tay mình một chữ hận.
Máu đỏ cùng làn nước trắng mới khiến tình thân cô cảm thấy thoải mái hơn, ít ra loại đau đớn này có thể phần nào giúp cô giảm bớt sự tội lỗi mà lương tâm đã lên án, bớt ngẫm nghĩ hơn và những gương mặt đã mất của họ.
Sau khi đi ra ngoài, cô lại nhặt được một thanh gỗ bị vỡ, trong đầu nảy sinh ra một ý tưởng, liền cặm cụi mài nó thành một vật nhọn có tính sát thương.
"Thành, đợi có cơ hội, chúng ta sẽ được ra ngoài.
Thật tự trách vì trước kia, tôi đã sống một cuộc đời quá nhu nhược.
Phó Thành im lặng lắng nghe, cũng không ngăn cản cô vì anh biết, sau khi trải qua biến cố lần này, suy nghĩ về sự thiện lương trong cuộc sống của cô đã thay đổi.
Con người một khi rơi vào bế tắc không còn đường lùi nữa, thì đều sẽ theo bản năng mà sống lại phần người đen tối nhất của mình.
Thạch gia.
Sau khi Thạch Tâm Thất từ trở về nhà, điều đầu tiên mà anh hỏi chính là Lục Bối Di đang ở đâu.
"Anh tìm con ả đê tiện đó để làm gì? Sao cả cái nhà này đều quanh quấn xung quanh một mình ả ta vậy?"
Thạch Tiểu Phong vừa đứng trước tủ thờ thắp hương cho bổ, vừa khó chịu nói với anh trai.
"Ở nhà lại có chuyện gì sao? Di Di không lẽ đã về quê chịu tang rồi?"
Thạch Tâm Thất nhìn ra thái độ không hề vui vẻ gì của em gái, lại sực nhớ đến tin tức mới được thông báo gần đây.
Người phụ nữ mà anh còn vừa trông thấy hôm qua, thì hôm nay đã chết rồi.
Tin tức đến ngay trên xe khiến anh lúc đó đã phải kinh ngạc.
"Anh còn không nhìn hòm thư nhà chúng ta sao? Thu ở đó chất đầy tràn cả ra ngoài rồi, đều chung một địa chỉ là Tô Thanh đấy, chỉ còn thiếu điều là họ cầm loa đến nhà chúng ta mà hét thôi! Em đã đem tất cả đống rác rưởi đó đi đốt rồi"
Thạch Tiểu Phong cáu kỉnh, lập tức đem mọi chuyện trong thời gian qua ra nói với anh, nói xong chỉ chốt lại một câu duy nhất.
"Nếu anh còn không tìm cách tống ả ra khỏi nhà chúng ta, thì sớm muộn gì cái nhà này cũng thành một cái vỏ rỗng.
"
Thạch Tâm Thất đăm chiêu, lại định nói với Thạch Tiểu Phong chuyện mà mình nghe thấy được ở Lục gia, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Anh nhìn em gái, lại cảm thấy không nên nói vẫn hơn.
Với tính khí chưa chững chạc của cô, nếu phát hiện ra tất cả đều là giả, thì còn sẽ có sóng gió lớn thế nào.
Thôi thì mọi sự chấn động này trước mắt cứ để một mình anh biết là được! Thật sự, Thạch Tâm Thất cũng đang nghỉ ngờ vẽ người em dâu hiện nay.
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không giống Lục Thiên Tình của trước kia chút nào.
Nhưng mà chẳng có chứng cứ gì cả.
"Còn nữa, em có chuyện muốn nói.
Em muốn đến công ty làm việc với anh"
Thạch Tiểu Phong nghiêm túc, trong ánh mắt hẳn rõ sự kiên định.
"Chẳng phải em không có hứng thú với công việc này sao?"
Thạch Tâm Thất có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn không vội từ chối đề nghị của em gái.
"Chỉ một mình anh, em cảm thấy anh quá vất vả.
Anh cũng đã hơn ba mươi rồi, một vài năm nữa cũng sẽ có gia đình riêng, em nên giúp anh san sẻ công việc từ bây giờ, hai anh em chúng ta chỉ cần còn chút hơi tàn, cũng sẽ không để cho Thạch Thị vì vài con sâu mà sụp đổ"
Thạch Tâm Thất hài lòng nhìn em gái, xem ra sau cái chết của bố, Thạch Tiểu Phong đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
"Anh không ngăn cản em, nhưng nếu em đi, Hân sẽ do ai chăm sóc?"
Sở dĩ nói ra câu này là vì anh nghĩ rằng, Lục Bối Di đã trở về quê mà chịu tang mẹ thật.
"Về phần anh ấy anh không cần lo, em đã chọn ra một người y tá riêng rồi.
Đảm bảo sẽ lo chu toàn cho đứa bé lớn đầu này khi người lớn chúng ta ra ngoài làm việc.
"
Thạch Tiểu Phong vừa nói vừa bỡn cợt, nhưng thật sự thì không vui một chút nào.
Thạch Tâm Thất nghe thấy cũng có vẻ hợp tình hợp lý, cũng không nói gì nhiều.
Chiều hôm đó, Phi Dạ có một buổi kiểm tra khảo sát tiến độ, Thạch Tiểu Phong vì muốn nhanh chóng được tìm hiểu công việc, nên trong buổi chiều hôm đó đã cùng anh trai đến công ty.
Lúc cả hai vừa rời đi, khoảng ba mươi phút sau, một cô gái đã xuất hiện.
Cô gái có vẻ ngoài rất dễ tạo thiện cảm, ôn nhu lại nhàn nhã, nói chuyện lại cực kỳ dịu dàng, gặp quản gia Hạ liền lấy ra tập hồ sơ giới thiệu mình là y tá điều dưỡng do Thạch Tiểu Phong gọi đến.
Sau khi được chấp thuận thì cô liền theo chỉ dẫn lên lầu, đến một căn phòng để gặp bệnh nhân mà cô sẽ phải chăm sóc.
"Chào anh, tôi là y tá riêng của anh, Phí Mỹ!"
Cô gái vừa gặp Thạch Tâm Hân đã chủ động lên tiếng, ánh mắt lại chậm rãi quan sát tình hình bệnh trạng của anh.
Thạch Tâm Hân cũng nhìn Phí Mỹ một cái, gương mặt không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nói châm biếm một câu.
"Cả người cô từ trên xuống dưới đều tươm tất nho nhã, nhưng tóc cô nhuộm sáng thể kia, chắc bị từ chối nhận không ít nơi nhỉ?"
Phí Mỹ chỉ cười nhẹ một cái, cô không phản bác lại lời nói của Thạch Tâm Hân, vì quả thật tóc của cô nhuộm rất sáng, là màu tím đậm.
"Là cô Thạch đã chọn tôi, trong ảnh hồ sơ của tôi vẫn là màu tóc thế này, cô ấy có gặp rồi cũng không ý kiến gì cả"
Phí Mỹ dịu dàng nói, đúng thật là Thạch Tiểu Phong đã chủ động liên hệ với cô.
Thạch Tiểu Phong chính là sợ trong một thời gian dài cả hai sẽ nảy sinh tình cảm, nên đã cố ý chọn một người có tóc tai rất nổi bật, khiến anh phải khó chịu mà hạn chẽ lòng riêng của mình.
"Anh Thạch, tôi đã nghe qua bệnh trạng của anh rồi, xuất phát từ vấn đề tâm lý, là do bản thân anh không muốn vực dậy, đúng không?"
"Nhiệm vụ của cô là đến điều trị bệnh cho tôi! Sao lại hỏi những câu vô bổ như vậy?"
Thạch Tâm Hân có phần không yêu thích mấy đối với Phí Mỹ, trầm giọng nói.
"Nhìn chung, tâm lý bệnh của anh cũng một phần đến từ tình cảm, nhìn cơ chân anh vẫn còn rất chắc, nhưng mắt lại buôn như vậy! "
Phí Mỹ quả nhiên không mất quá nhiều thời gian để nhìn nhận người bệnh, nhưng câu nói này đã khiến anh phải phát hỏa mà gắt.
"Nếu không nói được những gì thiết thực hơn thì cô có thể cút khỏi đây được rồi đấy!".